← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Táng Linh Thần Vương xuất hiện sau lưng Chung Nhạc, nhìn Thiên Ấn trong tay hắn, cau mày nói:
- Thần binh do ngươi luyện chế ra, vậy mà ngược lại công kích chính ngươi, hơn nữa còn bị gã Tạo Vật Chủ vừa rồi kia tế khởi, thống hạ sát thủ với ngươi. Kiện bảo vật này của ngươi là bảo vật gì vậy?
Đây cơ hồ là sự tình vi phạm thường thức.
Bất quá, đối với Bảo vật Thiên đạo, đối với Thiên, đây chính là chuyện bình thường.
Bởi vì Thiên đạo chính là lực lượng của Thiên, Bảo vật Thiên đạo, chính là bảo vật luyện chế cho Thiên.
- Kiện bảo vật này gọi là Thiên Ấn, một trong ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo!
Chung Nhạc tiện tay ném qua, quăng Thiên Ấn về phía Táng Linh Thần Vương. Táng Linh Thần Vương vội vàng tiếp lấy, tinh tế quan sát, không ngừng tán thán:
- Bảo bối tốt! Trong hàng ngũ Đế binh cũng tính là bảo vật xuất sắc rồi. Chủ công là ở thời điểm cảnh giới Tạo Vật luyện ra kiện bảo vật này sao?
- Cảnh giới Thần Hoàng!
Chung Nhạc lại lấy ra Thiên Bàn, cũng ném cho hắn, nói:
- Cái này là ở cảnh giới Thần Hầu luyện thành!
Táng Linh Thần Vương tinh tế quan sát Thiên Bàn, không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Cảnh giới Thần Hầu, Thần Hoàng có thể luyện ra bảo vật đẳng cấp này? Hai kiện bảo vật này, xét từ phương diện uy năng và công dụng, đã là bảo vật Đế cấp rồi!
- Đây chính là lực lượng của Thiên đạo, ta là mượn Thiên đạo tới luyện bảo, không quan hệ với thực lực của bản thân ta!
Thiên Dực Cổ Thuyền vỗ cánh bay đi. Trên đầu thuyền, Chung Nhạc suy nghĩ có chút xuất thần. Thiên, Thiên đạo và Bảo vật Thiên đạo, giữa ba cái này rốt cuộc có quan hệ gì?
Thiên đạo là lực lượng của Thiên, luyện chế ra Bảo vật Thiên đạo, thật sự là may áo cưới cho Thiên sao?
Nếu là như vậy, trong Tiên Thiên Bát Quái của chính mình cũng có Thiên đạo, chẳng phải chính mình cũng sẽ nguy hiểm rồi sao?
Tư Mệnh chưởng khống Lục Đạo Thiên Luân, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt vào trong Bí cảnh Lục Đạo Luân Hồi của bất luận kẻ nào. Thiên có phải bất cứ lúc nào cũng có thể cắt vào trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của chính mình không?
Vậy chính mình rốt cuộc có còn nên tu luyện Thiên đạo nữa không? Có tiếp tục tìm hiểu Thiên đạo nữa không?
Chính mình có nên tiếp tục luyện chế Bảo vật Thiên đạo nữa không?
- Thiên, không phải là Thiên trên ý nghĩa chân chính, cũng không phải là Thiên đạo trên ý nghĩa chân chính. Hắn chẳng qua là một tôn Tế Tự Tiên Thiên Thần cường đại nhất mà thôi!
Chung Nhạc đột nhiên hít mạnh một hơi thật dài:
- Thiên đạo vẫn tiếp tục tu luyện, Bảo vật Thiên đạo cũng phải tiếp tục luyện chế!
Thiên là một tôn Tế Tự Tiên Thiên Thần, do chúng sinh đã trải qua hai trăm vạn năm tế tự mà sinh ra. Hắn đã có hình thể, đã có thân thể, đã có suy nghĩ, đã có trí tuệ, đã có lực lượng, đã có pháp lực.
Cũng tức là nói, ngay từ một khắc hắn sinh ra trở đi, hắn đã không còn là Thiên chân chính, không còn là Thiên đạo chân chính nữa.
Hắn chính là một tôn Tiên Thiên Thần do chúng sinh tế tự sinh ra.
Nếu Chung Nhạc nhìn không ra điểm này, sẽ liền phế bỏ Thiên đạo của bản thân, sau khi phế bỏ, Tiên Thiên Bát Quái sẽ không hoàn chỉnh, không thể viên mãn.
- Đạo của Thiên là cực hạn của đại đạo Đồ đằng, thành tựu đại đạo Đồ đằng của bất luận kẻ nào cũng khó có khả năng siêu việt được hắn. Mà ta thì đã đạt tới cảnh giới bước vào đại đạo Tiên Thiên, không còn sử dụng Đồ đằng nữa. Đây là điểm mà hắn không bằng ta, ta cần gì phải sợ hắn?
