← Ch.1028 | Ch.1030 → |
- Mộ Cổ và Chư Thiên Vô Đạo quả thật đáng sợ! Có loại thần thông này, ta thậm chí có thể đánh chết Đế Quân!
Cặp mày Chung Nhạc nhíu chặt. Chư Thiên Vô Đạo càng cường đại càng đáng sợ, liền càng khiến cho hắn bất an. Hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thần Hầu, lại có thể dựa vào Mộ Cổ và Chư Thiên Vô Đạo đã có thể ám toán Đế Quân, thậm chí còn giết sạch con cháu hậu đại của Hắc Đế. Con cháu hậu đại của Hắc Đế và Đế Quân do một tay hắn điều giáo, ở trước mặt Chư Thiên Vô Đạo vậy mà không có chút lực phản kháng nào. Cái này nói rõ bọn họ cũng không cách nào phá giải được Chư Thiên Vô Đạo.
Thiếu niên Lôi Trạch đã từng ở trên tầng trọng thiên thứ tám mươi mốt của Cổ Lôi Trạch Giới thi triển qua Chư Thiên Vô Đạo, còn nói với hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp phải tồn tại thi triển Chư Thiên Vô Đạo, đó mới là địch nhân chân chính của hắn.
Nhưng hiện tại, Chung Nhạc nhìn thấy được sự cường đại của Chư Thiên Vô Đạo, cường đại hoàn toàn không có sơ hở, cường đại trấn áp hết thảy. Cái này đại biểu cho vị tồn tại sáng tạo ra Chư Thiên Vô Đạo kia cường đại tới mức nào. Địch nhân như vậy, thần thông không thể nào phá giải, nghiền ép khiến cho hắn cơ hồ ngạt thở.
- Phải làm sao mới có thể phá giải được Chư Thiên Vô Đạo?
Hắn không ngừng đau khổ suy tư.
Bình Loạn Đồ, thế giới hai chiều, toàn thân Chung Nhạc đẫm máu, từ trong đống thi thể đứng lên, không ngừng thở hồng hộc. Hắn vừa mới trải qua một trận chém giết huyết tinh, thậm chí ngay cả Mộ Cổ cũng bị hắn thôi động, nhưng vẫn là sống sót sau cái chết.
Thời đại hỗn loạn thật sự quá đáng sợ rồi! Hắn đã bắt đầu tao ngộ Tiên Thiên Thần Ma. Trận chiến vừa rồi, chính là hắn đã tao ngộ một tôn Tiên Thiên Ma Thần tiền sử của Thời đại Hắc Ám. Mặc dù cảnh giới chỉ mới tu luyện tới Thần Hoàng, nhưng lại vô cùng cường đại.
Chung Nhạc giãy dụa tiến về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Không thể chết ở nơi này! Nếu chết ở nơi này, vậy thì thật sự không ra được rồi! Tên tiểu đạo đồng kia nói không sai, bất luận là giúp Tiên Thiên Thần Ma hay là giúp Hy Hoàng, cũng đều có thể đi ra bức Bình Loạn Đồ này. Chỉ cần truyền Lục Đạo Luân Hồi cho bọn họ, sẽ có thể đạt được ưu thế mang tính quyết định. Ta nhất định phải tìm được Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương, truyền Lục Đạo Luân Hồi cho bọn họ!
Đột nhiên, không gian thế giới hai chiều chợt run rẩy kịch liệt. Trong lòng Chung Nhạc giật mình, nhìn thấy không gian hai chiều đang không ngừng rách ra. Vết rách không gian trực tiếp cắt ra không biết bao nhiêu Thần Ma trong chiến trường phía trước, huyết tương giàn giụa.
- Đại chiến Đế cấp!
Hai mắt Chung Nhạc trợn trừng, đây là một trận đại chiến Đế cấp trong thế giới hai chiều, là những tồn tại Đế cấp đang giao phong với nhau.
Thủy Mặc Nữ Đế cũng là một tôn Đế, nàng tự nhiên không có khả năng hư không tạo vật, tạo hóa ra tồn tại Đế cấp, cũng không có khả năng tạo hóa ra Tiên Thiên Thần Ma. Bất quá, trong thế giới hai chiều của nàng, nàng chính là Chúa tể của cái thế giới này, hoàn toàn có thể làm được một bước này.
