← Ch.1475 | Ch.1477 → |
Vị Thiên Đế xuất hiện trong khu thứ bảy luân hồi chính là Chung Nhạc, vừa xuất quan lập tức từ Thiên Đình tới thẳng khu thứ bảy luân hồi. Mấy trăm cây thánh dược Trường Sinh Đế nuốt cũng là do hắn thích phóng, cố tình tặng cho Trường Sinh Đế luyện hóa.
Trường Sinh Đế vốn là Vạn Thánh Linh Căn, một cây linh căn vỡ ra biến thành hàng vạn loại thánh dược. Mỗi loại thánh dược đặc tính lại khác nhau. Trong đó cũng có loài có độc như Trường Sinh Đế nói, có thể độc chết đại đế!
Nhưng Chung Nhạc căn bản không bận tâm, nhét Trường Sinh Đế đang la hét vào mồm rồi nuốt xuống!
Bên cạnh, Thiên nổi da gà, nếu không phải trận pháp Táng Linh và Đế Phần Thiên cùng tám trăm đại đế quá kiên cố thì hắn đã bỏ chạy rồi, càng xa càng tốt!
Chung Nhạc nuốt chửng Trường Sinh Đế, đột nhiên uỳnh một tiếng phá không lao đi, giọng nói từ xa xôi vọng lại:
- Táng Linh, Đế Phần Thiên, đây là Táng Thiên, các ngươi đừng phụ danh tiếng của nơi này. Mai táng thời đại Thần Kỷ cho trẫm!
Táng Linh Thần Vương, Đế Phần Thiên và chư đế cùng với vô số thần ma tinh thần phấn chấn, tiếng thét tựa sấm, đại trận càng thêm mạnh mẽ tấn công Thiên!
- Các ngươi không giết được ta đâu!
Thiên hét lớn, gắng sức chống đỡ, bị trận pháp làm cho thổ huyết liên tục:
- Tương lai các ngươi đều chết trong trận chiến này, còn ta sống sót, cuối cùng trong trận quyết chiến ta và Khởi Nguyên đạo huynh giết Thái Hoàng!
Máu hắn bắn tung tóe, tiếng nói vang vọng:
- Thái Hoàng không hạ thủ giết ta, thật ra hắn rơi vào nguy hiểm, hắn căn bản không có khả năng giết ta mà là mượn tay các ngươi!
Tám trăm đại đế bọn Táng Linh Thần Vương coi như không nghe thấy gì, trận pháp cuồn cuộn nhấn chìm Thiên.
Lúc này, trong Đạo Giới chi môn, Hắc Bạch nhị đế vẫn bị nhốt bên trong, không thể ra ngoài. Đột nhiên hai người lộ hỷ sắc, thân hình biến mất khỏi Đạo Giới, xuất hiện trong Đạo Giới Luân Hồi.
- Hai vị đạo huynh, việc không thể chậm trễ!
Luân Hồi Thánh Vương cũng đã hồi sinh từ Luân Hồi thánh địa, vẫn còn chút hư nhược, quyết đoán nói:
- Khởi Nguyên đạo huynh và Tứ Diện Thần bị vây trong Tổ Đình, mong hai vị đạo huynh ra tay công phá Tổ Đình!
Hắc Bạch nhị đế hai hợp một, hai giọng nói cùng vang lên:
- Khởi Nguyên đạo huynh và Hỗn Độn đạo huynh thê thảm như vậy thì cũng thật lạ, thật hiếm thấy. Nhưng lần này hai vị đạo huynh không cần lo lắng, trận chiến này có bọn ta đây, phần thắng nắm chắc trong tay rồi!
Hai người biến thành hai tia sáng trắng đen lao thẳng về Tổ Đình, Luân Hồi Thánh Vương cũng vội vàng theo sau, định hợp lực phá đệ nhất sát trận của Tổ Đình.
Bạch Đế cười:
- Đạo Giới hoàn chỉnh phi phàm, giờ thực lực của ta có lẽ không hề thua kém Thái Hoàng. Đây mới là cảnh giới Đạo Thần thực sự!
Hắc Đế trầm giọng nói:
- Bạch Đế đạo huynh đừng quá khen. Thái Hoàng đúng là có bản lĩnh, năm xưa đã hơn chúng ta rất nhiều, truy sát chúng ta từ hiện tại về quá khứ, từ quá khứ tới tương lai. Giờ chúng ta chỉ là dựa vào Luân Hồi đại đạo của Luân Hồi Thánh Vương tạm thời thoát khỏi cạm bẫy Đạo Thần, vẫn chưa phải Đạo Thần chân chính, còn thua kém hắn một phần.
Bạch Đế cười ha ha:
- Ta và ngươi đấu một đời, không ngờ cũng có cơ hội liên thủ. Chúng ta một đối một với Thái Hoàng thì không phải đối thủ của hắn, nhưng chúng ta hợp thể liên thủ thì Thái Hoàng không phải địch thủ của chúng ta!
Hắc Đế gật đầu:
- Thái Hoàng... Thái Hoàng!
