Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0463

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0463: Trở về Tổ Tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Mấy ngày sau, toàn bộ Côn Lôn Cảnh một trận chấn động. Hơn ba ngàn Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh tiến về Quy Khư, vậy mà chỉ có lác đác mấy người còn sống trở về. Tin tức này quả thật cực kỳ chấn động, nhưng bất quá lại là hợp tình hợp lý, không nằm ngoài dự liệu. Đám Ma Tộc của A Đà Cảnh nửa đường giết ra, các Thần Tộc của Côn Lôn Cảnh chạy tới cứu viện, song phương phát sinh đại chiến. Dư ba Thần Ma chiến đấu đã đánh chết không biết bao nhiêu Luyện Khí Sĩ còn sống trở về, tất cả Bàn Đào Thần Quả đạt được cũng bị chấn nát thành phấn vụn.

Chỉ là, toàn bộ Côn Lôn Cảnh to lớn như thế, vậy mà chỉ có lác đác mấy Luyện Khí Sĩ còn sống trở về, kết quả cơ hồ là toàn quân chết hết. Điều này thật sự khiến cho đám Thần Ma Côn Lôn Cảnh có chút không thể tiếp nhận. Duy nhất đáng để vui mừng chính là, nghe nói bên phía Ma Tộc cũng chỉ có hai người còn sống sót trở vền, những Luyện Khí Sĩ Ma Tộc còn lại cũng đều đã đi đời nhà ma.

Cũng không lâu lắm, lại có thêm một tin tức nữa truyền ra, nói Đại lục Quy Khư sắp sửa bị hắc động hoàn toàn thôn phệ, sau này cũng không có khả năng gặp lại phiến Đại lục kia, cũng không có khả năng lại đạt được Bàn Đào Thần Quả nữa. Tin tức này càng khiến cho Chư Thần của Côn Lôn Cảnh tiếc hận không thôi.

Sau đó lại có tin tức truyền ra, nói Khoa Phụ Đỉnh vẫn còn sống, còn có Bằng Thiên Thu của Côn Bằng Thần Tộc cũng còn tại thế. Hơn nữa, bọn họ đều đã đoạt được Bàn Đào Thần Quả. Ngay tại khoảnh khắc hai người Bằng Thiên Thu và Khoa Phụ Đỉnh từ trên mặt trăng trở về, đã bạo phát một trận đại sự. Có Thần Ma ở giữa không trung đánh lén, cơ hồ cướp đi Khoa Phụ Đỉnh. May là Tộc trưởng của Khoa Phụ Thần Tộc kịp thời chạy tới tiếp ứng, lúc này Khoa Phụ Đỉnh mới tránh được một kiếp.

Bất quá, bản thân Tộc trưởng của Khoa Phụ Thần Tộc cũng nhức đầu không thôi. Liên miên không ngừng có cường giả chạy tới chặn đường muốn cướp đi Khoa Phụ Đỉnh. Không chỉ có các lộ Thần Ma, trong đó thậm chí còn có một hai tồn tại tu vi thực lực hoàn toàn không thua kém hắn. Mặc dù hai vị tồn tại không thua kém hắn này đã che lại mặt, nhưng hai người này rốt cuộc là ai, Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc tự nhiên là biết rõ.

Cuối cùng, Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc không thể không bất đắc dĩ để cho Khoa Phụ Đỉnh triển lộ ra Bí cảnh Nguyên thần của hắn, lấy ra Bàn Đào Thần Quả, để cho Khoa Phụ Đỉnh ở trước mắt đám người một hơi ăn mất, lúc này mới có thể thoát thân. Trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn đã không còn Bàn Đào Thần Quả, đám cường giả kia tự nhiên sẽ không tiếp tục làm khó hắn nữa. Huống chi, bản thân Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc cũng là tồn tại cấp Thần Hầu, không cần thiết vì vậy mà đại động can qua.