Chung Nhạc nhìn về phía trước, nhất thời nhìn thấy một màn khó quên. Hắn đã nhìn thấy Hy Hoàng Thiên Đế và Nữ Oa nương nương, hai vị Lão tổ tông của Phục Hy thị. Lúc này, bọn họ còn rất trẻ, hào hoa phong nhã. Đang giao phong với bọn họ là một vị Thần Vương của Thời đại Hắc Ám. Vị Thần Vương này đã tu thành Đế cảnh, thực lực vô cùng đáng sợ, so với hai người bọn họ liên thủ thậm chí còn cường đại hơn.
- Tà khí trên người kẻ này còn nồng đậm cả Cửu Mệnh Hắc Oa Cô! Hắn là Tiên Thiên Tà Đế!
Tâm thần Chung Nhạc đại chấn.
Trong lúc bất chợt, Hy Hoàng Thiên Đế và Nữ Oa nương nương hiện ra chân thân, đầu người đuôi rắn. Hai cái đuôi rắn tương giao, bắt đầu xoay tròn, khí tức của hai người nhất thời tăng vọt kịch liệt.
- Đế Kích Thuật, Long Xà Hợp Kích!
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên, trái tim phanh phanh nhảy loạn. Đây cũng không phải là Đế Kích Thuật chân chính, mà là Long Xà Hợp Kích do Thủy Mặc Nữ Đế phán đoán ra. Nhưng nàng vị đan thanh diệu thủ này lại vẽ ra phong thái của Phục Hy Thiên Đế đời thứ nhất và Nữ Oa nương nương vô cùng nhuần nhuyễn, triển lộ ra anh tư hiên ngang của đôi bích nhân vô địch Thượng Cổ sơ kỳ tại thời điểm liên thủ cùng đối địch. Chỉ một kích, Tiên Thiên Tà Đế đã bị đánh trọng thương, bị trấn áp xuống.
Hy Hoàng Thiên Đế và Nữ Oa nương nương thu thập tàn cục, sau đó chợt nhìn thấy Chung Nhạc. Trên đỉnh đầu Hy Hoàng toát ra một cái bọt khí, hiếu kỳ nói:
- Ngươi cũng là Phục Hy? Sao ta chưa từng gặp qua ngươi?
Chung Nhạc dằn xuống sự kích động trong lòng. Mặc dù hắn biết rõ Hy Hoàng trước mặt chỉ là tranh vẽ, không phải là Hy Hoàng chân chính, Hy Hoàng chân chính sớm đã qua đời rồi, nhưng hắn vẫn như cũ có một loại xung động lệ nóng doanh tròng. Hắn không thể không trấn áp xuống tâm tình của chính mình. Hắn mỉm cười, nói:
- Ta là từ tương lai trở về, tới đây tới gặp Lão tổ tông!
- Từ tương lai trở về thời đại này?
Hy Hoàng Thiên Đế kinh ngạc, trên đỉnh đầu lại toát ra một cái bọt khí:
- Gần đây quả thật có không ít tồn tại kỳ quái xuất hiện. Có một số đã chết rồi! Bọn họ hẳn cũng là những kẻ từ tương lai trở về hiện tại. Ta thấy sau đầu bọn họ có sáu đạo quang luân, lẽ nào tương lai sẽ có thể mở ra sáu đạo Bí cảnh sao? Tân Hỏa, mau ra đây nhìn một chút Phục Hy tương lai a!
Hắn lấy ra một cây đèn đồng, một đốm lửa nhỏ từ trong tim đèn bay ra, hiếu kỳ quan sát Chung Nhạc. Đốm lửa nhỏ này bay tới bay lui xung quanh Chung Nhạc, hiếu kỳ hỏi:
- Phục Hy tương lai? Trong tương lai, ngươi đã từng gặp qua ta chưa?
Chung Nhạc ngơ ngẩn, thoáng cảm ứng Tân Hỏa trong Thức hải chính mình. Bất quá kỳ quái chính là, từ sau khi hắn tiến vào Bình Loạn Đồ, Tân Hỏa đã trở nên yên lặng, chưa từng lên tiếng lần nào. Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Từng gặp qua rồi! Ta còn là Kẻ truyền thừa của ngươi nữa!
Đốm lửa nhỏ kia khoanh tay trước ngực, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, hừ lạnh nói:
- Ngươi bịa đặt! Ngươi không phải là Phục Hy thuần huyết, ta mới không chọn ngươi làm Kẻ thừa kế của ta. Ngay cả tên đại ngu ngốc Bào Hy thị này ta cũng còn không quá cam tâm tình nguyện. Hắn chỉ có bảy thành huyết mạch của Toại Hoàng. Nếu không phải ta không tìm được Yểm Tư thị thuần huyết, ta mới không chọn hắn đây!
