Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0523

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0523: Sư Tử Tọa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Kẻ thắng lớn... kẻ thắng lớn...

Sau lưng Lưu Thanh Sơn lại vang lên một đạo thanh âm khác. Phong Vô Kỵ chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng hắn, cũng nhìn về phía tấm gương kia, thản nhiên nói:

- Đông Hoang, ta đã mơ ước rất lâu rồi, hiện tại cuối cùng cũng sắp sửa tới tay! Ha ha ha... Chung Sơn thị, ta có thể tính toán Phong Thường, tự nhiên cũng có thể tính toán ngươi! Ngươi và Sư Bất Dịch lưỡng bại câu thương, mà ta lại sẽ trở thành Đông Hoang Chi Chủ, Yêu Chủ mới! Đông Hoang cũng sẽ biến thành lãnh địa của Hiếu Mang Thần Tộc ta!

Lưu Thanh Sơn đối với chuyện hắn tới đây cũng không hề để ý, giống như sớm đã biết hắn sẽ tới vậy, mỉm cười nói:

- Ta nghe được Long Nhạc bế quan, Sư Bất Dịch nghe được tin tức này lập tức đại hỉ, liền biết cơ hội đã tới rồi, cơ hội trở thành kẻ thắng lớn cuối cùng đã tới. Sư Bất Dịch mơ ước con mắt của Long Nhạc đã rất lâu rồi, đã chờ đợi rất nhiều năm. Long Nhạc tu thành Chân Linh, hắn tất nhiên là nhịn không được sẽ hạ thủ. Mà Long Nhạc là hóa thân của Chung Nhạc, Chung Nhạc cũng đang chờ đợi một cơ hội dẫn xuất Đại Sư Tử. Hắn nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này. Bọn họ đều cho rằng chính mình trí kế nắm chắc, là kẻ thắng lớn, nhưng không ngờ kẻ thắng chân chính bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm, là không cần phải động thủ!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Mà kẻ thắng lớn này, chính là ta! Sư Bất Dịch cũng giống như cái tên của hắn vậy, người sư phó này làm thật không dễ dàng! Hắn thu không ít đệ tử, không ngờ không có một kẻ nào thật lòng trung tâm với hắn. Đây thật sự một chuyện cười lớn! Chỉ là, hắn có thể hoài nghi Lãng Thanh Vân, có thể hoài nghi Long Nhạc, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Lưu Thanh Sơn đã liều mạng cứu hắn. Lần trước hắn bị Phong Thường đánh trọng thương, chúng bạn xa lánh, duy chỉ có Lưu Thanh Sơn liều mạng giải cứu, lúc này mới có thể trở thành tâm phúc của hắn!

Lưu Thanh Sơn tiếp lời, cười nói:

- Hơn nữa, Lãng Thanh Vân bị hắn phái đi Côn Tinh, cuối cùng chết ở nơi đó. Hắn đề phòng đối với ta liền trở nên vô cùng nhỏ bé. Bởi vì gian tế Hiếu Mang Thần Tộc sắp xếp vào Yêu Tộc đã chết rồi, hắn như thế nào cũng sẽ không hoài nghi tới trên đầu tâm phúc của chính mình! Hắn đã xem ta thành tâm phúc, không còn khắp nơi giấu diếm ta, cũng cấp cho ta cơ hội tính toán hắn!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Lãng Thanh Vân chết, là kết quả mà ta cố ý thúc đẩy! Hắn đã chết, Sư Bất Dịch sẽ liền yên tâm đối với ngươi!

Hắn cười cực kỳ bình thản đạm mạc, Lưu Thanh Sơn cười vô cùng chất phác lão thành. Bất quá nụ cười của hai người vậy mà đặc biệt tương tự, đều là khóe miệng khẽ nhếch lên, vạch ra một đường cong nhàn nhạt. Phong Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Thanh Sơn, Sư Bất Dịch chống đỡ không được bao lâu nữa. Ngươi mau đi thông tri Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu. Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu cực kỳ trung thành và tận tâm với Sư Bất Dịch, tất nhiên sẽ ủng hộ ngươi. Bọn họ đối với Sư Bất Dịch quá trung thành, nhìn thấy Long Nhạc, Cô Hồng Tử và Chung Nhạc vây giết Sư Bất Dịch, như vậy Long Nhạc và Cô Hồng Tử liền sẽ không có khả năng trở thành Đông Hoang Chi Chủ. Cường giả của Tam Đảo Lục Thành Tứ Quan cũng không có khả năng ủng hộ Long Nhạc. Cho nên, chỉ có ngươi mới sẽ trở thành chúa tể mới của Đông Hoang. Đám người Đảo chủ Lưu Hoàng Đảo cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Lưu Thanh Sơn đứng dậy, mang theo tấm gương phiêu nhiên rời đi, mỉm cười nói:

- Ta đi chuyến này, sẽ phải rơi một chút nước mắt, tranh thủ sự tín nhiệm. Như vậy, ngươi đi tiễn Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử một đoạn đường cuối đi!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, không vội vàng rời đi, mà là tĩnh lặng ngồi xuống. Hắn cũng không tiếp tục quan sát trận chiến giữa đám người Chung Nhạc và Sư Bất Dịch, mà là lấy ra một quyển hồ sơ, từ từ mở ra. Chỉ thấy trên hồ sơ là một vài bức đồ án Đồ đằng, đồ án Đồ đằng này chính là công pháp của Yêu Thần Minh Vương Quyết.

Công pháp Yêu Thần Minh Vương Quyết, cho dù là Lưu Thanh Sơn, Lãng Thanh Vân cũng không được truyền thụ, nhưng không ngờ hắn lại lấy được một bộ Yêu Thần Minh Vương Quyết.

- Bá đạo! Công pháp thật sự vô cùng bá đạo! Khó trách Đại Sư Tử lại cường hoành như vậy!

Phong Vô Kỵ xem lướt qua một lượt, quan sát những đồ án này, không khỏi tán thán, mỉm cười nói:

- Đáng tiếc! Ngươi vẫn để cho môn công pháp này lưu truyền ra ngoài. Kẻ đạt được môn huyền công này không chỉ có một mình Chung Sơn thị, còn có Ngư Huyền Cơ, còn có Hồ Thất Muội. Lấy được môn công pháp này từ chỗ của Long Nhạc chính là rất khó. Nhưng lấy được môn công pháp này từ chỗ của Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ, lại không phiền phức như vậy!

Hắn nghiền ngẫm một phen, thôi diễn sự vận chuyển và khuyết điểm của môn công pháp này, bấm ngón tay tính toán, mỉm cười nói:

- Sắp sửa rồi! Sắp sửa rồi! Sư Bất Dịch đã sắp sửa bại vong rồi! Chiến đấu càng lâu, khuyết điểm của hắn tạo thành phá hư cho thân thể hắn cũng càng lớn. Tới cuối cùng, không phải Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử giết hắn, mà hắn chính là chết trong tay chính mình!

o0o

Lúc này, tại chiến trường ba người Chung Nhạc vây giết Sư Bất Dịch, chiến đấu càng lúc càng thảm liệt. Sư Bất Dịch rống một tiếng sơn hà chấn động, rống hai tiếng quần sơn tan nát. Chiến đấu một trận trời long đất lở với Chung Nhạc, Cô Hồng Tử và Long Nhạc. Động tác bốn đạo thân ảnh mau lẹ, thôi động Thần binh Hung binh trong tay vô cùng nhuần nhuyễn.

Trận chiến này, cho dù là Chung Nhạc cũng phải liên tục thổ huyết, nhiều lần bị trọng thương. Cô Hồng Tử cũng bị thương rất nặng, hai cái đùi cơ hồ gãy nát. Long Nhạc lại càng là cơ hồ bị đánh tàn phế. Không chỉ bị chặt đứt một cánh tay, thậm chí ngay cả toàn thân cao thấp đều không tìm được một khối huyết nhục hoàn chỉnh.

*****

Ba người một sư càng đánh càng hung. Trong cặp mắt Chung Nhạc bắn ra hai đạo Thần quang, hóa thành hai đạo Âm Dương nhị khí bay lượn xoay quanh Sư Bất Dịch, giống như hai con Cự long tùy thời hành động, chỉ cần có sơ hở liền chui vào, cho hắn một kích trí mạng. Mà Thần Nhãn tại mi tâm hắn mở ra, Thần quang trong mắt bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Không chỉ như vậy, hắn còn đang không ngừng tính toán phương vị xuất hiện tiếp theo của sơ hở trên người Sư Bất Dịch.

Kim kiếm Bằng vũ của Chung Nhạc sớm đã tuột tay bay ra, bị hắn tế khởi giữa không trung, tới lui như điện, không ngừng va chạm với Bát Cực Hung Binh. Mà tám cánh tay hắn lại thi triển Thần Ma Âm Dương Tán Thủ, tiến hành cận chiến với Sư Bất Dịch, dùng Bất Tử Chi Thân của chính mình mạnh mẽ đón đỡ công kích của Sư Bất Dịch, tránh cho Cô Hồng Tử và Long Nhạc bị thương quá nặng.

