Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0519

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0519: Tự chứng trong sạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Diêm Ma Ha vậy mà thật sự đã bị Côn Tộc ký sinh rồi?

Chung Nhạc cũng kinh ngạc ngây người, có chút không kịp dự liệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôn Côn Thần kia bỏ chạy. Hắn ngược lại cũng không phải là nghĩ tới Diêm Ma Ha đã bị Côn Tộc ký sinh, mà chỉ là thuần túy nhìn Diêm Ma Ha khó chịu, chỉ dự định để Tiểu Hiên Viên thôi động thanh Thần kiếm kia, chém tôn Ma Thần này một cái, cấp cho hắn một bài học mà thôi. Không nghĩ tới một kiếm này vậy mà có thể ép con Côn Tộc đang ký sinh trong đầu Diêm Ma Ha kia đi ra, khiến cho nó không thể không bỏ chạy.

Nếu như tôn Côn Thần này có thể lớn gan hơn một chút, trốn trong đầu của Diêm Ma Ha chết sống cũng không đi ra, chỉ cần chống đỡ qua một kiếm này, mấy tôn Thần Minh Tây Hoang kia sẽ kịp chạy tới, ngăn cản Chung Nhạc. Chung Nhạc tự nhiên sẽ không khinh người quá đáng. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại lo lắng tính mạng của chính mình, lập tức xốc lên sọ não của Diêm Ma Ha bỏ chạy, ngược lại đã bại lộ chính mình.

Thật ra, Chung Nhạc vốn dĩ cũng có chút nghi hoặc, không ngờ có thể có tới hai tôn Thần Ma chạy thoát từ trong vây công của đám Côn Thần Côn Tinh. Đám Côn Thần tiến hành mai phục ở trong thông đạo Huyền Băng, nơi đó chính là một cái bẫy rập tuyệt sát, tất nhiên là có rất nhiều Côn Thần, Mẫu Thần thủ ở nơi đó. Diêm Ma Ha và một tôn Thần Minh khác lại có thể chạy thoát, chuyện này vốn dĩ rất đáng hoài nghi.

Chỉ là, cho dù là Chung Nhạc, trong nội tâm cũng không có gan lớn như vậy mà đi hoài nghi Thần Ma. Vừa rồi hắn bị Diêm Ma Ha bức tới gấp gáp, lúc này mới khiến cho Tiểu Hiên Viên chém hắn. Không ngờ một kiếm này lại thật sự chém ra một tôn Côn Thần.

Vù!

Lúc này, mấy tôn Thần Minh đang chạy tới kia đã tỉnh ngộ lại, lập tức phi thân lên, đuổi theo truy sát tôn Côn Thần kia.

Trên Kiếm Môn Sơn, đầu lĩnh các tộc cũng bị dọa tới mức mất hồn mất vía. Một là bị thanh Thần kiếm kia của Tiểu Hiên Viên hù dọa, hai là bị chân diện mục của Ma Thần Diêm Ma Ha hù dọa. Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều không thể dự liệu, cảm thấy rợn cả tóc gáy. Không ngờ vừa rồi một tôn Côn Thần đang đứng sừng sững ngay bên cạnh bọn họ. Nếu tôn Côn Thần này đột nhiên thống hạ sát thủ...

- Không ngờ các vị sư huynh lại cấu kết với Côn Thần, ý đồ mưu hại Kiếm Môn ta!

Sắc mặt Chung Nhạc âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đầu lĩnh các tộc, sắc mặt bất thiện. Trên không trung Kiếm Môn Sơn, từng kiện từng kiện Thần binh, Ma Thần binh xao động, bất cứ lúc nào cũng có khả năng oanh xuống, giết chết tất cả bọn họ. Hiện tại, hắn đã có đầy đủ lý do diệt trừ sạch sẽ đám đầu lĩnh các tộc, tàn sát không còn một tên.

Trong lòng hắn cũng đang rục rịch xuất động, đã động sát cơ. Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo. Đám đầu lĩnh các tộc liên thủ với Côn Thần tạo áp lực về phía Kiếm Môn, chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, cũng có thể chuyện nhỏ biến lớn, dựa vào đó mà giết chết hết thảy đầu lĩnh các tộc. Đầu lĩnh các tộc đều đã chết ở Kiếm Môn, như vậy tương lai Nhân Tộc quật khởi sẽ bớt đi không biết bao nhiêu lực cản. Hơn nữa, mặc dù làm ra loại sự tình này, hắn cũng là có tình có lý. Hắn là chân chân chính chính muốn giết chết hết thảy đầu lĩnh các tộc. Đột nhiên, Thủy Tử An chợt truyền âm, nói:

- Chung Trưởng lão, nhẫn nại một chút! Nhân Tộc ta không có Thần Minh tọa trấn, vẫn chưa động được bọn họ!

