Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0581

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0581: Đàm phán với Long Hầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Bạch Thục Nguyệt đúng là tri kỷ của ta! Đáng tiếc! Nàng không bỏ xuống được chủng tộc của nàng, mà ta cũng không bỏ xuống được chủng tộc của ta!

Chung Nhạc xoay người nhìn lại Bắc Hoang một cái, tiếp tục tiến về phía trước.

Lại qua một thời gian, hắn đã đi tới Đông Hải, tiến vào Long Thành, gặp mặt Ngao Phượng Lâu trước, sau khi ôn chuyện một hồi, mới nói rõ ý đồ tới.

- Chung sư đệ, hiện tại danh tiếng ngươi đã là có một không hai, hơn nữa giao tình với Long Tộc ta cũng không tệ, cần gì phải trịnh trọng như vậy?

Địa vị Ngao Phượng Lâu hiện tại đã cực kỳ phi phàm. Sau khi Lão Gia chủ thoái vị, hắn leo lên vị trí Gia chủ Ngao thị, hiện tại đã là một trong những lãnh tụ của Long Tộc. Hắn mỉm cười, nói:

- Ngươi trước để cho hóa thân tới đây, sau lại đích thân chạy tới đây cầu kiến, có chút quá mức trịnh trọng rồi! Long Hầu rất vui lòng gặp ngươi!

Chung Nhạc cám ơn, nói:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, không thể không trịnh trọng được!

Ngao Phượng Lâu có chút kinh ngạc, thấy ngữ khí hắn khá ngưng trọng, cũng trịnh trọng nói:

- Nếu đã như vậy, xin mời!

Hắn đi phía trước dẫn đường, dẫn Chung Nhạc đi tới trọng địa của Long Thành. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tòa ngọc điện quỳnh lâu cao vút, vô cùng xa hoa. Trên ngọc điện có vô số văn lộ Đồ đằng như ẩn như hiện, bốn phía còn có từng tòa từng tòa Tế đàn, tổng cộng có chín tòa. Trên mỗi một tòa Tế đàn đều có một gã Cự bá Long Tộc trấn thủ, tế tự, còn có một đám Thần binh thủ vệ.

Chung Nhạc đi vào trong ngọc điện quỳnh lâu, Ngao Phượng Lâu thì dừng bước lại, không có đi theo.

Trong quỳnh lâu, Chung Nhạc tầng tầng lên lầu. Trong tòa quỳnh lâu này, các loại trân bảo rực rỡ muôn màu, tản mát ra quang huy chói mắt, so với bất kỳ một Thánh địa nào trên thế gian cũng đều tráng lệ hơn.

Thời điểm hắn lên tới tầng lầu cao nhất, Long Hầu sớm đã tỉnh lại, hóa thành một gã nam tử phong thần sâu sắc chờ đợi hắn ở đây.

Long Hầu ngồi xuống một cái bồ đoàn, Chung Nhạc cũng ngồi xuống một cái bồ đoàn đối diện, hai người đối mặt với nhau.

- Hôm nay Chung tiểu hữu tới đây, là có gì muốn chỉ giáo?

Sắc mặt Long Hầu bình thản, chậm rãi lên tiếng, phong độ ngời ngời.

- Ta muốn khẩn cầu Long Hầu giúp ta, giúp Nhân Tộc ta!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Ta sắp sửa phong ấn Thần huyết các tộc Thần Ma Côn trong thiên hạ, nhưng vẫn còn Côn Hầu và Ma Hầu chưa trừ, bởi vậy mới cả gan tới đây mời Long Hầu ra tay tương trợ!

Sắc mặt Long Hầu kịch biến, phong độ ung dung vừa rồi hoàn toàn không cánh mà bay, thất thanh hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì?

Chung Nhạc vạn phần bình tĩnh, tinh thần lực ba động, thể hiện ra chuyện tình Thần thụ Khoa Kỹ đoạn tuyệt đạo pháp thần thông, Hồn Thiên Đồ phong ấn toàn bộ Tinh hệ Thái Dương mà chính mình đã nhìn thấy. Một màn này khiến cho Long Hầu nhìn tới mức sắc mặt không ngừng âm trầm bất định.

