← Ch.1324 | Ch.1326 → |
- Sao có thể như vậy?
Càn Đô Thần Vương có chút mờ mịt, lẩm bẩm:
- Sao mỗi một người chúng ta đều đối mặt với chúng ta hoàn mỹ nhất?
Cho dù mạnh mẽ như Lôi Trạch Cổ Thần, mạnh mẽ như Thiên, cũng có nghi hoặc đồng dạng. Bọn họ đồng thời công kích về phía Tứ Diện Thần, tương đương với vây công đối phương, nhưng mỗi một người đều giống như đang đơn độc đối mặt với tôn Tứ Diện Thần này, mỗi một người đều tao ngộ với chính mình ở trạng thái hoàn mỹ nhất, cường đại nhất. Giống như là đang chiến đấu với chính mình ở cảnh giới Đạo Thần vậy.
Tôn Tứ Diện Thần kia nói, bọn họ không biết rõ Đạo Thần là cảnh giới như thế nào. Lẽ nào Đạo Thần thật sự cường đại tới trình độ này? Hoặc là tôn Tứ Diện Thần này chỉ là một cái ngoại lệ?
Đại đạo Lôi Đình trong cơ thể Lôi Trạch Cổ Thần dâng trào, toàn lực thôi động Tiên Thiên Quả Thụ, quát lớn:
- Ta từng trải qua vô số trận chiến trong tuế nguyệt vô tận, cũng chưa bao giờ nhận thua qua! Lần này cũng không có khả năng thua! Lại tới!
Khí huyết của hắn ầm ầm bạo phát, thân thể Tiên Thiên Thần Long du động, bất kỳ một động tác nào đều là thể hiện của đại đạo, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự cuồng dã và bá đạo của Viễn Cổ Hồng Hoang. Hắn so với lúc trước còn cường đại hơn, còn đáng sợ hơn nhiều. Dưới sự gia trì của Luân Hồi Đằng, ảo diệu của Thất Đạo Luân Hồi đã bị hắn kích phát.
Chiến Long Tại Thiên, máu nhuộm Huyền Hoàng!
Hai tộc Yểm Tư thị và Phục Hy thị đều có khí huyết vô cùng hùng hậu, Thần Tâm cung cấp cho hai tộc khí huyết cường đại không gì sánh được, mà Thần Tâm lại chính là di truyền từ Lôi Trạch.
Lúc này, khí huyết của Lôi Trạch Cổ Thần giống như đại dương tinh hải vậy, cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người đều phải líu lưỡi. Dưới sự tẩm bổ của khí huyết vô cùng nồng nặc, uy năng của Tiên Thiên Quả Thụ bị thôi phát tới mức tận cùng, quả thụ nở hoa, kết quả. Chín mươi chín quả Tiên Thiên Quả Thực biến thành chín mươi chín cái thế giới, phát ra một tiếng ầm vang thật lớn, công kích về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Cùng lúc đó, tất cả cường giả còn lại cũng tề cử động, cũng đồng thời công kích về phía Tứ Diện Thần. Cho dù là Chung Nhạc, cũng lạy dài tới đất về phía Phù Tang Thần Thụ, trong miệng cầu khấn:
- Mời Thần thụ thể hiện uy năng!
Gốc Tiên Thiên Linh Căn này dưới sự cầu khấn của hắn, vậy mà toàn diện sống lại, bùng phát ra Thần uy cái thế.
Từ Thời đại Đại Toại trở về sau, trải qua gần hai trăm vạn năm tuế nguyệt Hỏa Kỷ và Địa Kỷ, vô số Yểm Tư thị và Phục Hy thị đã từng triều bái Phù Tang Thần Thụ, toàn bộ lực lượng tế tự uẩn tàng trong cây cổ thụ này nhất thời bùng phát. Chỉ thấy trong cây Thần thụ này truyền ra thanh âm tế tự vang vọng tới cực điểm, ức ngàn vạn thanh âm trọng điệp lại với nhau, biến thành tiếng gào thét vô cùng to rõ, giống như Hậu Thiên Thần Ma tụng ca vậy.
Ầm ầm!
Toàn thân Phù Tang Thần Thụ lan tỏa Hỗn Độn Hỏa, đốt sập hư không, khiến cho thiên không phiến Cấm khu Thời Không thứ sáu này cũng chậm rãi chấn động hòa tan ra. Thần Hậu nương nương tay cầm Phù Tang Thần Thụ, oanh động nện thẳng về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Một khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo một cỗ chấn động càng kịch liệt hơn truyền tới. Mẫu Hoàng Đại Đế lăn lông lốc đập vào một ngọn Đạo sơn. Thần khí Vãng Sinh soạt một tiếng bay tới, nện thẳng lên trên người nàng, vững vàng ghim chặt thân thể nàng vào trong ngọn Đạo sơn tàn phá kia.
