← Ch.1183 | Ch.1185 → |
Ngay khoảnh khắc hắn khom người bái một cái, Quyền hành Thiên Đế nhất thời đại phóng quang mang. Đám linh quang đang nhanh chóng ba động kia đột nhiên dừng lại trong chốc lát.
Chỉ thoáng dừng lại một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng lại khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Năng lượng của Phục Mân Đạo Tôn còn sót lại trong Quyền hành Thiên Đế cũng không nhiều. Uy năng của kiện bảo vật Đạo Tôn này sớm đã tiêu thất sạch sẽ, chỉ còn lại một chút năng lượng bé nhỏ không đáng kể, xa xa không thể uy hiếp tới ý thức của Táng Địa Thần Vương.
Nhưng Luân Hồi Đằng lại là bị Phục Mân Đạo Tôn đích thân đánh nát. Trong gốc Linh căn thứ chín này ngoại trừ lưu giữ ý thức của Táng Địa Thần Vương, cất chứa hậu thủ của Thiên, bốn cây Thiên dược kia ra, đồng thời cũng chất chứa dư ba thần thông của Phục Mân Đạo Tôn.
Dư ba thần thông của Đạo Tôn ẩn giấu trong đám hạt ánh sáng linh quang kia, biến thành từng điểm từng điểm từng khỏa từng khỏa, nhiều đếm không xuể, đã bị phân giải thành ức ngàn vạn phần. Nhưng ngay trong nháy mắt Chung Nhạc khom người bái một cái mời thần thông kia, hết thảy đám dư ba thần thông này đã bị Quyền hành Thiên Đế kích phát, chen chúc lao tới, nhao nhao phóng vọt vào trong Quyền hành Thiên Đế.
- Đừng a!
Táng Linh Thần Vương liều mạng phóng vọt tới, vươn tay chụp về phía đại não linh quang. Đột nhiên, trong Quyền hành Thiên Đế chợt truyền ra một cỗ lực lượng khủng bố khiến cho hắn cũng phải run sợ.
Hắn nhìn thấy bàn tay vươn về phía trước của chính mình đang không ngừng phân giải, từng điểm từng điểm da thịt băng liệt, huyết dịch phiêu phù khắp nơi trên không trung, cơ gân bắp thịt đang từng sợi từng sợi đứt đoạn, vỡ nát, biến thành bột mịn. Đám bột mịn kia lại tiếp tục không ngừng phân giải.
Thời điểm cánh tay này của hắn sắp sửa chạm vào đại não linh quang, đã chỉ còn lại có một cỗ xương cốt trắng hếu. Nhưng năm khúc xương ngón tay cũng đang vỡ nát, cũng đang tan rã.
Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của Táng Linh Thần Vương cũng đang phân giải. Lớp da mặt tan rã, biến mất, tròng mắt bốc hơi, ánh mắt mô mắt biến thành tro bụi, nhãn đồng và cái mũi cũng đang rơi xuống.
Trong cơ thể hắn chợt hiện ra một bộ khải giáp, bảo vệ toàn thân hắn. Nhưng bộ khải giáp này vừa hiện ra tới đâu liền tan rã tới đó dưới cỗ lực lượng kinh khủng kia. Bộ khải giáp còn chưa hoàn toàn xuất hiện, đã triệt để phân giải, không còn tồn tại.
Khuôn mặt của hắn đã bị chém bằng, chỉ còn lại một tầng bạch cốt. Vừa tiếp xúc với cỗ lực lượng kia, đám bạch cốt liền giống như là tro bụi vậy, nhao nhao nứt ra, bay lên, lại không ngừng phân liệt, vỡ nát.
Phía sau, ba tôn Thần Vương Thái Cổ đang xông thẳng về phía này đột nhiên rợn cả tóc gáy, vội vàng dừng bước lại, dùng tốc độ càng nhanh hơn viễn độn về phía sau.
Đám Thiên Vương bọn Trí Tuệ, Thần Thông, Động U, Tam Linh, Tam Hồn... so với Táng Linh Thần Vương thì chậm hơn một bước, nhưng cũng trong nháy mắt kế tiếp đã phóng vọt vào trong phạm vi lực lượng của Quyền hành Thiên Đế.
