Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0568

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0568: Cướp đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Ba cái đầu của Phong Vô Kỵ bị vỗ thẳng vào trong lồng ngực, Ngôn Xuất Pháp Tùy cũng phải dừng lại, ba cái miệng đều bị chặn lại. Bất quá, ngay sau đó, trong bụng hắn lại vang lên thanh âm, ổ bụng chấn động vậy mà cũng có thể nói chuyện.

- Yêu Thần Minh Vương Quyết, ta cũng biết!

Thân thể không đầu của hắn cũng mọc ra sáu cánh tay, tổng cộng có tới tám cánh tay. Tám cánh tay không ngừng giao thoa, vậy mà dùng nhanh đánh nhanh với Chung Nhạc. Cùng lúc đó, lồng ngực hắn không ngừng nhúc nhích, ba cái đầu muốn xé rách lồng ngực chui ra.

Sinh mệnh lực của hắn thật sự quá kinh khủng, cho dù bị Chung Nhạc vỗ ba cái đầu vào trong lồng ngực cũng không chết được, chiến lực vẫn như cũ ở vào trạng thái đỉnh phong. Bất quá, bởi vì cái đầu ở trong lồng ngực, Ngôn Xuất Pháp Tùy của hắn cũng bị hạn chế. Ở trong bụng nói chuyện, cái miệng khép mở, nhất định sẽ phá hư ngũ tạng lục phủ của chính mình. Mà chỉ cần ba cái đầu của hắn từ trong bụng chui ra, hắn sẽ còn có cơ hội lật bàn.

- Muốn chui ra? Nằm mơ!

Hai thanh Thần đao của Chung Nhạc giơ cao, từ trên không trung chém thẳng xuống. Cùng lúc đó, hắn tiến hành cận thân chém giết với Phong Vô Kỵ, uy lực của Thần Ma Âm Dương Tán Thủ triệt để đại phóng. Không giống như những đại thần thông như Thần Ma Dịch, Vạn Thần Triều Bái, Thần Ma Âm Dương Tán Thủ này lại là tiểu thần thông vừa tinh mà ngắn, vừa nhanh mà mạnh mẽ.

Mặc dù đối với Chung Nhạc chỉ là tiểu thần thông, nhưng uy lực của Thần Ma Âm Dương Tán Thủ của hắn bộc phát ra, lại không thua kém chút nào đại thần thông của cường giả Bán Thần, phát huy uy lực vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắn trong lúc giơ tay nhấc chân, mấy bức đồ án Thái Cực xuất hiện, Âm Dương giao thoa, Thần Ma song hành. Trong lúc lật tay sinh tử nghịch chuyển, Thần Ma biến hóa, nhanh như lưu quang. Khoảnh khắc trước Phong Vô Kỵ phải đối kháng với thần thông Thần Đạo, khoảnh khắc kế tiếp đã là thần thông Ma Đạo. Thậm chí thần thông Thần Đạo và Ma Đạo đồng thời đại phóng, khiến cho hắn có một loại cảm giác bị xé rách, tựa hồ nhục thân và pháp lực cũng đều bị xé ra vậy.

Không chỉ như vậy, hai thanh Thần đao của Chung Nhạc thủy chung không rời khỏi phần cổ của hắn, Thần đao như mưa rào chém xuống, khiến cho ba cái đầu của hắn thủy chung không thể từ trong lồng ngực chui ra trở lại.

Xuy xuy xuy!

Chỉ trong nháy mắt, trên thân thể hắn đã có thêm không biết bao nhiêu vết thương, trong lòng càng lúc càng chấn kinh. Pháp lực của hắn có thể va chạm với Thần Minh đẳng cấp như Uy Huyết Thần. Giao chiến với Uy Huyết Thần thời gian dài như vậy, hắn cũng chỉ là rơi xuống hạ phong mà thôi. Hơn nữa, mục đích của hắn cũng là muốn mượn tay của Uy Huyết Thần để tôi luyện bản thân, để cho chính mình đạt được càng nhiều cảm ngộ, để chính mình đột phá, tu thành Thần Minh.

