← Ch.1238 | Ch.1240 → |
Phong Vô Kỵ không thể phản kháng, mảnh vỡ Đại não Thiên ý này chính là lần trước Chung Nhạc và Tư Mệnh lẻn vào Bích Lạc Cung, Tư Mệnh đã dùng tương lai của Chung Nhạc làm câu hỏi, truy vấn Đại não Thiên ý, bức tử Đại não Thiên ý, khiến cho Đại não Thiên ý vỡ nát.
Đám mảnh vỡ Đại não Thiên ý kia đã được Bích Lạc tiên sinh thu thập lại. Những năm gần đây, Bích Lạc tiên sinh nghĩ muốn trọng luyện Đại não Thiên ý, nhưng thủy chung cũng không thể hồi phục Đại não Thiên ý.
Hiện tại mảnh vỡ Đại não Thiên ý với tương dung đại não của Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ nhất thời cảm thấy chính mình có một loại cảm giác trí tuệ thông suốt, không gì không biết.
Hiện tại, hắn cảm giác được hết thảy mọi thứ trong thiên địa đều trở nên vô cùng rõ ràng, bất cứ thứ gì tựa hồ cũng không còn bí mật gì đáng nói. Cho dù là những đại đạo trước đây vô cùng thâm ảo, lúc này cũng trở nên trật tự rõ ràng, từ Đạo biến thành đạo lý.
Những thứ trước đây hắn không biết, hiện tại đã trở thành biết rõ.
Những thứ trước đây hắn không hiểu, hiện tại đã trở thành có thể lý giải.
Những thứ trước đây hắn cảm thấy tối tăm, hiện tại đã trở thành dễ hiểu.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu. Hắn phảng phất như đã có được một đại não cường đại không gì sánh được. Trong đại não này còn bao gồm hết thảy những nhận thức, kể cả công pháp tu luyện của các tộc, thiên phú trời sinh của các tộc, thần thông đạo pháp của các tộc... Hắn đối với hết thảy những thứ này đều rõ như lòng bàn tay!
- Thật cường đại!
Phong Vô Kỵ không nhịn được lẩm bẩm.
- Cường đại không phải là ngươi, mà là Thiên ý!
Bích Lạc tiên sinh mỉm cười, nói:
- Lần này đối với ngươi cũng là nhân họa mà được phúc. Đại não Thiên ý này chính là đại não của một tôn Thần Vương Thái Cổ, bởi vì đã tu luyện Thiên đạo, tự xưng là Thiên Đạo Chủ. Bất quá, hắn càng mạnh, liền càng là may áo cưới cho Thiên, cuối cùng đã thành toàn Thiên. Đại não Thiên ý chính là đại não của hắn luyện thành. Thiên phạt cũng là nắm đấm của hắn và Bảo vật Thiên đạo do hắn luyện chế ra. Hắn truyền thụ ba mươi bức Thiên Đạo Đồ cho các đệ tử của hắn. Ba mươi đệ tử của hắn phân biệt tu luyện ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Ba mươi đệ tử này vì vậy cũng đã trở thành Thiên Đạo Thân của Thiên. Một người trong đó chính là Đế Tu La, là Thiên Mệnh Thân của Thiên. Bản thân Thiên Đạo Chủ thì đã dung nhập vào Thiên, đã trở thành một bộ phận của Thiên!
- Thiên Đạo Chủ? Đại não Thiên ý? Thiên phạt? Ba mươi bức Thiên Đạo Đồ? Thiên Đạo Thân?
Toàn thân Phong Vô Kỵ chấn động, đột nhiên nghĩ tới Chung Nhạc cũng đang luyện chế Bảo vật Thiên đạo, hơn nữa còn đã luyện thành được hai kiện, thất thanh nói:
- Phục Hy luyện chế Bảo vật Thiên đạo, chẳng lẽ hắn cũng sẽ rơi vào sự chưởng khống của Thiên? Tương lai sẽ biến thành một bộ phận của Thiên sao?
- Hắn sớm đã rơi vào trong sự chưởng khống của Thiên!
Bích Lạc tiên sinh liếc mắt nhìn Đế Tu La, xoay đầu lại, lạnh nhạt nói:
- Chẳng những là hắn, thậm chí ngay cả ngươi, cha ngươi, đệ đệ ngươi, đều đang nằm trong sự chưởng khống của Thiên. Là Thiên đang thôi động các ngươi vận hành theo quỹ tích mà hắn muốn. Hết thảy mọi thứ của các ngươi có thể nói đều là nhờ có Thiên ở sau lưng thành toàn. Ngươi có Thiên mệnh của ngươi, cha ngươi có Thiên mệnh của cha ngươi, đệ đệ ngươi cũng có Thiên mệnh của bản thân hắn. Mà tên Phục Hy này, bản thân cũng có Thiên mệnh của hắn!
