Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1119

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1119: Hào khí Đế tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Sau khi Minh Văn Khuyết chiến tử, tàn quân và nam phụ lão ấu Đế Minh thị bị xua đuổi bỏ chạy về phía Nam Thiên Môn. Mà đám tàn binh bại tướng Ô Minh thị kia cũng bị đại quân Phá Thiên Quan xua đuổi, cùng với đám người Đế Minh thị một trước một sau nháo nhác bỏ chạy về phía Nam Thiên Môn.

Viện quân Thiên Đình xuất binh từ Nam Thiên Môn. Trên con đường phía trước, Chung Nhạc phái ra vô số thám báo không ngừng theo dõi phương vị của viện quân Thiên Đình, đuổi đám tàn binh bại tướng Đế Minh thị chạy về phía đó.

Mà vào lúc này, Thống soái của viện quân Thiên Đình đã nhận được tin tức Đế Minh thị và Ô Minh thị bị công phá, nhất thời trừng mắt há miệng, không biết phải làm sao, vội vàng tế khởi Đồ Đằng Thần Trụ, liên lạc với Mặc Ẩn.

Mặc Ẩn cũng nhận được tin tức Đế Minh thị và Ô Minh thị chiến bại, sắc mặt âm tình bất định, vội chạy đi tìm Thiên Ti nương nương, nào ngờ Thiên Ti nương nương chẳng biết từ lúc nào đã chạy mất rồi.

Trên trán Mặc Ẩn toát ra mồ hôi lạnh. Đế Minh thị và Ô Minh thị bị đánh bại quá nhanh, trong lòng hắn biết rõ mục đích của Chung Nhạc, chính là mượn tàn binh bại tướng trùng kích trận doanh phe mình. Chỉ cần trận thế thoáng buông lỏng, sẽ liền cấp cho Chung Nhạc cơ hội có thể thừa dịp. Chỉ cần cấp cho Chung Nhạc cơ hội này, đó chính là binh bại như núi đổ.

Nhưng nếu giết chết đám tàn binh bại tướng Đế Minh thị và Ô Minh thị cũng lại không thích hợp. Đó dù sao cũng là chủng tộc của Thiên Đế Bệ hạ và Đế Hậu nương nương, giết chết bọn họ, tương lai cho dù giành được thắng lợi cũng hẳn phải chết, cũng sẽ bị thanh trừng. Ai nguyện ý làm loại chuyện này?

Binh quý thần tốc, đại quân của Chung Nhạc quả thật chính là thủ đoạn như lôi đình, hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở dốc, một đường bẻ gãy nghiền nát quét ngang, liên tục tiêu diệt Thánh địa hai Đại Đế tộc, thủ đoạn thật sự đáng sợ!

Chung Nhạc hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, lúc này mới có thể khiến cho ức vạn đại quân Phá Thiên Quan nhanh chóng lên đường, theo đuổi tốc độ cực hạn. Mà đại quân của Mặc Ẩn và viện quân Thiên Đình lại cần có thời gian hai ba ngày chuẩn bị, mới có thể tập hợp ưu thế binh lực, cộng thêm thời gian hành quân, sẽ bị chậm trễ nửa tháng trời. Nửa tháng này, chính là thời gian cần thiết để Chung Nhạc san bằng Đế Minh thị và Ô Minh thị.

- Thiên Ti không trông cậy được, Phong Vô Kỵ lại càng không trông cậy được! Không thể kéo dài được nữa, lại kéo dài nữa, tàn quân Đế Minh thị và Ô Minh thị sẽ gặp mặt với viện quân Thiên Đình, khi đó mới chân chính là thất bại thảm hại!

Mặc Ẩn định thần trở lại, liên lạc với Lục Thái tử Đế Minh thị. Mấy vị Thái tử và Công chúa lớn của Đế Minh thị bởi vì đoạn hậu cho tộc nhân, đã táng thân trong loạn quân, chết oan chết uổng, hiện tại bảo hộ Đế Minh thị chính là Lục Thái tử Minh Văn Thúc.

- Văn Thúc Điện hạ, đại quân của Dịch tặc cách các ngươi bao xa?

Mặc Ẩn liên lạc với Minh Văn Thúc, hỏi. Minh Văn Thúc quay đầu nhìn lại, nói:

- Ước chừng một Tinh địa!

- Một Tinh địa?