Phía trước, Luân Hồi khổng lồ chuyển động uỳnh uỳnh, đó là Bát Đạo Luân Hồi hình thành từ Luân Hồi đại nhất thống thần thông, vô cùng bá đạo, trực tiếp từ trên người ba người đè xuống. Ba người chỉ kịp thấy trong Bát Đạo Luân Hồi là thân ảnh của Thái Hoàng.
Bọn họ bay thẳng từ phía trước, hai đoàn nhân mã tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã vút đi không biết bao xa, hai bên đều không kịp hạ thủ với đối phương.
Ba người Luân Hồi Thánh Vương đều sững người, Hắc Bạch nhị đế toàn thân toát mồ hôi, thầm nghĩ may mắn.
- Thái Hoàng cũng không thấy chúng ta, thấy rồi cũng không kịp ra tay.
Bạch Đế thở phào, cười:
- Hắn không bế quan đối phó Hỗn Độn Khế Ước và đạo quang của Đạo Giới mà chạy ra đây. Nhìn kiểu vội vàng đó hình như tới Đạo Giới, lẽ nào chê sống lâu quá rồi?
Hắn đột nhiên chợt hiệu, sắc mặt kịch biến, kêu lên:
- Không phải hắn tới Đạo Giới mà tới Đạo Giới Luân Hồi! Hắn muốn cứu người đó!
Hắc Đế và Luân Hồi Thánh Vương đều giật mình, Hắc Đế gằn giọng:
- Tuyệt đối không được để hắn giải trừ cạm bẫy Đạo Thần cứu kẻ đó ra! Chúng ta đi!
Luân Hồi Thánh Vương sắc mặt tái mét, lẩm bẩm:
- Không kịp, không kịp nữa rồi. Thái Hoàng đã tới Đạo Giới Luân Hồi. Ta cảm nhận được hắn đang động tới Luân Hồi đại đạo ta để lại trong người kẻ đó... Đi! Chúng ta đi mau, cứu Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần trước rồi tính. Nếu không, kẻ đó được thả ra, có hắn và Thái Hoàng, chúng ta sẽ chết hết ở Tổ Đình!
Ba người lao vút đi.
Trong Đạo Giới Luân Hồi, Chung Nhạc đứng trên khoảng rộng trong thánh địa, Luân Hồi đại đạo uỳnh uỳnh chuyển động, cắt vào Đạo Giới.
- Sư huynh.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nói:
- Còn không tỉnh lại? Ta cần huynh.
Trong Đạo Giới chi môn, thân ảnh của một trung niên nam tử hiện ra, thân ảnh dần dần rõ lên.
Cánh cửa mở ra, hắn bước ra ngoài.
- Sư đệ.
- Sư huynh.
Hai người chào nhau, Chung Nhạc gần như không thể áp chế đạo quang của Đạo Giới, Đạo Giới quá gần, khi hắn bay trong Luân Hồi đại đạo thì uy năng của đạo quang Đạo Giới cũng tăng lên, hắn nói nhanh:
*****
- Không cần nói nhiều, mau tới Tổ Đình!
Phong Hiếu Trung gật đầu, rời đi.
- Ngươi yên tâm, có ta đây.
Tiếng hắn từ xa vọng lại:
- Ngươi không đi cùng sao? Ta thấy trong cơ thể ngươi có tầng tầng linh quang, chắc ngươi đã ăn một cây linh căn, lẽ nào là Trường Sinh Đế? Ngươi ăn hắn nâng cao nhục thân, áp chế Hỗn Độn Khế Ước. Ngươi hiện giờ chỉ cần không gặp phải Luân Hồi Thánh Vương thì sẽ không có gì đáng ngại. Ta sẽ giúp ngươi giết Luân Hồi Thánh Vương ngươi có thể yên tâm ra tay.
Chung Nhạc lắc đầu, tiếng từ xa vọng tới:
- Sư huynh đi trước, ta có vài điều nghi hoặc chưa rõ, cần phải tới một nơi để gặp vị đạo hữu kia.
Thân ảnh Phong Hiếu Trung biến mất.
Chung Nhạc định thần, nhìn phía trên Tổ Đình và Thiên Đình. Hư Không Chung tuy vô hình, chỉ như hư không, nhưng dường như hắn nhìn thấy được, cũng có thể thấy Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân và một Luân Hồi Thánh Vương kia.
Luân Hồi Thánh Vương đó giật minh, rồi nghĩ tới bên cạnh mình chính là Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân thần bí khó lường, lại thấy can đảm hơn.
Chung Nhạc không tới Hư Không Chung mà bỗng rơi xuống, quầng sáng sau đầu chuyển động, theo khu thứ bảy luân hồi cắt không gian lao đi. Không lâu sau hắn đột nhiên biến mất khỏi khu thứ bảy luân hồi.
- Thái Hoàng đi đâu rồi?
Mười sáu cái đầu Luân Hồi Thánh Vương nhìn quanh, nhưng không thấy tung tích Chung Nhạc đâu, vội hỏi.
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân cũng không dám chắc chắn:
- Có lẽ hắn muốn thoáy khỏi Thời Không Luân Hồi, thay đổi tương lai. Nhưng tương lai có thể thay đổi không?
Luân Hồi Thánh Vương không hiểu.
Thất Khiếu thần nhân nói tiếp:
- Thời gian chính là một vòng tròn luân hồi liên tục, chuyện quá khứ tương lai đều không thể thay đổi. Với Hỗn Độn mà noií, quá khứ tương lai đều là sự thực đã định. Thay đổi tương lai không đơn giản như Đại Tư Mệnh nghĩ. Ngươi muốn thay đổi tương lai, đến khi tới tương lai quay lại nhìn thì mỗi bước ngươi muốn thay đổi tương lai đều là đã định sẵn. Còn hắn, muốn thoát ra khỏi vòng luân hồi đó. Theo lý thì hắn không có khả năng đó, chỉ là cảnh tượng trước mắt với tương lai ta thấy thì đã có rất nhiều khác biệt...
Hắn cũng rất nhiều điều nghi hoặc, nghĩ không thông.
Luân Hồi Thánh Vương chần chừ nói:
- Phong Đạo Tôn được Thái Hoàng thả ra khỏi Đạo Giới, Hắc Bạch nhị đế cũng ra ngoài rồi. Trận chiến này có rất nhiều biến số. Chúng ta có cần tham chiến không? Nếu không thì...
- Khoan đã.
Thất Khiếu thần nhân giơ tay, nói:
- Ta cần xem lại, xem lại chút... Khác với tương lai ta biết, ảnh hưởng của biến cố này rất lớn, ta muốn xem rốt cuộc hắn định làm gì.
Luân Hồi Thánh Vương không kìm được nói:
- Thiên sắp bị đánh chết rồi!
- Ừm.
Thất Khiếu thần nhân hờ hững nói.
Luân Hồi Thánh Vương kinh hãi.
Vãng Sinh thánh địa, Thần Ma Thái Cực Thành, Thánh Vũ Đế, Tư Mệnh nương nương và hai mươi vị Địa Hoàng đang nhanh chóng tới Tổ Đình, vượt qua bát quan, không bận tâm lắm tình hình ở đó, nôn nóng tới Tổ Đình.
Bào Hy Đế trầm giọng nói:
- Tổ Đình vô cùng quan trọng, chỉ sợ bệ hạ không kiên trì được nữa. Trong Tổ Đình sát trận có trận thế của chúng ta, chúng ta và Tổ Đình dung hợp, có thể giết được Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần!
Thần Ma Thái Cực Đồ tốc độ cực nhanh, nhưng bay tới Tổ Đình thì vẫn chậm, Lôi Trạch cấn thân đột nhiên lắc mình thành Thần Long, nói:
- Các ngươi lên lưng ta đi!
- Đại huynh, cứ để ta!
Thủy Long Thần Vương bay tới, nói lớn:
- Tốc độ ta nhanh hơn huynh, lên thuyền hết đi!
Hai mươi vị Địa Hoàng và Thánh Vũ Đế, Phục Thương cùng lên thuyền, Thần nương nương, Thần Tư nương nương và Lôi Trạch, Tư Mệnh cũng lên thuyền. Thủy Long Thần Vương gầm lớn, con thuyền cổ nghìn cánh phá không lao đi!
Con thuyền cổ này dù sao cũng là bảo vật Thần Vương thời đại Hắc Ám dùng mọi lực lượng luyện chế ra, cộng với tốc độ của Thủy Long Thần Vương, không lâu sau đã tới Tổ Đình. Con thuyền vừa định vào trong trận pháp thì trên không trung hắc quang bạch quang mỗi màu che nửa bầu trời.
- Hắc Đế, Bạch Đế...
Mọi người trên thuyền giật mình, thấy hắc quang bạch quang trên trời hội tụ, xung kích về Tổ Đình sát trận!
- Các ngươi vào trận trước, để ta chặn chúng!
Thần nương nương nhún người bay lên, biến thành Tiên Thiên đại xà tiến về phía hắc bạch quang. Uỳnh một tiếng nổ lớn, đại xà bị hắc bạch quang quấn lấy, lập tức bị chặt đôi, đầu của Thần nương nương rơi xuống!
- Nương nương!
Thần Tư nương nương kêu lên, giơ chân đá con thuyền cổ vào trong Tổ Đình, rồi bay tới phía bọn Hắc Đế Bạch Đế.
- Các ngươi nhập trận!
Lôi Trạch Thần Long cũng gầm lớn, bay lên tấn công Hắc Bạch nhị đế, không trung rung chuyển dữ đội, đầu rồng và đầu rắn lần lượt rơi xuống.
Còn Thủy Long Thần Vương thì đưa con thuyền cổ cùng mọi người vào trong Tổ Đình, các vị Địa Hoàng cùng dung nhập với trận pháp của mình.
- Thủy Long lão tổ, chúng ta tới trung tâm trận pháp!
Thánh Vũ Đế giục.
Con thuyền cổ tiến vào sâu trong, lúc này, phía dưới thần thành thứ chín trong vũ trụ cổ, Chung Nhạc xuất hiện, ngẩng lên nhìn phía trước. Nơi đó là Khởi Nguyên thánh địa.
← Ch. 1475 | Ch. 1477 → |