Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0438

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0438: Vương Mẫu Sắc Lệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Lục Đạo Quả Thụ có thể vây khốn nhiều Thần thi Ma thi như vậy, hấp thu bọn họ làm chất dinh dưỡng, chứng tỏ thực lực cực mạnh, cho dù là Thần Ma đã tu thành thuần dương cũng chưa chắc đã có thể cường đại bằng nó. Đã cây Lục Đạo Quả Thụ này cường đại như vậy, nếu có thể để cho nó trở thành trợ thủ của chính mình, tuyệt đối là một cánh tay đắc lực.

Xích Tuyết chính là có chủ ý này, để cho cây Thần thụ này tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, mang nó rời khỏi Quy Khư. Nào ngờ, Chung Nhạc lại trực tiếp nói ra chuyện tình Truyền tống Kim phù, khiến cho trong lòng Xích Tuyết cực kỳ khó hiểu.

Chung Nhạc truyền âm lại, nói:

- Để cho một tôn Ma Thần mà ngươi không thể khống chế tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, tuyệt đối là hành động tìm chết! Hành vi của cây Lục Đạo Quả Thụ này phi thường đáng sợ, cắm rễ trên vô số cỗ thi thể Thần Ma, biến thành chất dinh dưỡng của chính nó, không giống như hành vi của một cây Thần dược, ngược lại càng giống như Ma dược hơn! Ngươi biết rõ nó là thiện hay ác sao? Hiện tại nó bị cây đèn đồng của ta trấn trụ, nhưng sau khi tiến vào trong Bí cảnh Nguyên thần của ngươi, sinh tử của ngươi sẽ hoàn toàn nằm dưới sự chưởng khống của hắn rồi. Lúc đó, đã không phải là hắn muốn cầu cạnh ngươi, mà là ngươi đã biến thành kẻ đáng thương hắn có thể tùy tiện gạt bỏ bất cứ lúc nào. Ngươi nguyện ý giao tính mạng của chính mình vào trong tay một cây Ma thụ như vậy sao?

Xích Tuyết nhất thời tỉnh ngộ, không khỏi rùng mình một cái. Cây Lục Đạo Quả Thụ này cường đại như vậy, nếu mang theo nó rời khỏi Quy Khư, sợ rằng sinh tử của chính mình đều nằm trong một ý niệm của nó a. Thậm chí, nói không chừng cây quả thụ này thoáng phát lực một chút, đã biến chính mình thành chất dinh dưỡng hấp thu sạch sẽ rồi. Hơn nữa, từ việc dưới bộ rễ cây quả thụ này chôn nhiều hài cốt như vậy mà xem, nó tuyệt đối không phải kẻ lương thiện gì.

Lúc này, tinh thần lực của cây Lục Đạo Quả Thụ kia ba động, giống như bài sơn đảo hải vọt tới, thanh âm nổ vang trong đầu hai người:

- Ha hả... không ngờ tiểu nha đầu này lại muốn thu lấy ta, xem ta như là tay chân để sai sử? Tên tiểu tử này ngược lại không tệ lắm, biết rõ nặng nhẹ sâu cạn, không làm xằng làm bậy!

Xích Tuyết lại rùng mình một cái. Cây Thần thụ này vậy mà lại nghe được tinh thần lực truyền âm của bọn họ, thực lực thật sự quá đáng sợ.

- Tiền bối, Lục Đạo Quả của chúng ta?

Chung Nhạc quay đầu lại nhìn về phía đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn đang nhanh chóng tiếp cận, nhưng khi tới bên ngoài phạm vi tàng cây Thần thụ bao phủ thì dừng bước lại, do dự không tiến lên, vội vàng hỏi.

