Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0511

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0511: Đế Đạo tái hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Chung Nhạc đối với lời nói của hắn căn bản lfa không chút để ý, vẫn như cũ dõi mắt quan sát Hỏa Diệu Tinh, trong lòng cực kỳ rung động:

- Khó trách ta, Phong sư huynh và Sư Đà Đại Tôn cũng đều không thể phát hiện ra trận pháp ở đâu. Hóa ra chúng ta sớm đã tiến vào trong trận pháp rồi! Thiên Hoàng Đế Đạo, Thiên Hoàng Đế Đạo... Tân Hỏa, làm sao mới có thể khiến cho tòa trận pháp này tái hiện?

Tân Hỏa tinh tế hồi ức, nói:

- Trên Hỏa Diệu Tinh có một chỗ đầu mối then chốt của trận pháp, không biết có còn ở đó hay không? Chỉ cần đè xuống đầu mối then chốt trận pháp kia, toàn thể Hỏa Diệu Tinh sẽ liền biến thành một tòa Đại trận Truyền tống!

- Đầu mối then chốt ở chỗ nào?

Chung Nhạc hỏi. Tân Hỏa suy tư một lúc, nói:

- Địa hình hiện tại của Hỏa Diệu Tinh đã bất đồng so với trước đây. Ngươi mở ra Thần Nhãn thứ ba, ta mượn Thần Nhãn của ngươi nhìn một chút!

Chung Nhạc theo lời hắn mở Thần Nhãn thứ ba ra, Thần quang trong mắt bắn thẳng ra. Sư Đà Đại Tôn cười ha hả, nói:

- Tiểu tử thối, con mắt của ngươi đúng là không tệ, rất có thần thái! Bất quá, cho dù ngươi có trừng lớn tới đâu đi chăng nữa, cho dù ngươi có trừng mắt tới bị mù đi chăng nữa, cũng không có khả năng từ trong Hỏa Diệu Tinh trừng ra một tòa Truyền Tống Trận. Sư Đà gia gia nhà ngươi đã tìm tòi nơi này không biết bao nhiêu lần rồi. Đừng nói là Truyền Tống Trận, ngay cả một sợi lông gà cũng đều không tìm được!

- Chính là ngọn núi kia!

Cuối cùng Tân Hỏa cũng có phát hiện, Thần quang trong mắt Chung Nhạc chiếu xạ lên trên đỉnh núi cao nhất của Hỏa Diệu Tinh. Tân Hỏa cười nói:

- Ngọn núi kia chính là đầu mối của Truyền Tống Trận! Chỉ cần ấn ngọn núi này vào trong lòng đất Hỏa Diệu Tinh, sẽ có thể khiến cho toàn bộ tòa Truyền Tống Trận tái hiện. Xem ra, mặc dù ta ngủ say rất lâu, nhưng Hỏa Diệu Tinh vẫn chưa bị hủy diệt. Tòa đại trận này hơn phân nửa vẫn còn có thể dùng!

Chung Nhạc định thần nhìn lại, chỉ thấy ngọn sơn phong kia cực cao, chiều cao chừng ba vạn trượng, phương viên cả ngàn dặm. Nghĩ muốn ấn cả ngọn núi vào trong lòng đất Hỏa Diệu Tinh, sợ rằng cũng không quá dễ dàng. Hắn cất bước tiến về phía trước, Phong Hiếu Trung cất bước đi theo. Sư Đà Đại Tôn cười sằng sặc nói:

- Tiểu quỷ đầu, ngươi dự định tìm tòi ngọn sơn phong kia sao? Ngọn núi này quả thật hùng vĩ thần kỳ, chỉ là trong ngọn núi này cũng không có bất cứ Truyền Tống Trận gì. Ta đã sưu tầm nó không chỉ một lần. Ta cũng đã tra xét nội bộ sơn thể không chỉ một lần!