Hắn mỉm cười, tiếp tục nói:
- Các ngươi hiện tại đã là người một nhà rồi!
Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy. Ba chữ 'người một nhà' này khiến cho hắn có cảm giác không rét mà run.
- Ngươi vẫn sẽ lưu lại ý thức của chính mình, cũng sẽ có ý nghĩ của chính mình. Ngươi vẫn còn sống, bởi vì Thiên chẳng quan tâm ngươi còn sống hay đã chết. Ý thức của ngươi, ý tưởng của ngươi cũng có thể bảo tồn, nhưng ngươi nhất định phải tuân theo Thiên ý, không thể làm trái!
Trên mặt Bích Lạc tiên sinh mang theo nụ cười thân thiện, nhẹ giọng nói:
- Trên thực tế, ngươi cũng không cưỡng lại được nữa! Thiên ý sẽ khiến cho ngươi trở nên càng cường đại hơn, không gì không biết, nhưng ngươi cũng sẽ thừa nhận ý chí của Thiên!
Bộ dáng Phong Vô Kỵ vô cùng ngoan ngoãn, cười bồi, nói:
- Đệ tử nhất định sẽ dốc hết khả năng, hoàn thành Thiên mệnh!
Bích Lạc tiên sinh nhàn nhạt nói:
- Yên tâm! Thiên thật sự chẳng quan tâm ngươi có những ý nghĩ khác!
Hắn càng nói như vậy, trong lòng Phong Vô Kỵ lại càng lo lắng bất an, lại càng vô cùng ngoan ngoãn.
Bích Lạc tiên sinh lắc lắc đầu, cùng với Đế Tu La xoay người trở về Tử Vi.
- Ta nhất định sẽ giết chết đệ đệ ta, khiến cho phụ thân ta trở thành Thiên...
Phong Vô Kỵ đột nhiên rùng mình một cái, hét lên một tiếng, nhảy vào Trận đài Truyền tống:
- Sao ta lại có thể suy nghĩ như vậy? Đây không phải là ý nghĩ của ta!
Hắn còn chưa kịp truyền tống rời khỏi, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Cổ thuyền chấn động ngàn cặp cánh, từ phía dưới Thần Thành thứ chín nhanh chóng bay lên, bay vào một mảnh Tinh vực cổ lão.
- Chung Sơn thị!
Cặp mắt Phong Vô Kỵ đỏ bừng, há miệng gào thét:
- Ta bị hại thành ra như vậy, đều là vì ngươi!
Chung Nhạc đang định thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời khỏi, đột nhiên không gian chấn động kịch liệt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phong Vô Kỵ xé rách không gian, lao thẳng về phía này.
- Hóa ra là Vô Kỵ hiền chất! Lần trước ta không mời ngươi tham gia Đại hội Chư Đế tương lai, ngươi nổi giận à? Tiểu tử thối, ngươi điên rồi sao?
Chung Nhạc nhíu mày, vung tay chấn động một cái, đánh bay Phong Vô Kỵ.
Đột nhiên, thân pháp Phong Vô Kỵ khẽ biến, vậy mà biến thành chân thân Phục Hy, thực lực bạo tăng, lao thẳng về phía hắn. Các loại tuyệt học Đế cấp của Phục Hy thị hạ bút thành văn, bay múa đầy trời.
Ông! Ông! Ông! Ông! Ông! Ông! Ông!
Sau đầu Phong Vô Kỵ vang lên bảy thanh âm chấn động, vậy mà một mạch mở ra bảy tòa Bí cảnh, khiến cho chiến lực của hắn nhất thời tăng vọt, viễn siêu cùng thế hệ.
- Không đúng! Lĩnh ngộ của ngươi đối với Bí cảnh thứ bảy căn bản chưa đạt tới trình độ có thể mở ra! Kẻ nào đã giúp ngươi mở ra Bí cảnh thứ bảy?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, năm ngón tay mở rộng, không gian vặn vẹo, nhất thời hết thảy thần thông ngập trời đều không cánh mà bay, bị hắn dịch chuyển tới những không gian khác.
*****
- Vô Kỵ, ngươi học được truyền thừa Phục Hy thị từ chỗ nào?
Hắn vừa mới hỏi ra câu này, Phong Vô Kỵ đột nhiên gào thét một tiếng, thần thông lại thay đổi, biến thành thần thông của Chư Đế Bàn Hồ thị, cương mãnh bá đạo, ba đầu lay động, nhất thời bạo phát vô số thần thông.