Mặc Ẩn nhất thời giật mình, trong lòng có chút nghi hoặc:

- Một Tinh địa, đại quân Thần Ma tập kích tới cần mất chừng một canh giờ. Thời gian lâu như vậy cũng đã đủ để viện quân Thiên Đình tiếp dẫn tàn quân Đế Minh thị qua, sau đó bố trí tốt trận pháp rồi. Kỳ quái! Dịch Quân Vương sẽ không lưu lại một sơ hở rõ ràng như vậy! Vậy sơ hở này là do kẻ nào lưu lại?

Trong lòng hắn nhất thời nghiêm nghị, vội vàng một lần nữa tra hỏi:

- Tàn quân Ô Minh thị cách các ngươi bao xa?

Minh Văn Thúc đáp lời:

- Ước chừng nửa Tinh địa!

Tay chân Mặc Ẩn nhất thời lạnh lẽo, khóe mắt nhảy lên một cái, rốt cuộc hiểu rõ tính toán của Chung Nhạc. Nếu viện quân Thiên Đình tao ngộ với tàn quân Đế Minh thị trước, tiếp dẫn tàn quân Đế Minh thị tiến vào trong quân chỉnh đốn. Tàn quân Đế Minh thị vừa mới tiến vào đại quân, tàn quân Ô Minh thị phía sau lại tới, viện quân Thiên Đình không thể không tiếp tục tiếp dẫn tàn quân Ô Minh thị tiến vào trong trận doanh. Mà vào lúc này, hổ lang chi sư của Chung Nhạc sẽ liền nhân cơ hội giết tới, nhất cử mạnh mẽ đánh bại viện quân Thiên Đình.

Khóe mắt Mặc Ẩn lại nhảy lên một cái, cắn răng nói:

- Lục Thái tử... Sau khi Lục Thái tử gặp được viện quân Thiên Đình, hãy để cho nam phụ lão ấu tiến vào trong quân, tất cả những tồn tại cấp bậc Thần Minh các ngươi phải lưu lại!

Minh Văn Thúc thoáng ngẩn người, không hiểu ý hắn. Mặc Ẩn tiếp tục nói:

- Ta cần các ngươi phải giết ngược trở lại, đón đánh đại quân của Dịch Quân Vương!

Toàn thân Minh Văn Thúc khẽ run lên một cái, nhất thời hiểu ra, trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng hỏi:

- Tiên sinh là muốn chúng ta hy sinh, bảo toàn nam phụ lão ấu tộc ta sao?

Mặc Ẩn gật đầu, có chút không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói:

- Các ngươi tuyển chọn tinh nhuệ, đối kháng đại quân của Dịch Quân Vương, tranh thủ cho nam phụ lão ấu tộc các ngươi thời gian, cũng là tranh thủ cho viện quân Thiên Đình thời gian chuẩn bị. Chỉ có làm như vậy, mới có thể bảo toàn được nam phụ lão ấu, cũng không tới mức bị diệt tộc, cũng có thể bảo toàn viện quân Thiên Đình, bảo toàn Thiên Đình!

Cơ nhục trên mặt Minh Văn Thúc run rẩy, hỏi:

- Nếu tàn quân Ô Minh thị cũng chạy tới thì sao? Tàn quân Ô Minh thị ở ngay sau lưng chúng ta, bọn họ xông tới, chỉ dựa vào những Đế tử chúng ta, không ngăn cản được đại quân Dịch Quân Vương quá lâu!

Mặc Ẩn trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng nói:

- Ta cần các ngươi giết chết đám tộc nhân Ô Minh thị kia!

Cặp mắt Minh Văn Thúc chảy ra hai hàng nước mắt, đờ đẫn nói:

- Cái tội này, ta tới gánh...

- Không! Cái mà ngươi gánh chính là đại công, là đại công ngăn cơn sóng dữ, cứu lâu đài khỏi nguy cơ ngã nghiêng!

Mặc Ẩn nghiêm túc nói. Cặp mắt Minh Văn Thúc dần sáng lên, mỉm cười nói:

- Mặc tiên sinh, ngươi nói thật cho ta biết, đám Đế tử chúng ta có thể còn sống sót được mấy người?

Mặc Ẩn lại trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Không một ai có thể sống sót! Nhưng con cháu các ngươi có thể sống tiếp!

- Như vậy là đủ rồi!

