Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1401

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1401: Nhớ mãi không quên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng có thể khẳng định mục đích chuyến đi này của Chung Nhạc. Mục đích của Chung Nhạc từ lúc mới bắt đầu đã không phải là thăm dò Luân Hồi Đạo Giới, hoặc là để cho Luân Hồi Thánh Vương trở thành trợ thủ của chính mình. Mục đích của hắn chính là tu hú chiếm tổ chim sáo, giết chết Linh thai của Luân Hồi Thánh Vương, tự mình ngồi lên ổ của Linh thai, hấp thu Đại đạo Luân Hồi.

Vô pháp vô thiên! Quả thật chính là vô pháp vô thiên a!

Luân Hồi Thánh Vương là tồn tại cường đại tới mức nào?

Hắn còn chưa xuất thế đã dẫn động đại đạo thiên địa, khiến cho đại đạo Lục Giới hình thành hư ảnh, không ngừng biến thành Đạo quang trở thành chất dinh dưỡng của hắn, tẩm bổ cho hắn trưởng thành.

Hắn thậm chí còn bức cho sinh linh Hỗn Độn do Tứ Diện Thần biến thành không thể không bại lui, bỏ chạy vào trong Đạo Giới.

Tồn tại bậc này, cứ như vậy bị Chung Nhạc một đao chém đôi, sau đó Chung Nhạc còn chiếm đi sào huyệt của hắn, tự mình hưởng thụ Đại đạo Luân Hồi, luyện hóa Đại đạo Luân Hồi nữa.

- Không thể để cho hắn đạt được cơ duyên của Luân Hồi Thánh Vương! Nếu để cho hắn nhận được toàn bộ cơ duyên của Luân Hồi Thánh Vương, vậy Thiên Hoàng Đế một đời này sẽ không ai có thể chế phục được!

Khóe mắt Đại Tư Mệnh khẽ nhảy lên. Nếu Chung Nhạc thôn phệ luyện hóa được Đại đạo Luân Hồi, mặc kệ hắn có thể mượn cơ hội này trở thành Đạo Thần hay không, cũng đều sẽ trở thành không có địch thủ.

Cho dù là Đại Tư Mệnh, cho dù là Khởi Nguyên Đạo Thần, cho dù là Tứ Diện Thần, cũng đều không phải là đối thủ của hắn.

Chiến lực bậc này, tuyệt đối sẽ là đệ nhất nhân từ trước tới nay.

Thậm chí có thể nói, trong năm tháng lâu dài vô tận sau này, nếu đạo pháp thần thông không có đại bạo tạc, lại có sự tiến bộ nhảy vọt, thì sẽ không một kẻ nào có thể siêu việt được hắn.

Bất quá, nếu thời điểm này hắn ngăn cản Chung Nhạc, vậy quan hệ liên minh vốn dĩ đã rất mong manh giữa hai người sẽ liền vỡ tan. Hắn dung túng đám Thần Vương dưới trướng đi thôn phệ Tân Đế tu thành Đế cảnh, chuyện này tuyệt đối không có khả năng vĩnh viễn giấu diếm được Chung Nhạc. Mà chuyện tình thôn phệ Chư Đế, cũng có phần của Đại Tư Mệnh. Đại Tư Mệnh dùng thủ đoạn cướp đoạt sinh mệnh của Tân Đế, rút ra tu vi đại đạo kẻ này chính là nhanh chóng nhất, sẽ không phát sinh chiến đấu, kinh động tới những người khác.

Những năm qua, sở dĩ bọn họ làm được bí ẩn như vậy, khiến cho Chung Nhạc không thể phát hiện, chính là do Đại Tư Mệnh đã xuất thủ.

Mà hành trình Luân Hồi Đạo Giới lần này, Chung Nhạc khẳng định đã phát hiện ra một chút dấu vết tơ nhện.

Nếu lần này hắn lại ngăn cản Chung Nhạc luyện hóa Đại đạo Luân Hồi, vậy liền thật sự sẽ xé rách liên minh, quan hệ giữa hai người sẽ trở thành không chết không thôi rồi.

Nhưng hắn lại không thể không ngăn cản Chung Nhạc, có thể nói là rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Khởi Nguyên Đạo Thần chỉ sợ cũng ôm ý niệm đồng dạng với hắn. Bất quá, bởi vì có Đại Tư Mệnh ở đây, hắn cũng không dám bỏ qua Đại Tư Mệnh mà công kích Chung Nhạc, đuổi Chung Nhạc xuống đài.

- Nếu lúc này ta rời khỏi, Khởi Nguyên Đạo Thần sẽ lập tức thống hạ sát thủ với Chung Sơn thị!

Đại Tư Mệnh vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên thanh âm của Chung Nhạc chợt vang lên, nói:

- Kính nhờ Đại Tư Mệnh giúp ta ngăn cản Khởi Nguyên Đạo Thần một lát! Thật không dám giấu diếm, ta thân mang ẩn tật, những năm qua bị đám vong linh vong hồn này nguyền rủa dằn vặt, cần phải mượn dùng Đại đạo Luân Hồi để luyện hóa ẩn tật!

Đại Tư Mệnh thoáng ngẩn người, nhất thời tỉnh ngộ lại. Chung Nhạc cũng không phải là Tiên Thiên Thần Ma do Đại đạo Luân Hồi sinh ra, Đại đạo Luân Hồi tự nhiên sẽ không quan tâm tới hắn, dùng Đại đạo Luân Hồi nuôi dưỡng hắn.

Chung Nhạc có thể dẫn động Đại đạo Luân Hồi và Thánh địa Luân Hồi, hoàn toàn là dựa vào đám vong linh vong hồn kia. Đợi sau khi Đại đạo Luân Hồi kéo đám vong linh vong hồn kia vào trong Luân Hồi, vậy Chung Nhạc sẽ không thể luyện hóa Đại đạo Luân Hồi được nữa, loại tràng diện kinh thiên động địa vừa rồi kia cũng tự nhiên tiêu tán.

Hắn quan tâm tất loạn, còn tưởng rằng Chung Nhạc có thể chưởng khống Đại đạo Luân Hồi, bồi dưỡng chính mình thành Luân Hồi Thánh Vương.

Đột nhiên, Khởi Nguyên Đạo Thần chợt cười lạnh một tiếng, nói:

- Đại Tư Mệnh, ngươi giúp hắn ngăn cản ta, chính là nuôi hổ thành họa! Đế Nhạc có tâm địa gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao? Hắn trước giờ vẫn luôn quen qua sông đoạn cầu, quen bỏ đá xuống giếng. Ngươi trợ giúp hắn, chính là tự đào hố chôn mình. Ngươi liên thủ với hắn đối kháng ta, cũng không thể để cho hắn quá mạnh, mạnh tới mức vượt qua ngươi, lúc đó chính là tử kỳ của ngươi! Hiện tại ngươi cắt đứt hắn tìm hiểu Đại đạo Luân Hồi vẫn còn kịp, bằng không tương lai ngươi ắt sẽ ngộ hại!

Đại Tư Mệnh lắc đầu, tế khởi Sinh Mệnh Cổ Thụ giết tới, nói:

- Ta và Bệ hạ đã ký kết Khế ước Hỗn Độn, Bệ hạ tuyệt sẽ không hại ta. Thật ra là các hạ trước đây đã từng hại ta, sao có thể khiến cho ta tin ngươi?

Khởi Nguyên Đạo Thần tế khởi Hỗn Độn Liên chống lại, uy năng của hai gốc Linh căn bùng phát, khiến cho từng cái từng cái vũ trụ bọt khí yên diệt, cười lạnh một tiếng, nói:

- Đại Tư Mệnh, ngươi cố chấp bảo thủ như vậy, xem ra vẫn là chưa ăn đủ thua thiệt a!

Đột nhiên chỉ nghe ầm một tiếng, dư ba thần thông của hai người bùng phát bốn phía, lực lượng dư ba chủ yếu va chạm lên trên người Chung Nhạc.

- Âm hiểm a!

Cặp mắt Khởi Nguyên Đạo Thần sáng lên, trong lòng thầm khen một tiếng. Cỗ lực lượng này cũng không phải là do hắn dẫn dắt đánh lên trên người Chung Nhạc, mà là hành vi của Đại Tư Mệnh. Hiển nhiên bản thân Đại Tư Mệnh cũng vạn phần kiêng kỵ Chung Nhạc.

Hành động này không phải là muốn gây nguy hiểm cho Chung Nhạc, vẫn để cho Chung Nhạc có thể khu trừ ẩn tật, nhưng tuyệt đối không để cho hắn tiếp tục luyện hóa Đại đạo Luân Hồi.

Chung Nhạc rên lên một tiếng, dư ba giao phong giữa Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần không ngừng đánh tới, liên tục oanh kích lên trên người hắn, khiến cho tốc độ hắn luyện hóa Đại đạo Luân Hồi giảm xuống thật lớn.

Đột nhiên, Phong Hiếu Trung chợt bỏ qua Thiên, lắc mình đi tới trên thạch đài, bảo hộ trước người Chung Nhạc, xuất thủ giúp hắn ngăn cản dư ba giao phong của hai người.

*****

Chung Nhạc nhất thời yên lòng, tiếp tục chuyên tâm luyện hóa Đại đạo Luân Hồi. Mà bên kia, Thiên không còn bỏ chạy nữa, mà lập tức quay đầu lại đuổi theo Càn Đô Thần Vương. Càn Đô Thần Vương không ngừng hô to gọi nhỏ, hốt hoảng chạy trốn. Bất quá, vừa rồi Thiên bị Phong Hiếu Trung liên thủ với Càn Đô Thần Vương đánh trọng thương, truy đuổi bỏ chạy khắp nơi. Lúc này Thiên nghĩ muốn giết hắn cũng là không dễ.

Chung Nhạc thì toàn lực gia tăng luyện hóa Đại đạo Luân Hồi. Hành động này đồng dạng cũng có thể trị tận gốc ẩn tật của hắn. Hắn vẫn luôn bị ức vạn oan hồn oan linh Thần Ma không ngừng quấn lấy, nguyền rủa và oán niệm quấn người, Nghiệp hỏa Nghiệp thủy do Nghiệp lực biến thành thủy hỏa tập kích, ngày đêm thống khổ, cũng có thể mượn cơ hội này đồng thời diệt trừ.

Nghiệp hỏa Nghiệp thủy tập kích vô cùng đau đớn, sớm tại thời điểm hắn san bằng Vũ trụ Cổ lão và đại quân Thần Ma tiền triều đã bắt đầu quấn lấy trên người hắn. Lúc đó ba ngàn Đế thi đã giết chết không biết bao nhiêu Thần Ma, Chung Nhạc thì giết chết Mục Tiên Thiên, san bằng cựu triều, vong linh vong hồn vô số, toàn bộ đều quy tội cho hắn, lúc đó cũng đã hình thành nên Nghiệp thủy Nghiệp hỏa.

Cộng thêm năm xưa Chung Nhạc giúp Mục Tiên Thiên bình định thiên hạ, chinh chiến Tử Vi, sát phạt vô số, đã giết chết vô số Thần Ma và đại tướng của Đế Minh Thần Triều, tụ tập ức vạn oan hồn oan linh. Đám oan hồn oan linh này trên không thể tiến vào Hư Không Giới, dưới không thể đầu thai chuyển thế, chỉ đành dung nhập vào trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, ngày đêm dây dưa nguyền rủa.

Người trong thiên hạ đều chỉ nhìn thấy Chung Nhạc quang vinh trên Đế vị, quang mang Thiên Đế chói mắt chiếu rọi khắp thiên địa hoàn vũ, cao cao tại thượng, vô số Đại Đế, Đế Quân đi theo. Nhưng kẻ nào cũng đều không nhìn thấy mặt u ám mặt tà ác của vị Thiên Hoàng Đế Bệ hạ này, trên người cất giấu bao nhiêu oan hồn oan linh, khiến cho hắn nhẫn nhịn sự thống khổ cho tới bây giờ.

Nhưng hiện tại Đại đạo Luân Hồi đã sinh ra, khu Luân Hồi thứ bảy thành lập được hệ thống Quy Táng, Trọng Tố và Vãng Sinh, rốt cuộc đã cấp cho hắn cơ hội chữa trị ẩn tật.

Nếu Đại đạo Luân Hồi bị Luân Hồi Thánh Vương chưởng khống, chắc chắn sẽ không giúp hắn chữa trị ẩn tật, trái ngược còn có thể xem đây là áp chế, bức hắn nhường ra khu Luân Hồi thứ bảy, thậm chí nói không chừng sẽ thừa dịp này động tay chân, khiến cho ẩn tật của Chung Nhạc cũng càng sâu hơn.

Cho nên bất luận nói thế nào, Chung Nhạc cũng muốn diệt trừ tôn Luân Hồi Thánh Vương này, không cho hắn có bất cứ cơ hội nào.

Mặc dù hắn toàn lực áp chế Đại đạo Luân Hồi, gia tốc luyện hóa, nhưng Đại đạo Luân Hồi trùng kích vẫn là mang đi càng lúc càng nhiều linh hồn trong cơ thể hắn. Nếu đám vong linh vong hồn kia hoàn toàn bị Đại đạo Luân Hồi mang đi, vậy Đại đạo Luân Hồi sẽ không lại trùng kích nhục thân hắn, bởi vậy hắn nhất định phải nắm chặt thời gian.

Ông!

Quanh người hắn xuất hiện Tiên Thiên Bát Quái, vô số quẻ tượng tung bay, thôi diễn ảo diệu của Đại đạo Luân Hồi. Mà trong cơ thể hắn thì dùng Dịch đạo luyện hóa Đại đạo Luân Hồi trải qua trong cơ thể, hai bút cùng vẽ.

Đám vong linh vong hồn kia đều là ẩn nấp trong mỗi một cái Bí cảnh trong nhục thân hắn. Hắn đã tu thành Tiên Thiên Thần Ma, hết thảy Bí cảnh trong cơ thể đều ở trạng thái mở ra, giống như ngàn ngàn vạn vạn cái thế giới vậy, to lớn khoáng đạt.

Đại đạo Luân Hồi giống như nước thủy triều phóng vọt tới, bao phủ ngàn vạn Bí cảnh. Đạo quang nồng đậm khôn cùng bạo phát, lôi cuốn theo đám vong linh vong hồn kia ra ngoài. Huyền bí của đại đạo chính là ẩn giấu trong khoảnh khắc Đạo quang bạo phát, mang đi đám linh hồn này, căn bản rất khó nắm chắc.

Có Phong Hiếu Trung hộ pháp, Chung Nhạc toàn lực ngưng thần chăm chú, không cần phòng bị ngoại giới tập kích, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tìm hiểu và luyện hóa Đại đạo Luân Hồi.

Bất quá, theo càng lúc càng nhiều linh hồn bị mang đi, Đại đạo Luân Hồi trùng kích cũng dần dần chậm lại, Đạo quang cũng dần dần ảm đạm xuống. Thời gian chuyển dời, nháy mắt đã là mười mấy ngày trôi qua, Đại đạo Luân Hồi trùng kích đã dần dần đi tới giai đoạn cuối cùng.

Rốt cuộc, một đạo linh hồn cuối cùng cũng bị Đại đạo Luân Hồi mang đi, mà Đại đạo Luân Hồi cũng ầm một tiếng nổ vang, giống như một cỗ vòi rồng soạt một tiếng rời khỏi thân thể Chung Nhạc.

Chung Nhạc mở mắt ra, trong lòng có chút tiếc hận. Hắn vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ Đại đạo Luân Hồi, nhưng thu hoạch lần này cũng đã vượt quá dự liệu của hắn.

Đại đạo Luân Hồi thân là loại đại đạo Đại nhất thống đầu tiên đương kim thế gian, thật sự rất cao cấp. Lần này tìm hiểu và luyện hóa, khiến cho ý thức hắn được đẳng cấp của Đại đạo Luân Hồi, ít nhất là cùng đẳng cấp với Đại đạo Sinh Mệnh của Đại Tư Mệnh, thậm chí chỉ sợ còn cao hơn Đại đạo Sinh Mệnh một chút.

Trong hơn mười ngày tìm hiểu luyện hóa này, mặc dù hắn vẫn chưa tìm hiểu được toàn bộ ảo diệu của Đại đạo Luân Hồi, nhưng đã có thêm vô cùng vô tận cảm ngộ. Hơn nữa, hắn cũng đã luyện hóa được một bộ phận của Đại đạo Luân Hồi, bị hắn dung nhập vào trong Dịch đạo, tu vi đã có sự tiến bộ nhảy vọt.

Càng quan trọng hơn chính là, Nghiệp hỏa Nghiệp thủy rốt cuộc đã tiêu tán, Nghiệp lực cũng bị Đại đạo Luân Hồi mang đi, khiến cho hắn có loại cảm giác như trút được gánh nặng, vận rủi bởi vì sát nghiệt quá nhiều mà mang tới cũng theo đó mà tiêu tán.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài thạch đài, thoáng ngẩn người. Chỉ thấy Đại đạo Luân Hồi chảy xiết, hình thành nên từng đạo từng đạo vòng tròn Luân Hồi, vòng vòng gắn liền, chậm rãi chuyển động. Trong từng đạo từng đạo vòng tròn Luân Hồi kia chính là từng cỗ từng cỗ linh hồn tàn phá đang phiêu phù.

Đám vong linh vong hồn kia đã bị tẩy rửa đi tội nghiệt cả đời, hết thảy kinh lịch, hết thảy thiện ác khi còn sống cũng đều đã không quan hệ gì với bọn họ nữa, oán niệm của bọn họ cũng tự động biến mất tiêu tán, chỉ còn lại có linh hồn cực kỳ tinh thuần.

Ánh mắt của ức vạn linh hồn Thần Ma kia một mảnh tường hòa, đang nhìn về phía hắn. Chung Nhạc nghe được vô số đạo thanh âm truyền tới, đó là thanh âm của đám linh hồn kia:

- Đa tạ Bệ hạ đã khiến cho chúng ta giải thoát!

Chung Nhạc đứng sừng sững trên thạch đài, đột nhiên khom người, thi lễ với đám linh hồn Thần Ma kia. Hắn thân là Thiên Đế, nhưng lúc này lại khom người, cái đầu cúi xuống, hành lễ đám vong linh vong hồn kia, biểu đạt kính ý và áy náy của chính mình.

Trong từng đạo từng đạo vòng tròn Luân Hồi, đám linh hồn kia cũng khom người hoàn lễ. Thời điểm Chung Nhạc đứng thẳng lên, chỉ thấy đám vòng tròn Luân Hồi kia đã rời đi, càng lúc càng xa, biến mất trong khu Luân Hồi thứ bảy u ám.

Đám linh hồn này sẽ tiến vào trong Luân Hồi Táng Khu, bị tẩy đi trí nhớ của kiếp trước. Hồn phách tàn phá và linh hồn của bọn họ sẽ nhất nhất hóa đi, biến thành từng hạt từng hạt phân tử cơ bản nhất. Sau đó, những hạt phân tử cơ bản nhất này sẽ gây dựng lại thành linh hồn, sẽ trống trống trải trải diễn biến trở thành linh hồn mới. Bọn họ sẽ tiến vào Vãng Sinh Luân trong Thánh địa Vãng Sinh, bọn họ sẽ tái sinh, trở thành sinh mệnh mới.

Mà tất cả mọi thứ của kiếp trước cũng đều đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa.

Chung Nhạc nhìn theo đám linh hồn đang đi xa kia, từ trong Bí cảnh Đạo Nhất lấy ra một cái Tiên Thiên Bát Quái Đồ nho nhỏ, ngơ ngẩn nhìn ký ức của một nàng thiếu nữ đang được bảo hộ trong Bát Quái Đồ.

Đó là ký ức một đời ngắn ngủi của Thủy Thanh Nghiên, đã bị tẩy đi trong Luân Hồi Táng Khu. Sau khi hắn trở thành Thiên Đế, đã thu lấy ký ức của nàng nữ tử này, mong đợi có một ngày sẽ có thể gặp lại người xưa.

Nhưng hiện tại...

Chung Nhạc nhắm mắt lại, cái Tiên Thiên Bát Quái Đồ trong tay bay lên, bay vào trong khu Luân Hồi thứ bảy u ám.

Hiện tại hắn có kiến giải cực sâu đối với Đại đạo Luân Hồi, đã biết rõ ràng kết cục.

- Ngươi cũng sẽ không thể trở lại được nữa rồi...

Tiên Thiên Bát Quái Đồ mang theo ký ức của nàng thiếu nữ này phiêu phù phiêu phù bay đi, không biết sẽ bay tới nơi nào.

Đã tới lúc nên buông tay rồi...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)