Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1327

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1327: Hai trăm năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Rốt cuộc đã nhìn thấy sau lưng của ngươi!

Lôi Trạch Cổ Thần mãnh liệt đuổi tới, trong lòng không khỏi đại hỉ. Hiện tại Tứ Diện Thần rốt cuộc không còn là Tứ Diện Thần nữa, phần lưng hắn đã xuất hiện trong tầm mắt của Lôi Trạch Cổ Thần. Sở dĩ Tứ Diện Thần được gọi là Tứ Diện Thần, bởi vì bất luận tiến công từ phương hướng nào, đều là công kích về phía chính diện của hắn, bị hắn rõ ràng nắm giữ, không có bất kỳ góc chết nào.

Nhưng hiện tại cảnh giới của Tứ Diện Thần từ cảnh giới Đạo Thần rơi xuống, đã không còn là Đạo Thần nữa, đã có góc chết. Chỉ cần có góc chết, sẽ có sơ hở, sẽ có khả năng bị đánh bại.

Tứ Diện Thần đối với Lôi Trạch Cổ Thần từ phía sau giết tới làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc và không hiểu, tựa hồ đang nghi hoặc vì sao trong Đạo Giới Chi Môn lại xuất hiện hai kiện bảo vật này.

Hai kiện bảo vật này là đại đạo thuần túy biến thành, tựa hồ đang bảo vệ cánh cửa của Đạo Giới.

- Đây là phản bội a!

Đột nhiên, Tử Trúc chợt mạnh mẽ quất xuống, Tứ Diện Thần giơ tay lên đón đỡ. Đồng thời, Mộ Cổ cũng thùng thùng chấn động, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của hắn vẫn chưa sinh ra đã bắt đầu sụp đổ, bị Tử Trúc quất lên trên người, lăn lộn té thẳng xuống dưới.

Bá!

Đúng lúc này, Tiên Thiên Quả Thụ cũng mạnh mẽ quất tới. Toàn thân Tứ Diện Thần đều là máu, sau đó lại là Phù Tang Thần Thụ quất xuống. Cấm khu Thời Không thứ sáu ầm ầm đổ nát, thân ảnh Tứ Diện Thần nhất thời từ trong Cấm khu Thời Không thứ sáu vỡ nát rơi ra.

- Cấm khu Thời Không thứ sáu chỉ cần xuất hiện tại Hạ giới, liền sẽ xuất hiện tại mười vạn năm trước. Nếu nó quay trở lại Đạo Giới, sẽ là ở trong Đạo Giới hiện tại!

Thanh âm tôn Tứ Diện Thần kia vang vọng:

- Các ngươi đánh ta trở về mười vạn năm trước, ta sẽ có thời gian mười vạn năm tiến hành bố trí. Đợi tới lúc các ngươi về tới hiện tại, sẽ phát hiện hết thảy đều đã muộn rồi!

Thân hình hắn biến mất không thấy đâu nữa.

Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay tới, lao thẳng về phía địa phương Tứ Diện Thần rơi xuống. Lại có mấy chiếc Cổ thuyền phân biệt nhất nhất cứu lên đám người trong Cấm khu Thời Không thứ sáu vỡ nát, sau đó xông thẳng về phía Hạ giới.

Trên một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, Thiên với hình thái khối thịt đang quấn lấy hai chân của Càn Đô Thần Vương, đã bao lấy hai chân hắn, giống như một khối quái nhục đang nỗ lực nuốt chửng Càn Đô. Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền vội vàng tách hai người ra.

Càn Đô Thần Vương phù phù thở hổn hển, dùng chân đạp khối thịt Thiên đang nỗ lực một lần nữa leo lên trên người hắn ra.

Hô hô hô!

Vô số Thiên Dực Cổ Thuyền xuất hiện tại Đệ Nhất Lục Đạo Giới mười vạn năm trước, vô số Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đảo mắt nhìn bốn phía, mà tôn Tứ Diện Thần kia thì sớm đã vô tung vô ảnh.

- Mười vạn năm trước? Sao lại là mười vạn năm trước?