Chung Nhạc đi tới dưới chân đỉnh núi cao nhất của Hỏa Diệu Tinh này, ngẩng đầu nhìn lên, tán thán vĩ lực của Cổ Thần. Sư Đà Đại Tôn sớm đã sưu tầm qua nơi này. Trong lịch sử, sợ rằng còn có nhiều tới bất tận những Thần Ma khác cũng đã từng sưu tầm qua Hỏa Diệu Tinh. Bọn họ có được uy năng lên trời xuống đất, chỉ sợ đã lật toàn bộ Hỏa Diệu Tinh lên cả một lượt cũng là không đáng nhắc tới. Trên Hỏa Diệu Tinh này quả thật rất khó có bí mật gì có thể giấu diếm được bọn họ. Hỏa Diệu Tinh, thật sự sẽ là một tòa Trận pháp Truyền tống vô cùng khổng lồ sao?

- Sư Đà, ngươi ấn ngọn núi này vào trong lòng đất Hỏa Diệu Tinh đi!

Chung Nhạc đột nhiên mở miệng nói. Sư Đà Đại Tôn hơi ngẩn ra, cười lạnh nói:

- Ngươi bảo ta làm ta liền làm sao? Ta là Sư Đà Đại Tôn, tôn nghiêm của ta ở đâu...

- Sư Đà, làm theo lời nói của hắn đi!

Phong Hiếu Trung đột nhiên mở miệng nói.

Sư Đà Đại Tôn nuốt câu nói kế tiếp trở vào trong bụng, nhịn xuống tức giận, giơ bàn tay khổng lồ lên, đặt lên trên đỉnh ngọn sơn phong cao ba vạn trượng này, mạnh mẽ phát lực, ấn ngọn núi khổng lồ này xuống dưới lòng đất, miệng lại mỉm cười nói:

- Ngọn núi này bất quá chỉ là một ngọn núi bình bình thường thường, làm sao có thể ngăn cản được lực lượng Thần Ma của ta? Nếu bị ta ấn bể nát, cũng đừng có trách ta a!

Chung Nhạc lắc đầu, bình thản nói:

- Ngươi ấn không nát nổi!

Sư Đà Đại Tôn cười lạnh một tiếng, đột nhiên há miệng rít gào, toàn lực bạo phát. Chỉ thấy ngọn hùng sơn này ầm ầm chấn động không dứt, không ngừng chìm xuống dưới lòng đất. Sư Đà Đại Tôn khẽ di một tiếng, cũng cảm giác được chỗ quái dị.

Với lực lượng của hắn, nếu như toàn lực bạo phát, đừng nói là một ngọn núi bình thường, cho dù là Thần Sơn cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi, nhất định sẽ bị quái lực của hắn đè vỡ nát vụn. Mà ngọn núi lớn này vậy mà vẫn như cũ nguyên vẹn, không bị tổn hại chút nào, quả thật vô cùng cổ quái. Nhìn ngọn núi lớn này, cũng không giống như có chỗ kỳ diệu kỳ lạ gì, cũng không phải do Thần Kim chế tạo, cũng không có văn lộ Đồ đằng lượn lờ, làm sao lại có thể cứng rắn như thế.

Chiều cao ba vạn trượng, phương viên cả ngàn dặm, có thể nói là cực kỳ khổng lồ. Nhưng dưới lực lượng khôn cùng của Sư Đà Đại Tôn, vậy mà thật sự mạnh mẽ ấn tòa đại vật khổng lồ này chìm xuống lòng đất. Vị Đại Tôn Ma Tộc này thu tay lại, vô cùng bất mãn đối với việc không thể đập vụn ngọn núi lớn này, lạnh lùng nói:

- Hiện tại ngọn núi lớn đã ấn xuống rồi, Trận pháp Truyền tống đâu? Ngươi nói Truyền Tống Trận ở đâu...