Khoa Phụ Đỉnh lần này có thể nói là bị dọa tới hãi hùng khiếp vía, sau khi thoát thân, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng hỏi:

- Tộc trưởng, sao lại để ta ăn đi Bàn Đào Thần Quả? Ngài không phải là định luyện ta thành Dược đan, sau đó tươi sống nuốt tươi ta chứ?

Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc giận dữ, quơ tay đấm lên đầu tiểu tử này một cái, suýt chút nữa đã đập chết hắn luôn:

- Nếu là ta ăn Bàn Đào Thần Quả, ta so với đám gia hỏa kia sẽ có thêm mấy trăm năm thọ nguyên. Bọn họ khẳng định là không nguyện ý để cho ta chết sau bọn họ, cho nên trước khi chết nhất định sẽ chơi chết ta trước! Tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi!

Khoa Phụ Đỉnh cười ha hả, nói:

- Quả nhiên là tiện nghi cho ta! Bất quá, Bàn Đào Thần Quả ta đạt được dù sao cũng là số ít, đạt được nhiều Bàn Đào Thần Quả nhất, sợ rằng vẫn là Chung Sơn thị và Xích Tuyết. Hai người bọn họ đã giết chết không biết bao nhiêu đệ tử hai tộc Thần Ma, khẳng định đã cướp đoạt được rất nhiều!

Trong lòng Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc khẽ động, nói:

- Chung Sơn thị và Xích Tuyết? Chung Sơn thị thì cũng thôi đi, rơi vào trong miệng Tây Vương Mẫu và Xích Tuyết, bọn họ ngay cả một mảnh xương cũng sẽ không nhả ra. Xem ra, tất cả Bàn Đào Thần Quả đều đã rơi vào trong tay Tây Vương Mẫu rồi. Mụ lão hổ cái bất tử này vừa rồi còn xuất thủ đánh lén ta, hiển nhiên là ngay cả hai quả Bàn Đào này của ta cũng muốn cướp, thật là không có thiên lý a! Sau khi trở về, lão tử cũng sẽ phóng xuất tin tức, nói mụ lão hổ cái này đã đạt được rất nhiều Bàn Đào Thần Quả. Đúng rồi! Một tên còn sống khác gọi là Bằng Thiên Thu, không biết trong tay tiểu tử này có bao nhiêu Bàn Đào Thần Quả...

o0o

Bằng Thiên Thu thì được Mã Vương Tôn Giả tiếp dẫn, đưa trở về Côn Lôn Cảnh. Bất quá, Tộc trưởng Khoa Phụ Thần Tộc dù gì cũng là một đời Thần Hầu, có thể bảo trụ được Khoa Phụ Đỉnh, mà Mã Vương Tôn Giả thì còn thua kém rất nhiều.

Đám Chư Thần Côn Lôn Cảnh nhao nhao chạy tới cướp người, Mã Vương Tôn Giả chỉ có thể quỳ xuống đất, trực tiếp hiến ra Bằng Thiên Thu, Bí cảnh Nguyên thần của Bằng Thiên Thu trực tiếp bị móc sạch. Lúc trước, Bằng Thiên Thu cũng đoạt được mấy quả Bàn Đào Thần Quả, đại đa số đều là quả chưa chín, nhưng cũng có một quả đã chín, nhất thời dẫn phát một trận tranh đoạt tinh phong huyết vũ trong Côn Lôn Cảnh. Chư Thần chém giết đến mức thiên hôn địa ám. Mã Vương Tôn Giả hiển nhiên là không có năng lực tham gia vào trận tranh đoạt này, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, mang theo Bằng Thiên Thu trở về. Trong lòng Bằng Thiên Thu phiền muộn vạn phần, nói:

- Mã Vương gia, vãn bối vô năng...

Mã Vương Tôn Giả bóp cổ tay thở dài, nói:

- Chuyện này không trách được ngươi! Cũng là ta vô năng, không thể bảo trụ được Bàn Đào Thần Quả. Ai có thể nghĩ tới, Luyện Khí Sĩ từ trong Quy Khư còn sống trở về lại ít như vậy? Nếu giống như mấy lần trước, Luyện Khí Sĩ còn sống trở về tới mấy trăm người, vậy đám gia hỏa này cũng sẽ không mặt dày mày dạn chạy tới cướp đoạt chúng ta. Thôi đi! Thôi đi! Ta cuối cùng là không có được mệnh này...