Cây Lục Đạo Quả Thụ kia lạnh nhạt nói:

- Hiện tại mỗi người các ngươi có thể hái một quả Lục Đạo Quả! Các ngươi yên tâm! Ta đã nói thì sẽ giữ lời. Hơn nữa, ta cũng sẽ dẫn dụ đám tiểu quỷ kia tới đây để thu lấy Truyền tống Kim phù. Còn nữa, đóa hoa trên núi kia, các ngươi cũng không cần đánh chủ ý tới nó nữa. Đóa hoa kia chính là kẻ điên! Ta có thể kiêng kỵ cây đèn đồng của các ngươi, nhưng nó thì sẽ chưa chắc!

Chung Nhạc và Xích Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiến lên phía trước, ánh mắt sưu tầm một hồi, mỗi người tìm được một quả Lục Đạo Quả, giơ tay hái xuống.

Lục Đạo Quả trên Lục Đạo Quả Thụ có quả lớn một chút, có quả nhỏ một chút, có quả hư ảnh Thần Ma vờn quanh khá nhiều, có quả hư ảnh Thần Ma ít hơn một chút, có quả thì thanh âm tế tự vang vọng, có quả thì thanh âm loáng thoáng, hiệu quả tự nhiên cũng có tốt có xấu. Hai người bọn họ lựa chọn tự nhiên đều là Lục Đạo Quả kích thước khá lớn, hư ảnh Thần Ma khá nhiều, thanh âm tế tự tương đối vang dội, hiệu quả nhất định là cực giai.

- Đáng tiếc chỉ có thể hái một quả!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nói một câu đáng tiếc.

Đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn vốn dĩ còn có chút chần chờ, nhưng thấy Chung Nhạc và Xích Tuyết bình bình an an hái xong Lục Đạo Quả, nhất thời không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa, nhao nhao phóng vọt tới.

Chung Nhạc và Xích Tuyết hái Lục Đạo Quả, cũng không hề bị quả thụ kia công kích, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không bị công kích. Dưới tàng cây cây Thần thụ này có mười mấy cây Thần dược, bản thân cây Thần thụ lại càng là Thần dược không tầm thường, là Thần Dược Chi Vương, thu hoạch lần này thật sự quá lớn rồi.

Phượng Chi Sơn bật cười ha hả, nhanh chóng nhào tới:

- Chung lão đệ, Công chúa Xích Tuyết, làm phiền các ngươi rồi! Nơi này không còn chuyện của các ngươi nữa, các ngươi có thể rời đi được rồi!

Xích Tuyết cả giận nói:

- Nếu không có chúng ta mạo hiểm tới nơi này, các ngươi dám tới đây sao? Hiện tại thậm chí ngay cả một chén canh cũng không muốn phân cho chúng ta, thật sự quá đáng a!

Xích Tình cười nói:

- Xích Tuyết muội muội đây là nói cái gì vậy? Chúng ta còn không phải sợ ngươi gặp nạn, cho nên mới đích thân tới đây hái Thần dược sao? Ngươi vẫn là lui ra đi, đợi sau khi chúng ta hái Thần dược xong, tự nhiên sẽ phân cho ngươi một phần!

Chung Nhạc lôi kéo Xích Tuyết rời đi, lắc đầu nói:

- Thực lực bọn họ mạnh mẽ, không cần tranh với bọn họ, cứ việc nhường cho bọn họ đi!

Hai người lướt ngang qua đám người Xích Tình đang vọt tới. Xích Tuyết giơ tay bắt lấy Anh Nữ, kéo theo nàng cùng đi. Đám người Xích Tình cũng không chút để ý, nhao nhao chạy tới phía trước, tiến vào trong phạm vi công kích của cây Lục Đạo Quả Thụ kia. Một gã cường giả Phượng Tộc tiến về phía trước một bước, xông tới dưới tàng cây Lục Đạo Quả Thụ, giơ tay lên chụp về phía một quả Lục Đạo Quả treo trên cây.

