Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0593

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0593: Quẻ Âm quẻ Dương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Sau lưng mặt trăng...

Chung Nhạc chỉnh lý một chút Truyền Tống Trận, điều chỉnh mục đích của trận pháp thành phương vị Hỏa Diệu Tinh. Trên Hỏa Diệu Tinh có Thiên Hoàng Đế Đạo, từ nơi đó rời đi, chính là đường tắt gần nhất để đi tới Tử Vi Đế Tinh.

- Đáng tiếc! Không thể bắt cóc được một kiện Đế binh nào!

Tân Hỏa liếc nhìn về phía Tổ Tinh, có chút tiếc hận nói:

- Nhạc tiểu tử, hay là chúng ta thử tiến vào đám Đế lăng kia xem? Nói không chừng có thể giống như tiểu nha đầu Tư Mệnh kia vậy, câu dẫn được một kiện Đế binh thì sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Nếu Đế binh thật sự muốn đi theo ta, cần gì phải dụ dỗ? Tư Mệnh còn chưa tới Tổ Tinh, Thiếu Hạo Chung đã đi theo nàng rồi. Ta sinh sống trên Tổ Tinh suốt ba mươi bảy năm, vẫn không có một kiện Đế binh nào chịu đi theo ta. Nếu như có duyên phận này, sớm đã ở bên cạnh ta rồi!

Tân Hỏa cũng gật đầu, nói:

- Đám gia hỏa này yêu cầu quá cao, đoán chừng là thấy huyết mạch của ngươi không đủ tinh khiết, cho nên mới không để ý tới ngươi. Nếu ngươi là Phục Hy thuần huyết, chắc chắn trong tay đã có hằng hà sa số Đế binh rồi!

Chung Nhạc nhất thời yên lặng. Hằng hà sa số Đế binh sao? Cái này cũng quá khoa trương rồi!

- Đế binh cũng không phải là rau cải trắng a? Hơn nữa, ta có Tân Hỏa cũng đã đủ rồi!

Chung Nhạc bình đạm thản nhiên, cũng không quá mức để ý.

Mấy ngày sau, hắn rốt cuộc cũng chuẩn bị xong trận pháp. Bạch Thương Hải mỉm cười, nói:

- Chung huynh, tòa Truyền Tống Trận này sẽ không xảy ra...

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng nói:

- Bạch sư huynh, ngươi đừng nói gì cả!

Bạch Thương Hải hiểu ý, vội vàng im miệng lại. Quân Tư Tà và Sư Bất Dịch đều thoáng ngẩn người ra, không biết vì sao hai người lại khẩn trương như vậy, không cho Bạch Thương Hải nói chuyện.

- Ta là Tảo Bả Tinh Linh Thể a...

Bạch Thương Hải ủy khuất vạn phần, nói. Quân Tư Tà hiểu ý, mỉm cười nói:

- Thế gian này làm sao có thể có Tảo Bả Tinh Linh Thể chứ? Ta không tin!

Nàng tiếp xúc với Bạch Thương Hải không nhiều, căn bản không biết đám người Chung Nhạc đã sớm xem gã nam nhân Bạch Trạch thị này như là mãnh thú Hồng Hoang vậy. Chung Nhạc khởi động Truyền Tống Trận, một đạo quang mang bọc lấy đám người lao thẳng về phía Hỏa Diệu Tinh.

Không bao lâu sau, bọn họ đã hàng lâm trên Hỏa Diệu Tinh. Chung Nhạc, Sư Bất Dịch, Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi cùng với Bạch Thương Hải thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, hóa thành cự nhân vĩ ngạn, hợp lực đè ngọn núi cao nhất trên Hỏa Diệu Tinh vào trong lòng đất.

Nhất thời, trên Hỏa Diệu Tinh xuất hiện một màn cực kỳ đồ sộ. Đại địa chấn động, vô số cột trụ kim loại phá đất chui lên, chiều cao lên tới vạn trượng, thậm chí còn có hơn mười vạn trượng, chằng chịt dày đặc. Hỏa Diệu Tinh rất nhanh đã biến hình, hóa thành một cỗ máy cơ khí truyền tống khổng lồ mà tinh vi.

- Đây chính là Thiên Hoàng Đế Đạo, con đường năm xưa chỉ có Thiên Đế mới có thể sử dụng!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Chỉ cần mở ra Thiên Hoàng Đế Đạo, sẽ có thể đi thẳng tới Tử Vi Đế Tinh... Hửm?