Ánh mắt Bằng Thiên Thu chớp động, nói:

- Không biết Chung Sơn thị còn sống trở về không? Theo như ta biết, Bàn Đào Thần Quả trên người hắn khẳng định là không ít! Hắn liên thủ với Xích Tuyết của Tây Vương Mẫu Tộc đã giết chết không biết bao nhiêu Luyện Khí Sĩ của hai tộc Thần Ma...

Mã Vương Tôn Giả thoáng ngẩn người, sau đó cười lạnh nói:

- Hắn liên thủ với Xích Tuyết của Tây Vương Mẫu Tộc? Vậy hắn tuyệt đối không giữ được cái mạng nhỏ của hắn rồi. Nữ tử Tây Vương Mẫu Tộc chính là ăn sống người không nhả xương. Tất cả Bàn Đào Thần Quả trên người hắn cũng sẽ bị các nàng cướp đoạt sạch sẽ. Ta chỉ nghe được tin tức Xích Tuyết trở về, cũng không nghe nói tiểu tử này còn sống trở về, nhất định là đã bị Xích Tuyết ám sát, cướp sạch Bàn Đào Thần Quả rồi!

Bằng Thiên Thu có chút hồ nghi nói:

- Khả năng hẳn là không lớn a! Mã Vương gia, ngươi có chỗ không biết, tên Chung Sơn thị này quỷ kế đa đoan, âm hiểm giảo hoạt, không dễ dàng chết như vậy đâu. Cái tên này rất lợi hại a...

Mã Vương Tôn Giả cười lạnh một tiếng, nói:

- Hắn có lợi hại tới đâu, cũng không thể lợi hại qua được Tây Vương Mẫu và Tây Vương Mẫu Tộc. Xích Tuyết lại càng là nữ tử lợi hại nhất trong thế hệ trẻ của Tây Vương Mẫu Tộc. Cách đây không lâu, Tây Vương Mẫu đã tuyên bố nàng sẽ là kẻ thừa kế Tây Vương Mẫu đời tiếp theo. Nếu không phải Chung Sơn thị đã rơi vào trong tay Xích Tuyết, bị nha đầu Xích Tuyết kia ăn sạch ăn sẽ, Tây Vương Mẫu làm sao sẽ định nàng làm Tây Vương Mẫu đời kế tiếp mà bồi dưỡng?

Bằng Thiên Thu nhất thời ngạc nhiên, lẩm bẩm:

- Chung Sơn thị thật sự đã chết rồi sao? Như vậy Thánh khí Thần Dực Đao của tộc ta chẳng phải là đã rơi vào trong tay Tây Vương Mẫu Tộc rồi sao? Cái này...

Trong lòng hắn nhất thời vướng mắc vạn phần. Nếu Thần Dực Đao thật sự đã rơi vào trong tay Tây Vương Mẫu Tộc, như vậy đã hoàn toàn không còn hy vọng đoạt lại rồi.

Lúc này, Mã Vương Tôn Giả chợt hỏi:

- Tiểu hữu có định lưu lại Côn Lôn Cảnh phụ tá cho ta không? Côn Bằng Thần Tộc cũng là một đại tộc, nếu ngươi lưu lại dưới trướng ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!

Bằng Thiên Thu vội vàng nói:

- Đa tạ hảo ý của Mã Vương gia! Chỉ là vãn bối ở chỗ này một thân một mình, vẫn là trở lại trên Tổ Tinh sẽ càng khoái hoạt hơn một chút!

Mã Vương Tôn Giả cũng không miễn cưỡng, nói:

*****

- Vậy ngươi trước lưu lại, ta sẽ giúp ngươi chữa thương, sau đó lại đi Tây Vương Mẫu Quốc, kiếm cho ngươi một cái Kim phù, giúp ngươi quay trở về Tổ Tinh!