Chung Nhạc thản nhiên. Thiên mặc dù rất cường đại, nhưng đó là lực lượng do chúng sinh cấp cho hắn. Lực lượng của hắn đã đạt tới đỉnh điểm rồi, có muốn bước về phía trước nữa cũng không còn đường để đi. Mà con đường phía trước của Chung Nhạc lại chỉ vừa mới mở ra, vẫn còn có không gian trưởng thành rất lớn.
Thiên vì muốn có thể tiếp tục tiến lên, đã học tập đám Thần Vương Thái Cổ, bắt đầu nuôi cá, câu cá, đã xem Phong Hiếu Trung thành một con cá, xem Bàn Tố Tâm thành mồi câu.
Lần này trong đại não của Phong Vô Kỵ đã có thêm Đại não Thiên ý, cái này nói rõ Thiên đã xem Phong Vô Kỵ thành mồi câu, muốn dùng thủ đoạn tà ác này để thả câu Phong Hiếu Trung, câu hắn lên.
- Loại thủ đoạn tà ác này, chính là để cho huynh đệ đấu đá, thủ túc tương tàn, khiến cho Phong sư huynh triệt để không còn ràng buộc, biến thành tồn tại triệt để lý tính giống như Thiên vậy!
Chung Nhạc lâm vào suy tư. Phong Hiếu Trung theo đuổi đối với Đạo cực kỳ cuồng nhiệt, không có phân chia quan niệm thiện ác, trong mắt chỉ có đạo lý. Hắn tâm không tạp niệm, nếu một tia ràng buộc cuối cùng cũng biến mất, vậy nhân tính của Phong Hiếu Trung cũng sẽ biến mất, chỉ còn lại có Thần tính.
Thần tính hoàn mỹ nhất, chính là Thiên!
- Thiên tìm mọi cách muốn bức Phong sư huynh tới một bước kia, rốt cuộc là muốn làm gì?
Thân thể Chung Nhạc khẽ động, đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:
- Thiên muốn lột đi thân thể Tế Tự Tiên Thiên Thần của hắn, tuyển chọn một thể xác mới!
Táng Linh Thần Vương đang lúc nghiên cứu hai kiện Bảo vật Thiên đạo, nghe hắn nói vậy liền ngẩng đầu nhìn lên.
Chung Nhạc đi tới đi lui ở đầu thuyền, lẩm bẩm:
- Đúng rồi! Chúng sinh thành toàn hắn, nhưng cũng đã hạn chế hắn. Hai trăm vạn năm, ức ngàn vạn chúng sinh, vô số chấp niệm, thiện niệm ác niệm tà niệm buồn niệm khổ niệm vui niệm xót niệm... các loại ý niệm đã hợp thành lực lượng tế tự khoáng đạt, khiến cho tôn Tiên Thiên Thần Thiên này sinh ra. Nhưng những ý niệm này cũng khiến cho đại đạo của hắn không tinh khiết, khó có thể làm được một bước cuối cùng, lột không được Cấu thân của hắn, lột không được chấp niệm của chúng sinh!
- Cho nên hắn cần có một cỗ thân thể mới, một cỗ thân thể hoàn mỹ. Cỗ thân thể này nhất định phải phù hợp với hắn, không thể có tạp niệm, không thể có thiện ác, hơn nữa còn phải vô cùng cường đại, có thể thừa nhận được lực lượng của hắn!
- Phong sư huynh đã diệt tuyệt nhân tính, chính là nhân tuyển như vậy!
- Phong Vô Kỵ tất sẽ trở về giết chết Phong Hoài Ngọc, khiến cho Phong Hiếu Trung yên diệt một tia nhân tính cuối cùng!
- Huynh đệ thủ túc tương tàn, giết chết chính là Phong Hoài Ngọc và Phong Vô Kỵ, nhưng chém đi chính là nhân tính của Phong Hiếu Trung!
- ...
Cặp mắt Chung Nhạc nhấp nháy, đột nhiên nở nụ cười. Tổ hợp những đầu mối này lại cùng một chỗ, sẽ có thể biết được bố trí của Thiên, đây chính là đạo nhân quả.
Thiên mặc dù cao thâm khó dò, nhưng chỉ cần đã làm, sẽ liền lưu lại dấu vết tơ nhện, có dấu vết có thể lần tìm.
*****
- Nhưng đáng sợ nhất vẫn là vị tồn tại không lưu lại dấu vết tơ nhện gì, tôn Đạo Thần đã xem ta thành con cá để nuôi kia, hoàn toàn cao minh hơn Thiên rất nhiều!
