← Ch.1230 | Ch.1232 → |
- Một cỗ thi thể?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị, vội vàng dừng bước lại:
- Chẳng lẽ Đại Tư Mệnh đã bị bọn họ đánh chết rồi?
Ngay sau đó hắn liền gạt bỏ cái ý niệm này.
Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương và Thiên đang ở phía trước. Phượng Thiên Nguyên Quân hiển nhiên đã liên thủ với Diễn Hành Thần Vương, mà Nguyên Nha Thần Vương thì lại rơi trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, dưới thân thể hắn chính là quả trứng chim của hắn.
Tôn Thần Vương Thái Cổ này đang ngồi xổm trên quả trứng chim giống như đang ấp trứng vậy, muốn ấp trứng chính mình.
Diễn Hành Thần Vương hiển nhiên là không có bất kỳ lập trường nào. Hắn vốn liên thủ với Nguyên Nha Thần Vương, nhưng hiện tại Nguyên Nha Thần Vương đã đáp xuống trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, hắn liền lập tức quay sang đầu nhập Phượng Thiên Nguyên Quân.
Trước mặt bọn họ là một cỗ thi thể cổ lão. Cỗ thi thể này đã mai một ở nơi này quá lâu rồi, thân thể đã bị khí Hỗn Độn xâm thực, trăm ngàn lỗ thủng, nhưng vẫn chưa bị Hỗn Độn triệt để hóa đi.
Cỗ thi thể này cũng không phải là Đại Tư Mệnh.
Nhưng Đại Tư Mệnh lại vẫn chưa xuất hiện, xuất hiện ở nơi này chỉ là Sinh Mệnh Cổ Thụ, cũng không có những vật khác.
- Điệu hổ ly sơn!
Trong lòng Chung Nhạc ầm ầm chấn động, nhất thời biết rõ ý tưởng của Đại Tư Mệnh. Đám người Thiên, Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương và Nguyên Nha Thần Vương là bị Sinh Mệnh Cổ Thụ dẫn dụ tới đây, mà Đại Tư Mệnh cũng không có đi tới, mà là đang ở một địa phương khác. Hắn hẳn là đã đi đối phó Hắc Đế, Bạch Đế, hoặc là kiện Mộ Cổ kia.
Bất quá, Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh dẫn dụ bốn vị tồn tại đáng sợ này đi tới đây, dẫn tới trước cỗ thi thể này, là có nguyên nhân gì?
Mấu chốt nhất chính là, Đại Tư Mệnh không có ở nơi này, khiến cho tính mạng của hắn đã không quá bảo đảm.
Đám người Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân đã sớm chú ý tới ánh đèn của Chung Nhạc, nhưng cũng không quay đầu nhìn về phía hắn, càng không có giết qua. Lực hấp dẫn của một màn trước mắt này đối với bọn họ đã vượt qua lực hấp dẫn của Chung Nhạc đối với bọn họ.
Bọn họ đã bị một màn trước mắt này dọa sợ!
Trên khuôn mặt giống như một tờ giấy trắng của Thiên đột nhiên nứt ra, lộ ra một con mắt hoàn toàn che khuất khuôn mặt, tựa hồ cái đầu của hắn chính là một khỏa nhãn cầu vậy. Khỏa nhãn cầu lớn này không ngừng xoay tròn, ánh mắt rơi xuống trên mặt của cỗ thi thể kia.
- Đây là thi thể của ai?
Trước ngực hắn chợt mở ra một cái miệng lớn, cất tiếng hỏi.
Hắn dù sao chỉ mới sản sinh ra mười vạn năm mà thôi, so với đám Thần Vương cổ lão này thì niên kỷ vẫn còn quá ngắn. Có chút Thần Vương thọ mệnh cơ hồ có thể đồng nguyên với vũ trụ, thọ mệnh cũng đồng dạng với vũ trụ, ví dụ như Đại Tư Mệnh.
Nguyên Nha Thần Vương khẽ rụt đầu một cái, cau mày há miệng, không nói lời nào, tựa hồ đã bị dọa cho kinh hãi, không dám nói ra.
Sắc mặt Diễn Hành Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân cũng đều khẽ biến, không có mở miệng đáp lời.
Chung Nhạc nhìn về phía Táng Linh Thần Vương bên cạnh chính mình, lộ ra thần sắc dò hỏi. Táng Linh Thần Vương vừa nhìn thấy cỗ thi thể này, sắc mặt cũng kịch biến, vội vàng thúc giục nói:
- Chủ công, chúng ta tốt nhất nhanh một chút rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, một khắc cũng không được dừng lại!
Chung Nhạc lắc đầu. Mục đích chuyến đi này của hắn là vì tìm kiếm Vũ Trụ Nguyên Dịch. Loại Vũ Trụ Nguyên Dịch này cực kỳ thần kỳ, có thể diễn biến thành vũ trụ hồng hoang, có thể diễn biến thành Cửu Đại Linh Căn, tự nhiên cũng có thể luyện chế thành Thần binh trọng khí cực kỳ cường hoành.
Nếu đã tới nơi này, há có thể tay không mà về?
Chỉ là, biểu tình của mấy tôn Thần Vương này cũng có chút quỷ dị, tựa hồ kinh hãi bởi thân phận của cỗ thi thể này, lại đang sợ hãi chuyện gì vậy.
- Hắn là sư tôn của Hắc Đế, kẻ khai sáng Chư Thiên Vô Đạo! Kẻ luyện chế Mộ Cổ!
Khuôn mặt lông lá của Diễn Hành Thần Vương cũng có chút vặn vẹo, lẩm bẩm giống như nói mê vậy:
- Nhưng vị tồn tại kia sớm đã trở thành Đạo Thần rồi a? Kẻ tế khởi Mộ Cổ truy sát Đại Tư Mệnh cũng chính là hắn...
Chung Nhạc nghe hắn nói thế, lông tóc không khỏi dựng đứng, rợn cả tóc gáy.
Sư tôn của Hắc Đế, kẻ khai sáng Chư Thiên Vô Đạo, thi thể của hắn đang ở trong Khởi Nguyên Chi Địa này, vậy vị sư tôn Hắc Đế, kẻ khai sáng Chư Thiên Vô Đạo trong Đạo Giới kia, hắn là ai?
Thiên cũng có chút không hiểu, ngữ khí suy tư nói:
- Chẳng lẽ là Đạo thân của vị tồn tại kia? Đạo thân của hắn đã bị đánh chết ở nơi này?
Phượng Thiên Nguyên Quân bởi vì sợ hãi, thanh âm cũng có chút khàn khàn:
- Đây không phải là Đạo thân, mà là chân thân! Thiên tiểu nhi, ngươi có nhìn ra hắn đã chết bao lâu rồi không? Cỗ thi thể này hẳn đã chết ở nơi này hơn hai ba trăm vạn năm rồi!
Con mắt trên mặt Thiên chợt ẩn đi, trên khuôn mặt trống rỗng như tờ giấy trắng có thêm một đám phù văn hình thái mây đen, dần dần hiện ra lôi điện, hiển nhiên nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh.
Đạo Thần chính là khái niệm hơn mười vạn năm trước mới xuất hiện. Hậu Thổ nương nương lập Luân Hồi, đã lột đi Cấu thân Thần Hậu nương nương, trở thành tôn Đạo Thần đầu tiên trên thế gian.
Thần Hậu nương nương chính là Đạo thân của Hậu Thổ nương nương. Mãi cho tới lúc này mới có hai cái khái niệm Đạo thân và Đạo Thần này, các Thần Vương mới biết được làm cách nào tu thành cảnh giới càng cao hơn.
Trước đó vốn dĩ không có khái niệm Đạo thân.
Nói cách khác, kẻ khai sáng Chư Thiên Vô Đạo chính là chân thân đã chết ở nơi này, vậy vị tồn tại trong Đạo Giới kia, chỉ sợ là một người khác.
Nguyên Nha Thần Vương nhất thời lạnh run cả người, thành thành thật thật ngồi chồm hổm trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, tựa hồ đang hết sức chuyên chú ấp trứng chính mình, hy vọng có thể nhanh chóng thoát ly Sinh Mệnh Cổ Thụ.
Một màn trước mắt này thật sự quá quỷ dị, khiến cho trong lòng hắn có một loại dự cảm xấu. Chính mình mặc dù cũng túc trí đa mưu, một hai trăm vạn năm đã định ra mưu kế cướp đoạt Sinh Mệnh Cổ Thụ. Nhưng so với đám lão quái vật đáng sợ như Đại Tư Mệnh và vị tồn tại kia, hắn vẫn cảm thấy chính mình còn quá non.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng ấp trứng chính mình, sớm một chút rời khỏi nơi này, cho dù là trốn vào một góc khỉ ho cò gáy nào đó của vũ trụ cũng tốt hơn so với lo lắng sợ hãi như hiện tại rất nhiều.
- Đại Tư Mệnh dùng Sinh Mệnh Cổ Thụ dẫn dụ chúng ta tới nơi này, là muốn nói cho chúng ta biết bí mật này sao?
Trong lòng bọn họ cũng có chút nghi hoặc. Đại Tư Mệnh là đối thủ của bọn họ, chính là đối thủ không chết không thôi, sao lại hảo tâm nói cho bọn họ biết bí mật này?
- Hiện tại ta chỉ muốn biết, vị tồn tại kia rốt cuộc là ai?
Diễn Hành Thần Vương nói:
- Năm xưa chính là hắn đã lãnh đạo chúng ta làm ra rất nhiều sự tình, hơn nữa toàn bộ đều là đại sự!
Phượng Thiên Nguyên Quân trầm mặc, Thiên cũng trầm mặc.
Vị tồn tại kia đích xác đã lãnh đạo bọn họ làm rất nhiều đại sự, thừa dịp Đại Tư Mệnh chuẩn bị mở ra Đạo Giới, diệt trừ Đại Tư Mệnh, lại tiêu diệt Thời đại Hỏa Kỷ, nhấc lên niên đại động loạn, cũng đã hủy diệt Thời đại Địa Kỷ, khai sáng Thời đại Thần Kỷ.
*****
Mà đại chiến Đạo Thần năm xưa, hắn cũng đã đích thân tham dự.
Tất cả những chuyện này đều có quan hệ cực lớn với vị tồn tại kia.
Hắn lại còn là sư tôn của Hắc Đế. Thế cục thiên hạ hiện tại vẫn như cũ nằm trong sự chưởng khống của hắn!
- Ha hả... không ngờ vị tồn tại mà chúng ta đang đi theo kia lại không phải là vị tồn tại mà chúng ta tưởng tượng kia. Vị tồn tại chúng ta nghĩ muốn đi theo kia sớm đã bị vị tồn tại mà chúng ta đang đi theo kia giết chết, mà chúng ta lại chẳng hay biết gì! Thật là một châm chọc thật lớn a!
Diễn Hành Thần Vương đột nhiên cười lớn, trong giọng nói mang theo sự châm chọc, tựa hồ là đang tự giễu, hoặc là đang cười nhạo đám Thần Vương Thái Cổ đã bị mê muội giống như hắn vậy.
Chẳng hay biết gì, bốn chữ này tràn ngập thâm ý. Trống là Mộ Cổ, bọn họ đã bị chủ nhân của Mộ Cổ mê muội, đều rơi vào trong tính toán của vị chủ nhân Mộ Cổ kia.
Vị chủ nhân Mộ Cổ kia đã đi tới Đạo Giới, mà bọn họ vẫn còn lưu lại nơi này.
Nếu Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh không chạy vào nơi đây, bọn họ căn bản cũng sẽ không nghĩ tới tiến vào nơi này kiểm tra. Dù sao Khởi Nguyên Chi Địa này quá hung hiểm, với thực lực của bọn họ, một thân một mình rất khó bảo toàn chính mình tại Khởi Nguyên Chi Địa.
Cái miệng mở ra tại trước ngực của Thiên kia cũng khép lại biến mất, tựa hồ cảm thấy chuyện này liên lụy quá lớn, chính mình không thích hợp xen miệng vào.
- Tân Hỏa, tên gia hỏa này đã giết chết chủ nhân nơi này, lại đã ám toán Đại Tư Mệnh, ngươi cảm thấy hắn sẽ là ai? Ngươi đã từng tới nơi này, có nhìn thấy qua một màn này không?
Ngữ khí Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, tay cầm cây đèn lồng cùng với Tân Hỏa hưng phấn nghị luận tới lui. Hắn thảo luận tên gia hỏa đã giết chết chính chủ rồi tự thay vào đó có thể là ai? Đại Toại có phát hiện cỗ thi thể này hay không? Lại thảo luận vì sao Đại Tư Mệnh lại dẫn dụ bọn họ tới nơi? Có phải Đại Tư Mệnh đã phát hiện ra manh mối, cố ý khiến cho đám Thần Vương tâm phiền ý loạn hay không.
- Đại Tư Mệnh vẫn luôn nói tôn Thần Vương mà chính mình tín nhiệm nhất đã phản bội hắn, có lẽ tôn Thần Vương kia cũng không có phản bội hắn, mà là bị vị tồn tại này tu hú chiếm tổ chích chòe, giết chết tôn Thần Vương kia, ngụy trang thành bộ dáng của hắn, đánh lén Đại Tư Mệnh!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, hưng phấn nói.
- Ồn ào cái gì? Lại ầm ĩ nữa, lão tử chơi chết các ngươi!
Khuôn mặt Diễn Hành Thần Vương dữ tợn, quát lớn.
- Chủ nhân Mộ Cổ có khi nào sẽ giết người diệt khẩu không?
Tân Hỏa đối với lời nói của Diễn Hành Thần Vương căn bản mắt điếc tai ngơ, đột nhiên hưng phấn nói:
- Hắn đã bị chúng ta phát hiện ra bí mật lớn nhất của chính mình, khẳng định không cách nào nhẫn nại được a?
Đốm lửa nhỏ này càng lúc càng hưng phấn, không ngừng chạy loạn trên tim đèn cây đèn đồng, kêu lên:
- Hắn nhất định sẽ tới giết chúng ta diệt khẩu! Hắn ở trong Đạo Giới, nhất định là vẫn còn Đạo thân lưu lại tại Hạ giới!
Đám người Diễn Hành Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Nguyên Nha Thần Vương có một loại cảm giác không ổn. Chỉ thấy đốm lửa nhỏ này đối với chuyện giết người diệt khẩu có chút hưng phấn quá mức, tựa hồ vị tồn tại kia giết người diệt khẩu sẽ không tiêu diệt hắn vậy, tiếp tục lớn giọng nói:
- Đạo thân của hắn hẳn là vẫn còn sống, thay mặt hắn hành tẩu tại Hạ giới. Cỗ Đạo thân này nhất định đã mai danh ẩn tích, không để cho người khác phát hiện ra chân diện mục của hắn. Các ngươi sẽ không biết kẻ nào mới là Đạo thân của hắn! Hơn nữa, hắn vì đối phó Đại Tư Mệnh, còn đã đưa Mộ Cổ của chính mình xuống Hạ giới. Đạo thân của hắn nhận được bảo vật Đạo Thần của hắn, cộng thêm cái địa phương quỷ dị Khởi Nguyên Chi Địa này... Ta cảm thấy nếu ta là hắn, ta sẽ liền thừa dịp chúng ta đều đang ở trong Khởi Nguyên Chi Địa, lập tức thôi động Mộ Cổ thống hạ sát thủ với chúng ta...
Thùng!
Đột nhiên, một tiếng trống trầm muộn từ ngoại giới truyền tới. Đám Thần Vương và Thiên nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một kiện Mộ Cổ đang nhanh chóng rơi xuống, rơi vào trong Khởi Nguyên Chi Địa.
Trên kiện Mộ Cổ kia thình lình có bóng dáng một tôn Thần Ma, hình dáng vô cùng to lớn.
- Đồ miệng quạ đen!
Nguyên Nha Thần Vương phẫn nộ quát mắng Tân Hỏa.
- Ngươi mới là đồ miệng quạ đen!
Đốm lửa nhỏ trợn mắt nhìn ngược lại hắn.
Thùng!
Vị tồn tại trong bóng ảnh kia oanh kích một quyền lên Mộ Cổ. Cái trống này chính là Chí bảo Đạo Thần, phát ra thanh âm thùng thùng chấn động. Tiếng trống vừa mới vang lên, chỉ thấy vô số tiểu vũ trụ của Khởi Nguyên Chi Địa đều bị hủy diệt trong tiếng trống. Khởi Nguyên Chi Địa giống như cái khe lớn không ngừng ầm ầm nổ vang, chấn cho hai chân đám người đứng không vững.
- Quả nhiên là tới giết người diệt khẩu!
Chung Nhạc thôi động Trụ Quang Luân, đang muốn quay trở lại thời gian quá khứ, lại phát hiện Trụ Quang Luân vậy mà không thể sử dụng, thân hình chỉ đành lui nhanh về phía sau:
- Táng Linh, bảo hộ ta!
Bản thân Táng Linh Thần Vương cũng khó bảo toàn, chỉ có thể ôm theo Chung Nhạc nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng đúng lúc này, màn trời từ từ dâng lên, hình thể của Thiên càng lúc càng lớn, cũng thôi động một kiện Mộ Cổ nghênh đón đạo bóng ảnh kia.
Cùng lúc đó, Phượng Thiên Nguyên Quân tế khởi Ngô Đồng Thụ. Ngô Đồng Thụ càng lúc càng lớn, phá đất chui lên. Nhục thân Diễn Hành Thần Vương cao lớn quảng đại đứng trên Ngô Đồng Thụ, tay cầm một cây cự trụ đâm thẳng về phía kiện Mộ Cổ đang rơi xuống kia.
Trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, Nguyên Nha Thần Vương co đầu rụt cổ, nghĩ muốn giấu đầu vào trong đám lông vũ của chính mình. Mà Sinh Mệnh Cổ Thụ thì lại đại phóng uy năng, đánh về phía kiện Mộ Cổ kia.
- Lão quạ đen, rụt đầu chính là chết! Nếu muốn sống, hãy lấy ra đảm đương!
Phượng Thiên Nguyên Quân há miệng quát lớn.
Nguyên Nha Thần Vương bất đắc dĩ, từ trên cây đứng lên, cặp cánh làm đao, chém thẳng về phía kiện Mộ Cổ kia.
Toàn bộ Khởi Nguyên Chi Địa ầm ầm chấn động, biến thành một thế giới đạo pháp không tồn, khiến cho uy năng của Mộ Cổ kịch liệt đề thăng.
Dưới công kích của từng tôn từng tôn cường giả khủng bố, tòa Tiên Thiên Thánh Địa này phảng phất như một lần nữa trải qua quá trình vũ trụ sơ khai từ trong Hỗn Độn vậy, phát ra một trận bạo tạc kinh thiên động địa.
Diễn Hành Thần Vương há miệng thổ huyết, cự trụ trong tay rắc một tiếng gãy đôi. Mộ Cổ của Thiên vỡ nát, lại có ba mươi bức Thiên Đạo Đồ bay ra, biến thành ba mươi kiện Dị bảo, tạo ra một mảnh thiên khung, chuẩn bị mạnh mẽ nghênh đón Mộ Cổ.
Nhưng đúng lúc này, vết thương cũ của hắn bạo phát, trên dưới toàn thân xuất hiện từng đạo từng đạo vết thương. Đó là Đạo thương mà Phục Mân Đạo Tôn đã lưu lại cho hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hắn.
Ba mươi bức Thiên Đạo Đồ va chạm thẳng với Mộ Cổ, vết thương trên thân thể Thiên một lần nữa bị xé rách ra.
Phượng Thiên Nguyên Quân kinh hô một tiếng. Thiên Hỏa thiêu đốt xung quanh Ngô Đồng Thụ soạt một tiếng dập tắt, tiếp theo không biết bao nhiêu lá cây khô vàng, điêu linh. Hoa ngô đồng lả tả rơi xuống, Ngô Đồng Thụ nhất thời biến thành một cây khô.
Cặp cánh Nguyên Nha Thần Vương vừa mới chạm vào Mộ Cổ, toàn bộ đám lông vũ liền nổ tung, biến thành hai cái cánh thịt trụi lủi. Sau đó toàn bộ lông vũ trên toàn thân hắn tróc ra, biến thành một con quạ không lông trần truồng đứng trên Sinh Mệnh Cổ Thụ. Cây Sinh Mệnh Cổ Thụ kia mạnh mẽ đón đỡ Mộ Cổ, cũng bị chấn cho ngã rạp xuống.
Rất nhiều cường giả toàn bộ đều không địch lại một kiện Mộ Cổ.
Trong khoảnh khắc kiện Mộ Cổ kia đè xuống, trong lòng tồn tại trong bóng ảnh đứng trên Mộ Cổ kia đột nhiên cả kinh. Sau lưng hắn chợt xuất hiện một gã Cự nhân thật lớn, nhẹ nhàng đánh một chưởng lên hậu tâm của hắn.
Rầm!
Huyết nhục toàn thân hắn nhất thời giống như nước chảy vậy, từ trên thân thể chảy xuống. Chỉ trong chớp mắt, vị tồn tại trong bóng ảnh kia đã chỉ còn lại là một bộ xương khô đứng trên Mộ Cổ.
Đại Tư Mệnh từ sau lưng hắn đánh tới, một kích đắc thủ.
← Ch. 1230 | Ch. 1232 → |