Thanh âm hắn còn chưa dứt, đột nhiên toàn bộ Hỏa Diệu Tinh chợt chấn động kịch liệt, chấn cho dưới chân bọn họ bất ổn. Đại địa run rẩy kịch liệt, tiếp theo chỉ nghe thanh âm leng keng leng keng từ dưới lòng đất không ngừng vang lên, tựa hồ trong lòng đất Hỏa Diệu Tinh có vô số bánh răng đang chuyển động vậy.

Hai người một ma vội vàng bay lên. Chỉ thấy toàn thể Hỏa Diệu Tinh bụi bặm lan tỏa, bụi mù cuồn cuộn, trên đại địa bát ngát vô biên, từng cây từng cây đồng trụ to tới trăm trượng từ dưới lòng đất chậm rãi dâng lên.

Có cây đồng trụ tròn xoe, có cây đồng trụ vuông vuông vức vức. Có mấy chục cây tụ họp cùng một chỗ, giống như những ống kèn, cao thấp có trật tự. Có cây thì lẻ loi trơ trọi một mình, phá đất chui lên, đứng sừng sững trên mặt đất, chiều cao viễn siêu những cây đồng trụ khác. Có cây đồng trụ phủ đầy lỗ thủng, có cây đồng trụ phủ đầy lạc ấn kỳ dị, có cây đồng trụ khắc đầy phù điêu, có cây đồng trụ Phượng Hoàng quấn lấy, có cây đồng trụ Thần Long uốn lượn.

Màn tràng diện này cực kỳ đồ sộ to lớn, cho dù là Sư Đà Đại Tôn kiến thức bất phàm cũng không khỏi nhìn tới mức trừng mắt cứng lưỡi, nói không ra lời.

Chấn động kéo dài gần nửa canh giờ, lúc này mới dần dần đình chỉ lại. Chỉ thấy bề mặt vốn dĩ một màu hỏa hồng sắc của Hỏa Diệu Tinh đã hoàn toàn biến mất, trên Hỏa Diệu Tinh chỉ còn lại nhiều tới vô số kể đồng trụ thật lớn, sừng sững đứng đó, cắm thẳng vào trong thương khung. Không ngừng có những văn lộ Đồ đằng sáng lên trên những cây đồng trụ này, lập lòe bất định. Đám đồng trụ này có cao có thấp, từ xa nhìn lại, toàn bộ khỏa Hỏa Diệu Tinh này giống như một con nhím kim chúc vậy. Truyền Tống Trận trên Hỏa Diệu Tinh rốt cuộc một lần nữa tái hiện.

Màn tràng diện này mang tới cho người khác cảm giác rung động không gì sánh được. Thời kỳ Viễn Cổ, văn minh Thời đại Hỏa Kỷ, rốt cuộc lộ ra một góc bao la hùng vĩ của chính mình.

- Trời ạ! Thật sự có Đại trận Truyền tống...

Sư Đà Đại Tôn ngây người lẩm bẩm.

Trong lòng Phong Hiếu Trung cũng tràn đầy đồng cảm. Cho dù là Thần Ma đẳng cấp như hắn vậy, cũng không cách nào tưởng tượng phải làm thế nào mới có thể hoàn thành được một công trình vĩ đại như vậy. Thật sự là quá mức đồ sộ rồi! Một tòa Truyền Tống Trận khổng lồ như thế, quả thật là vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.

*****

Trong lòng Chung Nhạc cũng là tràn ngập cảm giác rung động, trong lòng thầm nghĩ:

- Văn minh do Toại Hoàng sáng tạo ra, mặc dù đã bị long đong, nhưng rốt cuộc cũng một lần nữa hiện thế! Không biết bước lên đầu Thiên Hoàng Đế Đạo này, ngao du vũ trụ thái hư, sẽ nhìn thấy được bao nhiêu cảnh trí mênh mông hạo hãn?

Hắn thậm chí có chút động tâm, nghĩ muốn bước vào trong tòa Truyền Tống Trận này, một đường quan sát những phong cảnh phong tình mà các đời Toại Hoàng, Phục Hy đã từng gặp qua, đi đạp lên Đế Lộ mà các Toại Hoàng và Phục Hy đã từng bước qua, chứng kiến sự thần kỳ của vũ trụ.