Thiên khung đột nhiên giống như lưu ly vậy, ầm ầm vỡ nát, thân thể Thiên vỡ vụn thành không biết bao nhiêu mảnh. Vô số huyết vũ từ trên trời đổ xuống. Sau khi huyết vũ rơi xuống đất, vô số khối thịt nhanh chóng nhúc nhích, dung hợp thành một chỉnh thể, biến thành một vị Thần không có khuôn mặt, trên mặt tràn ngập lôi đình lăn lộn.
Càn Đô Thần Vương cũng ngã văng xuống đất, bị một bàn chân lớn dẫm mạnh lên trên mặt đất. Toàn thân hắn đột nhiên băng liệt, chia ra làm mười chín phần, biến thành mười chín Thiên đạo viễn độn bỏ chạy, tránh thoát sát chiêu.
Phía bên kia, tứ chi Tương Vương bị chém đứt, Thiên Hà băng liệt, cái đầu vội vàng co rụt vào trong vỏ rùa, nhanh như chớp lăn đi. Sau lưng hắn, một dòng Thiên Hà phóng vọt tới, hạo hạo đãng đãng, đẩy hắn bay lên thật cao, không ngừng lăn lộn bay về phía xa xa.
Thân thể Lôi Trạch Cổ Thần ầm ầm rơi xuống đất, tay chống Tiên Thiên Quả Thụ, cành lá quả thụ điêu linh. Hắn gian nan ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôn Tứ Diện Thần kia, lẩm bẩm:
- Sao có thể cường đại như vậy?
Mà ở một bên khác, đuôi rắn của Thần Hậu nương nương vờn quanh trên Phù Tang Thần Thụ. Huyền Hoàng Hải vỡ nát, đánh bay nàng cả người lẫn cây.
Đám người không ngừng phù phù thở hổn hển. Tôn Tứ Diện Thần kia vẫn đứng yên ở nơi đó, không nhận phải bất cứ thương tổn gì, cho dù là làn da cũng không bị tổn hại một tia, lông tóc toàn thân cũng không gãy mất nửa sợi.
Hắn cường đại tới mức khiến cho người ta tuyệt vọng!
Bản thân hắn giống như một cái gương cầu vậy, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều nhìn thấy chính mình sau khi phóng đại rất nhiều lần. Đây cơ hồ là chuyện tình không cách nào tưởng tượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bất luận là Cự bá trong Cổ Thần Vương như Lôi Trạch Cổ Thần, Thần Hậu nương nương bậc này, hay là những tân tú mới xuất hiện như Mẫu Hoàng, Thiên... hắn cũng đều có thể chiếu rọi ra một mặt cường đại nhất hoàn mỹ nhất của đối phương.
Loại thần thông này quả thật không thể tưởng tượng, khiến cho người ta khó hiểu, không cách nào phá giải được thần thông của đối phương.
Trong lòng Chung Nhạc cũng có một loại cảm giác tuyệt vọng:
- Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, loại thần thông này quả nhiên biến thái tới tận cùng, khó trách ngay cả Phục Mân Đạo Tôn cũng không cách nào phá giải!
Trước đây hắn từng ở trong Luân Hồi Táng Khu nhìn thấy qua loại thần thông này, mặc dù không biết loại thần thông này thi triển như thế nào, nhưng hắn lại biết một chút ảo diệu bên trong. Tứ Diện Thần cũng không phải thật sự biến thành chính mình hoàn mỹ nhất trong mắt tất cả mọi người, đây thật ra vẫn là thần thông Nhất Niệm Vạn Giới Sinh.
Chỉ là loại thần thông này thật sự rất tinh diệu, ý niệm của tôn Tứ Diện Thần này bao phủ thân thể chính mình, vô cùng vô tận ý niệm lớn lớn nhỏ nhỏ biến thành vô cùng vô tận thế giới lớn lớn nhỏ nhỏ.
Vô số thế giới do ý niệm của hắn biến thành đã tạo thành hình thái một cái gương cầu, nhìn hắn từ bất kỳ một phương hướng nào, đều chỉ nhìn thấy hắn sau khi đã trải qua vô số thế giới trùng trùng điệp điệp vặn vẹo.
Đám người đã nhìn thấy chính mình dưới trạng thái hoàn mỹ nhất, chính mình dưới trạng thái Đạo Thần từ trên người hắn. Bọn họ công kích về phía hắn, cũng sẽ bị chính mình dưới trạng thái Đạo Thần phản công trở lại.
Chính mình dưới trạng thái Đạo Thần, cũng không phải là chính mình, mà là tôn Tứ Diện Thần kia.
Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Tứ Diện Thần, trong vạn giới này khẳng định có Thế giới Lôi Trạch do Đại đạo Lôi Đình cấu thành, Thế giới Hậu Thiên Thiên Đạo do Hậu Thiên Thiên Đạo cấu thành, Thế giới Tiên Thiên Thiên Đạo do Tiên Thiên Thiên Đạo cấu thành... Chỉ sợ trong Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của hắn đều có thế giới đối ứng với tất cả mọi người bọn Lôi Trạch, Thiên, Càn Đô, Thần Hậu...
Phản công bọn họ, chính là bóng dáng của Tứ Diện Thần do cái thế giới kia chiết xạ, về phần bộ dáng giống như bọn họ dưới trạng thái Đạo Thần, hẳn là thủ thuật che mắt của tôn Tứ Diện Thần này.
Diện mục chân thật của hắn chính là ẩn giấu phía sau đám vạn giới trùng trùng điệp điệp. Vạn giới đã vặn vẹo quang tuyến, bất luận kẻ nào nhìn về phía Tứ Diện Thần, đều chỉ nhìn thấy chính bản thân bọn họ.
Làm sao hắn làm được, mặc dù Chung Nhạc cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng nguyên lý nhất định là như vậy.
*****
Cho dù đã biết được nguyên lý, nhưng vẫn không cách nào phá giải loại thần thông này.
Đây là một loại khiến cho người ta tuyệt vọng thần thông hoàn mỹ, thần thông không thể phá giải.
- Lại tới a!
Lôi Trạch Cổ Thần quát lớn một tiếng, một lần nữa công kích về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Đám người lại vận khởi toàn bộ tu vi pháp lực, một lần nữa giết về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Lại là một cỗ ba động kịch liệt, toàn thân đám người đẫm máu, thương thế càng nặng hơn, cho dù là Lôi Trạch Cổ Thần nổi danh dũng mãnh, hiện tại cũng lắc lắc lư lư, khó có thể đứng vững.
- Oa!
Mẫu Hoàng Đại Đế há miệng thổ huyết, lẩm bẩm:
- Ta hẳn không nên đáp ứng Phục Hy đi tới đây! Hiện tại ta đã hối hận rồi...
Thiên cũng đã hối hận rồi. Hắn vốn cho rằng chính mình chênh lệch với Đạo Thần chân chính cũng không quá lớn, không ngờ đi tới nơi đây mới phát hiện, chênh lệch lại to lớn như thế, to lớn mới mức khiến cho chính hắn cũng phải tuyệt vọng.
Tứ Diện Thần chính là một tồn tại không thể chiến bại, đứng sừng sững trước mặt bọn họ, mà bọn họ những tồn tại cường đại không gì sánh được, hô phong hoán vũ dưới Hạ giới này, ở trước mặt hắn chỉ giống như kiến càng lay cổ thụ, cực kỳ nhỏ yếu, vô cùng buồn cười.
- Lại tới a!
Lôi Trạch Cổ Thần giãy dụa đứng dậy, Thần huyết đột nhiên thiêu đốt, cười lạnh một tiếng, nói:
- Niên đại Hắc Ám ta đã tung hoành thiên hạ, hắc ám tiêu tan ta cũng vẫn là một đường đánh tới, Niên đại Hỗn loạn ta vẫn là tiếp tục một đường giết qua! Chỉ là một tên sâu bọ giấu đầu giấu đuôi, không dám lộ ra chân diện mục, lẽ nào ta lại không đánh qua nổi sao? Tái chiến a!
- Nói thật hay!
Tương Vương bật cười ha hả, sự nhát gan khiếp sợ trước đây hoàn toàn không cánh mà bay:
- Lôi Trạch đạo huynh, ta quả thật không bằng ngươi! Ngươi là từ Niên đại Hắc Ám một đường đánh tới, một đường giết qua, mà ta thì từ Niên đại Hắc Ám một đường trốn tránh cho tới hiện tại. Thời kỳ Đại Tư Mệnh thống trị, ta bắt đầu ẩn tàng, Thời đại Hắc Ám tiêu tan, ta cũng vẫn ẩn tàng, Niên đại Hỗn loạn ta muốn tiếp tục trốn tránh, kết quả bị đám người Hắc Đế Bạch Đế dụ dỗ chạy đi khai thiên, suýt chút nữa đã chết rồi. Từ đó về sau, ta mãi vẫn luôn ẩn núp trong Thiên Hà. Hiện tại ta trốn không được nữa rồi, cái Đạo Giới chó má này căn bản là không chỗ có thể trốn, thật là khốn kiếp! Không thể làm gì khác hơn là đánh một trận!