Mà lúc này, máu tươi trong Thụ nhãn tại mi tâm chín cái đầu Sư Bất Dịch không ngừng chảy ra, chín khỏa Minh Vương Thần Nhãn cơ hồ gần như phế bỏ. Đây là do hắn liều mạng đánh một trận, liên tục sử dụng, khiến cho bản thân Minh Vương Thần Nhãn phải gánh vác cực lớn. Công pháp của hắn vốn không được đầy đủ, tùy tiện sử dụng Minh Vương Thần Nhãn sẽ nguy hại tới tính mạng của hắn. Nếu không phải lần này đánh một trận liều mạng, hắn cũng sẽ không sử dụng thần thông bậc này. Cộng thêm Chung Nhạc lại tính toán ra điểm sơ hở của hắn, công kích khuyết điểm của hắn, khiến cho chín khỏa Minh Vương Thần Nhãn của hắn lần lượt nổ tung.

Chiến đấu tới bước này, song phương đều đã đâm lao phải theo lao, thế nhất định phải phân ra thắng bại sinh tử.

Ông!

Tám cánh tay Chung Nhạc thiên biến vạn hóa, mỗi một cánh tay nhẹ nhàng phất động, chính là Thái Cực Đồ hiện ra, mạnh mẽ đón đỡ Bát Cực Hung Binh, lại bị chấn cho liên tục thổ huyết. Sư Bất Dịch cũng biết Chung Nhạc đối với chính mình là có uy hiếp lớn nhất, bởi vậy hơn phân nửa thực lực đều đặt ở trên người hắn.

Mà Cô Hồng Tử giá ngự Xà Thần Mâu, thực lực mặc dù cực mạnh, nhưng bởi vì không biết điểm sơ hở của hắn, cho nên Sư Bất Dịch đề phòng đối với hắn ngược lại nhỏ hơn một chút. Về phần Long Nhạc, mặc dù cũng đã tu thành Chân Linh, nhưng thực lực còn chưa bằng được Cô Hồng Tử. Chỉ là hai cây Độc Nha Nhận thật sự quá đáng sợ, Sư Bất Dịch cũng phải đề phòng hai kiện Thần binh của hắn xâm nhập.

Đột nhiên, chiêu thức của Chung Nhạc đột nhiên thay đổi, biến thành Vạn Thần Triều Bái, dùng Thái Cực Đồ làm Tế đàn, vạn thần tế tự cho bản thể của chính mình, khiến cho khí huyết của hắn sôi trào tăng vọt. Trên thiên không nhất thời huyết sắc giống như biển rộng mênh mông, gào thét dâng trào, khom người bái một cái về phía Sư Bất Dịch.

Sư Bất Dịch gầm lên một tiếng, toàn lực mạnh mẽ đón đỡ. Bát Cực Sát Trận va chạm với Vạn Thần Triều Bái. Đại địa dưới chân hai người nhất thời răng rắc răng rắc nứt ra, xuất hiện một đạo lạch trời. Một cái hạp cốc cao chót vót giống như đao đẽo búa gọt, vách núi hai bên san sát, lại bị lực lượng của hai người mạnh mẽ đánh ra hai đầu sơn mạch.

Chung Nhạc rên lên một tiếng, tám cánh tay cơ hồ bị bẻ gãy, vặn ngược ra ngoài. Mà trong nháy mắt hắn mạnh mẽ va chạm với Sư Bất Dịch, Cô Hồng Tử giống như một đạo quang mang lao tới, thanh xà mâu trong tay rung lên, đâm vào lồng ngực Sư Bất Dịch. Thanh xà mâu chỉ đâm vào được phân nửa, đã bị xương cốt cơ nhục của Sư Bất Dịch kẹp lấy.

- A a a a!

Cô Hồng Tử rống lớn một tiếng, hai tay cầm xà mâu, chống lồng ngực Sư Bất Dịch phát lực phóng như điên về phía trước. Sau lưng hắn, linh vũ trùng trùng điệp điệp tung bay, hóa thành cặp cánh Yêu Thần, điên cuồng chấn động, muốn một mâu đâm thủng lồng ngực Sư Bất Dịch.

Chín cái miệng của Sư Bất Dịch không ngừng phun ra máu tươi. Tia máu như kiếm, đánh cho thân thể Cô Hồng Tử xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng. Cặp cánh sau lưng Cô Hồng Tử giống như hai cái quạt gió vậy, điên cuồng chém liên tục về phía trước, hai người nhất thời biến thành hai tên huyết nhân.

Sư Bất Dịch mở miệng rống lớn, toàn thân Cô Hồng Tử giống như điện giật bắn lên, văng về phía sau, không biết văng tới nơi nào. Sư Bất Dịch vươn tay nhổ đi thanh Xà Thần Mâu cắm ở lồng ngực kia. Nhưng lúc này, một con Long Tương chạy như bay tới, một đầu đụng lên trên Xà Thần Mâu. Sư Bất Dịch nhất thời thổ huyết, tám kiện Bát Cực Hung Binh đang muốn chém xuống Long Nhạc. Đột nhiên, hai cây Độc Nha Nhận kể cả Lão Nhận cùng nhau bay tới. Sư Bất Dịch vội vàng thôi động Bát Cực Hung Binh, đánh bay Độc Nha Nhận và Lão Nhận.

Con Long Tương do Long Nhạc biến thành phát lực phóng như điên, phốc một tiếng, đụng thẳng lên Xà Thần Mâu, đánh cho thanh xà mâu từ sau lưng Sư Bất Dịch xuyên ra. Sư Bất Dịch lảo đảo một cái. Cũng trong nháy mắt hắn lảo đảo này, hai đạo Âm Dương nhị khí xuyên phá tầng phòng ngự của hắn, hóa thành hai con du long một âm một dương, nhanh chóng chạy loạn bên ngoài thân thể Sư Bất Dịch. Chỉ trong khoảnh khắc đã chạy loạn một vòng. Từng cái từng cái Long trảo không ngừng chụp xuống, bắt lấy cơ nhục Sư Bất Dịch, dùng sức bóp mạnh một cái.

Khuyết điểm của Sư Bất Dịch cũng không phải là cố định. Những chỗ khuyết điểm của hắn là điểm khí huyết của hắn ngưng tụ. Khí huyết vốn dĩ không ngừng chạy loạn, nghĩ muốn phá hủy chân thân Yêu Thần Minh Vương của hắn, cần phải tìm được những điểm khí huyết ngưng tụ này, ngăn chặn giữa đường, khiến cho hắn tự phá chân thân. Mà hai con du long do Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc biến thành, Long trảo bóp xuống chính là từng điểm từng điểm khí huyết ngưng tụ trong cơ thể hắn. Sư Bất Dịch nhất thời ngẩn ngơ, toàn thân cao thấp đột nhiên vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, máu chảy như rót.

o0o

Mà lúc này, trong lương đình cách đó mấy ngàn dặm, Phong Vô Kỵ đột nhiên bật cười ha hả, đứng dậy phiêu nhiên rời đi. Tốc độ hắn nhanh như điện chớp, lao thẳng về phía chiến trường của đám người Chung Nhạc, Sư Bất Dịch, mỉm cười nói:

- Đã tới giờ! Sư Bất Dịch đã sắp sửa tự phá chân thân Minh Vương, tự mình giết chính mình rồi! Mà Chung Sơn thị, Cô Hồng Tử hẳn là cũng đã dầu hết đèn tắt, giết chết bọn họ cũng không cần tốn bao nhiêu sức! Kẻ thắng lớn! Ta mới là kẻ thắng lớn...

o0o

Trong nháy mắt toàn thân Sư Bất Dịch nổ tung, Chung Nhạc giống như một con du long phóng tới, trong thời gian ngắn đã phóng tới trước mặt Sư Bất Dịch. Cơ hồ cũng ngay lúc đó, Long Nhạc vươn tay trảo một cái, mạnh mẽ móc ra khỏa Minh Vương Thần Nhãn trên mi tâm chính mình. Chung Nhạc dựng thẳng ngón tay, rạch một cái trên mi tâm Sư Bất Dịch, móc ra Minh Vương Thần Nhãn trên mi tâm của hắn.

Trong quang luân sau đầu Chung Nhạc, một gã Cự bá Côn Tộc bay ra, nhanh như thiểm điện chui vào trong mi tâm Sư Bất Dịch, tiến vào Thức hải, giống như một con bạch tuộc vậy, vươn ra từng sợi từng sợi xúc tu mọc đầy giác hút, quấn lấy Nguyên thần của Sư Bất Dịch, bám chặt vào trong cơ thể Nguyên thần của hắn.

Mà Long Nhạc lại bấm tay búng một cái, nhét Minh Vương Thần Nhãn của chính mình vào trong mi tâm của Sư Bất Dịch. Khí huyết Sư Bất Dịch hỗn loạn, nhục thân Nguyên thần đang trong lúc sụp đổ tan rã. Lúc này đột nhiên nhận được khỏa Minh Vương Thần Nhãn này, khí huyết tán loạn toàn thân nhất thời trở nên rành mạch phân minh, hình thành một đại chu thiên, không ngừng phóng chạy. Sư Bất Dịch tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa sợ vừa giận, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc tràn ngập sát cơ mãnh liệt, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn khống chế ta? Chung Sơn thị, sĩ khả sát bất khả nhục...

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, gã Cự bá Côn Tộc kia lập tức xé rách Nguyên thần của Sư Bất Dịch, khiến cho hắn đau tới mức không ngừng gào thét, lăn lộn trên mặt đất. Chung Nhạc phun ra một ngụm máu, thản nhiên nói:

- Sư Bất Dịch, ta còn đang thiếu một đầu tọa kỵ! Sau này, ngươi chính là Sư Tử Tọa của ta!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)