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài. Tôn Đạo Thần kia đang chờ hắn tại mười vạn năm trước, đang chờ đợi hắn tại đạo phong ấn thứ sáu, tuyệt Luân Hồi của hắn.
Thiên Dực Cổ Thuyền trong lúc bất tri bất giác đã đi tới phụ cận Tổ Đình. Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc đột nhiên chuyển động, nghịch chuyển không gian, Thiên Dực Cổ Thuyền biến mất không thấy đâu nữa.
Cũng trong nháy mắt Thiên Dực Cổ Thuyền biến mất, không gian rung động kịch liệt, một đại thủ khổng lồ hung hăng chụp tới, bóp phiến không gian vị trí vừa rồi của Thiên Dực Cổ Thuyền ầm ầm vỡ nát.
- Vật nhỏ này, vậy mà cơ linh như vậy!
Đại thủ kia từ từ thu hồi lại, chui vào trong một khỏa nhãn cầu màu đỏ bầm thật lớn. Khỏa nhãn cầu huyết sắc này xoay tròn trong vũ trụ, từ xa nhìn lại phảng phất như một khỏa Thái Dương huyết sắc, chỉ là so với Thái Dương bình thường thì còn khổng lồ hơn.
Hơn nữa, xung quanh Thái Dương là Thần hỏa hừng hực, Thần hỏa ngập trời, mà xung quanh khỏa nhãn cầu này lại là vô số sợi xúc tu hình thái như huyết quản, giống như những sợi tiêm mao không ngừng huy vũ du động.
Trong khỏa nhãn cầu truyền ra thanh âm của Tiên Thiên Tà Đế:
- Vật nhỏ này làm thế nào rời khỏi Tổ Đình Phục Hy thị? Đã rời khỏi từ khi nào? Sao ngay cả ta cũng không phát hiện hắn đã rời đi...
Ôm lấy nghi hoặc đồng dạng còn có Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Bọn họ đã thủ ở nơi này nhiều năm, thủy chung cũng không nhìn thấy Chung Nhạc rời khỏi. Mà vừa rồi Chung Nhạc lại là từ bên ngoài trở về, khiến cho bọn họ không kịp dự liệu, đang định xuất thủ, thì Chung Nhạc đã thôi động Không Gian Luân Hồi, trực tiếp dịch chuyển cả người lẫn thuyền vào trong Tổ Đình.
Một lúc sau, một chiếc thuyền nhỏ từ trong Tổ Đình lái ra, đi tới phía trước khỏa Tà Đế Thần Nhãn kia. Nhãn đồng Tà Đế Thần Nhãn xoay chuyển một vòng, rơi xuống trên người Chung Nhạc đang đứng trên chiếc thuyền nhỏ.
- Một cỗ phân thân!
Trong khỏa Tà Đế Thần Nhãn kia vang ra tiếng cười lạnh của Tiên Thiên Tà Đế:
- Tiểu quỷ, ngươi để phân thân tới gặp ta là có chuyện gì?
- Ta tới hiến vật quý a!
Phân thân Chung Nhạc lấy ra một cái hộp vuông, mỉm cười nói:
- Tà Đế Bệ hạ là muốn lấy được Luân Hồi Đằng của ta hơn, vẫn là càng muốn chiến thắng Hắc Đế hơn? Trong cái hộp vuông này chính là một con mắt của Hắc Đế. Ta nguyện hiến vật quý cho Tà Đế Bệ hạ, giúp Bệ hạ chiến thắng Hắc Đế!
Nhãn đồng Tiên Thiên Tà Đế chuyển động, nhãn cầu cơ hồ dán sát về phía chiếc thuyền nhỏ, tựa hồ là muốn nhìn hắn một cách rõ ràng, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn gây xích mích cảm tình giữa ta và Hắc Đế sư huynh?
Phân thân Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Giữa hai vị có cảm tình gì đáng nói sao?
Trong khỏa Tà Nhãn kia truyền ra tiếng cười của Tiên Thiên Tà Đế:
- Tự nhiên là không có! Tiểu quỷ, ngươi tới đây hiến vật quý, nhất định là có chuyện muốn cầu, có đúng không? Bất quá, ta sẽ không đáp ứng ngươi! Khỏa nhãn cầu này của Hắc Đế vốn dĩ chính là của ta! Mục Tiên Thiên bảo ngươi chuyển nó tới tay ta, lại bị ngươi ngăn chặn nuốt riêng! Hiện tại ngươi giao lại cho ta, chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi!