Minh Văn Thúc đứng thẳng dậy, thu hồi Đồ Đằng Thần Trụ, toàn bộ nước mắt bốc hơi, nhìn về phía đám huynh đệ tỷ muội và con cháu hậu đại đã uể oải không chịu nổi xung quanh, thanh âm khàn khàn nói:

- Tất cả những ai từ cảnh giới Thiên Thần trở lên, vẫn còn sức chiến đấu một trận, đi theo ta! Những người còn lại tiếp tục tiến lên, hội hợp với viện quân Thiên Đình!

Từng tôn từng tôn Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu, Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ và Đế Quân Đế Minh thị lặng yên đứng ra, một gã Thần Ma trẻ tuổi ngẩng đầu lên, hỏi:

*****

- Phụ vương, ta cũng phải đi sao?

Ánh mắt Minh Văn Thúc trìu mến nhìn hắn, chần chờ một chút, mỉm cười nói:

- Ngươi đi theo ta! Cha con chúng ta đã rất lâu rồi không ở cùng một chỗ. Ngày thường vi phụ đối với ngươi quan tâm quá ít, mỗi lần ngươi tới tìm ta nói thành tựu của ngươi, ta cuối cùng vẫn là mắng ngươi. Thật ra ta cũng rất hài lòng, chỉ là không buông xuống được mặt mũi khen ngươi mà thôi. Hôm nay, cha con chúng ta kề vai chiến đấu. Đúng rồi! Thê tử của ngươi đã mang thai rồi đúng không?

Gã Thần Ma trẻ tuổi kia gật đầu, lộ ra thần sắc vui vẻ, nói:

- Đã bảy tháng rồi!

- Tốt! Tốt!

Minh Văn Thúc bật cười ha hả, nói:

- Quá tốt rồi! Đợi một lát ngươi theo sát ta. Ngày thường thời gian cha con chúng ta cùng ở một chỗ quá ít rồi!

Viện quân Thiên Đình đã xuất hiện trong tầm mắt. Minh Văn Thúc hạ lệnh, để đám Thần Ma cảnh giới Thần Minh hộ tống nam phụ lão ấu hội hợp với viện quân Thiên Đình, sau đó phấn chấn tinh thần, cao giọng quát lớn:

- Các ngươi sợ chết không?

Rất nhiều Thần Ma Đế Minh thị hai mặt nhìn nhau. Một đạo thanh âm yếu ớt nói:

- Không sợ...

- Ta sợ!

Minh Văn Thúc rút bảo kiếm bên hông mình ra, lớn tiếng quát lên:

- Ta sợ chết! Nhưng sau lưng chúng ta chính là hài tử của chúng ta, thê tử của chúng ta! Chúng ta sợ chết, càng sợ bọn họ chết! Huynh đệ tỷ muội của ta, hậu bối của ta, con trai của ta! Đi theo ta, theo sát ta!

Hắn chỉ kiếm về phía trước:

- Không cần sợ nữa! Chúng ta giết qua, vì thê tử của chúng ta, vì hài tử của chúng ta, tranh thủ một đường sinh cơ!

- Chúng ta là Đế tộc! Cha chúng ta, tổ tông chúng ta là Thiên Đế cao cao tại thượng, là tồn tại vô thượng thống trị vũ trụ càn khôn! Hào khí Đế tộc chúng ta ở đâu? Các ngươi theo ta chiến đấu! Đế Minh thị không có con cháu không chiến mà hàng!

- Tiến lên!

Sĩ khí đám Thần Ma Đế Minh thị nhất thời tăng lên mãnh liệt, quay đầu trở lại, phóng vọt về phía đại quân của Chung Nhạc. Bọn họ tao ngộ với tàn quân Ô Minh thị. Minh Văn Thúc lạnh lùng nói:

- Toàn bộ Thần Ma Ô Minh thị cảnh giới Thiên Thần trở lên nghe đây, vì tranh thủ một đường sinh cơ cho hậu bối chúng ta, ta cần các ngươi cùng ta chinh chiến!

Nào ngờ sĩ khí Ô Minh thị đã sụp đổ, mấy trăm vạn tàn quân Ô Minh thị mắt điếc tai ngơ, kêu khóc ngất trời, chạy thẳng về phía viện quân Thiên Đình. Minh Văn Thúc cắn răng, chợt quát lên:

- Binh sĩ Đế Minh thị ta nghe lệnh! Nếu bọn họ xông vào viện quân Thiên Đình, vợ con già trẻ chúng ta cũng sẽ chết dưới công kích của Dịch Quân Vương! Viện quân Thiên Đình không dám giết bọn họ, vậy chúng ta sẽ giết bọn họ, tách bọn họ ra!