- Thần thông đoạn, đạo pháp hủy diệt, chỉ trong mấy ngàn năm sắp tới tất nhiên sẽ phát sinh. Ta vì nghĩ cho Nhân Tộc, cho nên mới muốn phong ấn Thần huyết các tộc Thần Ma Côn trong thiên hạ!

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Ta đã có đầy đủ nắm chắc, có thể phong ấn hết thảy huyết mạch của Thần Tộc, Ma Tộc và Côn Tộc trong thiên hạ. Chỉ có Côn Hầu và Ma Hầu thực lực cường đại, ta lo lắng bọn họ sẽ xuất thủ phá hư Đại tế Phong Thiện của ta, cho nên mới mời Long Hầu tương trợ!

Sắc mặt Long Hầu lúc sáng lúc tối, đột nhiên nói:

- Phong ấn tất cả chủng tộc trong thiên hạ, vậy Long Tộc ta...

- Cũng sẽ bị phong ấn!

Chung Nhạc vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh, nói:

- Nếu Long Tộc tiếp tục lưu lại Tổ Tinh, cũng sẽ bị ta phong ấn Thần huyết, lâu thì ba ngàn năm, nhanh thì một ngàn năm, Thần huyết của Long Tộc cũng sẽ tiêu tán không còn, trở thành phàm huyết!

Toàn thân Long Hầu dâng trào sát khí mãnh liệt, trong tòa quỳnh lâu này nhất thời tràn ngập long uy trấn áp hết thảy, nghiêng ngã bấp bênh. Một màn này vô cùng khủng bố, thiên khung băng, đại địa liệt. Thậm chí phía dưới tòa ngọc điện quỳnh lâu này còn mơ hồ truyền tới thanh âm Long ngâm, đây là Bàn Long Kiếm đang chấn động.

Bàn Long Kiếm chính là Thánh khí tề danh với Thần Dực Đao, thậm chí còn muốn mạnh hơn một bậc. Dù sao trước đây, Thần Dực Đao chính là bị thanh kiếm này chém đứt. Hiển nhiên thanh Thần kiếm này cũng đang được cung phụng trong tòa lầu các này, hơn nữa chính là đang ở bên dưới. Nếu Long Hầu thật sự động sát tâm, Chung Nhạc tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn, không có bất kỳ khả năng trốn thoát.

Lời nói của Chung Nhạc đã khiến cho Long Hầu động sát tâm.

- Ngay cả Long Tộc ta cũng đồng thời phong ấn, không ngờ ngươi còn dám tới đây gặp ta?

Long Hầu hừ lạnh một tiếng, thanh âm trọng điệp với thanh âm chấn động của Bàn Long Kiếm. Thanh âm Long ngâm ào ào chấn động, giống như vô số mảnh Long lân đang va chạm vang dội. Đây chính là dấu hiệu long nộ:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết chết ngươi tại nơi này sao?

- Sợ!

Chung Nhạc không kiêu căng không xiểm nịnh, nghiêm mặt nói:

- Nhưng ta không thể không tới! Long Hầu, Long Tộc có thể rời khỏi Tổ Tinh, đi tới Côn Lôn Cảnh định cư. Ta có thể bảo đảm Long Tộc có thể an ổn sinh hoạt tại Côn Lôn Cảnh, huyết mạch sẽ không bị ta phong ấn. Không gian Côn Lôn Cảnh mặc dù tương liên với Tổ Tinh ta, nhưng lại có thể tránh thoát sự cấm cố của Thần thụ kia, sự phong ấn của bản đồ tinh không kia, sẽ không bị đoạn tuyệt đạo pháp thần thông. Long Tộc ở Côn Lôn Cảnh vẫn như cũ có thể tu luyện. Đây là thứ nhất!

Sắc mặt Long Hầu vẫn như cũ vô cùng âm trầm, sát ý chưa tan:

- Thứ hai thì sao?

