Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1232

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1232: Bảy đạo nhất thống
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Vị tồn tại trên Mộ Cổ kia không kịp dự liệu, đã bị Đại Tư Mệnh đánh một chưởng biến thành khô lâu, nhưng cũng không có tử vong, mà thân thể chợt trầm xuống, biến mất vào trong Mộ Cổ.

Sắc mặt Đại Tư Mệnh ngưng trọng, vươn tay hư trảo một cái, Sinh Mệnh Cổ Thụ từ trong Khởi Nguyên Chi Địa bay lên, bị hắn cầm lấy thân cây, quất về phía Mộ Cổ.

Trên chạc cây của Sinh Mệnh Cổ Thụ, Nguyên Nha Thần Vương thét lên chói tai, trơ mắt nhìn chính mình càng lúc càng gần kiện Mộ Cổ kia.

Kiện Mộ Cổ kia không ngừng chấn động, chống cự lại uy năng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, lại bị Đại Tư Mệnh một kích quất rơi, đập thẳng vào trong Khởi Nguyên Chi Địa. Mà Nguyên Nha Thần Vương trên cây thì khó chịu cơ hồ muốn thổ huyết. Vừa rồi Đại Tư Mệnh thôi động Sinh Mệnh Cổ Thụ, hắn cảm giác pháp lực và đại đạo trong cơ thể chính mình cơ hồ bị rút sạch.

Đại Tư Mệnh tế khởi Sinh Mệnh Cổ Thụ, thật ra cũng không dùng tới nửa phần tu vi của chính mình, hắn dùng chính là tu vi của Nguyên Nha Thần Vương.

Nói cách khác, hắn vẫn luôn có thể bảo trì tại trạng thái đỉnh phong, nhưng ở trong mắt người ngoài, chính là Đại Tư Mệnh đang liều mạng với vị tồn tại kia, nỗ lực giết chết Đạo thân của hắn, nỗ lực hủy diệt bảo vật Đạo Thần của hắn.

- Tên gia hỏa Đại Tư Mệnh này sử dụng tu vi của ta để đối địch, mục đích không chỉ là vì đối phó vị tồn tại kia, cũng là muốn ám toán Diễn Hành, Phượng Thiên và Thiên!

Nguyên Nha Thần Vương lập tức minh bạch tính toán của Đại Tư Mệnh, trong lòng vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn vỗ cánh rời khỏi, nhưng lại luyến tiếc quả trứng chim do chân thân của chính mình biến thành. Nếu hiện tại hắn bay khỏi Sinh Mệnh Cổ Thụ, vậy Đại Tư Mệnh mượn dùng chính là năng lượng của chân thân hắn rồi.

Nếu là như vậy, chỉ sợ quả trứng chim của hắn sẽ bị hút khô, biến thành một quả trứng chết rồi.

- Con mẹ nó! Lần này lão tử đã bị ám toán rồi!

Nguyên Nha Thần Vương ngồi xổm trên quả trứng chim do chân thân của chính mình biến thành, trong lòng tức giận bất bình nói.

Đại Tư Mệnh tay cầm Sinh Mệnh Cổ Thụ, đáp xuống Khởi Nguyên Chi Địa. Nơi này tự nhiên chính là địa phương vô đạo, thời điểm đại đạo thiên địa trong vũ trụ vẫn chưa sinh ra, đối với bất luận Thần Ma gì đều có sự áp chế thiên nhiên.

Mà uy năng của kiện Mộ Cổ kia cũng vì vậy mà tăng vọt. Đạo thân của chủ nhân Mộ Cổ vẫn như cũ ẩn nấp bên trong trống, ẩn giấu chân thân của chính mình, cũng không có hiện hình.

Hắn ở trong vũ trụ hẳn là một vị tồn tại không tầm thường, khả năng rất có uy danh, khả năng chính là nhân vật nào đó mà đám tồn tại bọn Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương và Thiên quen biết.

Hắn cũng không muốn bại lộ thân phận của chính mình.

Khởi Nguyên Chi Địa không ngừng xao động, uy năng tòa Thánh địa vô cùng cổ lão này bị vị tồn tại ẩn nấp bên trong Mộ Cổ kia kích phát, khiến cho trong Thánh địa tràn ngập mộ khí nặng nề, khiến cho hết thảy sinh linh tựa hồ không còn đường sống.