Phân thân Chung Nhạc cười híp mắt, nói:
- Tà Đế Bệ hạ, bảo vật trong thiên hạ chẳng lẽ không phải kẻ nào đạt được thì chính là của kẻ đó sao? Tiểu tử nguyện ý hiến khỏa Hắc Đế Ma Nhãn này cho Bệ hạ, mời Bệ hạ lui trở về Tà Đế Cung. Bệ hạ căn bản không thể đánh vào địa bàn của ta! Hơn nữa, đã có Hắc Đế Ma Nhãn, Bệ hạ cũng cần có thời gian đi nghiên cứu tuyệt học của Hắc Đế, cho dù có lấy được Luân Hồi Đằng cũng không rảnh để tế luyện. Đúng rồi! Ta quên nói cho Bệ hạ biết, trong Hắc Đế Ma Nhãn còn có một kiện Mộ Cổ nữa!
Trong lòng Tiên Thiên Tà Đế cực kỳ tâm động, đột nhiên khỏa Tà Nhãn kia chợt mở ra, lộ ra một cái miệng lớn máu chảy đầm đìa. Một cái lưỡi đỏ thắm phóng ra, một hơi nuốt chửng phân thân Chung Nhạc, cả người lẫn thuyền vào trong bụng chính mình.
Khỏa Hắc Đế Ma Nhãn kia tự nhiên cũng bị hắn nuốt vào trong bụng.
- Vật nhỏ khốn kiếp! Không ngờ lại dám cò kè mặc cả với ta, dạy ta phải làm như thế nào!
Khỏa Tà Nhãn kia nuốt phân thân Chung Nhạc vào trong bụng, nhận được cái hộp vuông, lập tức một đường lao vút đi:
- Bất quá, tên tiểu khốn kiếp này nói không sai! Nếu ta đã không có khả năng đạt được Luân Hồi Đằng, không bằng vẫn là nghiên cứu Hắc Đế và tuyệt học của hắn trước!
Cùng lúc đó, lại có hai chiếc thuyền nhỏ khác lái ra khỏi Tổ Đình, trên mỗi chiếc thuyền nhỏ đều có một gã phân thân Chung Nhạc, tay đều cầm theo một cái hộp vuông.
- Ma Đế Bệ hạ, tiểu tử tới đây hiến vật quý! Trong cái hộp vuông này chính là xương đầu của Tiên Thiên Thần Đế! Tiểu tử nguyện trợ giúp Ma Đế, sớm ngày giết chết nghịch tặc, phát huy Ma đạo trong thiên hạ!
- Thần Đế Bệ hạ, tiểu tử tới đây hiến vật quý! Trong cái hộp vuông này chính là cái đuôi của Tiên Thiên Ma Đế! Tiểu tử nguyện trợ giúp Thần Đế, sớm ngày hàng ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa!
Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế đều tự thu lại cái hộp vuông, đột nhiên thoáng liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng đều khẽ động, một chưởng đánh vỡ nát phân thân của Chung Nhạc, cả người lẫn thuyền.
Tiên Thiên Thần Đế lớn tiếng quát mắng:
- Tiểu tặc lớn mật! Dám can đảm gây xích mích tình nghĩa giữa ta và Ma Đế!
Tiên Thiên Ma Đế cũng cao giọng quát mắng:
- Ngươi đừng mơ tưởng phá hỏng tình hữu nghị giữa ta và Tiên Thiên Thần Đế đạo huynh!
Hai tôn Thần Vương lưu lại một câu nói, đều tự xoay người rời đi, không tiếp tục lưu lại nữa. Nếu bọn họ lại tiếp tục canh chừng ở nơi này, đối phương từ trên thân ngoại thân của chính mình nghiên cứu ra đạo pháp thần thông của chính mình, chỉ sợ chính mình sẽ liền không xong rồi.
- Tiên Thiên Tà Đế quả nhiên là đạo Long văn Thái Cực điều hòa giữa Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Tà Đế không còn, Ma Đế và Thần Đế sẽ liền lập tức trở mặt!
Trong Tổ Đình, ánh mắt Chung Nhạc chớp động. Muốn diệt hai tôn Thần Vương Thái Cổ Thần Ma Nhị Đế, trước cần phải diệt Tiên Thiên Tà Đế. Tiên Thiên Tà Đế chưa trừ, Nhị Đế khó trừ.
- Bất quá, đám gia hỏa này đã tiến hành bế quan, nghiên cứu nhược điểm lẫn nhau, cuối cùng cũng có thể để cho ta dễ thở một chút rồi!
Đúng lúc này, đột nhiên có Thần quan từ Tử Vi đi tới, tuyên đọc Đế chỉ của Mục Tiên Thiên, nói:
- Lệnh Thiên Thừa Tướng đăng triều yết kiến!
Chung Nhạc tiếp chỉ, trong lòng chấn động:
- Mục Tiên Thiên thành Đế rồi? Hay là nói hắn đã bình định xong hết thảy loạn lạc trong Tinh vực Tử Vi, chuẩn bị chém ta rồi?
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |