Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0583

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0583: Văn Thường Công
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc nhất thời đại hỉ. Lục Đạo Quả Thụ nhìn thấy bộ dáng của hắn, lập tức biết rõ ý tứ của hắn, lắc đầu nói:

- Ngươi khoan vội vui mừng! Ngươi phá hư gia viên của ta, ta mới đi theo ngươi, không phải là tới làm tay chân của ngươi. Ngươi trả lại cho ta một gia viên là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng không có lý do gì mà xuất thủ giúp đỡ, đừng nghĩ tới chuyện mệnh lệnh ta làm việc cho ngươi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đạo lý này ta hiểu! Tiền bối yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi khó xử đâu, hơn nữa, ta tuyệt đối sẽ tìm cho ngươi một địa phương trú đóng tuyệt hảo!

Lục Đạo Quả Thụ gật đầu, nói:

- Đi mau! Đi mau! Tránh cho nha đầu kia kịp phản ứng!

Chung Nhạc dẫn theo hắn cùng với rất nhiều đạo đồng cùng nhau rời khỏi Côn Lôn Cảnh.

o0o

Trong Dao Trì, Chung Nhạc vừa mới rời đi không bao lâu, Xích Tuyết đã tỉnh lại, xoay người liền thấy Chung Nhạc đã biến mất không thấy đâu nữa, biết rõ hắn đã rời khỏi.

Xích Tuyết lập tức suất lĩnh mấy tôn Phượng Thần, Hoàng Thần chạy tới chỗ tòa Thần Sơn của Lục Đạo Quả Thụ kia, giết vào tòa cung điện trên núi. Nhưng sau khi giết vào, chỉ thấy tòa cung điện một mảnh trống rỗng, thậm chí ngay cả dược điền trước cung điện cũng là trống trống trải trải, nửa mảnh lá Linh dược cũng không lưu lại.

- Nguy rồi!

Xích Tuyết không ngừng dậm chân, nói:

- Vẫn là bị cái tên bạc tình bạc nghĩa kia bắt cóc mất rồi!

Lục Đạo Quả Thụ bị Chung Nhạc dẫn đi, Xích Tuyết cũng không có bất kỳ thần sắc giận dữ nào, ngay cả ý tứ dẫn người giết vào Tổ Tinh, cướp đoạt Lục Đạo Quả Thụ cũng không có. Nàng chỉ là dẫn theo đám Chư Thần dưới trướng rời đi, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu tình nhân vẫn là thắng ta một trận, dùng ôn nhu hương để quấn lấy ta, sau lưng lại thông đồng với Lục Đạo Quả Thụ. Cũng tốt, xem như nước phù sa Lục Đạo Quả Thụ này cũng không chảy vào ruộng người ngoài...

o0o

Chung Nhạc dẫn theo Lục Đạo Quả Thụ đi tới Tây Hoang, một đường hướng phía Đông mà đi. Lục Đạo Quả Thụ suy tư trong chốc lát, nói:

- Đã tới địa bàn của ngươi, ngươi cứ gọi ta là Lục Đạo lão nhân, không cần để lộ thân phận chân chính của ta!

Chung Nhạc gật đầu. Lục Đạo Quả Thụ có thể kết xuất ra Lục Đạo Quả, dược hiệu của loại Thần dược đẳng cấp này chỉ thua kém Bàn Đào Thần Dược và Thánh dược mà thôi. Nếu bại lộ thân phận của Lục Đạo Quả Thụ, tất nhiên sẽ dẫn tới không biết bao nhiêu phiền phức.

Đột nhiên, Lục Đạo lão nhân khẽ nhíu mày, chỉ thấy phía trước có một cỗ Thần uy ngập trời phóng thẳng lên cao, Thần quang khủng bố chiếu rọi phía chân trời. Một tôn Thần Minh tay cầm chiến kích xa xa chỉ về phía bọn họ, chiến ý khủng bố như bài sơn đảo hải đánh thẳng về phía đám người Chung Nhạc.