Sắc mặt Chung Nhạc âm tình bất định, nhãn mâu lúc sáng lúc tối. Hắn hiểu rõ ý tứ của Thủy Tử An. Nhân Tộc không có Thần Minh tọa trấn, mà trên Tổ Tinh vẫn còn có Thần Ma tại thế, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để khai chiến với các tộc khác. Hơn nữa, thanh Thần kiếm kia của Tiểu Hiên Viên đối phó một hai tôn Thần Ma ngược lại còn có thể. Nhưng các tộc khác cũng có Thần Ma trấn thủ, thậm chí còn có Thánh khí trấn tộc.

Mặc dù Thánh khí trấn tộc không thể so với Hiên Viên Kiếm, nhưng ngăn cản Hiên Viên Kiếm một hồi thì vẫn có thể làm được. Chỉ cần Hiên Viên Kiếm bị ngăn cản, chỗ dựa lớn nhất của Kiếm Môn bị ngăn cản, Kiếm Môn liền nguy hiểm rồi. Chỉ là, hắn thật sự không muốn cứ như vậy từ bỏ cơ hội trời cho này.

Trong lòng đám người Hạ Tông chủ, Côn Đại tiên sinh, Phong Vô Kỵ cũng đều lo lắng bất an. Kim Đỉnh Kiếm Môn Sơn gió mây phiêu diêu, không khí vô cùng áp lực. Hiện tại, tính mạng của tất cả bọn họ đều phụ thuộc vào một ý niệm của Chung Nhạc. Loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu chút nào. Nếu Chung Nhạc chịu bỏ qua chuyện này, vậy thì cũng thôi. Nhưng chỉ cần Chung Nhạc ra lệnh một tiếng, tất cả bọn họ sẽ liền máu nhuộm Kiếm Môn Sơn.

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, thiên tượng tối sầm, mây đen bao phủ dày đặc, cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn. Sắc mặt hắn sáng lên, thiên tượng chuyển sáng, gió tan mây tản, mặt trời cao chiếu. Một màn này khiến cho đám đầu lĩnh các tộc kinh hồn táng đảm, lo lắng bất an.

Đột nhiên, Thần uy cuồn cuộn từ trên thiên không buông xuống. Từng tôn từng tôn Thần Minh, Ma Thần hàng lâm Kim Đỉnh Kiếm Môn Sơn. Sáu tôn Thần Ma chậm rãi hạ xuống, pháp tướng vô biên, đứng sừng sững trên cao. Toàn thân bọn họ Thần quang Ma quang xao động, thần khí ma khí phiêu diêu, có một loại khí tượng tôn nghiêm bao trùm trên chúng sinh. Đầu lĩnh các tộc đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao hạ bái, cung kính nói:

- Bái kiến các vị Tôn Thần, Tôn Ma!

- Đứng lên đi!

Sáu tôn Thần Ma từ từ giơ tay lên, nói:

- Không cần đa lễ! Quyền Môn chủ Kiếm Môn Chung Sơn thị!

Trong lòng đám người trên dưới Kiếm Môn nhất thời lo lắng bất an. Vừa rồi sáu tôn Thần Ma này đuổi theo truy sát tôn Côn Thần kia, lúc này lại đột nhiên vòng trở lại, không biết là có tính toán gì không. Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh như thường, khom người nói:

- Đệ tử ở đây! Xin hỏi các vị Tôn Thần, Tôn Ma, tôn Côn Thần kia đâu rồi?

- Đã chạy mất rồi! Chúng ta đuổi không kịp hắn!

Một tôn Thần Minh Tây Hoang lắc đầu than thở:

- Trên Tổ Tinh ta còn có một tôn Mẫu Thần ẩn nấp. Vừa rồi tôn Mẫu Thần kia đột nhiên xuất thủ, tiếp dẫn tôn Côn Thần kia đi rồi. Chung Sơn thị, chuyện hôm nay, vốn là đầu lĩnh các tộc đuối lý, còn xin tiểu hữu cấp cho một chút thể diện, không cần lại tính toán việc này. Bản ý của bọn họ cũng là suy nghĩ cho sinh linh Tổ Tinh ta, chỉ là bị Diêm Ma Ha mê hoặc, không thể trách bọn họ!

Chung Nhạc khách khí nói:

- Tôn Thần nói quá lời! Vừa rồi ta suy nghĩ cẩn thận, biết rõ bọn họ chỉ là bị mê hoặc mà thôi. Hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải, ta cũng là trong lòng tràn đầy vui mừng, làm gì có ý khó xử các vị sư huynh chứ? Về phần tính toán, vậy thì càng là ngàn vạn lần không dám! Ha ha ha... các vị sư huynh, các ngươi nói có phải không?

Sắc mặt đám người Côn Đại tiên sinh, Sư Bất Dịch âm trầm, cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

- Tin ngươi mới có quỷ! Vừa rồi ngươi rõ ràng là muốn nhân cơ hội một lưới bắt hết chúng ta, muốn hắt cái chậu phân cấu kết Côn Thần Côn Tộc lên trên đầu thi thể chúng ta, chỉ là chưa kịp thực hiện mà thôi!

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia khẽ gật đầu, nói:

- Chung Sơn thị nói không sai! Côn Thần tác loạn, Vạn Tộc Tổ Tinh chúng ta cần phải đồng khí liên chi, buông xuống ân oán lẫn nhau mới có thể đối kháng bọn chúng. Nếu Chung Sơn thị đã chịu buông xuống ân oán, các ngươi còn không nói lời cám ơn?

Trong lòng đám người Sư Bất Dịch, Phong Vô Kỵ một trăm lần không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể tiến lên, chân thành tạ ơn Chung Nhạc. Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thản nhiên tiếp nhận tạ ơn của đầu lĩnh các tộc, đột nhiên nói:

- Nhân Tộc ta bị các tộc hiểu lầm, vây công Kiếm Môn Sơn, muốn giết ta vị đại thần có công này. Giết ta ngược lại cũng không sao, nếu có thể dùng tính mạng của ta đổi lấy bình an cho Đại Hoang, ta bị bọn họ giết chết có cái gì không được? Nhưng quan trọng là, Kiếm Môn ta suýt chút nữa bị diệt môn, Nhân Tộc ta suýt chút nữa bị diệt tộc! Chuyện này không thể cứ tính như vậy, chỉ chân thành tạ ơn cũng không được, còn cần phải đền bù!

Bằng Đại tiên sinh nhất thời giận dữ, quát lớn:

- Chung Sơn thị, ngươi không cần quá phận! Vây công Kiếm Môn Sơn? Lời như vậy ngươi cũng có thể nói ra miệng sao? Ngươi còn có mặt mũi đòi đền bù? Không biết xấu hổ!

Chúc Dung Nhan Khâm cũng là không nhịn được, nói:

- Chung sư đệ, ngươi nói chuyện tốt xấu cũng suy tính một chút da mặt của chính mình a! Rõ ràng là ngươi sử dụng nhiều Thần binh, Ma Thần binh như vậy uy hiếp chúng ta, muốn một lưới bắt hết tất cả chúng ta!

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia cũng khẽ nhíu mày, hỏi:

*****

- Chung Sơn thị, ngươi muốn đền bù gì? Nhớ kỹ! Không được đòi hỏi quá đáng!

Chung Nhạc khom người nói:

- Nhân Tộc ta có công với Tổ Tinh, nhưng hiện tại trong các tộc vẫn còn có Nhân Tộc ta làm nô. Một tộc có công làm sao có thể bị đối đãi như vậy? Còn xin Tôn Thần hạ lệnh, để cho các tộc giao ra Nhân Tộc, đưa tới trong Đại Hoang!

Sư Bất Dịch khẽ nhíu mày, nói:

- Nhân Tộc trên lãnh địa chúng ta là gia súc do chúng ta nuôi, chính là gia tài của chúng ta, há có thể giao cho ngươi?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia lại nhíu mày một cái, nói:

- Chung Sơn thị, không có khả năng giao toàn bộ Nhân Tộc cho ngươi. Các tộc chỉ có thể giao cho ngươi trăm vạn khẩu, xem như an ủi Kiếm Môn ngươi, nhiều hơn không được!

Chung Nhạc cười lấy lòng, nói:

- Tôn Thần, trăm vạn quá ít, cầm không đầy tay, ít nhất cũng ngàn vạn khẩu!

Khóe mắt tôn Thần Minh Tây Hoang kia khẽ nhảy lên một cái. Toàn bộ Nhân Tộc trong Đại Hoang tổng cộng cũng chỉ khoảng chừng ngàn vạn người, không ngờ Chung Nhạc một hơi liền đòi đền bù ngàn vạn nhân khẩu, thật sự là công phu sư tử ngoạm. Hắn lập tức lắc đầu, nói:

- Hai trăm vạn khẩu, không thể nhiều hơn!

- Chín trăm vạn khẩu!

Chung Nhạc trơ mắt nhìn hắn, nói. Tôn Thần Minh Tây Hoang kia cảm thấy buồn cười, quát lớn:

- Ngươi ngược lại dám cò kè mặc cả với ta? Ta nói hai trăm vạn khẩu chính là hai trăm vạn khẩu, không thể thay đổi!