Mà Sinh Mệnh Cổ Thụ thì lại bộc phát ra sinh cơ khôn cùng, đối kháng với mộ khí hủy diệt hết thảy kia. Hai loại lực lượng kỳ dị va chạm, Mộ Cổ và Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh cũng đang va chạm, khiến cho đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương và Thiên không ngừng lui về phía sau, tránh né chiến trường của hai vị tồn tại đáng sợ.

Chung Nhạc thì dưới sự bảo vệ của Táng Linh Thần Vương nhanh chóng triệt thoái về phía sau. Cho dù là vậy, nhưng Táng Linh Thần Vương cũng vô lực bảo hộ chu toàn được hắn. So với đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, xa xa vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong của Táng Địa Thần Vương.

Tiếng trống Mộ Cổ vừa vang lên, thân thể Táng Linh Thần Vương và Chung Nhạc sẽ lập tức héo rũ, khô quắt, đại đạo trầm tịch, cũng trở nên héo rũ.

Nhưng Sinh Mệnh Cổ Thụ quất xuống, nhục thân Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương liền lại bắt đầu khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, đại đạo thuận lợi vận chuyển, uy năng thần thông lại càng mạnh hơn.

Bất quá, càng nhiều hơn chính là hung hiểm.

Thần thông của Đại Tư Mệnh cực kỳ đáng sợ, vừa mới khiến cho ngươi cảm giác được sinh mệnh lực của chính mình mênh mông bàng bạc, sau một khắc đã cảm giác sinh mệnh lực của chính mình đột nhiên bị hút cạn, bị cây Sinh Mệnh Cổ Thụ kia hút đi.

Trong toàn bộ tồn tại ở đây, duy chỉ có Chung Nhạc là sinh linh cổ quái nửa Hậu Thiên nửa Tiên Thiên, căn bản không thể chống lại Mộ Cổ và Sinh Mệnh Cổ Thụ tập kích. Bởi vậy, ngoại trừ Nguyên Nha Thần Vương ra, hắn chính là khó chịu nhất.

- Đại Tư Mệnh và vị tồn tại trong Mộ Cổ kia tựa hồ là hai thái cực đối lập!

Trong lòng Chung Nhạc kinh ngạc, thừa dịp pháp lực của chính mình còn chưa bị trấn áp, lập tức thôi động Luân Hồi Đằng, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hiện tại thực lực hắn không đủ để thôi phát hoàn toàn uy năng của Luân Hồi Đằng. Bất quá, Luân Hồi Đằng dù sao cũng là một trong những Linh căn thiên địa, mặc dù bài danh thứ chín, nhưng uy lực cũng không tầm thường.

Có Luân Hồi Đằng bảo hộ, lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng chống lại thần thông ba động kỳ dị của Đại Tư Mệnh và vị tồn tại kia, không bị thần thông của hai người trực tiếp giết chết. Nhưng nếu muốn vững vàng đặt chân ở nơi này, vẫn là khó có thể làm được.

- Táng Linh Thần Vương, cho ta mượn pháp lực một chút!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng. Táng Linh Thần Vương có chút không cam tâm, nhưng vẫn cho Chung Nhạc mượn một bộ phận pháp lực của chính mình. Chung Nhạc lập tức cảm giác được trong cơ thể chính mình tràn ngập lực lượng bàng bạc không gì sánh nổi, lập tức quát lớn một tiếng, toàn lực kích phát Luân Hồi Đằng.

- Thất Đạo Luân Hồi!

Ông!

Luân Hồi Đằng khẽ ngọ ngoạy, từ trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn điên cuồng diễn sinh. Sợi thanh đằng này càng lúc càng dài, trong khoảnh khắc đã vờn quanh một vòng Bí cảnh Đạo Nhất của hắn.

Tiếp theo, gốc Linh căn thứ chín này phân ra sáu nhánh thanh đằng nhỏ, chia ra phân biệt bò vào trong Bí cảnh Âm Dương, Bí cảnh Thần Tài, Bí cảnh Vạn Tượng, Bí cảnh Ngũ Hành và Bí cảnh Không Gian của Chung Nhạc.

Sáu nhánh thanh đằng này nhanh chóng diễn sinh, vờn quanh sáu tòa Bí cảnh còn lại của hắn.

Ông ông ông!

Sau đầu Chung Nhạc vang lên từng tiếng từng tiếng chấn động kỳ diệu. Từng đạo từng đạo quang luân hình thành, dựng đứng sau đầu hắn. Bảy đạo quang luân từ từ chuyển động, mà Luân Hồi Đằng thì xỏ xuyên qua bảy đạo Luân Hồi, cành lá quấn lấy bảy đạo Luân Hồi.