Từng gã từng gã Chung Nhạc lộ ra thần sắc đau lòng. Toàn thân Lôi Trạch Cổ Thần đều là máu, nỗ lực trấn áp xuống thương thế, nói:

- Cấm khu Thời Không thứ sáu kéo chúng ta vào Đạo Giới, dòng thời gian của Đạo Giới là hiện tại, mà Cấm khu Thời Không thứ sáu quay trở lại Hạ giới chính là mười vạn năm trước. Ngươi tinh thông Vũ Thanh Trụ Quang, hẳn là biết được muốn làm một bước này đối với một tôn Đạo Thần cũng không tính là khó khăn. Nếu phong ấn huyết mạch và nguyền rủa của ngươi đều đã giải trừ rồi, chúng ta cũng vô lực tái chiến, không bằng quay trở về hiện tại, bàn bạc kỹ hơn? Những Thân tương lai này của ngươi hẳn là cũng sắp sửa biến mất rồi a?

Chung Nhạc gật đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Ta lo lắng không phải là cái này, ta lo lắng chính là khu Luân Hồi thứ bảy...

Bàn tay hắn khẽ mở ra, một gốc Luân Hồi Đằng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đám người nhất thời ngẩn ngơ. Thần Hậu nương nương thất thanh nói:

- Như thế nào vẫn còn lại một gốc Luân Hồi Đằng? Không phải toàn bộ Luân Hồi Đằng đều đã biến thành khu Luân Hồi thứ bảy rồi sao?

- Còn dư lại một sợi bản thể!

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái, phun ra một ngụm trọc khí, nói:

- Sợi bản thể này là ta dùng để trợ giúp các ngươi duy trì Thất Đạo Luân Hồi, chưa kịp biến thành khu Luân Hồi thứ bảy. Không có gốc Luân Hồi Đằng này, không biết khu Luân Hồi thứ bảy của mười vạn năm sau sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây...

Luân Hồi Đằng cực kỳ thần diệu, là một gốc Linh căn có thể chống đỡ Thời Không Luân Hồi. Hơn hai vạn bốn ngàn gốc tương lai của gốc Linh căn này đã bị Chung Nhạc dùng để mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, nhưng còn dư lại một gốc trong tay Thân hiện tại của Chung Nhạc này vẫn chưa sử dụng tới.

Gốc Luân Hồi Đằng này là bản thể của toàn bộ hơn hai vạn bốn ngàn gốc Luân Hồi Đằng.

- Gốc Luân Hồi Đằng này vẫn chưa biến thành khu Luân Hồi thứ bảy, vậy khu Luân Hồi thứ bảy có tính là đã được sáng tạo ra rồi không?

Lôi Trạch Cổ Thần lẩm bẩm.

- Không biết!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Thời hạn ba ngày sắp tới, Thân tương lai của ta cũng sắp sửa trở lại thời gian tương lai rồi. Các vị, ta đưa các ngươi trở về hiện tại, chúng ta chỉ sợ sẽ phải chia tay hai trăm năm a!

Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên bị thời gian trường hà cuộn trào cuốn đi, gào thét bay đi, nhanh chóng trôi về phía tương lai.

Thiên Dực Cổ Thuyền dưới chân Thân hiện tại của Chung Nhạc cũng đang điên cuồng tiến lên, không theo sự khống chế của hắn.

- Các ngươi sẽ quay trở lại một khắc chúng ta rời khỏi kia, mà ta và Phong sư huynh thì sẽ xuất hiện tại hai trăm năm sau!

Chung Nhạc không nhanh không chậm nói:

- Hai trăm năm sau, chúng ta sẽ một lần nữa gặp lại. Hôm nay bất luận lập trường, bất luận địch bạn, ta đều muốn cám ơn các vị một tiếng!

Hắn khom người thi lễ. Càn Đô, Tương Vương và Thiên miễn cưỡng đứng dậy hoàn lễ. Mẫu Hoàng Đại Đế lại vẫn như cũ hôn mê chưa tỉnh. Thương thế của nàng quá nặng, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.

Thiên liếc nhìn Càn Đô Thần Vương một cái, đột nhiên mỉm cười, nói:

- Trong hai trăm năm này sẽ phát sinh rất nhiều sự tình! Ví dụ như Tà Đế và đám Thần Vương Viễn Cổ, Thần Vương Thái Cổ đã chết trong đại chiến Chư Đế kia sẽ phục sinh. Ví dụ như Tiên Thiên Thiên Đạo dung hợp với Hậu Thiên Thiên Đạo. Phục Hy, ngươi sẽ bỏ qua rất nhiều sự tình mỹ diệu a!