Mà hiện tại, Chung Nhạc rõ ràng không phải là Thần Minh, vẫn chỉ là Luyện Khí Sĩ Chân Linh Cảnh, tu vi thực lực rõ ràng thua xa Uy Huyết Thần, nhưng áp lực mang tới cho hắn nếu so với Uy Huyết Thần lại còn lớn hơn. Công kích của Uy Huyết Thần cường đại không gì sánh được, nhưng hắn vẫn có thể chống lại, mà công kích của Chung Nhạc không thể so với Uy Huyết Thần, lại khiến cho hắn liên tục bị thương.

- Kỳ quái! Vì sao Nguyên thần của Phong Vô Kỵ có thể chống đỡ được Thái Dương Thần Đao của ta?

Sắc mặt Chung Nhạc có chút ngưng trọng. Thái Dương Thần Đao chuyên chém Nguyên thần, Nguyên Từ Thần Đao chém hết thảy Hồn binh. Cho dù là Nguyên thần của Thần Minh, chỉ cần bị Thái Dương Thần Đao chém trúng, hắn cũng có lòng tin chém chết.

Nhưng Phong Vô Kỵ đã trúng phải nhiều đao như vậy, nhưng Nguyên thần thủy chung vẫn không chút thương tổn. Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, Thái Dương Thần Đao cắt vào trong Thức hải của Phong Vô Kỵ, liền gặp phải một cỗ lực cản thật lớn, ngăn cản Thái Dương Thần Đao. Cái này phi thường kỳ quái!

- Trong Nguyên thần của Phong Vô Kỵ nhất định có Thần binh kỳ dị gì đó thủ hộ, đủ để chống đỡ Thái Dương Thần Đao của ta! Bất quá, cho dù là Thần binh, cũng không có bao nhiêu sức chống cự Nguyên Từ Thần Đao của ta, vì sao Nguyên Từ Thần Đao cũng không thể cắt vào Thức hải của hắn?

Trong lòng Chung Nhạc vô cùng nghi hoặc. Nhưng hắn lại không biết, trong Thức hải của Phong Vô Kỵ, Linh của Hiếu Mang Lão tổ vẫn như cũ đang bị Sắc lệnh của Đồ Úc không ngừng luyện hóa, khiến cho cơ thể Phong Vô Kỵ có được sinh mệnh lực vô cùng khủng bố. Đây là sinh mệnh lực của Thần Hầu, sinh cơ bừng bừng, duy trì nhục thân hắn thủy chung không ngừng tái sinh, khiến cho hắn cũng không tới mức mất mạng.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Phong Vô Kỵ có can đảm khiêu chiến Uy Huyết Thần. Sinh cơ và sinh mệnh lực khủng bố của Thần Hầu khiến cho nhục thân hắn tương đương với Bất Tử Chi Thân, chỉ cần không thể nhất cử chém chết hắn, hắn sẽ không chết.

Hơn nữa, hắn vẫn còn có một tầng bảo hộ khác, đó chính là Nguyên thần của hắn. Uy năng Sắc lệnh của Đồ Úc hóa thành kim dịch bao phủ Nguyên thần của hắn, bảo hộ Nguyên thần của hắn, khiến cho Nguyên thần của hắn không bị bất luận ngoại pháp gì trùng kích. Cho dù Chung Nhạc có thể chém giết nhục thân hắn, nhưng cũng không thể chém chết Nguyên thần của hắn.

- Vô Kỵ, ngươi không phải là đối thủ của hắn!