Đám Thần Ma Đế Minh thị nhất thời ngẩn người, có chút không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Lúc này, Minh Văn Thúc đã dẫn đầu xông lên, giết về phía tàn quân Ô Minh thị. Đám Thần Ma còn lại chỉ đành kiên trì theo hắn giết về phía trước.

Đế Minh thị và Ô Minh thị vốn là thân gia, hai nhà xưa nay giao hảo, ai cũng không hề nghĩ tới trận chiến này sẽ dưới tình hình như thế bạo phát. Bên tai Minh Văn Thúc vang lên từng tiếng từng tiếng oán trách, từng tiếng từng tiếng chất vấn. Nhưng hắn đã không kịp biện giải, chỉ có thể không ngừng thôi động pháp lực thần thông, tế khởi Thần kiếm của chính mình, giết chết đám đồng đạo Ô Minh thị kia. Hắn không thể lưu tình, lưu tình chính là tàn nhẫn với Đế Minh thị, thậm chí sẽ bị diệt tộc!

Khắp nơi đều là tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, khắp nơi đều là thanh âm oán trách. Đám tàn quân Ô Minh thị rốt cuộc cũng bị bọn họ tách ra, đám người trong cơn sợ hãi bỏ chạy tứ tán.

Minh Văn Thúc chỉnh đốn đại quân, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía các lộ đại quân Phá Thiên Quan đang lúc chỉnh tề ngăn nắp tiến nhanh về phía trước. So sánh với đại quân Phá Thiên Quan, đám quân đội Đế Minh thị bọn họ lộ ra bé nhỏ không đáng kể.

Đây chính là châu chấu đá xe! Nhưng bất luận thế nào cũng phải chống đỡ một hồi!

Minh Văn Thúc cúi đầu, nhìn về phía con trai ở bên cạnh, trên khuôn mặt nhuốm máu lộ ra một tia tươi cười:

- Ngươi nói trong bụng con dâu là nam hài hay là nữ hài?

- Ta hy vọng là nam hài! Sinh nữ hài quá bị thua thiệt, sau này phải gả ra ngoài!

Con trai hắn lộ ra nụ cười chất phác, gãi gãi đầu, nói:

- Ta vẫn luôn muốn dùng Thần Nhãn nhìn một chút xem nội tử mang thai là nam hay nữ, chỉ là nàng không quá cam tâm tình nguyện, nói là phải đợi tới lúc sinh ra mới sẽ kinh hỉ. Nói không chừng sẽ là sinh đôi. Nếu có thể là một nam một nữ vậy thì càng tốt. Nếu có thể được tận mắt nhìn thấy hài tử của ta sinh ra thì tốt rồi!

Minh Văn Thúc mỉm cười, nói:

- Ngươi quá tham lam rồi! Quân đội của Dịch Quân Vương đã tới! Hài tử, theo sát ta! Ta muốn thời điểm ta chết vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi!

Con trai hắn gật đầu, mỉm cười nói:

- Kiếp sau, ta vẫn sẽ làm con trai của ngài!

Minh Văn Thúc hít mạnh một hơi thật dài, tế khởi Đế binh, thôi động Thần kiếm, lạnh lùng nói:

- Chư quân Đế Minh thị, đi theo ta!

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc nhìn về phía đại quân Đế Minh thị giống như thiêu thân lao đầu vào lửa kia, sắc mặt không khỏi một lần nữa khẽ động, tán thưởng:

- Đế Minh thị không hỗ là chủng tộc Thiên Đế, cương liệt, dũng mãnh, quả cảm, không sợ sinh tử, có can đảm hiến thân vì chủng tộc. Khó trách năm xưa Đế Minh có thể trở thành Thiên Đế! Con cháu của hắn cũng không cô phụ thanh danh của hắn!

Chư tướng nhao nhao gật đầu, cảm khái ngàn vạn. Đế Minh Thiên Đế có thể ngồi lên vị trí Thiên Đế, quả thật có chỗ hơn người. Mà con cháu hậu đại của hắn cũng có chỗ hơn người.

Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:

- Hạng người trung can nghĩa đảm, nhất định phải được kính trọng! Chư quân, tiễn bọn họ lên đường đi thôi, không nên để bọn họ nhận phải quá nhiều thống khổ. Tế mười kiện Đế binh!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)