Ầm ầm!

Chiến ý khủng bố kia nháy mắt đã bao phủ hết thảy bọn họ. Bên tai Chung Nhạc nhất thời truyền tới thanh âm chém giết vô biên vô tận, giống như đã rơi vào một mảnh chiến trường thảm thiết vậy. Khắp nơi đều là đại mạc, tà dương, tàn huyết và thi cốt...

- Một tôn Thần Minh khác của Tây Hoang, Văn Thường Công!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình. Đám Thần Minh còn sống của Tây Hoang, ngoại trừ Uy Huyết Thần đã bị hắn bắt giữ ra, còn có Chư Cửu Mục và Hoàng Xà Tôn Thần đã chạy trốn tới Côn Lôn Cảnh, cuối cùng chính là vị Văn Thường Công này.

Tôn Thần Minh này tới từ Mão Nhật Thần Tộc. Sau trận chiến với Hiếu Mang Lão tổ, bị đánh trọng thương, mấy năm qua vẫn luôn bế quan không ra, cách đây không lâu mới xuất quan. Chung Nhạc nghe Quân Tư Tà nói có hai tôn Thần Ma rất bất mãn đối với hành vi của hắn. Một tôn trong đó chính là Văn Thường Công, một tôn còn lại là Ma Thần của A Tu La Thánh Tộc.

Văn Thường Công không nói một lời, toàn thân toát ra sát khí ngập trời, chiến ý ngập trời. Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi xuống trên người Lục Đạo lão nhân, thoáng ngẩn ra:

- Trợ thủ sao? Tìm đường chết!

Chiến ý ngập trời và Thần uy khủng bố trên người hắn chợt cuồn cuộn nghiền ép về phía Lục Đạo lão nhân. Sắc mặt Lục Đạo lão nhân khẽ biến, hừ lạnh một tiếng. Nhất thời, chiến ý đại mạc tà dương tàn huyết kia hết thảy đều tan rã, biến mất không thấy đâu nữa.

Sắc mặt Văn Thường Công khẽ biến, chiến kích vung lên, đón gió đâm xuyên qua không trung. Sau một khắc, mũi nhọn và phủ nhận của chiến kích vậy mà chém rách không gian, xuất hiện ngay trước mặt Lục Đạo lão nhân.

Lục Đạo lão nhân khẽ giơ bàn tay khô gầy lên, bắt lấy mũi chiến kích, dùng sức đẩy mạnh về phía sau. Cùng lúc đó, khí thế toàn thân hắn bạo phát, so với Văn Thường Công còn khủng bố hơn một bậc. Trong thoáng chốc, phảng phất như có vô số sợi rễ bay lượn, xuyên qua từng cỗ từng cỗ Thần thi, Ma thi. Đám thi thể Thần Ma bị sợi rễ quấn lấy, lan tỏa tử khí vô biên vô tận.

Sắc mặt Văn Thường Công kịch biến, cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố từ trên chiến kích nghiền ép xuống, vậy mà ép cho lực lượng của hắn hoàn toàn tan tác. Phần chuôi của thanh chiến kích kia phốc một tiếng đã đâm xuyên lồng ngực hắn.

Hắn vội vàng xoay người phóng chạy, hóa thành một tôn Thần Nhân đầu gà thân người cặp cánh, vỗ cánh bỏ chạy.

- Là cừu gia của ngươi sao?

Chung Nhạc nhìn về phía Lục Đạo lão nhân, nghi hoặc hỏi. Lục Đạo lão nhân khẽ nhíu mày, lắc đầu nói:

- Không quen biết! Ta cũng là lần đầu tiên đi tới Tổ Tinh, không có khả năng có kẻ thù ở chỗ này. Chẳng lẽ là Thần Ma tới từ Côn Lôn Cảnh? Cũng không đúng a! Ta ở trong Côn Lôn Cảnh luôn luôn ẩn cư tránh đời, chưa từng đắc tội với những Thần Ma khác. Có phải là kẻ thù của ngươi không?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu là kẻ thù của ta, sao lại công kích ngươi mà không công kích ta? Lục Đạo lão nhân, chỉ sợ ngươi đã đắc tội tôn Thần Minh nào đó, mà bản thân mình lại không biết. Hoặc là ngươi đã bị Thần Ma của Côn Lôn Cảnh khám phá ra thân phận!