- Thứ hai, Nhân Tộc và Long Tộc liên minh, ta phong ấn Côn Bằng Thần Tộc, sẽ có thể giúp ngươi vĩnh tuyệt hậu hoạn!

Sắc mặt Chung Nhạc vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh, nói:

- Ngoại trừ cái này ra, còn có thứ ba! Thứ ba, Nhân Tộc ta chính là Phục Hy Thần Tộc bị phong ấn, các đời Phục Hy Thiên Đế đều được an táng tại Tổ Tinh. Ngươi muốn giết ta, ta có thể bảo đảm ngươi giết không được ta! Cho dù ngươi không giúp đỡ ta, ta cũng có thể làm được chuyện này. Đây chính là đại thế cuồn cuộn của Nhân Tộc ta, căn bản không thể ngăn cản!

Sắc mặt Long Hầu âm trầm bất định, qua một lúc lâu sau, sát ý trên người hắn mới dần dần tiêu tán, chậm rãi nói:

- Phục Hy thị, Phục Hy thị... Ngươi khẳng định Long Tộc ta có thể định cư tại Côn Lôn Cảnh sao?

Chung Nhạc gật đầu. Long Hầu nhắm mắt lại, trầm mặc suy tư một lúc lâu, sau đó mới nói:

- Ta còn cần phải hỏi ý kiến Tổ Long mới có thể trả lời! Ngươi trở về trước đi, đợi sau khi ta hỏi Tổ Long xong, Long Tộc ta sẽ liên minh với Nhân Tộc các ngươi, hay là giết ngươi, lúc đó liền sẽ có kết quả!

Chung Nhạc đứng dậy, cáo từ rời đi.

Long Hầu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chợt phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm:

- Đoạn tuyệt đạo pháp thần thông, phong bế vũ trụ tinh không, ngăn cách tinh lộ, phong ấn toàn thể Tinh hệ Thái Dương... Thủ bút thật lớn a! Phong ấn Thần huyết thiên hạ, biến Thần Tộc, Ma Tộc, Côn Tộc trở thành phàm huyết... khí phách này cũng là không nhỏ! Phục Hy thị... Hóa ra hắn là Phục Hy thị... Truyền lệnh xuống, bố trí Tế đàn, tế tự Tổ Long!

Thanh âm hắn ầm ầm chấn động, truyền ra ngoại giới. Bên ngoài quỳnh lâu, vô số cường giả Long Tộc nghe được thanh âm của hắn, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Bất quá, phân phó của Long Hầu, bọn họ không dám không nghe theo, vội vàng chuẩn bị tế sinh tế phẩm, mở ra đại điển tế tự, mời Tổ Long Chi Linh từ trong Hư Không Giới hạ phàm.

o0o

*****

- Tổ Tinh đã bị phong ấn?

Trải qua mấy ngày, tế tự bắt đầu, Long Hầu đích thân chủ trì đại điển tế tự, kết nối với Hư Không Giới, báo việc này lên Tổ Long. Sau một hồi, thanh âm Tổ Long từ trên thiên không truyền xuống, kinh ngạc nói:

- Biến cố lại nổi lên! Đây là có kẻ muốn đoạn tuyệt huyết mạch của Phục Hy thị, vĩnh tuyệt hậu hoạn! Không ngờ tên tiểu tử Chung Sơn thị kia đã trưởng thành tới tình trạng như hiện tại rồi! Phong ấn hết thảy Thần huyết trên Tổ Tinh? Khí phách không nhỏ a! Xem ra Phục Hy thị đã có kẻ thừa kế rồi!

Long Hầu có chút chần chờ, nói:

- Tổ Long, hắn muốn liên minh với Long Tộc ta, chuyện này...

- Đáp ứng hắn! Nội tình của Phục Hy thị vẫn còn, nếu hắn muốn làm, ngươi liền liên minh với hắn. Ngươi ngăn cản không được nội tình của Phục Hy thị đâu!