Bọn họ nhìn thấy thanh Tiên Thiên Thần Đao cắm trên đại não linh quang đã biến thành một cây kiếm, một cây kiếm sáng ngời khôn cùng, đang chiếu rọi thân hình của chính mình.
Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong thanh kiếm. Khuôn mặt của bọn họ đang phân giải, giống như một tờ giấy bị thiêu hủy vậy, biến thành tro tàn đang theo gió tung bay.
Tu vi của Tam Linh Thiên Vương, Tam Hồn Thiên Vương yếu nhất, bọn họ nhìn thấy nhục thân của chính mình trong thanh kiếm kia chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên trăm ngàn lỗ thủng. Một thân huyết nhục ngay khi vừa mới lộ ra phía sau lớp da liền toàn bộ điêu linh, kể cả tim gan phèo phổi thận của chính mình, kể cả não tương của chính mình.
Bọn họ nhìn thấy chính mình trong thanh kiếm đã biến thành một cỗ khô lâu, đang dùng một loại tư thế vô cùng buồn cười xông thẳng về phía trước.
Sau một khắc, sáu vị Thiên Vương cơ hồ là đồng thời xoay đầu nhìn lại, sau đó phát ra một tiếng thở dài.
Rầm!
Xương cốt của bọn họ rầm một tiếng vỡ nát, dưới sự chiếu rọi của kiếm quang biến thành bột mịn, không còn tồn tại.
- Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn!
Trí Tuệ Thiên Vương phát ra tiếng thét chói tai. Tiếng thét này đột nhiên dừng lại. Chính là yết hầu của nàng đã bị tan biến dưới sự chiếu rọi của kiếm quang Đế kiếm. Thân thể Trí Tuệ Thiên Vương đột nhiên dừng lại. Nàng nghe được xương chân của chính mình phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng.
Hai chân của nàng chỉ còn lại là hai khúc xương cốt, bỗng nhiên dưới tình huống phát lực, hai chân suýt chút nữa bể nát trong kiếm quang. Hai tay nàng chụp sang hai bên, muốn chụp lấy hai vị Thiên Vương Động U và Đại Xích lui về phía sau, nhưng trong tay chụp được chỉ là hai cỗ khô lâu bạch cốt.
Hai chân Trí Tuệ Thiên Vương phát lực lui về phía sau, lao ra khỏi phạm vi kiếm quang bao phủ. Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai cỗ khô lâu bạch cốt trong tay đột nhiên lách cách hai tiếng bể nát.
- Đi mau!
Một cỗ bạch cốt khác từ phía sau vọt tới, chính là Thần Thông Thiên Vương. Hắn quát lớn về phía Trí Tuệ Thiên Vương.
Đám người Phong Vô Kỵ, La lão và Anh Như vốn dĩ cũng đang lao thẳng về phía đại não linh quang, không ngờ lại bị Táng Đế ngăn cản, không thể xông lên phía trước. Ba người ở đằng xa ngơ ngác nhìn một màn này, há hốc miệng, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Đây là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, là cái hậu thủ cuối cùng mà hắn lưu lại nơi này, hiện tại đã được Quyền hành Thiên Đế dẫn động, khiến cho ngay cả tồn tại Đế cấp cũng bản thân khó bảo toàn.
Thực lực của Phục Mân Đạo Tôn chính là kinh khủng như vậy, gặp phải thần thông của hắn, chỉ có thể trốn, chỉ có thể chạy, nếu xông lên phía trước nghênh đón thần thông của Đạo Tôn giống như đám Thiên Vương này vậy, tuyệt đối chính là tự tìm chết.
Ánh mắt Táng Đế chớp động, che chở ba người Phong Vô Kỵ lui về phía sau, ngữ khí buồn bã nói:
- Đạo kiếm quang này khiến cho ta nhớ lại tình cảnh năm xưa. Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn một kiếm phá Táng khu. Kiếm quang của hắn đã chiếu sáng thấu triệt toàn bộ mười trọng thiên của Táng khu, cơ hồ khiến cho mười trọng thiên hoàn toàn trong suốt. Nhưng uy năng của một kiếm hiện tại này xa xa đã không bằng năm xưa. Năm xưa mặc dù hắn đã già, nhưng chiến lực cũng là thời khắc cường hoành nhất!
Phong Vô Kỵ nghe hắn nói vậy, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.
Uy năng từ trong Quyền hành Thiên Đế bạo phát ra hiện tại vẫn không bằng thời điểm năm xưa Phục Mân Đạo Tôn một kiếm bình Táng khu. Năm xưa, Đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn chiếu rọi thông thấu toàn bộ mười trọng thiên của Luân Hồi Táng Khu, đó là một màn đồ sộ tới mức nào, đáng sợ tới mức nào?
Bàn tay đã biến thành xương cốt của Táng Linh Thần Vương rốt cuộc cũng chạm vào đại não linh quang. Não tương trong đại não linh quang sớm đã bốc hơi sạch sẽ trong kiếm quang.
- Đại huynh, ngươi trúng phải thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, đã không còn đường sống nữa, vẫn là để cho ta ăn tươi ngươi a!
Huyết nhục trên đầu lâu Táng Linh Thần Vương đã hoàn toàn hóa đi. Nhưng hắn dù sao cũng là Ma Đế trong Tiên Thiên Thần, thực lực cực cao, mặc dù rơi vào trong thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, hắn cũng có thể kiên trì được một chút thời gian.
- Thành toàn ngươi a!
Ý thức của Táng Địa Thần Vương trong đại não linh quang không ngừng vỡ nát trong kiếm quang, nhưng vừa được xương ngón tay của Táng Linh Thần Vương chạm vào, ý thức của Táng Địa Thần Vương nhất thời giống như nước thủy triều vậy, thuận theo xương ngón tay của Táng Linh Thần Vương phóng vọt vào trong Nguyên thần của hắn.
*****
- Bất quá, Nhị đệ, ngươi có thể chống đỡ được ý thức của ta hay không, có bị ý thức của ta thôn phệ hay không, thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi!
Ý thức của Táng Địa Thần Vương mặc dù đã vỡ nát đại bộ phận, nhưng cũng không tầm thường, không ngừng cuồn cuộn vọt tới, bao phủ lấy ý thức của Táng Linh Thần Vương. Táng Linh Thần Vương cảm thấy ý thức của chính mình phảng phất như là một chiếc thuyền nhỏ trong hải dương, lúc này mới biết rõ ràng sự chênh lệch giữa chính mình và Táng Địa Thần Vương là lớn tới mức nào.
Ngay khoảnh khắc ý thức của Táng Địa Thần Vương xông vào trong đầu hắn, Táng Linh Thần Vương lập tức phi thân lui về phía sau, dốc hết khả năng tránh né phạm vi uy năng thần thông của Phục Mân Đạo Tôn trong Quyền hành Thiên Đế bạo phát.
Cùng lúc đó, ý thức của hắn và ý thức của Táng Địa Thần Vương bắt đầu tranh đấu chém giết, tranh đoạt quyền chưởng khống thân thể.
Bọn họ là đồng nguyên sinh ra, đều sinh ra trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu. Tiên Thiên Thần linh, hồn và nhục thân chính là tam vị nhất thể, căn bản không thể bị đoạt xá, nhưng ý thức lại có khả năng sẽ bị tồn tại đồng nguyên sinh ra thôn phệ, xâm chiếm nhục thân và Nguyên thần.
Mặc dù nhục thân và Nguyên thần vẫn như cũ bất biến, nhưng nếu ý thức của Táng Linh Thần Vương bị thôn phệ, vậy hết thảy ký ức của hắn sẽ biến thành một bộ phận ký ức của Táng Địa Thần Vương.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn còn sống, nhưng lại là sống trong ký ức của Táng Địa Thần Vương.
Đây là chuyện tình mà hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Nhưng nếu hắn thôn phệ ý thức của Táng Địa Thần Vương, vậy chính là Táng Địa Thần Vương sống trong ký ức của hắn. Hắn còn sống, Táng Địa Thần Vương cũng còn sống, nhưng chỉ là một bộ phận của hắn mà thôi.
Ý thức của hai tôn Thần Vương không ngừng tranh đấu, giằng co không dứt. Ý thức của Táng Địa Thần Vương bị kiếm quang của Phục Mân Đạo Tôn tổn thương, rách nát tả tơi, mặc dù vẫn vô cùng cường đại nhưng cũng không thể triệt để trấn áp thôn phệ ý thức của Táng Linh Thần Vương.
Mà ý thức của Táng Linh Thần Vương cũng trong lúc nhất thời một khắc khó có thể chiếm thượng phong.
Hai cỗ ý thức không ngừng tranh đấu, nhất thời đã kéo chậm tốc độ di chuyện của Táng Linh Thần Vương. Huyết nhục trên thân thể hắn đã toàn bộ hóa đi trong kiếm quang, chỉ còn lại có xương cốt, mà trên bộ xương cũng phủ đầy vết rách, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.
- Táng Linh, không cần lại tranh đấu nữa! Lại tranh đấu tiếp nữa, cả hai chúng ta đều phải chết! Ta không muốn chết, ngươi cũng không muốn chết! Chúng ta hãy dung hợp a, vậy thì ta và ngươi cũng đều sẽ không chết!
- Được!
Bộ khô lâu Táng Linh Thần Vương thoáng dừng lại một chút, hai cỗ ý thức hòa làm một thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không tiếp tục tranh đấu với nhau nữa. Tốc độ của hắn nhất thời tăng lên nhiều, cấp tốc thối lui về phía sau.
Mà ở trước mặt Chung Nhạc, quang mang của thanh Đế kiếm kia phảng phất như một khỏa quang cầu to lớn không ngừng bành trướng. Những nơi khỏa quang cầu lan tới qua, hết thảy đều biến thành bột mịn.
Đám quang mang kia đuổi theo mọi người điên cuồng lao thẳng ra ngoài. Kiếm quang chiếu rọi khiến cho toàn bộ đầu lâu Táng Địa Thần Vương trở nên trong suốt. Mọi người điên cuồng bỏ chạy ra khỏi đầu lâu của Táng Địa Thần Vương, điên cuồng phóng chạy về phía đường về.
Phong Vô Kỵ được La lão giấu ở trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khỏa quang cầu kia đuổi theo bọn họ, rất nhanh bành trướng ra bốn phương tám hướng. Những nơi đạo quang mang đẹp mắt này đi qua, hết thảy đều bị san thành bình địa, trở nên vô cùng bằng phẳng.
Bọn họ nhanh chóng phóng vọt tới trước phong cấm thần thông của Phục Mân Đạo Tôn. Trên mặt Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế nhao nhao lộ ra thần sắc sợ hãi. Tiên Thiên Thần Đế đột nhiên lạnh lùng nói:
- Tương Vương, Táng Đế, chúng ta liên thủ đào một cái động xuống lòng đất!
Tương Vương từ phía sau chạy như điên tới. Đám người liên thủ đánh mạnh một kích xuống mặt đất, đánh ra một cái hố khổng lồ. Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Táng Đế, Táng Linh Thần Vương và Thần Thông Thiên Vương cũng nhao nhao vọt tới, cũng hợp lực đánh thẳng xuống mặt đất.
- Phía dưới là nhục thân ta! Mặc dù ta đã thân tử, nhưng đại đạo vẫn chưa hoàn toàn tiêu mất, hẳn là có thể chống đỡ qua được đợt công kích này!
Táng Linh Thần Vương quát lớn.
Ý thức của hắn và ý thức của Táng Địa Thần Vương dung hợp với nhau, mỗi khi nhắc tới Táng Địa Thần Vương, hắn liền không tự chủ dùng danh xưng ta.
Đám người đánh thẳng xuống mặt đất. Mặt đất phía dưới chính là vị trí lồng ngực của Táng Địa Thần Vương, cực kỳ mênh mông hạo hãn. Đám người vừa mới rơi xuống trong này, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm oanh minh từ phía trên truyền tới.
Lồng ngực của Táng Địa Thần Vương đang kịch liệt rung động. Tiếp theo, chấn động càng khủng bố hơn truyền tới. Không gian trong lồng ngực Táng Địa Thần Vương cũng bắt đầu tan rã, khiến cho sắc mặt mọi người nhất thời kịch biến.
Khóe mắt Tiên Thiên Tà Đế nhảy lên một cái, nói:
- Thần thông trong Quyền hành Thiên Đế đã hợp lưu với thần thông phong cấm của Phục Mân Đạo Tôn rồi! Táng Linh, ngươi quen thuộc cỗ nhục thân này nhất, mau dẫn chúng ta đi xuyên qua Bí cảnh trong cơ thể ngươi!
Táng Linh Thần Vương không nói lời nào, dẫn theo đám người xuyên toa dưới lòng đất. Đại địa nơi này là do nhục thân của Táng Địa Thần Vương biến thành, nội tàng vô số không gian Bí cảnh to to nhỏ nhỏ. Đám không gian Bí cảnh này đã mất đi hết thảy năng lượng, nhưng không gian vẫn còn bảo lưu lại cho tới bây giờ.
Bất quá, rất nhiều không gian Bí cảnh cũng đều đã vỡ nát, nội tàng dư ba thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, khiến cho thời điểm bọn họ xuyên qua không thể không cẩn thận, tránh né những địa phương nguy hiểm kia.
Chấn động trên đầu bọn họ càng lúc càng kịch liệt hơn. Hiển nhiên thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã hợp lưu với thần thông phong cấm do hắn lưu lại. Những nơi đám thần thông này đi qua, hết thảy đều bẻ gãy nghiền nát. Rất nhanh đám thần thông này đã đụng phải cấm chế của Thiên, đã đụng phải cấm chế do tồn tại sau lưng Táng Đế và tồn tại sau lưng Trí Tuệ Thiên Vương lưu lại, lại đụng phải những bố trí của Táng Địa Thần Vương trước khi chết, một đường phá hư, bình định hết thảy.
Ầm ầm!
Chấn động càng kịch liệt hơn truyền tới. Sắc mặt đám người khẽ biến, đám Bí cảnh đã trống rỗng trong cơ thể Táng Địa Thần Vương kia cơ hồ tại cùng một khoảnh khắc nhao nhao tan rã, nghiền ép bọn họ dưới lòng đất, ép tới mức đám người không ngừng thổ huyết.
Trong lòng bọn họ chợt nhớ tới cánh cửa khổng lồ rộng chừng năm sáu đạo Tinh hà kia, sắc mặt nhất thời tái nhợt:
- Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã dung hợp với đạo đại thần thông phong ấn nơi này!
o0o
Một ngày này, trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu có một đạo quang mang sáng ngời chiếu rọi ra, từ trọng thiên thứ mười bẳn thẳng xuống, chiếu rọi xuyên thấu chín trọng thiên còn lại, chiếu rọi toàn bộ Luân Hồi Táng Khu một mảnh thông thấu. Thậm chí đám Thần Ma xa xa tại Vũ trụ Cổ lão cũng có thể nhìn thấy đạo quang mang đẹp mắt kia.
Đạo quang mang này chiếu rọi suốt mười mấy ngày, lúc này mới biến mất.
Mười mấy ngày sau, đám người bọn Táng Đế, ba vị Thần Vương Thái Cổ nhao nhao chui lên khỏi mặt đất, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy mười trọng thiên của Luân Hồi Táng Khu đã trở nên vô cùng bằng phẳng, không có bất kỳ đỉnh núi nào, thậm chí ngay cả một cái gò đất nhỏ cũng không còn tồn tại, bằng phẳng giống như một tấm gương không có bất kỳ tỳ vết nào vậy.
← Ch. 1183 | Ch. 1185 → |