Lục Đạo lão nhân nghiêm nghị:

- Quả thật có khả năng này! May mà ta đã rời khỏi Côn Lôn Cảnh, nếu không, sợ rằng hiện tại ta đã nguy hiểm rồi!

Chung Nhạc lại cười nói:

- Ngươi đánh hắn bị thương, lại không giết chết hắn, chỉ sợ hắn đã ghi hận trong lòng, lại sẽ tới tìm ngươi trả thù. Cho dù không trả thù ngươi, cũng sẽ trả thù đám đạo đồng của ngươi a!

Lục Đạo lão nhân gật đầu, nói:

- Nếu lại còn lần sau, ta sẽ không lưu thủ nữa!

Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên lại có một cỗ Ma uy mạnh mẽ lan tràn tới. Chung Nhạc và Lục Đạo lão nhân đều khẽ nhíu mày, nhìn về phía nguồn căn của cỗ Ma uy này. Chỉ thấy một tôn Kim Giáp Côn Thần đang đứng ở đằng xa, thân thể to lớn như núi, toàn thân giáp trụ, sáu cánh tay đều cầm đao binh, bộ dáng đằng đằng sát khí.

- Có hai tên!

Sắc mặt Lục Đạo lão nhân ngưng trọng, nói:

- Một tên còn lại đã ẩn nấp!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lập tức cảm ứng được một đạo khí tức Côn Thần ẩn giấu như có như không. Đám Côn Thần chỉ có hai tôn chạy thoát khỏi sát kiếp, hiển nhiên hiện tại hai tôn Côn Thần này đều đã tới tìm hắn.

Chung Nhạc diệt tuyệt sạch sẽ đám Côn Thần trên Côn Tinh, lại hại chết đám Côn Thần, Mẫu Thần trên Tổ Tinh, hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ. Hai tôn Côn Thần này chữa trị xong thương tổn, tự nhiên là muốn trả thù Chung Nhạc.

Trong lòng Lục Đạo lão nhân không tự chủ được sinh ra một cỗ cảm giác chán ghét đối với hai tôn Côn Thần này. Đây là sự phản cảm trời sinh giữa Thần dược đối với Côn Tộc. Hắn khẽ nhíu mày:

*****

- Là cừu gia của ngươi hay là kẻ thù của ta?

- Cả hai đều có thể!

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, tế khởi Thần Dực Đao, đằng đằng sát khí, ngữ khí ba phải, nói:

- Bất luận là cừu gia của ngươi hay là kẻ thù của ta, cũng đều sẽ hạ thủ với ngươi và ta. Nếu đã như vậy, cần gì phải phân biệt chứ? Cứ việc giết chết là được!

Lục Đạo lão nhân gật đầu. Hắn cũng không phân rõ hai tôn Côn Thần này rốt cuộc là theo đuôi chính mình mà tới, hay là Thần Ma của Tổ Tinh. Nếu đã là kẻ địch, vậy thì không cần phải lưu tình.

Thân thể tôn Kim Giáp Côn Thần kia khẽ động, nhất thời trời long đất lở. Hắn dẫm mạnh chân một cái, phóng vọt về phía Chung Nhạc và Lục Đạo lão nhân. Chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt hai người, sáu kiện đao binh trong tay lan tỏa ra Thần uy ngập trời, chém thẳng xuống hai người.

Chung Nhạc tế đao đón đỡ. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Lục Đạo lão nhân chợt cuộn trào. Từng sợi từng sợi rễ cây từ dưới lòng đất chui lên, soạt một tiếng đã quấn lấy tôn Côn Thần kia.