Thân thể Chung Nhạc đại chấn, nhất thời có một loại cảm giác Thất Đạo Luân Hồi viên mãn. Hắn có thể cảm giác được Bí cảnh Đạo Nhất đã thống nhất Thất Đạo Luân Hồi. Lực lượng của bảy tòa Bí cảnh này rốt cuộc đã biến thành một chỉnh thể, giống như một cỗ cơ khí vô cùng tinh tế tinh vi, có thể điều động hết thảy lực lượng của Thất Đạo Luân Hồi.

Các loại thần diệu của Thất Đạo Luân Hồi ào ào xuất hiện, có rất nhiều chỗ thậm chí trước đây hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hiện tại hắn quả thật chính là một tôn Tạo Vật Chủ đã triệt để hoàn thiện Thất Đạo Luân Hồi, có được năng lực thay trời đổi đất.

*****

- Ta cảm giác ta thật mạnh mẽ!

Chung Nhạc không khỏi kinh ngạc tán thán, ngay sau đó đã bị dư ba do Sinh Mệnh Cổ Thụ và Mộ Cổ va chạm với nhau bộc phát đánh bay, hung hăng đập hắn và Táng Linh Thần Vương lên trên một đạo Tinh hà vỡ nát.

Đây là một đạo Tinh hà đã tử vong ở sát biên giới Khởi Nguyên Chi Địa. Hai người chấn vỡ không biết bao nhiêu tinh tú, lúc này mới khó khăn lắm dừng lại. Chung Nhạc chật vật đứng dậy, rụt đầu một cái:

- Được rồi! Vẫn chưa đủ cường đại!

Bất quá, Thất Đạo Luân Hồi trạng thái hoàn chỉnh quả thật mạnh mẽ tới mức kinh người. Vừa rồi uy lực của dư ba trùng kích kia ngay cả Táng Linh Thần Vương cũng không thể chống lại, cũng bị đánh bay, có thể thấy được uy lực của nó mạnh tới mức nào.

Nếu là trước đây, Chung Nhạc chỉ sợ sẽ nhục thân nát hết, Nguyên thần biến thành tro bụi. Nhưng hiện tại mặc dù bị sóng xung kích đánh bay, nhưng cũng không gặp phải bao nhiêu thương thế. Cỗ lực trùng kích đáng sợ kia đã bị hắn dùng Thất Đạo Luân Hồi chống đỡ, bảo toàn bản thân.

- Hóa ra Luân Hồi Đằng còn có công dụng bậc này! Không hỗ là Linh căn thứ chín!

Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ. Thất Đạo Luân Hồi dưới tác dụng của Luân Hồi Đằng đã được thống nhất thành một chỉnh thể, hơn nữa tựa hồ chỉ cần có được đầy đủ pháp lực, thôi động tế khởi Luân Hồi Đằng, sẽ có thể vẫn luôn duy trì trạng thái Thất Đạo Luân Hồi.

Đây tuyệt đối là một đại sát khí!

- Luân Hồi Đằng của ta...

Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy loạn, liếc mắt nhìn gốc Linh căn trong quang luân sau đầu Chung Nhạc kia, nghĩ muốn thống hạ sát thủ với Chung Nhạc, nhưng lại lo lắng Khế ước Hỗn Độn của chính mình, chần chừ không dám hạ thủ.

Nếu hắn hạ thủ với Chung Nhạc, nhất định sẽ bị Hỗn Độn thôn phệ, không còn tồn tại, hơn nữa còn là tuyệt đối không thể phục sinh trở lại.

- Luân Hồi Đằng tựa hồ còn có những diệu dụng khác, thống nhất Thất Đạo Luân Hồi của ta chỉ là tiểu dụng mà thôi!

Chung Nhạc khẽ giật mình, trong đầu đột nhiên nảy sinh ra một ý niệm. Gốc thanh đằng này có thể liên thông không gian bảy tòa Bí cảnh của chính mình, thống nhất Thất Đạo Luân Hồi. Nếu có thể kích phát toàn bộ uy năng của gốc Luân Hồi Đằng này, quán thông các giới trong vũ trụ, đó chính là đã thống nhất Vũ Trụ Đại Luân Hồi.

Đây cũng chính là ý tưởng của Phục Mân Đạo Tôn, xây dựng ra khu Luân Hồi thứ bảy, thống nhất Lục Giới trong một hệ thống Luân Hồi hoàn chỉnh.

- Cửu Đại Linh Căn đều có chỗ bất phàm, mà Cửu Đại Linh Căn này đều là do Vũ Trụ Nguyên Dịch biến thành! Nhất định phải đạt được Vũ Trụ Nguyên Dịch!

Lúc này, Đại Tư Mệnh và vị tồn tại trong Mộ Cổ kia vẫn còn đang chiến đấu, hiện tại đã tới thời kỳ mấu chốt. Trên mặt Mộ Cổ đã xuất hiện vô số vết rách. Từng đạo từng đạo vết rách dày đặc trên mặt trống nhìn thấy cũng phải giật mình. Mà Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng không còn nguy nga như trước đây nữa, cành lá trên thân cây đã có chút khô vàng. Trên người Đại Tư Mệnh cũng xuất hiện rất nhiều vết thương, bộ dáng vô cùng chật vật.

Khí tức của hắn cũng không còn cường đại như lúc trước nữa. Đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sáng lên.

Trận ác chiến này, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.

Nếu Đại Tư Mệnh và vị tồn tại kia lưỡng bại câu thương, thật ra chính là cơ hội tốt của bọn họ. Chẳng những Đại Tư Mệnh sẽ phải chết, thậm chí ngay cả vị tồn tại trong Mộ Cổ kia cũng có thể chết ở nơi này.

Mà hai kiện Chí bảo Sinh Mệnh Cổ Thụ và Mộ Cổ này sẽ có thể rơi vào trong tay bọn họ.

- Hiện tại trở ngại duy nhất, chính là ngay bên cạnh chúng ta!

Phượng Thiên Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thiên, nháy mắt một cái với Diễn Hành Thần Vương. Diễn Hành Thần Vương lập tức hiểu ý. Chỉ cần trận ác chiến này có kết quả, liền lập tức thống hạ sát thủ với Thiên, đột nhiên tập kích, trước đánh trọng thương hắn.

Làm như vậy, bọn họ sẽ có thể nhất cử diệt trừ ba đối thủ lớn, ba vị tồn tại cấp bậc Đạo Thần.

Đột nhiên, Thiên tựa hồ đã có phát giác, xoay người rời đi. Sau lưng cỗ nhục thân không có mặt mũi mọc ra mấy cặp cánh thịt, vỗ cánh bay lên, bay ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa. Sau đó nhục thân dung nhập vào trong màn trời, biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ thấy vô số vết thương máu tươi nhễ nhại dày đặc khắp bầu trời không ngừng di chuyển, càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Thiên tiểu nhi quả thật vô cùng cơ linh a!

Diễn Hành Thần Vương cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy Mộ Cổ chợt chia năm xẻ bảy. Kiện Chí bảo Đạo Thần này vẫn không thể chống đỡ được uy năng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, đã bị cây Sinh Mệnh Cổ Thụ kia đánh vỡ nát.

- Đã phân ra thắng bại rồi!

Phượng Thiên Nguyên Quân hét lớn. Đúng lúc này, chỉ thấy một bộ xương khô từ trong Mộ Cổ lao ra, chụp lấy một mảnh da trống khoác lên trên người. Mảnh da trống kia giống như một chiếc áo choàng tung bay phấp phới, cực nhanh bỏ chạy.

Đại Tư Mệnh đang định cất bước đuổi theo, đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể loạng choạng, vội vàng chống tay lên Sinh Mệnh Cổ Thụ phù phù thở dốc.

Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương liếc nhìn nhau một cái, song song tiến về phía trước.

Trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, Nguyên Nha Thần Vương chỉ còn lại một hơi thở, vô lực nhấc lên mí mắt liếc nhìn Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương một cái, quả thật không dâng lên được một tia khí lực nhắc nhở hai người.

- Vừa rồi hai tên khốn kiếp này không chịu chạy, bây giờ đã chạy không được rồi!

Trong lòng Nguyên Nha Thần Vương dâng lên một tia hy vọng:

- Cây Sinh Mệnh Cổ Thụ này khá lớn, vẫn còn đủ chỗ cho một con chim chín đầu, cộng thêm một con khỉ đặt chân...

Bên ngoài Khởi Nguyên Chi Địa, Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương cũng đang quan tâm tới trường tranh đấu này. Nhìn thấy một màn này, Chung Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Hai tôn Thần Vương Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương này, khó trách vẫn luôn không thể thành tựu Đạo Thần. Ta thấy cả đời này, bọn họ cũng tuyệt không có bất kỳ hy vọng gì rồi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)