Sắc mặt Càn Đô Thần Vương đại biến, quát lớn:

- Phục Hy, hiện tại đã có thể xử lý hắn rồi a? Cơ hội hiếm có!

Thiên mỉm cười, nói:

- Ta và hắn đã ký kết Khế ước Hỗn Độn, sao hắn dám vi phạm lời thề chứ?

- Lôi Trạch Cổ Thần không có phát thệ a?

Ánh mắt Càn Đô Thần Vương sáng lên, nói:

- Mời Lôi Trạch đạo huynh xuất thủ, giết tên Tế Tự Thần khốn kiếp này!

*****

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Chúng ta đang ở trong thời gian quá khứ, ân oán tương lai vẫn là khoan để ý tới đã. Chư quân đều là cao thủ ta mời tới giúp đỡ, lần này cũng là liều mạng mới vượt qua trận ách kiếp này. Chúng ta không chết trong tay tôn Đạo Thần kia, sao có thể chết trong tay chiến hữu của chính mình?

Thiên mỉm cười, nói:

- Phục Hy cao thượng!

Lúc này, thanh âm suy yếu của Mẫu Hoàng Đại Đế chợt vang lên:

- Nếu Phục Hy đã không giết Thiên, vậy cũng sẽ không giết ta a? Khụ khụ khụ...

Nàng kịch liệt ho khan, gian nan ngồi dậy, liếc nhìn Thần khí Vãng Sinh đã rách nát tả tơi một cái, không khỏi than thở:

- Ta cần phải trở lại Thánh địa Vãng Sinh, mượn đại đạo nơi đó mới có thể chữa trị Thần khí Vãng Sinh được. Lần này thua thiệt lớn a!

Lôi Trạch Cổ Thần cười hắc hắc, nói:

- Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?

- Đúng vậy! Ít nhất chúng ta vẫn còn sống!

Tương Vương mỉm cười, nói:

- Chúng ta chẳng những vẫn còn sống, hơn nữa còn đánh rớt cảnh giới một tôn Đạo Thần, đánh cho cái tên kia không thể không bỏ chạy trối chết!

Đám người cười ha hả, trên thuyền nhất thời vang lên từng tràng cười sang sảng.

o0o

Thời gian chậm rãi trôi qua, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến lên. Một thời điểm nào đó, Chung Nhạc đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, mỉm cười nói:

- Ta không tiễn các vị nữa! Các vị cần phải đề phòng tôn Tứ Diện Thần kia. Bất luận Thiên hay là Mẫu Hoàng, các ngươi đều phải đề phòng hắn. Hắn là địch nhân chung của tất cả chúng ta! Thần Hậu nương nương, kính xin nương nương trả Phù Tang Thần Thụ lại cho Thang Cốc, đó không phải là đồ vật của ta. Chư quân, chúng ta hai trăm năm sau gặp lại!

Thần Hậu nương nương gật đầu. Đám người nhao nhao rời thuyền. Đợi sau khi xuống khỏi Thiên Dực Cổ Thuyền, chỉ thấy bọn họ đã tiến vào trong Tổ Đình, chính là địa phương bọn họ bước lên Thiên Dực Cổ Thuyền trở về mười vạn năm trước. Tất cả sự vật xung quanh vẫn như cũ, thậm chí ngay cả biểu tình của đám Thần tướng bên cạnh cũng là đang nhìn theo bọn họ rời khỏi.

- Phục Hy, chuyến hành trình thời gian này thật kỳ diệu! Chúng ta giống như chưa từng rời khỏi bao giờ vậy... Phục Hy?

Lôi Trạch Cổ Thần quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy Thiên Dực Cổ Thuyền đâu nữa. Nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn đang ở đây, chính là dừng lại bên cạnh bọn họ.

- Đối với chúng ta, Phục Hy và Phong Thiên Nhân đã là u linh tới từ tương lai rồi, là không thể thấy nữa! Chúng ta căn bản không thể nhìn thấy hắn!

Thần Hậu nương nương nhẹ giọng nói:

- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại a!

Đám người Thiên, Càn Đô, Tương Vương, Mẫu Hoàng và Táng Linh nhìn về phía địa phương Thiên Dực Cổ Thuyền hẳn là nên xuất hiện. Thiên nhẹ giọng nói:

- Hai trăm năm sau, ai biết sẽ là tình hình gì? Phục Hy, khi đó chúng ta gặp lại a!

- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại!

- ...

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc trầm mặc lặng lẽ. Phong Hiếu Trung nói:

- Sư đệ, chúng ta cần phải đi thời không hai trăm năm sau. Tất cả mọi thứ ở nơi này đối với chúng ta đều là quá khứ, đều là không thể thay đổi. Chỉ có hai trăm năm sau mới là dòng thời gian thuộc về chúng ta!

- Gặp lại sau a!

Chung Nhạc vung tay lên, Thiên Dực Cổ Thuyền phá không bay đi. Chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền này rất nhanh đã đuổi theo những chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, vạn thuyền tề phát, mênh mông hạo hãn.

Đột nhiên, một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền chợt biến mất, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên hư hóa, cuối cùng không thấy hình bóng.

Sau đó lại thêm một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cùng với Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên mông lung, biến mất trong thời gian trường hà. Bọn họ trong thời gian hai trăm năm tương lai này đều sẽ lần lượng theo thời gian trường hà tiến lên mà không ngừng biến mất, cuối cùng nghênh tiếp bọn họ chính là thế giới hai trăm năm sau.

Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, từng gã từng gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung lần lượt tiêu tán, phảng phất như chưa từng tồn tại qua vậy.

Dòng thời gian tiếp tục tiến về phía trước, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cũng đang tiến về phía trước. Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn tràng diện kỳ diệu mà sầu não từng cái từng cái chính mình lần lượt biến mất, không nói lời nào.

- Trong hai trăm năm này, sẽ có rất nhiều nguy hiểm a?

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Sư huynh, chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng những chúng ta này lại đang ở trong thời gian quá khứ. Có lẽ chúng ta có thể khiến cho chúng ta đi làm chút chuyện cho chúng ta trong quá khứ!

Những lời này vô cùng khó hiểu, nhưng Phong Hiếu Trung lại hiểu được, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi muốn làm chuyện gì?

- Ta không muốn lưu lại chút tiếc nuối nào, không muốn sau khi chúng ta tới hai trăm năm sau lại phát hiện những người chúng ta quan tâm đã không còn ở nhân thế. Ta không muốn hai trăm năm sau lại nhìn thấy tình cảnh bi thương, cho nên...

Chung Nhạc lấy ra gốc Luân Hồi Đằng cuối cùng, nhẹ nhàng vứt lên. Gốc Luân Hồi Đằng kia bay về phía một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, rơi xuống trong tay Chung Nhạc trên chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền kia.

Chung Nhạc phất phất tay, chia tay với chính mình, sau đó nhìn thấy gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung kia dần dần tiêu tán, không còn tồn tại.

- Ngươi đã lưu Luân Hồi Đằng lại tại thời điểm tám mươi năm trước?

Phong Hiếu Trung nhất thời giật mình, nhìn thấy chính mình và Chung Nhạc của tám mươi năm trước mang theo gốc Luân Hồi Đằng kia biến mất, có chút không hiểu, nói:

- Ta và ngươi không tồn tại trong quá khứ hai trăm năm, Luân Hồi Đằng cũng sẽ bị ném vào trong tinh không phụ cận Tổ Đình, biến thành vật vô chủ! Nếu bị người khác lấy được...

- Trong Luân Hồi Đằng vẫn còn lạc ấn của ta, cho dù có bị người khác lấy được, tương lai ta cũng có thể đoạt lại. Gốc Luân Hồi Đằng này có thể xuyên qua thời không, có lẽ ta có thể mượn Luân Hồi Đằng để hoàn thành một số sự tình!

Chung Nhạc ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Hai trăm năm vô vàn biến hóa! Sư huynh, chúng ta nên chuẩn bị cho hai trăm năm sau rồi. Ta đã giải khai phong ấn phàm huyết, trong phàm huyết không có bất cứ thứ gì cả, là một chuyện xấu, nhưng sao lại không phải là chuyện tốt đây? Ta chuẩn bị triệt để nghịch chuyển Tiên Thiên, cần biến phàm huyết thành Tiên Thiên Thần Huyết! Sư huynh, ta có thể sẽ nghịch chuyển Tiên Thiên trước ngươi một bước, trở thành tôn Tiên Thiên Thần đầu tiên Hậu Thiên chứng Tiên Thiên trên thế gian a!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)