Ba người Chung Nhạc, Xích Tuyết và Anh Nữ nhanh chóng phóng ra ngoài. Đột nhiên chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư... Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể hơn hai mươi gã Luyện Khí Sĩ kia đã bị rễ cây của Lục Đạo Quả Thụ xuyên thấu. Từng gã từng gã cường giả Đan Nguyên Cảnh, Pháp Thiên Cảnh chết thảm, cho dù có tế khởi Thần binh cũng không có bất cứ tác dụng nào.

Uy năng của Thần binh đúng là vô cùng cường đại, nhưng vừa bị rễ cây của cây Thần thụ kia đảo qua, Thần uy liền bị trấn áp, nháy mắt đã bị đánh nát, sau một khắc thân thể của chủ nhân Thần binh đã bị xuyên thủng.

Trong đám người này, thực lực mạnh nhất chính là Phượng Chi Sơn. Bản thân hắn cũng có một kiện Thần binh, Phượng Hoàng Luân, sau khi tế khởi giống như một con Phượng Hoàng dang cánh tung bay. Nhưng hắn vừa mới thôi động kiện Thần binh này, liền hoàn toàn bị trấn áp, Phượng Hoàng Luân trực tiếp bị đánh trở lại nguyên hình. Phượng Chi Sơn thổ huyết, mi tâm bị một cành Thần thụ xuyên thấu, chết oan chết uổng. Một vị Cự bá Chân Linh Cảnh khác cũng gặp phải bất trắc, nhục thân bị từng sợi từng sợi rễ cây mảnh như sợi tóc xuyên thấu, đám sợi rễ kia quấn thân thể hắn như đòn bánh tét.

Lại có một cành cây kích xạ về phía Xích Tình, từng sợi từng sợi rễ cây từ dưới lòng đất chui lên, xoắn lấy hai chân nàng, đám sợi rễ đâm vào trong máu thịt nàng, nhanh chóng hút đi một thân khí huyết của nàng.

Đột nhiên, trong mi tâm nữ tử này chợt phát ra một cỗ Thần uy ngập trời, giống như có một tôn Thần Minh cổ lão từ trong mi tâm nàng sống lại vậy. Thần uy trầm trọng, Thần quang hừng hực từ trong mi tâm nàng dâng trào ra, biến thành một tấm Sắc lệnh. Tấm Sắc lệnh ở giữa không trung thiêu đốt, nhất thời bức lui đám sợi rễ cây cùng cành lá kia.

- Vương Mẫu Sắc Lệnh!

*****

Xích Tuyết nhất thời kinh hãi, thất thanh quát lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đạo Vương Mẫu Sắc Lệnh này của Xích Tình vừa mới bức lui đám sợi rễ, nàng lập tức cướp đường bỏ chạy, vọt ra khỏi phạm vi công kích của cây Lục Đạo Quả Thụ này, ôm hận liếc nhìn Xích Tuyết và Chung Nhạc một cái, xoay người điên cuồng bỏ chạy.

Nàng đã bị thương không nhẹ, hai chân trở nên khô quắt, khí huyết trong huyết nhục bị rễ cây Thần thụ hút sạch, suýt chút nữa đã chết dưới tàng cây, căn bản không dám dừng lại một khắc nào, lo lắng Xích Tuyết sẽ hạ thủ với nàng. Với thông minh tài trí của nàng, tự nhiên có thể đoán ra vừa rồi Lục Đạo Quả Thụ không công kích Chung Nhạc và Xích Tuyết, mà công kích các nàng, nhất định là do Chung Nhạc và Xích Tuyết âm thầm phá rối. Thanh âm của nàng từ xa xa truyền tới, cười lạnh nói:

- Xích Tuyết, ngươi quả nhiên là lòng dạ độc ác, khó trách ngay cả Tây Vương Mẫu cũng không yên tâm ngươi! Quy Khư này chính là nơi táng thân của ngươi!

Xích Tuyết nghĩ muốn truy kích, nhưng con đường Xích Tình bỏ chạy lại là phía bên kia cây Thần thụ, nếu muốn truy sát nàng, nhất định phải đi vòng qua cây Lục Đạo Quả Thụ này. Đợi tới lúc nàng đi vòng qua, chỉ sợ cũng đã muộn rồi.