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, phi hành trên không từng cây từng cây đồng trụ. Chỉ thấy Đại trận Truyền tống Hỏa Diệu Tinh đã hoàn thành thay hình đổi dạng, nhưng đạo quang lưu truyền tống có thể vận chuyển bọn họ rời đi kia lại không có xuất hiện.

- Kỳ quái! Lẽ nào trận pháp đã bị hư?

Hắn khẽ nhíu mày, sưu tầm bốn phía, cũng không tìm thấy bất kỳ chỗ hỏng hóc gì. Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động:

- Ta đã từng nhìn thấy có một tấm màng thật lớn trọng điệp tinh không, bao phủ toàn bộ Tinh hệ Thái Dương. Chẳng lẽ cái màng này đã che khuất Thiên Hoàng Đế Đạo, khiến cho tòa Đại trận Truyền tống này không cảm ứng được phương vị của Tinh hệ Tử Vi sao?

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Nếu Đại trận Truyền tống Hỏa Diệu Tinh không cảm ứng được phương vị của Tử Vi Đế Tinh, vậy thì không thể truyền tống, tự nhiên cũng sẽ không nhìn thấy quang lưu truyền tống.

- Nguy rồi! Đại trận Truyền tống đã bị cắt đứt, vậy chúng ta làm sao rời đi đây?

Hắn đau khổ suy tư. Thiên Hoàng Đế Đạo đã bị cắt đứt, như vậy chỉ có thể thông qua con đường trong tinh không rời khỏi. Mà tinh lộ lại dài dằng dặc, nếu chỉ dựa vào cước lực của chính mình, bọn họ căn bản không thể băng qua tinh không, thậm chí không có khả năng trước khi tuổi thọ của chính mình tiêu hao hết, tới được một Tinh hệ Thái Dương khác.

Muốn đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào Trận pháp Truyền tống. Năm xưa, không có Trận pháp Truyền tống, sở dĩ đám Thần Ma kia có thể tới lui tự nhiên trong tinh không, thậm chí có thể thành lập Truyền Tống Trận trải rộng vũ trụ tinh không, chính là vì thực lực của bọn họ quá mức cường đại, có thể vặn vẹo không gian, khiến cho không gian xa vô hạn trở nên vặn vẹo, trở nên rất gần. Chỉ cần bước ra một bước, Tinh hà chảy qua dưới chân, cho nên bọn họ mới có thể thành lập được một nền Văn minh khoáng đạt tại các nơi trong vũ trụ rộng lớn vô biên.

Thật ra, với thực lực hiện tại của Chung Nhạc, đã miễn cưỡng có thể vặn vẹo được không gian. Nhưng lực lượng của hắn vẫn chưa đủ mạnh, không gian có thể vặn vẹo cũng còn rất nhỏ, ở trong vũ trụ tinh không lại càng là bé nhỏ không đáng kể.

- Tân Hỏa, ngươi còn biết con đường tắt rời khỏi nào khác nữa không?

*****

Chung Nhạc hỏi. Tân Hỏa lắc đầu, nói:

- Biết thì biết đó! Bất quá, toàn bộ đều nằm bên ngoài Tinh hệ Thái Dương. Mà tấm màng kỳ quái này đã phong tỏa toàn thể Tinh hệ Thái Dương, không có khả năng rời khỏi Tinh hệ Thái Dương. Bởi vậy, những con đường khác cũng đều bị chặt đứt!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Cái cây cổ thụ kỳ quái kia phong ấn đạo pháp thần thông, mà tấm màng kỳ quái này lại trọng điệp với tinh không, phong ấn không gian của Tinh hệ Thái Dương, chế tạo ra ảo giác, không thể nghi ngờ là đã triệt để phong kín Tinh hệ Thái Dương, không lưu lại cho bất luận kẻ nào cơ hội rời khỏi.

- Rốt cuộc phải làm sao mới có thể rời khỏi?

Chung Nhạc vắt óc suy nghĩ. Đột nhiên, hắn chợt ngồi xếp bằng xuống, nhìn lên trên tinh không. Tinh không bên ngoiaf biến hóa, giống như đúc với ngoại giới chân thật, không nhìn ra có chỗ khác nhau nào. Đây mới là địa phương đáng sợ nhất. Bất luận tồn tại gì trong Tinh hệ Thái Dương, cho dù là Thần Ma, khi nhìn lên tinh không cũng không thể phân biệt ra được bất luận chỗ nào không thích hợp.

- Nếu có Thần Ma nào đó bay ra ngoài không gian, hắn bay tới phụ cận ngôi sao mà hắn nhìn thấy kia, vậy hắn sẽ thấy cái gì?

Chung Nhạc vừa nghĩ một chút, liền có cảm giác không rét mà run.

Nếu như thật sự có Thần Ma nào đó tốn hao thời gian mấy ngàn năm, bay vào trong vũ trụ trong cái màng kia, vậy hắn nhìn thấy rốt cuộc là ngôi sao trong tranh vẽ, hay là một đám khí thể? Nếu lúc đó hắn phát hiện cái mà hắn bay vào không phải là vũ trụ chân chính, mà là một tấm màng bao phủ trên tinh không, là vũ trụ do người khác chế tạo ra, là vũ trụ được vẽ ra, vậy nội tâm của hắn sẽ sụp đổ như thế nào?

Mà hắn có muốn quay về, sợ rằng đã không tìm được Tổ Tinh chân chính rốt cuộc đang ở nơi nào, từ đó sẽ vĩnh viễn mê thất trong bức tranh vũ trụ kia.

- Hẳn là có sơ hở! Hẳn là có sơ hở! Cho dù Vũ Trụ Đồ luyện chế ra có tinh diệu tinh mỹ như thế nào đi nữa, có cặn kẽ chi tiết như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn trùng hợp với vũ trụ chân chính, hoàn toàn hoàn mỹ chân chính!

Chung Nhạc thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, dùng Trụ Quang Định Vị Pháp thôi diễn đám ngôi sao ngập trời, mượn quỹ tích vận động biến hóa của những ngôi sao này, nỗ lực tìm ra chỗ sơ hở trong quyển Vũ Trụ Đồ bao phủ toàn bộ Tinh hệ Thái Dương này.

Đại trận Truyền tống trên Hỏa Diệu Tinh dần dần lùi trở vào bên trong tinh thể, ẩn nấp xuống, biến mất không còn. Hỏa Diệu Tinh lại khôi phục thành diện mạo vốn có.

Trong lòng đám người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng trước giờ chưa từng có. Trên đỉnh đầu hắn, bốn phía xung quanh hắn, pháp lực chậm rãi ngưng tụ, tinh thần lực quan tưởng, hiện ra ngôi sao tinh đấu nhiều tới bất tận, với đối ứng, trùng hợp ngôi sao tinh đấu trên không trung.

Hiển nhiên, Chung Nhạc đang suy đoán phương vị của ngôi sao, tiến hành một hạng mục thôi diễn trọng đại. Xung quanh Chung Nhạc, cơ hồ hiện ra toàn thể cảnh tượng vũ trụ mà bọn họ có khả năng nhìn thấy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sư Bất Dịch lẩm bẩm:

- Vì sao tòa Truyền Tống Trận này lại không thể dùng được?

Khâu Cấm Nhi lắc đầu. Quân Tư Tà đột nhiên nói:

- Chung sư đệ đã từng nói có ngoại lực bàng đại đoạn tuyệt đạo pháp thần thông, còn có một tấm đồ bao phủ toàn bộ thiên địa. Chẳng lẽ tấm đồ này đã phong ấn lại toàn bộ Tinh hệ Thái Dương, khiến cho Trận pháp Truyền tống cũng không thể sử dụng?

Bạch Thương Hải nghi hoặc nói:

- Không đúng a! Phong Vô Kỵ rõ ràng đã rời khỏi Tổ Tinh rồi. Nếu toàn thể Tinh hệ Thái Dương thật sự đã bị phong ấn, vậy Phong Vô Kỵ cũng không thể rời khỏi Tổ Tinh a!

- Phong Vô Kỵ đã rời khỏi Tổ Tinh sao?

Chung Nhạc đột nhiên mở mắt ra, vội vàng hỏi. Bạch Thương Hải gật đầu, nói:

- Thời điểm ngươi phong ấn Thần huyết trên Tổ Tinh, có Thần Tộc Tây Hoang đã nhìn thấy Phong Vô Kỵ tế khởi một tấm Sắc lệnh kim sắc, biến thành một đạo kim quang, bao phủ hắn bay ra ngoài thiên ngoại!

- Phong Vô Kỵ đã rời khỏi?

Trong mắt Chung Nhạc lóe lên tinh quang, suy tư nói:

- Hắn có thể rời khỏi, đây chẳng phải nói rõ tờ Vũ Trụ Đồ bao phủ tinh không này có chỗ thiếu sót sao? Hay là nói, thực lực của tồn tại cấp cho hắn đạo Sắc lệnh kia quá mạnh, đủ để dịch chuyển hắn từ trong vòng vây của tờ Vũ Trụ Đồ này ra bên ngoài?

So với cái sau, Chung Nhạc càng nguyện ý là cái trước hơn. Cái trước thì hắn vẫn còn có hy vọng, nếu là cái sau, đó tuyệt đối chính là tuyệt vọng. Bởi vì hắn căn bản không có khả năng tìm được loại Sắc lệnh cường đại bậc này.

Chung Nhạc xốc lại tinh thần, rơi vào trong minh tưởng. Hắn chuẩn bị dựa trên cơ sở của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, khai sáng ra một bộ pháp môn thôi diễn, dùng để nhanh chóng tính toán quỹ tích vận hành của tinh đấu đầy trời, từ trong những quỹ tích này tìm ra chỗ sơ hở của tấm Vũ Trụ Đồ này.

Qua hơn mười ngày, Chung Nhạc đột nhiên linh quang chợt hiện, bật cười ha hả. Hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra cách làm thế nào tính toán quỹ tích của ngôi sao vũ trụ. Hắn định dùng quẻ số để tính toán ngôi sao vũ trụ. Dùng ký tự '–' để đại biểu cho quẻ Dương, đại biểu cho Thái Dương, Dùng ký tự '--' để đại biểu cho quẻ Âm, đại biểu cho ngôi sao. Đồng dạng, ký tự '–' cũng có ý tứ chung cực của số đếm, là một loại pháp môn tính toán mã nhị phân.

Mà '–' và '--' tổ hợp lại với nhau, sẽ đối ứng với Càn, Đoái, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, lại là một loại pháp môn tính toán mã bát phân. Càn, Đoái, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn lại phân biệt đối ứng với Thiên, Trạch, Hỏa, Lôi, Phong, Thủy, Sơn, Địa, dùng để bao quát toàn bộ nội dung của một ngôi sao.

Một khỏa ngôi sao trong vũ trụ, sẽ có thiên địa, có thủy hỏa, có phong lôi, có sơn trạch. Dùng tám loại chữ số đại biểu, càng khiến cho hắn thuận tiện tính toán hơn. Mà cơ sở của mã bát phân này chính là '–' và '--', cho nên cơ sở tính toán chính là Âm và Dương.

Xét tới cùng, hắn dùng Âm Dương nhị khí, sẽ có thể tính toán ra hình thái của toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ, có thể phân rõ thật giả, tính toán quỹ tích, do đó từ trong hư tìm ra chân thật, từ trong chỗ nhìn như tầm thường tìm ra chỗ không tầm thường, do đó tìm được đường tắt mà Phong Vô Kỵ đã đi qua để rời khỏi.

Cho nên Chung Nhạc mới cất tiếng cười to như vậy. Chỉ là, hắn căn bản không biết, sở dĩ Phong Vô Kỵ có thể rời khỏi Tinh hệ Thái Dương, chính là dựa vào Sắc lệnh do Đồ Úc lưu lại cho hắn, là dùng loại pháp môn thứ hai, trực tiếp dịch chuyển Phong Vô Kỵ từ trong Hồn Thiên Đồ ra ngoài.

Bất quá, hắn cũng đã tìm được pháp môn để rời khỏi, bởi vì ngay cả Đồ Úc cũng không biết, tấm Hồn Thiên Đồ này không ngờ thật sự có một chỗ sơ hở, hơn nữa thật sự đã bị Chung Nhạc tính toán ra được.

Đám người Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi, Sư Bất Dịch và Bạch Thương Hải ngơ ngác nhìn một màn này. Chỉ thấy xung quanh Chung Nhạc hiện ra vũ trụ tinh không, trên mỗi một ngôi sao đều hiện ra đám chữ số ký hiệu '–' và '--' kỳ dị, dày đặc chi chi chít chít, hơn nữa còn không ngừng nhảy lên, không ngừng tính toán thôi diễn, có được năng lực tính toán thôi diễn cường đại tới mức khó có thể tưởng tượng.

Màn tràng diện này thật sự rung động nhân tâm. Loại thôi diễn này, không phải là thôi diễn đơn thuần mặt phẳng, cũng không phải là thôi diễn không gian ba chiều, mà là thôi diễn bốn chiều, chính là cộng thêm Trụ Quang, cũng là thời gian. Đây là thôi diễn bốn chiều bao gồm bốn góc độ đường thẳng, mặt phẳng, không gian và thời gian.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)