Chiến lực của hắn vẫn cực kỳ đáng sợ, nhưng đã không bằng trước đây, không còn cường đại như lúc trước nữa, chỉ còn có ý chí bất khuất là vẫn vô cùng cường liệt.
Nhưng ý chí có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể chiến bại vị tồn tại không thể địch nổi này.
Đám người Thần Hậu, Thiên, Càn Đô và Mẫu Hoàng Đại Đế bật cười ha hả, thanh âm chấn động thiên không, từ Cấm khu Thời Không thứ sáu này truyền chấn vang vọng vào trong Đạo Giới trống trống trải trải hoang liêu điêu tàn kia.
- Nếu đã tránh không thoát, vậy thì liều chết tái chiến a!
- Trước đây, chúng ta có khả năng là đối thủ, có khả năng là địch nhân, tương lai cũng có khả năng là đối thủ, cũng có khả năng là địch nhân, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một đối thủ duy nhất, một địch nhân duy nhất!
...
Sau chấn động kịch liệt bạo phát, lại là bi thương tĩnh mịch. Đám người Mẫu Hoàng, Càn Đô, Tương Vương... ngã rạp trên mặt đất. Thiên thì giãy dụa đứng dậy, thân thể lắc lắc lư lư, đột nhiên lại phốc một tiếng ngã xuống.
Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương thì chống lấy Linh căn thiên địa trong tay chính mình, kiên trì không ngã, nhưng khí huyết cũng không còn dồi dào như trước đây.
Càn Đô Thần Vương nằm ngửa trên mặt đất, cực kỳ gian nan quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc, nhếch miệng cười, nói:
- Phục Hy, ngươi mời cường giả tới quá ít rồi! Thật sự quá ít rồi! Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi và Phong Thiên Nhân bế quan ba ngày, đã tu luyện được thủ đoạn gì rồi? Còn không nói nữa...
Tương Vương nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta vốn không nên nhúng tay vào vũng nước đục này! Không nhúng tay vào, ta hẳn còn có thể tiếp tục sống sót...
Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái. Hắn và Phong Hiếu Trung bận rộn duy trì Luân Hồi Đằng, không công kích tôn Tứ Diện Thần kia, bởi vậy cũng không bị thương. Nhưng chỉ dựa vào hai người bọn họ, căn bản không có khả năng xoay chuyển chiến cuộc.
- Bất luận các ngươi mời bao nhiêu cường giả tới, kết cục cũng đều giống như vậy, không có loại kết cục thứ hai!
Tôn Tứ Diện Thần kia tăng nhanh cước bộ, đi về phía đám người, thản nhiên nói:
- Cho dù các ngươi có kéo toàn bộ các Thần Vương, Đại Đế trên thế gian tới đây, kết quả cũng vẫn là như vậy. Chưa thành Đạo Thần, đều là kiến hôi. Hiện tại, các ngươi đã không còn lực lượng tiếp tục tái chiến nữa rồi a? Thật đáng thương!
Hắn khẽ giơ bàn tay lên. Khoảnh khắc này, Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc nhìn thấy vô số bàn tay theo hắn giơ tay lên mà cùng nhau giơ lên, đây chính là diệu dụng của Nhất Niệm Vạn Giới Sinh.
Đột nhiên, Cấm khu Thời Không thứ sáu nhẹ nhàng chấn động một cái. Tôn Tứ Diện Thần kia lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chỉ thấy từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên xuất hiện trong Cấm khu Thời Không thứ sáu này.
Hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi hai chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cùng nhau xuất hiện, tràng cảnh cực kỳ bao la hùng vĩ. Trên từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, từng đạo từng đạo thanh âm vang lên, rất nhiều thanh âm hội tụ thành dòng.
- Không thể chiến thắng ngươi, vậy thì kéo ngươi xuống Hạ giới a! Khiến cho ngươi không còn là Đạo Thần nữa!
- Khu Luân Hồi thứ bảy, mở!
- Lục Giới nhất thống, Vũ Trụ Luân Hồi!
Từng gốc từng gốc Luân Hồi Đằng gào thét diễn sinh, từ trên từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền kia điên cuồng lan tràn ra, xuyên qua thiên không, xông thẳng tới Đạo Giới phía sau Cấm khu Thời Không thứ sáu, ý đồ muốn liên tiếp với Đạo Giới.
Cùng lúc đó, vô số sợi dây leo thanh đằng vô cùng thô to điên cuồng diễn sinh, từ trên vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền lan tràn ra, xuyên thấu tầng tầng không gian, diễn sinh về phía Hạ giới.
← Ch. 1324 | Ch. 1326 → |