Trong lòng Bằng Thiên Thu đại hỉ, vội vàng cám tạ. Mã Vương Tôn Giả lắc đầu, nói:

- Không cần cảm tạ ta! Ngươi làm việc cho ta, liều mạng tranh đoạt Bàn Đào Thần Quả, còn liên lụy tính mạng của huynh đệ ngươi nữa, đây là ta phải làm!

Lại qua mấy ngày, Mã Vương Tôn Giả đi Tây Vương Mẫu Quốc, cầu được một cái Kim phù. Hắn tế khởi Kim phù, mở ra môn hộ nối liền Tổ Tinh. Bằng Thiên Thu không ngừng bái tạ, nói:

- Sau khi vãn bối trở lại Tổ Tinh, nhất định sẽ nhắc tới chỗ tốt của Mã Vương gia với đồng tộc. Tương lai nếu có duyên, vãn bối sẽ dẫn theo đồng tộc tới đây đầu nhập dưới trướng ngài!

Mã Vương Tôn Giả vung tay từ biệt. Bằng Thiên Thu tiến vào tòa môn hộ kia, biến mất trong môn hộ. Mã Vương Tôn Giả thu hồi Kim phù, lẩm bẩm:

- Kim phù này đúng là đồ tốt! Đáng tiếc là sau khi dùng xong phải trả trở về. Chỉ có Tây Vương Mẫu Tộc mới biết được phương pháp luyện chế...

o0o

Bằng Thiên Thu trở về Tổ Tinh, dõi mắt ra xa, chỉ nhìn thấy tuyết sơn trắng tinh thương thương mang mang, quang cảnh hoàn toàn bất đồng với Côn Lôn Cảnh hoành đại vô biên. So với hoàn cảnh của Côn Lôn Cảnh, Tổ Tinh lộ ra vô cùng nhỏ bé.

- Một nơi chật hẹp nhỏ bé bậc này, cũng xứng xưng là Tổ Tinh sao?

Bằng Thiên Thu khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Lần này, mặc dù Kim Dật đã chết, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ta có thể giao hảo với Mã Vương gia, đạt được một cường viện như Mã Vương gia, Côn Bằng Thần Tộc ta nhất thống Tổ Tinh, chiếm đoạt các tộc chính là trong tầm tay!

Hắn đang muốn bay lên không trung, trở về Côn Bằng Thần Tộc, thân thể đột nhiên cứng đờ. Chỉ thấy trên một tòa tuyết sơn cách đó không xa, một gã thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh tuyết sơn, toàn thân dâng trào tường thụy. Đó là dị tượng do văn lộ Đồ đằng của thiếu niên kia biến thành. Trong lòng Bằng Thiên Thu nhất thời nhảy loạn, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, thất thanh kêu lên:

- Chung Sơn thị! Ngươi sao vẫn chưa chết?

- Bằng Thiên Thu ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết được?

Trên đỉnh tuyết sơn, Chung Nhạc chậm rãi đứng dậy, từ xa nhìn về phía Bằng Thiên Thu, thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết:

- Ta đã đợi ở nơi này rất lâu rồi, chính là muốn tiễn ngươi lên đường!

Con ngươi Bằng Thiên Thu co rút, trái tim không ngừng đập loạn, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa môn hộ kia đã biến mất.

Chung Nhạc lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhàn nhạt nói:

- Ngươi chạy đi! Ta cho ngươi cơ hội đào tẩu. Chỉ cần ngươi có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của ta, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống!

Bằng Thiên Thu há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Lúc này, trong lòng hắn đã khiếp sợ, triệt triệt để để khiếp sợ. Hắn đã bị Chung Nhạc đánh tới mức không còn bất kỳ dũng khí đối kháng nào nữa.

- Chạy!