- Vì sao nàng lại có Vương Mẫu Sắc Lệnh?

Sắc mặt Xích Tuyết càng thêm tái nhợt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là Gia tổ cấp cho nàng? Vì cái gì Gia tổ không cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho ta mà lại cấp cho nàng? Gia tổ thật là không yên tâm ta sao?

Phốc phốc phốc!

Từng cỗ từng cỗ thi thể bị rễ cây Thần thụ quấn chặt như đòn bánh tét, mạnh mẽ kéo xuống lòng đất. Đám rễ cây đâm sâu vào trong thân thể bọn họ, biến bọn họ thành chất dinh dưỡng. Ngay cả Bí cảnh Nguyên thần của đám cường giả này cũng bị cây Thần thụ này xé rách, tìm được từng khối từng khối Truyền tống Kim phù ở bên trong. Cành lá Lục Đạo Quả Thụ vung vẫy, giống như là đang vẫy tay chân thành tạ ơn hai người Chung Nhạc vậy.

Mãi cho tới lúc này, Anh Nữ vẫn còn kinh nghi bất định, ngơ ngác nhìn cây Thần thụ kia, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hơn hai mươi gã cao thủ, trong đó thậm chí còn có hai vị Cự bá Chân Linh Cảnh, cứ như vậy bị chôn vùi sạch sẽ. Mà Chung Nhạc và Xích Tuyết thì không chút nào ngạc nhiên, phảng phất như sớm đã dự liệu được kết quả này.

Chung Nhạc phất phất tay với cây Lục Đạo Quả Thụ kia, nói:

- Tương lai không chừng còn có thể gặp lại nó trong Côn Lôn Cảnh! Chúng ta đi!

Sắc mặt Xích Tuyết vẫn còn có chút ảo não, không còn vô ưu vô lự như trước nữa, nhàn nhạt nói:

- Ở trong Quy Khư, cây Lục Đạo Quả Thụ này có thể xưng hùng xưng bá, nhưng sau khi tới Côn Lôn Cảnh, nó chưa chắc đã có thể giữ được quả thực của mình. Côn Lôn Cảnh cũng không phải là địa phương nó có thể càn rỡ!

Chung Nhạc hiếu kỳ hỏi:

- Trong Côn Lôn Cảnh có tồn tại cường hoành gì, thậm chí còn lợi hại hơn cây quả thụ này nữa?

Xích Tuyết nhàn nhạt nói:

- Gia tổ chính là Tây Vương Mẫu đời này, nàng năm xưa đã từng đi qua Tổ Tinh, cũng từng lưu danh trên Chí Tôn Bảng trong Tiểu Hư Không Cảnh! Chỉ cần Gia tổ xuất thủ, cây Thần thụ này tuyệt đối trốn không thoát. Ngoại trừ Gia tổ ra, còn có mấy tôn Thần Minh khác cũng có thực lực tương đối bất phàm. Như Lão tổ của Khoa Phụ Thần Tộc, Lão tổ của Huyền Vũ Thần Tộc... cũng đều là tồn tại lợi hại tới cực điểm!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị. Côn Lôn Cảnh quả thật có thực lực cực kỳ siêu nhiên. Tồn tại trên Chí Tôn Bảng trong Tiểu Hư Không, ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc Thần Hầu, trong Côn Lôn Cảnh vậy mà có ít nhất ba vị tồn tại như vậy. Hắn nhìn về phía Xích Tuyết, chỉ thấy sắc mặt thiếu nữ này vẫn còn có chút rầu rĩ không vui. Hiển nhiên là canh cánh trong lòng đối với chuyện Xích Tình có Vương Mẫu Sắc Lệnh mà nàng lại không có.