- Đáng tiếc! Phong Hiếu Trung có thể đi, ta lại chưa thể đi được. Nhân Tộc ta vẫn còn rất hèn mọn, cần ta phải lưu lại, giúp bọn họ tranh thủ quyền lực tiếp tục sinh tồn!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Đột nhiên, Sư Đà Đại Tôn liếc nhìn về phía Chung Nhạc, trong mắt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, thậm chí còn có chút sợ hãi. Ngay cả một tôn Ma Thần cổ lão như hắn bậc này cũng không biết được chân diện mục của Hỏa Diệu Tinh, mà Chung Nhạc lại có thể biết rõ, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi, Chung Nhạc có phải là một tồn tại so với hắn còn cổ lão hơn, so với hắn còn cường đại hơn hay không.

Mà lúc này, trong lòng Phong Hiếu Trung cũng đột nhiên cảm thấy hoài nghi đối với Chung Nhạc. Hắn vốn dĩ từ sớm đã có chút hoài nghi Chung Nhạc, cảm thấy chân thân Phục Hy của hắn vô cùng quen mắt, thậm chí còn cho rằng giá trị chân thân Phục Hy của Chung Nhạc còn cao hơn giá trị của Sư Đà Đại Tôn nữa. Mà hiện tại, không ngờ Chung Nhạc lại làm ra một tòa Trận pháp Truyền tống khổng lồ như vậy, đồ sộ như vậy. Đồ sộ tới mức thậm chí toàn thể Hỏa Diệu Tinh chính là trận pháp. Loại sự tình bậc này, sợ rằng những Thần Ma trong thời gian năm vạn năm gần nhất, thậm chí là càng lâu hơn cũng không thể biết được.

Một là đám Thần Ma kia không có tư cách này, hai là văn minh Tổ Tinh đã xuất hiện một đoạn đứt gãy thật lớn. Cho dù là Ích Tà Thần Hoàng chuyển thế, quay trở lại Tử Vi Đế Tinh cũng không phải là thông qua Đại trận Truyền tống này, mà là Truyền Tống Trận khi hắn còn sống đã lưu lại, khí phái cùng quy mô hoành đại xa xa không bằng được tòa Truyền Tống Trận này.

Phong Hiếu Trung nhìn về phía Chung Nhạc, kinh ngạc nói:

- Bí mật của Chung sư đệ tựa hồ rất nhiều a! Không ngờ sư đệ ngay cả tòa Đại trận Truyền tống bậc này cũng có thể biết được vô cùng rõ ràng! Xem ra lai lịch sư đệ rất bất phàm a. Ta thật sự hối hận năm xưa để cho ngươi dùng Sư Đà Đại Tôn trao đổi ngươi rồi!

Nhãn châu Sư Đà Đại Tôn xoay chuyển, đối với chuyện Chung Nhạc giao chính mình cho Phong Hiếu Trung, trong lòng cũng là ghi hận, nói:

- Hiện tại cũng chưa muộn a! Tiểu tử này biết nhiều chuyện như vậy, dứt khoát bắt lấy hắn giải phẫu luôn đi, sưu hồn lục phách, thu hết thảy toàn bộ bí mật của hắn vào trong tay!

Phong Hiếu Trung lắc đầu:

- Ta nói lời nhất định sẽ giữ lời! Nếu đã đáp ứng hắn, liền sẽ không phải làm như vậy. Huống hồ, Chung sư đệ đã giúp ta tìm được tòa Truyền Tống Trận này, đối với ta cũng xem như có ân, không thể lấy oán trả ơn!

Hắn mặc dù không phân biệt thiện ác, nhưng cũng có nguyên tắc và khí độ của chính mình.

- Đây là Đế Lộ, Thiên Hoàng Đế Đạo!