Thanh âm Tổ Long tiếp tục vang lên:

- Hơn nữa, Nhân Tộc cũng có liên hệ máu mủ với Long Tộc ta, hẳn là nên giúp đỡ! Chuyện này, ngươi tự mình xử lý đi, không cần kinh động tới ta nữa. Kinh động ta, cũng sẽ kinh động càng nhiều tồn tại khác!

- Vâng!

Lực lượng tế tự tản đi, thanh âm Tổ Long cũng tiêu tán. Long Hầu trầm ngâm trong chốc lát, truyền lệnh xuống:

- Truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập bốn Đại Thị tộc còn lại tiến hành hội nghị, thám thính tin tức, chuẩn bị bắt giữ Côn Hầu, Ma Hầu!

Trong lòng Ngao Phượng Lâu khẽ chấn động, lên tiếng xưng vâng, lui xuống sắp xếp công việc.

o0o

Mà lúc này, Chung Nhạc lại tiến vào Tây Hoang, đi tới lãnh địa của Chư Càn Thần Tộc, cầu kiến lão giả quét rác Chư Cửu Mục, Thần Minh còn sống của Chư Càn Thần Tộc. Sau một hồi, Chư Cự Sơn một mình đi ra, áy náy nói:

- Cửu Mục Lão tổ không muốn gặp ngươi, mời Chung sư huynh trở về đi!

Chung Nhạc cực kỳ hòa khí nói:

- Ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, Cự Sơn ngươi trở lại bẩm báo một tiếng a!

Chư Cự Sơn chỉ đành một lần nữa tiến vào Thần Miếu cầu kiến Chư Cửu Mục, sau một lát quay trở lại nói:

- Cửu Mục Lão tổ vô cùng tức giận đối với hành vi lúc trước của ngươi, tuyệt sẽ không gặp ngươi, bảo ngươi trở về đi!

Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, mỉm cười nói:

- Cự Sơn, ta và ngươi dù sao cũng là giao tình nhiều năm. Nói ra thật xấu hổ, lần trước ta lẻn vào Tây Hoang, bắt trói cướp đi vợ của ngươi, cuối cùng nàng lại bị Cửu Mục Lão tổ nhà ngươi giết chết. Không biết những năm qua ngươi có tái giá hay chưa?

Chư Cự Sơn cũng mỉm cười nói:

- Cũng nhờ có ngươi bắt trói cướp đi nàng ta, bằng không ta cũng không biết nàng lại là một Côn Tộc! Thua thiệt ta lại cẩu thả khoái hoạt với một con Côn Tộc nhiều năm như vậy, không ngờ lại không hề có cảm giác gì. Sau khi biết được chuyện này, ta cơ hồ bị dọa cho gần chết! Về sau ta lại cưới vợ khác, hơn nữa còn là cưới tới hai phòng. Người thứ nhất là một cô nương của tộc ta, người còn lại ngươi cũng quen biết a. Chính là Chu Khương Nguyệt của Chu Yếm Thần Tộc! Hắc hắc hắc...

Chung Nhạc kinh ngạc nói:

- Không ngờ Chu đại mỹ nữ cũng bị ngươi cưới về làm vợ? Ngươi làm sao có thể đánh thắng được nàng vậy?

Chư Cự Sơn liên tục chà xát hai tay, không ngừng cười hắc hắc:

- Vẫn là đánh không lại... vẫn là đánh không lại...

Chung Nhạc cười nói:

- Các ngươi sinh được mấy đứa con rồi? Ta thân là thúc phụ, không ngờ còn chưa từng gặp qua a! Không bằng để hai vị tẩu phu nhân ẵm tới cho ta nhìn một chút?

Chư Cự Sơn vui vẻ nói:

- Một lát ngươi phải cho mấy đứa cháu trai, cháu gái một chút lễ gặp mặt đó a!

Chung Nhạc nghiêm mặt nói:

- Đây là tự nhiên!

Chư Cự Sơn lập tức quay về nhà, mời hai nàng phu nhân ra. Hai nàng phu nhân mỗi người ẵm theo ba tiểu hài nhi đi tới. Có bốn đứa là Chư Càn Thần Tộc, một đứa là hỗn huyết của Chu Yếm Thần Tộc và Chư Càn Thần Tộc, còn có một đứa là Chu Yếm Thần Tộc.