Trong Thức hải Phong Vô Kỵ, Linh của Hiếu Mang Lão tổ vẫn như cũ chưa bị luyện hóa hoàn toàn. Thân thể con Bàn Ngao ba đầu này vẫn như cũ to lớn khôn cùng, nhìn chằm chằm Nguyên thần của Phong Vô Kỵ, cái đầu bên phải đột nhiên cười nói:

- Ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn! Sở dĩ hắn mạnh hơn ngươi, chính là do tu vi thực lực của hắn là thiên chuy bách luyện tạo thành, đã trải qua những ma luyện mà ngay cả Thần Ma cũng khó có thể tưởng tượng!

- Những ma luyện mà hắn từng trải qua, cho dù là ta cũng không cách nào tưởng tượng. Ta có thể cảm giác được, năng lượng trong nhục thân và Nguyên thần của hắn giống như là năng lượng trong hạch tâm Thái Dương vậy, đã từng thừa nhận qua trọng áp không gì sánh nổi, trở nên vô cùng vững chắc cùng chặt chẽ!

Cái đầu bên trái của Hiếu Mang Lão tổ ồm ồm nói:

- Nếu ngươi bị hắn chém chết nhục thân, chính là bỏ mình. Ngươi đúng là có rất nhiều kẻ tế tự, nhưng nhục thân đã chết, ngươi cũng sẽ chết, vẻn vẹn chỉ có thể bảo trụ linh hồn của chính mình bất diệt, không thể không đoạt xá trọng sinh!

Cái đầu trung tâm của Hiếu Mang Lão tổ quát lớn:

- Thả ta ra ngoài, ta sẽ đánh chết hắn! Hiện tại ngươi đã thôn phệ không ít lực lượng của ta, đã tích lũy đầy đủ năng lượng cần thiết để tu thành Thần Minh. Cho dù lại thôn phệ thêm lực lượng của ta, ngươi cũng không thể trở thành Thần Minh. Tích lũy tâm cảnh và lịch lãm của ngươi vẫn còn xa xa chưa đủ, chỉ có thể không ngừng ma luyện, không ngừng khổ tu, mới có thể đột phá tu thành Nguyên thần Thuần dương. Nếu ngươi buông tha ta, ta không chỉ có thể giúp ngươi giết chết hắn, mà những chuyện cũ trước đây, ta cũng có thể bỏ qua!

Nguyên thần Phong Vô Kỵ cười lạnh, nói:

- Hiếu Mang Lão tổ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

Hiếu Mang Lão tổ cũng cười lạnh, nói:

*****

- Nếu ngươi tin ta, sẽ còn có sinh cơ. Nếu ngươi không tin, chính là một con đường chết, khó thoát khỏi Thần đao của hắn!

- Hiếu Mang Lão tổ, vô dụng thôi! Sư phó ta chỉ cấp cho ta tấm Sắc lệnh này, để cho ta dùng để luyện hóa ngươi, về phần làm cởi bỏ Sắc lệnh, ta lại không biết! Ngươi vẫn là tuyệt cái ý tưởng này đi thôi!

- Như vậy, ta liền ngồi xem ngươi bị chém giết!

Thanh âm Hiếu Mang Lão tổ lạnh như băng, nói:

- Sau khi ngươi chết, Sắc lệnh này tự nhiên sẽ tan rã, ta vẫn sẽ có thể trốn thoát!

- Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy!

Ba cái đầu của Phong Vô Kỵ đồng thời rống lớn. Đột nhiên, chỉ thấy lồng ngực hắn vỡ ra, hai cái đầu Bàn Ngao vậy mà xé rách lồng ngực của hắn, từ chỗ phần ngực chui ra. Mà ở sau lưng hắn, huyết nhục sau lưng vỡ ra, một cái đầu khác của hắn vậy mà từ phía sau lưng mọc ra. Cái đầu này là đầu người, nằm ngay phía dưới chỗ xương bả vai. Trước ngực mọc ra hai cái đầu Bàn Ngao, sau lưng mọc ra một cái đầu người, bộ dáng vô cùng quái dị.

Quỷ dị nhất chính là, sinh cơ và sinh mệnh lực Thần Hầu trong cơ thể hắn cực kỳ dồi dào, khiến cho huyết nhục vỡ ra của hắn lập tức diễn sinh, vết thương trước ngực và sau lưng trong nháy mắt khép lại, lập tức cố định luôn nhục thân của hắn.

Sinh cơ và sinh mệnh lực Thần Hầu của hắn mặc dù vô cùng dồi dào, so với Bất Tử Chi Thân của Chung Nhạc thậm chí còn hùng hồn hơn, nhưng dù sao cũng không phải là Bất Tử Chi Thân. Bất Tử Chi Thân có thể khống chế được nhục thân của chính mình, dễ dàng sai khiến, có thể khống chế được hướng di chuyển của sinh cơ và sinh mệnh lực, chưởng khống chặt chẽ nhục thân của chính mình. Mà sinh cơ và sinh mệnh lực Thần Hầu trong cơ thể Phong Vô Kỵ lại không phải là của bản thân hắn, căn bản không thể chưởng khống được.

Nói cách khác, hiện tại nhục thân của hắn đã định hình, vĩnh viễn sẽ là bộ dáng như hiện tại. Trừ phi hắn có thể tu thành Bất Tử Chi Thân, bằng không, sau này cho dù có chém rớt đầu, lại mọc ra cái đầu khác, cũng vẫn là mọc ra từ trước ngực và sau lưng. Không có Bất Tử Chi Thân, hắn đừng mơ tưởng khôi phục lại thành bộ dáng công tử phong lưu phóng khoáng trước đây.

Nhưng tình thế hiện tại không cho phép, Phong Vô Kỵ cũng bất chấp quá nhiều. Lúc trước, ba cái đầu của hắn mọc ở trên cổ, cánh tay khó có thể phòng thủ được công kích phía trên đầu. Mà hiện tại, ba cái đầu của hắn mọc ở trước ngực và sau lưng, tám cánh tay có thể ung dung bảo vệ ba cái đầu, ngược lại cũng tính là nhân họa đắc phúc, có thể khiến cho hắn càng thêm thoải mái thi triển Ngôn Xuất Pháp Tùy, không cần lo lắng lại bị Chung Nhạc vỗ đầu vào trong lồng ngực, chỉ là bộ dạng có chút khủng bố mà thôi.

Ba cái đầu của hắn vừa mới thoát khốn, lập tức miệng phun Tiên Thiên Thần Ngữ:

- Binh! Thần! Trận! Liệt!

Từng đạo từng đạo Tiên Thiên Thần Ngữ từ trong miệng hắn phun ra, nhất thời diễn biến thành từng loại thần thông kỳ dị. Chữ Binh vừa ra, liền hóa thành đao binh ngập trời. Chữ Thần vừa ra, trên không trung hiện ra Thần ảnh, nắm lấy từng kiện từng kiện đao binh. Chữ Trận vừa ra, hư ảnh Thần Ma nhất thời kết trận. Chữ Liệt vừa ra, Chung Nhạc liền bị vây khốn trong trận.

Chung Nhạc song đao hợp bích, hóa thành một quyển Thái Cực Đồ nhanh chóng mở ra. Trong Thái Cực Đồ, mặt trời lên mặt trăng xuống, nhật nguyệt trong phương viên chừng một trăm dặm ầm ầm vận chuyển, Âm Dương hoành hành, Thần Ma nghịch chuyển, va chạm với trận thế do hư ảnh Thần Ma biến thành, khiến cho tòa đại trận này lập tức vận chuyển trì trệ, không thể thôi phát uy năng.

Không chỉ như vậy, Thái Cực Đồ này còn là do song đao hợp bích biến thành, trong trận tràn ngập sát cơ tứ phía, đao khí đầy rẫy, khiến cho đám hư ảnh Thần Ma lập tức trăm ngàn lỗ thủng, bị chém trọng thương.

Phong Vô Kỵ đang định giết tới, nhìn thấy dị trạng như vậy, trong lòng khẽ động, nhất thời biết rõ bốn chữ này của chính mình sắp sửa bị phá, lập tức xoay người bỏ chạy.

Chung Nhạc khom người bái một cái, Thái Cực Đồ đột nhiên nhô lên, hóa thành một tòa Tế đàn phương viên mấy trăm dặm. Trên Tế đàn, đám hư ảnh Thần Ma kia, kể cả tòa đại trận, đồng thời bị hắn mạnh mẽ tế diệt, triệt để tan thành mây khói.

Hô!

Trong nháy mắt đại trận Thần Ma bị tế diệt, đao quang lóe lên, uy năng dâng trào càng thêm dồi dào. Hắn rõ ràng đã tế năng lượng của đại trận Thần Ma vào trong đao của chính mình.

Đao quang vừa mới lóe lên liền biến mất. Phong Vô Kỵ vội vàng nghiêng người tránh né. Nhưng lúc này, một đạo đao quang khác chém xuống, một cái đầu phóng thẳng lên cao. Cái đầu người sau lưng hắn lại bị một đao chém bay.

Phong Vô Kỵ vẫn còn chưa thể quen thuộc nhục thân mới của chính mình. Nếu là lúc bình thường, nghiêng người tránh né công kích đánh xuống từ sau lưng tự nhiên là lựa chọn chính xác. Nhưng hắn lại quên mất cái đầu của chính mình mọc ra ở trước ngực và sau lưng, thời điểm nghiêng người tránh đao, vừa vặn chính là lộ ra cái đầu của chính mình. Hơn nữa, Chung Nhạc lại là song đao, hắn tránh né đao quang trước ngực, nhưng lại cấp cho Chung Nhạc cơ hội ở sau lưng, bị Nguyên Từ Thần Đao chém văng cái đầu sau lưng.

Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh, vội vàng vươn tay chụp lấy cái đầu người của chính mình. Nhưng lúc này, chỉ thấy hai thanh Thần đao hóa thành hai đạo lưu quang, hình thành hai kiện Thiếu Hạo Chung.

Đương! Đương! Đương! Đương!

Hai kiện Thiếu Hạo Chung không ngừng bay lượn xoay quanh hắn, tiếng chuông ầm ầm chấn động, chấn cho hắn đầu váng mắt hoa. Bàn tay chụp lấy cái đầu chính mình của Phong Vô Kỵ nhất thời chậm lại một chút. Đúng lúc này, một bàn tay của Chung Nhạc đột nhiên vươn tới, trước hắn một bước chụp lấy cái đầu người kia của hắn.

Phong Vô Kỵ cắn răng một cái, chỉ thấy mi tâm cái đầu người kia nứt ra, Nguyên thần của hắn phốc một cái bay ra, chui vào trong thân thể hắn. Sau đó nhục thân của hắn hóa thành thân thể Bàn Ngao, hai cái đầu Bàn Ngao mọc ở dưới ngực, nằm giữa hai cái chân trước, bão táp phóng đi.

- Muốn chạy sao?

Chung Nhạc bắt lấy cái đầu người của Phong Vô Kỵ, dùng sức bóp một cái, lại không khỏi kêu lên một tiếng kinh dị. Hắn vậy mà không thể bóp nát cái đầu này.

- Kỳ quái! Lực lượng của ta ngoại trừ bóp không nát Thần binh ra, cho dù là Thập Đại Hung Binh, cũng có thể bị ta xoắn lại thành bánh quai chèo. Cái đầu của Phong Vô Kỵ như thế nào lại cứng như thế?

Hắn vươn tay cầm đao, chém xuống một đao. Cái đầu của Phong Vô Kỵ bị Thái Dương Thần Đao chém trúng, từ đỉnh đầu cắt thẳng xuống tới mi tâm, đột nhiên phát ra một tiếng đinh giòn vang, gặp phải lực cản đáng sợ, đánh văng Thần đao ra.

- Trong Thức hải hắn có cái gì?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)