- Tân Hỏa quả nhiên không có gì bất đồng với Tân Hỏa tương lai, cũng là ngoan cố như vậy. Hy Hoàng trở thành Kẻ truyền thừa của hắn, nhất định cũng đã ăn không ít đau khổ!
Tâm thần Chung Nhạc kích động, đem lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi của chính mình không giữ lại chút nào truyền thụ cho Hy Hoàng Thiên Đế:
- Lão tổ tông, ngươi nhất định phải thắng! Ngươi sẽ bình ổn một trận loạn lạc lớn nhất trong lịch sử, sẽ mở ra một thời đại mới. Đời đời con cháu của ngươi đều vì ngươi mà kiêu ngạo. Bọn họ vừa nghĩ tới ngươi, nhiệt huyết của bọn họ sẽ liền kích động, sẽ liền sôi trào!
Hy Hoàng Thiên Đế mỉm cười, nói:
- Ta chưa từng nghĩ qua nhiều như vậy! Ta chỉ là muốn, những sinh linh Hậu Thiên chúng ta sẽ không phải vừa mới sinh ra đã bị Tiên Thiên Thần Ma nô dịch, đã phải trở thành nô lệ của bọn họ, đã phải biến thành huyết thực của bọn họ. Ta chỉ là muốn tranh thủ một con đường sống cho sinh linh Hậu Thiên chúng ta mà thôi!
Chung Nhạc ngơ ngẩn. Tranh thủ một con đường sống cho sinh linh Hậu Thiên? Con đường của Hy Hoàng Thiên Đế sao lại tương tự với hắn như vậy? Hắn cũng là muốn tranh thủ một con đường sống cho Nhân Tộc, không bị nô dịch, không trở thành huyết thực.
*****
Bất quá, hắn còn muốn càng nhiều hơn. Hắn muốn công đạo, muốn lấy lại những vinh quang thuộc về Nhân Tộc, thuộc về Phục Hy, muốn đòi lão thiên gia một cái công đạo!
- Lục Đạo Luân Hồi... không ngờ thế gian còn có loại pháp môn tu luyện này, đã mở ra thêm một cái Bí cảnh nữa! Hệ thống tu luyện thật huyền diệu!
Hy Hoàng Thiên Đế nghiền ngẫm Lục Đạo Luân Hồi do Chung Nhạc truyền thụ, nói:
- Khó trách Hoa Tư nương và Thần Long gia bị bại! Hoa Tư nương đã chết trận, Thần Long gia cũng suýt chút nữa chết trận. Hắn nói với ta, sau đầu đám người Hắc Đế có thêm một đạo quang luân, thực lực đã tăng lên rất nhiều. Bọn họ hẳn là cũng nhận được pháp môn Lục Đạo Luân Hồi này. Hắc Đế cũng không đáng sợ, đáng sợ là tồn tại sau lưng bọn họ. Nếu hắn cũng nhận được Lục Đạo Luân Hồi... Bất quá, bây giờ còn chưa tính là quá muộn!
Tinh thần hắn đại chấn, cười hắc hắc, nói:
- Đã có Lục Đạo Luân Hồi, ta tất nhiên sẽ có thể chung kết cái thời đại hỗn loạn này, trả lại cho sinh linh Hậu Thiên một thiên địa thoáng đãng, để cho bọn họ có thể thẳng lưng mà sống!
Chung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đây chính là tổ tiên của chính mình, vị anh hùng thẳng lưng mà sống, không muốn quỳ xuống, không muốn khuất phục.
Trong Bình Loạn Đồ, chiến đấu vẫn còn tiếp tục. Thời gian trôi mau, thoáng cái đã là ngàn năm. Chung Nhạc trong một ngàn năm này trải qua vô số trận chém giết. Hắn đi theo Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương cùng nhau chinh chiến. Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đã tu luyện Lục Đạo Luân Hồi, thực lực càng lúc càng mạnh, trấn áp trận động loạn phản kích của Thời đại Hắc Ám này.
Từng vị từng vị Thần Vương kẻ chết thì chết kẻ chạy thì chạy, kẻ trấn áp thì trấn áp. Trong trận chiến cuối cùng, đám Tiên Thiên Thần Vương của Thời đại Hắc Ám bọn Hắc Đế, Ma Đế liên thủ với nhau, nhưng cũng không thể vãn hồi thế cục, lần lượt bị đánh bại. Ngay cả vị tồn tại sau lưng Hắc Đế kia cũng không thể không khuất phục, ẩn núp xuống.