Chung Nhạc dằn xuống sự chấn động trong lòng, mở miệng nói:

- Năm xưa, các Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ đã từng đi qua con đường này. Về sau, các Phục Hy Thiên Đế của Thời đại Địa Kỷ cũng từng đi qua con đường này!

- Đế Lộ? Thiên Hoàng Đế Đạo?

Sư Đà Đại Tôn khẽ nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra thần sắc kính ngưỡng và kinh sợ. Các đời Thiên Đế của hai cái thời đại đã từng đi qua con đường này, con đường này là Thiên Đế Chi Lộ... Chỉ cần nghĩ tới một điểm này, hắn liền có chút không dám bước lên con đường truyền tống này.

- Phong sư huynh, ngươi thật sự phải đi sao?

Chung Nhạc nhìn về phía Phong Hiếu Trung, không ngờ trong lòng lại có chút không nỡ. Trước giờ hắn vẫn luôn ước gì tiễn Phong Hiếu Trung rời khỏi Tổ Tinh, cách xa Tổ Tinh, đưa đi càng xa càng tốt. Nhưng hiện tại, tới lúc Phong Hiếu Trung thật sự sắp sửa ly khai, trong lòng hắn vậy mà cũng có chút không nỡ. Loại tình cảm này thật sự rất kỳ quái.

- Ngươi... không dự định trở về nhìn một chút sao?

Chung Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng nói:

- Trở về Kiếm Môn một chuyến đi! Đi cúng bái Lão đầu tử một chút!

- Trở về...

Ánh mắt Phong Hiếu Trung nhất thời mờ mịt, trong nội tâm có một đạo thanh âm không ngừng kêu gọi hắn trở về, trở về gặp lão phụ thân một lần, trở về cúng bái trước mộ phần phụ thân một chút. Nhưng nếu hắn trở về, thật sự nhìn thấy ngôi mộ kia, thật sự quỳ gối trước mộ phần, hắn không biết chính mình còn có thể thủ được một tia nhân tính cuối cùng chưa tan trong lòng chính mình hay không.

Đường đi, chính là ở phía trước! Từng cây từng cây đồng trụ trên bề mặt Hỏa Diệu Tinh đại phóng quang mang. Vô số đạo văn lộ Đồ đằng trên ngàn vạn cây đồng trụ không ngừng sáng lên. Các đạo văn lộ Đồ đằng tương liên với nhau, cấu thành một tòa Đại trận Truyền tống to lớn khôn cùng. Từng đạo từng đạo quang mang đang hội tụ lại, diễn biến thành một đạo Thần quang huy hoàng, vắt ngang tinh không, xuyên thấu qua không gian, vô hạn rút ngắn lại cự ly vô ngần, áp súc không gian của từng cái từng cái Tinh hệ lại gần trong gang tấc. Đường đi, chính là ở dưới chân!

Phong Hiếu Trung cúi đầu trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quỳ rạp xuống trước mặt Chung Nhạc. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, đang định giơ tay ngăn cản, nào ngờ thân thể cứng ngắc, đã bị pháp lực của Phong Hiếu Trung trấn áp, không thể nhúc nhích.

Đông!

Phong Hiếu Trung dập đầu về phía hắn, dập đầu thật mạnh.

Đông! Đông!

Hắn dập đầu đủ ba cái, sau đó mới đứng dậy. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy áp lực trên người hoàn toàn biến mất, trong lòng nghi hoặc. Phong Hiếu Trung chợt nhoẻn miệng cười, nói:

- Chung sư đệ, ta sẽ không trở về! Ba cái dập đầu này, ngươi thay ta dập đầu trước Lão đầu tử a!

Chung Nhạc trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

- Hình Thiên, Sư Đà, chúng ta đi thôi!

Phong Hiếu Trung chắp hai tay sau lưng, bật cười ha hả, cất bước tiến vào trong quang lưu truyền tống:

- Chúng ta đi xem Thiên Hoàng Đế Đạo, đi xem Tử Vi Đế Tinh một chút!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)