Trong lòng hắn sinh ra ý niệm này, chỉ có duy nhất một ý niệm này. Sau một khắc, hắn tức giận thét dài một tiếng, lắc mình một cái. Tầng tầng lớp lớp kim vũ từ dưới làn da hắn điên cuồng chui ra, thân thể không ngừng bành trướng, đè ép tới mức không khí bốn phía không ngừng nổ tung. Cặp cánh chim khổng lồ chấn động một cái, biến thành Kim Bằng ngàn dặm vỗ cánh bay lên, phóng thẳng lên không trung, ầm một tiếng bão táp lao đi.

Nội tâm của hắn đã hoàn toàn bị sự sợ hãi khống chế, thi triển ra toàn bộ lực lượng bỏ chạy trối chết. Một vị Cự bá Chân Linh Cảnh đối diện một gã tiểu bối Pháp Thiên Cảnh lại muốn chạy trốn, thậm chí ngay cả một tia dũng khí đánh một trận cũng không có. Đây chính là một chuyện vô cùng nhục nhã. Thế nhưng hắn ngay cả sinh ra một tia dũng khí đánh một trận với Chung Nhạc cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên Ma Vương giết người không chớp mắt này, bỏ chạy càng xa càng tốt, chạy trốn tới địa phương mà tên Ma Vương này không thể tìm thấy hắn.

Ầm ầm!

Thân thể hắn nghiền ép tới mức không trung sinh ra lôi đình. Từng đạo từng đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống, vờn quanh cặp cánh chim của hắn. Không khí vô cùng trầm trọng, cơ hồ ép tới mức thân thể hắn nứt ra. Hắn cảm giác được thân thể của chính mình thậm chí đã xuất hiện vết rách, nhưng tốc độ cũng đã đạt tới tận cùng, so với bất kỳ thời điểm nào trước đây cũng đều nhanh hơn. Ngay cả bản thân Bằng Thiên Thu cũng không nghĩ tới chính mình lại có thể đạt tới tốc độ này.

Nhưng lúc này, Chung Nhạc đã từ phía sau đuổi tới, tốc độ so với tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn một bậc.

- Vạn Thần Triều Bái!

Vô số văn lộ Đồ đằng quay cuồng quanh người Chung Nhạc, biến thành một đạo Thần Ma Thái Cực Đồ thật lớn, cúi đầu bái một cái về phía trước. Tòa Thái Cực Đồ thật lớn xoay tròn, từ phía sau cắt tới, cắt lên trên người Bằng Thiên Thu, lóe lên một cái đã lao qua. Giữa không trung, vô số huyết vũ tuôn trào, nhục thân khổng lồ của Bằng Thiên Thu bị cắt làm hai mảnh. Hai mảnh thi thể ầm ầm rơi xuống, nện lên hai tòa tuyết sơn bên dưới.

Trong huyết vũ, Chung Nhạc cất bước mà đi, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi không chạy trốn, ta muốn giết ngươi phải cần tới mười chiêu. Ngươi bỏ chạy, ta muốn giết ngươi, chỉ cần một chiêu!

Thanh âm tuyết lở ầm vang. Hai mảnh thi thể khổng lồ của Bằng Thiên Thu theo tuyết lở lăn lộn, rơi xuống dưới hai tòa tuyết sơn. Giữa hai tòa tuyết sơn, có hai con Thần Thứu hình thể khổng lồ đang co đầu rụt cổ ngồi xổm trên một cây cổ thụ héo tàn.

- Ta nói không sai chứ?

Một con Thần Thứu trong đó vươn thẳng cái cổ ra, quan sát hai mảnh thi thể của Bằng Thiên Thu, mặt mày hớn hở nói:

- Chúng ta căn bản không cần đi khắp nơi tìm kiếm thi thể, chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi. Mỹ thực tự nhiên sẽ từ trên trời rơi xuống!

Con Thần Thứu còn lại vui vẻ ca ngợi:

- Cưu Nhiên Đăng, ta phát hiện ngươi chính là kỳ tài của Linh Thứu Cung ta! Ngươi nói chuyện thật có đạo lý!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)