Thời đại hỗn loạn trong Bình Loạn Đồ kết thúc, trước mặt Chung Nhạc chợt xuất hiện một đạo quang mang, đó là một tòa môn hộ, cánh cửa rời khỏi Bình Loạn Đồ.
- Ta phải đi rồi!
Trong lòng Chung Nhạc một mảnh không nỡ. Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương cũng tới đưa tiễn. Chung Nhạc quay đầu lại nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp:
- Ta phải về tương lai rồi, trở lại thời đại thuộc về ta...
Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đứng cùng một chỗ, vẫy tay về phía hắn:
- Đi thôi, Chiến Thần Phục Hy thị tương lai! Trở về thời đại thuộc về ngươi, làm một Phục Hy đỉnh thiên lập địa!
Lần này, Chung Nhạc rốt cuộc không thể nhịn được nước mắt, một trận nhiệt lệ xông ra hốc mắt, trợt xuống hai má. Chiến dịch bình loạn trong Bình Loạn Đồ là giả, là do Thủy Mặc Nữ Đế vẽ ra. Chung Nhạc biết rõ Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đều là người trong tranh, cũng không phải là bọn họ chân chính, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được nước mắt của chính mình.
- Tổ của ta, tông của ta, các ngươi ở trên trời có linh thiêng, hãy che chở hậu nhân của các ngươi, ngắm nhìn hậu nhân của các ngươi! Ta chắc chắn sẽ không cô phụ danh tiếng của các ngươi, không cô phụ nhiệt huyết của các ngươi, không cô phụ mong đợi của các ngươi! Con cháu của các ngươi không tín ngưỡng Chư Thần, không sùng bái Ma Thần, bởi vì con cháu của các ngươi chỉ tín ngưỡng liệt tổ liệt tông!
Hắn xoay người lại, tiến vào trong cánh cửa do ánh sáng hình thành kia.
Bên ngoài Bình Loạn Đồ, Chung Nhạc bị một đạo quang mang đưa đi. Hắn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, thật lâu cũng không có cử động. Một lúc lâu sau, Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Tân Hỏa, ta đã nhìn thấy Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương ở trong bức tranh!
Trong Thức hải của hắn, tinh thần Tân Hỏa đột nhiên phấn chấn, hấp tấp nói:
- Ngươi đã nhìn thấy bọn họ? Tên khốn Bào Hy thị kia có phải là rất trung hậu, rất có khí khái hay không?
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Hắn lòng đầy nhiệt huyết, đối đãi với người khác vô cùng chân thành, là một thủ lĩnh trời sinh!
Tân Hỏa đột nhiên hừ khẽ một tiếng, ngáp dài một cái, nói:
- Cho dù tốt đến đâu đi nữa cũng có ích lợi gì? Bào Hy thị trong Bình Loạn Đồ bất quá chỉ là người trong tranh, là giả mà thôi... Ngươi cần gì cảm động, đối với hắn không nỡ như vậy? Chung Sơn thị, cảm tình của Phục Hy thị và Nhân Tộc các ngươi, ta một điểm cũng không thể lý giải! Bào Hy thị đã chết rồi...
- Tân Hỏa, ngươi chưa từng nhớ tới hắn sao?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Tân Hỏa nhất thời ngẩn ngơ, chợt ủ rũ nói:
- Ta có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ!
Hắn nhất thời trầm tịch xuống. Sau một hồi, Chung Nhạc chợt nghe đốm lửa nhỏ này thấp giọng nói:
- Ta nhớ hắn, thường xuyên nhớ tới hắn... Kỳ quái! Ta thường thấy sinh tử, thường thấy ly biệt, năm tháng lâu dài trôi qua, sao ta vẫn cảm thấy đau lòng, cảm thấy mong nhớ...
Đốm lửa nhỏ này xuất thần, ngọn lửa âm u trên đỉnh đầu khẽ chấn động.
- Chung Sơn thị, hắn... hắn có khỏe không?
Tân Hỏa đột nhiên hỏi.
- Hắn rất khỏe!
Chung Nhạc mỉm cười, nói.
- Hẳn là nên cảm tạ Thủy Mặc Nữ Đế!
Tân Hỏa chợt thấp giọng nói:
- Phục Mân Đạo Tôn hẳn là không nên giết chết nàng! Dù sao... dù sao nàng cũng đã vì Phục Hy thị lưu lại một phần ký ức!
← Ch. 1028 | Ch. 1030 → |