Chung Nhạc lúng ta lúng túng nói:

- Nếu đã như thế, vậy thì hai trăm chín mươi vạn khẩu a?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia bật cười, lắc đầu nói:

- Cũng được! Lại cấp cho ngươi thêm chín mươi vạn khẩu. Ngươi đã đáp ứng, liền không thể lại gây chuyện thị phi, nhắc lại chuyện cũ nữa!

Chung Nhạc liên tục gật đầu. Tôn Thần Minh Tây Hoang kia liếc nhìn về phía đầu lĩnh các tộc, nói:

- Bản thân các tộc các ngươi thương nghị một chút, mỗi tộc ra bao nhiêu nhân khẩu, sau đó lập tức đưa tới Đại Hoang!

Đầu lĩnh các tộc lòng như đao cắt, lại không dám phản đối, chỉ có thể mở miệng xưng vâng. Côn Đại tiên sinh và Bằng Đại tiên sinh liếc nhìn nhau một cái, đánh bạo nói:

- Tôn Thần, Côn Bằng Thần Tộc ta cũng không có nuôi dưỡng Nhân Tộc, có phải sẽ được miễn hay không?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia thản nhiên nói:

- Côn Bằng Thần Tộc các ngươi có thể dùng tiền tài bảo vật đi các tộc khác mua một đám Nhân Tộc!

Côn Đại tiên sinh và Bằng Đại tiên sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu xưng vâng.

Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy mỹ mãn, đột nhiên nói:

- Tôn Thần, Thần Ma từ Côn Tinh còn sống trở về tổng cộng có hai vị, một vị là Diêm Ma Ha, đã bị Côn Thần ký sinh, một vị còn lại là ai?

Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả tồn tại ở đây nhất thời căng thẳng.

- Tôn Thần Minh còn lại chính là ta!

Một đạo thanh âm già nua vang lên. Chung Nhạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy lão đầu quét rác Chư Càn Thần Tộc kia cất bước đi tới, đáp xuống trên Kiếm Môn Sơn. Đám người nhất thời sợ hãi. Lão đầu quét rác Chư Càn Thần Tộc kia lại vô cùng thản nhiên, nói:

- Ta cùng với Diêm Ma Ha còn sống trở về, bị các vị hoài nghi cũng là đương nhiên. Các vị, ta tế khởi Nguyên thần, mở rộng Bí cảnh, các ngươi có thể tùy ý dò xét. Nếu ta quả thật bị Côn Tộc ký sinh, các vị cứ việc xuất thủ đánh chết ta!

Dứt lời, lão giả này tế khởi Nguyên thần Thuần dương của chính mình, mở rộng Bí cảnh Nguyên thần, mặc cho tất cả mọi người quan sát dò xét. Lão giả này nhìn về phía Chung Nhạc, nói:

- Chung tiểu hữu, có thể mượn Thần kiếm của Kiếm Môn ngươi dùng một lát không?

Chung Nhạc lấy ra Đại Tự Tại Thần Kiếm, nói:

- Tiền bối, xin mời!

Lão giả này cầm lấy Đại Tự Tại Thần Kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái sau gáy chính mình, xốc lên sọ não chính mình, lộ ra não tương trắng bóng nóng hầm hập. Lại rạch một cái trên lồng ngực, tách ra xương sườn, lộ ra trái tim đang đập thình thịch. Hắn lại tách ra huyết nhục tứ chi, lột ra túi da chính mình, nhất nhất bày ra trước mặt đám người.

Tôn Thần Minh Tây Hoang này hành sự quang minh lỗi lạc, cơ hồ lột sạch chính mình để cho Chúng Thần kiểm nghiệm. Đám người Chung Nhạc ngược lại cũng không có gì, vẫn chưa tu thành Thuần dương, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, mà sáu tôn Thần Ma còn lại thì có thể nhìn cẩn thận rõ ràng. Nếu lão giả quét rác này thật sự đã bị Côn Thần ký sinh, tất nhiên sẽ không thể gạt được bọn họ. Sau một lúc lâu, một tôn Thần Minh cười nói:

- Cửu Mục sư huynh cũng không có vấn đề! Còn xin thu hồi Nguyên thần lại thôi. Ở trước mặt tiểu bối làm như vậy, chính là tự hạ thân phận, sư huynh thật sự chịu buông bỏ a!

Lão giả quét rác thu hồi lại Nguyên thần, khép lại sọ não chính mình, lắp lại huyết nhục bị mở ra, tiếp nối lại xương sườn, mặc lại túi da, nói:

- Thần Minh cũng cần phải tự chứng trong sạch, làm sao có thể qua loa?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)