Chung Nhạc cười nói:

- Cự Sơn thật rất nỗ lực a! Lúc này mới mấy năm không ngờ đã sinh ra sáu đứa như vậy!

- Là hai ổ... hai ổ a! Hắc hắc...

Chư Cự Sơn cực kỳ vui vẻ, luôn miệng nói.

Chung Nhạc cũng cười đùa vui vẻ, đột nhiên dưới nách mọc ra từng đầu từng đầu cánh tay, tám cánh tay chụp nhanh một cái, đồng thời bắt giữ hai vị phu nhân kể cả sáu tiểu hài tử kia, nắm chặt trong tay xoay người bỏ chạy. Hắn giá ngự một đạo Thần quang, bão táp lao đi về phía Tây.

Chư Cự Sơn nhất thời ngẩn ngơ, mãi một lúc mới tỉnh ngộ lại, vội vàng đuổi theo. Trong lòng hắn tức giận ngập trời, vừa đuổi theo vừa hét lớn:

- Họ Chung kia, lần trước ngươi tới bắt đi phu nhân ta, lần này ngươi thậm chí ngay cả phu nhân cùng hài tử của ta cũng đều cướp đi! Chu Khương Nguyệt, ta đã sớm hoài nghi ngươi có ý tứ với hắn, hiện tại gian phu của ngươi đã tới đón ngươi đi luôn a!

Chu Khương Nguyệt nghe vậy liền giận dữ, quát lớn:

- Gian phu cái rắm nhà ngươi! Lão nương khi nào có dây dưa với hắn? Nhiều nhất chỉ là hắn yêu đơn phương lão nương mà thôi!

Chư Cự Sơn có chút xấu hổ, gấp gáp nói:

- Phu nhân, là ta trách oan ngươi rồi! Chung Sơn thị, ngươi đoạt hai phu nhân của ta đi thì cũng thôi đi, trả con ta lại cho ta a!

Hai vị phu nhân nhất thời giận dữ, cả hai lớn tiếng quát mắng không thôi.

Tốc độ Chung Nhạc cực nhanh, không bao lâu đã đi tới Đại Tuyết Sơn Tây Hoang. Hắn đứng trên đỉnh núi, thả hai vị phu nhân và sáu tiểu hài tử xuống, ôn hòa nói:

- Hai vị tẩu phu nhân đừng trách, ta cũng là muốn cứu một nhà già trẻ các ngươi mà thôi!

Hắn lấy ra một nén nhang, khói hương lượn lờ dâng lên, hóa thành một tòa môn hộ. Trong môn hộ, lộ ra cảnh sắc mênh mông hạo hãn của Côn Lôn Cảnh bên kia.

Phía sau, Chư Cự Sơn phóng như bay tới, mệt mỏi tới mức há miệng thở hồng hộc. Chung Nhạc khẽ mỉm cười, lại bắt lấy hai vị phu nhân và sáu tiểu hài tử, nhảy thẳng vào trong Côn Lôn Cảnh.

Chư Cự Sơn cắn răng xông tới, cũng nhảy luôn vào Côn Lôn Cảnh. Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên buông hai vị phu nhân và sáu tiểu hài tử ra, vươn tay bóp tắt nén nhang kia, toàn môn hộ cũng theo đó đóng lại.

- Cự Sơn, ta với ngươi và Chu sư tỷ đều là tình bạn cố tri, cho nên mới cứu một nhà già trẻ các ngươi. Sau này các ngươi cứ lưu lại Côn Lôn Cảnh đi thôi!

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, phóng người bay thẳng về phía Dao Trì.

Đám người Chư Cự Sơn và Chu Khương Nguyệt hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì cả. Chu Khương Nguyệt còn đang định đuổi theo Chung Nhạc, Chư Cự Sơn vội vàng ôm nàng lại, có chút lúng ta lúng túng nói:

- Phu nhân bớt giận! Chúng ta đánh không lại hắn!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)