Sau một khắc, Chung Nhạc giơ tay chém xuống, đao quang kinh diễm chém đứt tôn Côn Thần này ra làm đôi.

Cũng trong lúc này, đại địa sau lưng hai người chợt nứt ra, lại một tôn Côn Thần khác xông lên khỏi mặt đất, toàn thân trắng như tượng, nhưng lại có hình dáng Côn Tộc, phóng thẳng về phía hai người.

Cũng trong nháy mắt tôn Côn Thần này hiện thân, mái tóc lộn xộn của Lục Đạo lão nhân giống như vô số thanh kiếm đâm thẳng về phía sau. Vô số sợi tóc điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đâm vào thân thể tôn Côn Thần kia, mái tóc đã hóa thành một tán cây vô cùng rộng lớn, phương viên khoảng chừng trăm dặm. Chỉ trong nháy mắt mái tóc của hắn đã chia năm xẻ bảy thân thể tôn Côn Thần này.

Chung Nhạc tế khởi cây đèn đồng, thu đám tàn thi ngập trời của tôn Côn Thần này vào trong cây đèn, kể cả hai mảnh thi thể của tôn Côn Thần đã bị hắn chém thành hai mảnh kia, cũng đồng thời thu vào trong cây đèn.

- Bảo bối tốt a!

Lục Đạo lão nhân liếc nhìn cây đèn đồng một cái, mở miệng tán thưởng.

Chung Nhạc đậy nắp cây đèn đồng lại, liếc nhìn cặp mắt của Lục Đạo lão nhân, nhìn thấy trong đó xuất hiện một tia tham niệm, tiện tay đưa cây đèn đồng cho hắn, mỉm cười nói:

- Mời tiền bối xem thử!

Lục Đạo lão nhân nhận lấy cây đèn đồng, quan sát một phen, thử thôi động, lại không phát huy ra bất luận uy năng gì. Tia tham niệm trong mắt hắn dần dần biến mất, lắc lắc đầu, trả cây đèn lại cho Chung Nhạc. Chung Nhạc thu hồi cây đèn đồng, mỉm cười nói:

- Hiện tại hẳn là không còn tồn tại nào dám ngăn trở chúng ta nữa rồi a?

- Vẫn còn một tên!

Lục Đạo lão nhân đột nhiên nói. Chung Nhạc tiến về phía trước một bước, mỉm cười nói:

- Ta biết hắn là ai! Nhưng sau khi chúng ta giết chết hai tôn Côn Thần kia, hắn đã không dám xuất hiện!

Lục Đạo lão nhân đuổi theo hắn, nghi hoặc hỏi:

- Cỗ khí tức như có như không này từ lúc mới bắt đầu đã luôn nhìn chăm chằm chúng ta, sao ngươi có thể khẳng định hắn không dám xuất hiện?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cũng không giải thích.

o0o

Xa xa phía sau, Phong Vô Kỵ thu hồi ánh mắt, sắc mặt ngưng trọng, ngay sau đó viễn độn bỏ chạy.

- Không ngờ tên tiểu tử Chung Sơn thị này lại dẫn theo cứu binh từ Côn Lôn Cảnh trở về. Lão giả này thật lợi hại! Thua thiệt ta nghe được tin hắn tiến vào Côn Lôn Cảnh, phí công cổ động Văn Thường Công, gây xích mích hai tôn Côn Thần, sắp đặt mai phục chặn giết hắn ở nơi này. Không ngờ bên cạnh hắn lại có một đại cao thủ như vậy, một chiêu đánh trọng thương Văn Thường Công, liên thủ với Chung Sơn thị dễ dàng giết chết hai tôn Côn Thần. Kẻ này có lai lịch gì? Thực lực gì?