Bàn tay Chung Nhạc nắm lại thành quyền, rút vào trong tay áo. Tay áo hắn nhất thời gào thét bành trướng, trùm một cái về phía trước. Vô số đại thần thông Đế cấp Bàn Hồ thị của Phong Vô Kỵ nhất thời bị hắn thu hết vào trong tay áo. Dị tượng ngập trời bị một ống tay áo thu sạch, thậm chí ngay cả Phong Vô Kỵ cũng suýt chút nữa không thể chạy thoát.
- Thần thông của Chư Đế Bàn Hồ thị vậy mà bị ngươi luyện tới loại trình độ này, tạo nghệ quả thật phi phàm!
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, thở dài nói:
- Đại hội Chư Đế tương lai lần trước, ta không mời ngươi, xem ra là ta thất sách. Ngươi hẳn là nên tới tham gia...
Thân pháp Phong Vô Kỵ đột nhiên thay đổi, giống như Tiên Thiên Đại Xà vậy, từ trong ống tay áo Chung Nhạc bò ra, tránh thoát một chiêu Càn Khôn Tụ của hắn.
- Thần thông Hoa Tư thị?
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến. Thời điểm Phong Vô Kỵ thi triển thần thông Hoa Tư thị, bộ ngực vậy mà nhô lên, từ nam hóa nữ, từ nam nhân biến thành nữ nhân, quả thật cực kỳ cổ quái.
- Kỳ quái!
Chung Nhạc không ngừng tán thán, trong lòng lại càng nghi hoặc hơn. Những tuyệt học Hoa Tư thị nhưng hiện tại Phong Vô Kỵ đang thi triển kia, vậy mà giống như đã thấm nhuần đạo này đã lâu, thi triển thần thông của Chư Đế Hoa Tư thị đến mức xuất thần nhập hóa.
Hoa Tư thị chính là Mẫu tộc của Phục Hy thị, Thời đại Địa Kỷ đã từng sinh ra rất nhiều đời Địa Hoàng, lại càng là một Đại tộc huy hoàng từ Thời đại Hắc Ám đã truyền thừa cho tới hiện tại, là một Hoàng tộc đã trải qua vô số trắc trở mà vững vàng không ngã.
Truyền thừa Đế cấp của Hoa Tư thị tuyệt đối không thuộc về Phục Hy thị.
Phong Vô Kỵ biến thành nữ thân, vậy mà có thể thi triển ra các loại tuyệt học Đế cấp của Hoa Tư thị. Một người căn bản không có khả năng đồng thời tinh thông nhiều tuyệt học như vậy.
- Định!
Chung Nhạc điểm ra một ngón tay, đại đạo Trụ Quang bạo phát, định trụ Phong Vô Kỵ và không biết bao nhiêu thần thông Hoa Tư thị lại giữa không trung, ngay cả thời gian trong phiến không gian này cũng đồng thời đình trệ lại.
- Thần thông của ngươi có cổ quái! Với trí tuệ của ngươi, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện những thần thông và công pháp này tới trình độ này!
Thân hình Chung Nhạc cách Phong Vô Kỵ càng lúc càng gần, trên mặt lộ ra thần sắc hiếu kỳ, Tam Mục Thiên Đồng mở ra, tinh tế quan sát mi tâm của Phong Vô Kỵ, nói:
- Trong đại não của ngươi có đồ vật gì đó, để ta nhìn một chút xem rốt cuộc là vật gì?
- Vũ Thanh Trụ Quang, Long Chiến Vu Thiên!
Phong Vô Kỵ đột nhiên rống giận một tiếng, thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, đánh vỡ phong tỏa của đại đạo Trụ Quang của Chung Nhạc, phóng người bay lên, biến thành Tiên Thiên Thần Long, thân thể quấn lấy Chung Nhạc, mở ra long khẩu liền cắn về phía hắn.
- Vô Kỵ, sở học của ngươi tuy nhiều, nhưng căn bản không phải là đối thủ của ta!
Toàn thân Chung Nhạc mở rộng Tiên Thiên Bát Quái, căng cứng khiến cho Tiên Thiên Thần Long do Phong Vô Kỵ biến thành không tự chủ được mở ra thân thể, không thể quấn hắn lấy, thậm chí ngay cả long khẩu cũng không thể cắn xuống.
- Ta đã nhảy ra khỏi cảnh giới, đạt tới tình trạng tiến vào Đạo, không phải là ngươi có khả năng chống lại!
Chung Nhạc mở rộng bàn tay, thân thể Phong Vô Kỵ vặn vẹo, không ngừng rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Thần thông vô lượng, không gì hơn cái này!
Thân thể Phong Vô Kỵ lóe lên, đã biến thành chân thân Đề Đĩnh thị, giãy dụa vẫy vùng trên không trung, nỗ lực xông phá sự trói buộc của hắn. Đề Đĩnh thị cũng là một Hoàng tộc Thượng Cổ, thần thông Đế cấp đông đảo, thi triển ra trong tay hắn không có nửa phần trì trệ.
Phong Vô Kỵ vẫn không cách nào phá vỡ bàn tay hắn, đột nhiên lại thi triển tuyệt học Cự Linh thị, thân thể biến thành một gã Cự Linh Cự Nhân, vĩ lực vô song, đánh cho một ngón tay Chung Nhạc run rẩy, tê dại.
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, trong lòng bàn tay hiện ra Thần Ma Tứ Tượng Thiếu Âm Thiếu Dương, Thái Âm Thái Dương, Thần Ma chia đôi, Tứ Tượng chống đỡ càn khôn, vây khốn hắn vào bên trong.
Phong Vô Kỵ lại thi triển ra tuyệt học các tộc Trung Ương thị, Hách Tư thị, ra sức đối kháng, nhưng vẫn khó cứu vãn được xu hướng suy yếu, không ngừng rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Hắn giống như một con khỉ ở trong lòng bàn tay của Chung Nhạc vậy, cho dù nhảy múa như thế nào, nhưng thủy chung cũng không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Chung Nhạc.
- Ta đã biết trong đầu ngươi là cái gì rồi!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, Thần Nhãn thứ ba tại mi tâm đại phóng quang mang, Tam Mục Thiên Đồng toàn lực nhìn về phía đại não của Phong Vô Kỵ, cười lạnh nói:
- Hóa ra là Đại não Thiên ý!
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới, Thiên Ấn trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc đột nhiên không thể khống chế, bị Phong Vô Kỵ thôi động, uy năng bạo phát, trấn áp ngược lại Chung Nhạc.
Sắc mặt Chung Nhạc rốt cuộc đại biến, chân thân trong Bí cảnh Đạo Nhất lập tức vươn tay ra, chụp lấy Thiên Ấn, mạnh mẽ trấn áp kiện Thiên Ấn này.
Cùng lúc đó, Phong Vô Kỵ trong lòng bàn tay hắn thi triển ra từng bức từng bức Thiên Đạo Đồ. Uy lực của Thiên Đạo Đồ vô cùng cường đại, Thiên uy mênh mông, đánh văng Tiên Thiên Tứ Tượng trong lòng bàn tay hắn ra.
Năm ngón tay Chung Nhạc thu liễm, Tiên Thiên Bát Quái bạo phát. Tám bộ Tiên Thiên Bát Quái Đồ giống như trận pháp vô cùng tinh diệu trên dưới trái phải trước sau không ngừng cắt tới. Phong Vô Kỵ đột nhiên nhất cổ tác khí thi triển ra ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo phun trào dị tượng, cấu thành một tòa đại trận Thiên đạo vô cùng tinh diệu.
Tám bộ Tiên Thiên Bát Quái Đồ va chạm thẳng với đại trận Thiên đạo, giống như vô số bánh răng tao ngộ với nhau, chuyển động cắt đứt lẫn nhau.
Năm ngón tay Chung Nhạc nhất thời bị hất văng ra, chỉ thấy Phong Vô Kỵ nhảy ra khỏi lòng bàn tay hắn, dưới chân dẫm mạnh một cái, một chiếc Thiên Toàn Xa xuất hiện. Thiên Toàn Xa chở hắn cực nhanh phóng đi. Phong Vô Kỵ đứng trên xe lo lắng Chung Nhạc đuổi theo, không ngừng giơ tay chém về phía sau. Tinh không nhất thời nứt vỡ, xuất hiện từng đạo từng đạo lạch trời, ngăn cản bước tiến của Chung Nhạc.
- Đại não Thiên ý...
Chung Nhạc dừng bước lại, khẽ nhíu mày:
- Hóa ra là Đại não Thiên ý!
Hắn ngược lại có thể đuổi theo Phong Vô Kỵ. Với thủ đoạn của hắn, Phong Vô Kỵ căn bản không thể chạy thoát khỏi sự truy kích của hắn. Bất quá, vừa rồi Phong Vô Kỵ xuất thủ, lại khiến cho hắn phát hiện ra có chút tai họa ngầm vẫn chưa hóa giải.
Chung Nhạc vươn tay cầm lấy Thiên Ấn, cười lạnh nói:
- Đại Tư Mệnh nói quả nhiên không sai! Luyện chế Bảo vật Thiên đạo, quả thật chính là may áo cưới cho Thiên!
← Ch. 1238 | Ch. 1240 → |