Vương Mẫu Sắc Lệnh, tên như ý nghĩa, tự nhiên là Sắc lệnh do đích thân Tây Vương Mẫu viết ra. Xích Tuyết thân là tồn tại siêu quần bạt tụy nhất trong đám con cháu Tây Vương Mẫu Quốc, đã tu thành sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần. Lần này tiến vào Quy Khư, Tây Vương Mẫu vậy mà không cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho nàng, mà lại cấp cho Xích Tình so với nàng còn thua kém một chút, khiến cho trong lòng nàng không khỏi có khúc mắc. Vừa rồi, nếu không có Vương Mẫu Sắc Lệnh, Xích Tình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Một lúc sau, Xích Tuyết đã hồi phục lại tinh thần, lại trở nên tinh nghịch vui vẻ, nở nụ cười lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, ôm lấy cánh tay Chung Nhạc, nũng nịu nói:

- Chung sư huynh, nếu không có ngươi, ta cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ngươi so với Vương Mẫu Sắc Lệnh còn hữu dụng hơn!

Chung Nhạc cảm thấy có chút không quen. Nàng thiếu nữ này đu lấy cánh tay của hắn, bộ ngực sữa nhô lên thỉnh thoảng lại cọ cọ lên cánh tay hắn, khiến cho hắn có chút cảm giác khác thường. Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải một nữ hài tử dính người như vậy.

Khâu Cấm Nhi là ôn nhu dịu dàng, cũng không có dính người, ở chung với nàng rất là thoải mái, không có một tia áp lực nào. Quân Tư Tà giống như một nàng đại tỷ tỷ, ngày thường có chút nghiêm túc, ngẫu nhiên lại có chút bướng bỉnh, nhưng dù sao cũng là Môn chủ Kiếm Môn, tự thân có một loại khí phái uy nghiêm. Thiên Ma Phi thì là tính tình mạnh mẽ, dám nói dám làm, mang tới cho người khác một loại cảm giác thân cận, nhưng lại sợ bị sự nóng bỏng của nàng thiêu đốt. Bạch Thục Nguyệt thì lại có chút lãnh đạm, cảm giác đối với người khác có lúc rất xa, khó có thể tiếp cận, có khi lại rất gần, nhưng lúc ngươi muốn thân cận, nàng lại trở nên lạnh lùng khó có thể tiếp cận.

Mà Xích Tuyết thì giống như một nàng tiểu yêu tinh dính người vậy, thỉnh thoảng không nói lời nào đã dán sát lên trên người hắn, khiến cho Chung Nhạc có chút dục vọng dâng trào, trong lòng thầm nghĩ ăn không tiêu.

Anh Nữ ở một bên vẫn như cũ tĩnh tĩnh lặng lặng, ngẫu nhiên lại liếc nhìn Chung Nhạc và Xích Tuyết đang dính sát trên người hắn một cái. Thời điểm Chung Nhạc nhìn về phía nàng, ánh mắt nữ hài này lại né tránh, vội vàng quay đầu nhìn sang một bên, khuôn mặt lại đỏ hừng hực.

- Cũng may Cấm Nhi sư muội đang bế quan tiềm tu, không nhìn thấy một màn này!

Trong lòng Chung Nhạc có một loại cảm giác tội lỗi, luôn cảm thấy chính mình thân cận với nàng tiểu yêu tinh dính người này như vậy có chút có lỗi với Khâu Cấm Nhi, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.

- Tân Hỏa nhất định là minh bạch loại tâm tính này, đáng tiếc hắn còn đang ngủ...

Thiếu niên Chung Sơn thị cảm thấy trái tim chính mình chợt nhanh chợt chậm, trong lòng không nhịn được nghi hoặc, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi! Như thế nào vẫn luôn không nhìn thấy cái đuôi của Xích Tuyết?

Hắn lặng lẽ sờ sờ sau mông nàng thiếu nữ, cũng không mò thấy cái đuôi. Xích Tuyết lườm hắn một cái, tiến sát vành tai của hắn, khí thổ như lan nói:

- Anh Nữ còn đang nhìn kìa!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)