Không bao lâu sau, hắn đã hội hợp với Văn Thường Công. Văn Thường Công bị thương tổn không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn nói:

- Đại Tế ty, Chung Sơn thị rốt cuộc đã tìm được đại cao thủ này từ chỗ nào? Chỉ một chiêu đã đánh trọng thương ta, thực lực quả thật đáng sợ! Chẳng lẽ là một tôn Thiên Thần sao? Không quá giống a! Thực lực của hắn mặc dù khủng bố, nhưng thần thông tựa hồ lại rất bình thường...

- Thần thông bình thường?

Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn ra, suy nghĩ một hồi mới nói:

- Giống như Thiên Thần, lại cũng không phải là Thiên Thần... Lão quỷ này có cổ quái! Chỉ bằng vào chúng ta, sợ là không thể lưu lại Chung Sơn thị rồi. Xem ra chỉ có mời Ma Thần Đồ Tư Ba của A Tu La Thánh Tộc liên thủ với chúng ta. Còn có Côn Hầu nữa, cũng có thể mượn lực một phen. Chung Sơn thị đã là đại địch của các tộc, thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng. Kẻ này không trừ, Vạn Tộc khó an!

Văn Thường Công vội vàng nói:

- Tây Hoang ta còn có Chư Cửu Mục sư huynh, thực lực của hắn rất cường đại...

Phong Vô Kỵ cười lạnh, nói:

- Chư Cửu Mục nhiều lần giúp đỡ Chung Sơn thị, có giao tình thâm hậu với hắn. Nếu ngươi đi mời hắn, hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng!

Văn Thường Công nhíu mày, nói:

- Nếu không như vậy, ta đi mời Cửu Mục sư huynh, ngươi đi mời Đồ Tư Ba và Côn Hầu? Cho dù không mời được Cửu Mục sư huynh, cũng sẽ không có tổn thất gì!

Phong Vô Kỵ gật đầu, hai người lập tức chia nhau hành sự.

o0o

Chung Nhạc và Lục Đạo lão nhân cũng không nóng lòng trở về Kiếm Môn, mà là đi Đại lục hải ngoại một chuyến. Hai người nhanh chóng tiến vào dưới lòng đất. Lục Đạo lão nhân nhìn thấy Tự Nhiên Chi Thành, không khỏi hoảng sợ, trên dưới quan sát một lúc lâu, mở miệng tán thưởng:

- Đúng là một tôn Thần Ma cường đại!

- Tòa Tự Nhiên Chi Thành này là do hậu đại đời thứ nhất của một tôn Tiên Thiên Thần biến thành. Lần trước khi ta tới nơi này, đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm thập tử nhất sinh!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Tiền bối có thể giúp ta một tay, thu tòa Tự Nhiên Chi Thành này lại không?

- Có gì không thể?

Ánh mắt Lục Đạo lão nhân chớp động, mỉm cười nói:

- Bất quá, hậu đại đời thứ nhất của tôn Tiên Thiên Thần này cũng không phải tầm thường, nếu biến huyết nhục của hắn thành Thần Thổ, đối với ta cũng có ích lợi rất lớn. Chỉ cần ngươi tặng cho ta một phần huyết nhục của hắn, ta sẽ giúp ngươi thu tòa thành này!

Chung Nhạc gật đầu, tế khởi cây đèn đồng. Lục Đạo lão nhân lập tức kích khởi pháp lực. Chung Nhạc giá ngự pháp lực của hắn, điều khiển cây đèn đồng, hút tòa Tự Nhiên Chi Thành vô cùng to lớn này vào trong cây đèn đồng.

Đợi tới lúc Tự Nhiên Chi Thành sắp sửa hoàn toàn chui vào trong cây đèn, Chung Nhạc đột nhiên dùng sức đậy nắp đèn lại, mạnh mẽ cắt xuống một khối huyết nhục kích thước cỡ một ngọn núi nhỏ trên nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ.

Lục Đạo lão nhân đại hỉ, vội vàng thu hồi khối huyết nhục này, mỉm cười nói:

- Ta đối với nhân loại các ngươi chính là Thần dược, mà nhục thân của Tiên Thiên Thần đối với ta cũng là Thần dược!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)