Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1483

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1483: Chúng phản thân ly
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Thiên Đình.

Trận chiến vẫn tiếp tục, nhưng cục thế đã khác. Ở Luân Hồi Táng Khu, Vãng Sinh thánh địa, chiến tranh đã kết thúc, chỉ còn lại chiến cục ở Tổ Đình và bát quan.

Tại bát quan, bọn Hách Liên Khuê Ngọc vô cùng nguy hiểm, đại quân thần ma và chư đế phe hắn người chết, kẻ bỏ chạy, chỉ còn lại đích hệ của Hách Tư thị vẫn đang chiến đấu

Thủ quân chia ra từ thất quan còn lại đánh tới đây, số người ngày một đông khiến hắn đánh mất đại cục.

Còn tại Tổ Đình, Hắc Bạch nhị đế và Luân Hồi Thánh Vương nghênh chiến Phong Hiếu Trung, trận đại chiến cấp Đạo Thần bùng nổ, phía dưới là đệ nhất sát trận Tổ Đình.

Sát trận của Tổ Đình hoạt động không được bằng như trước, hai mươi Địa Hoàng, hai mươi tám Toại Hoàng, đã xuất hiện thương vong, lại có mấy vị Địa Hoàng và Toại Hoàng chiến tử. Trung tâm Tổ Đình, phía trên hố sâu, Thánh Vũ Đế thay Chung Hoàng Thần nắm quyền, cũng đã tới mức dầu cạn đèn khô, nếu tiếp tục nữa chắc chắn đạo bị tiêu tan.

Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần trong tuyệt cảnh cũng nhìn ra hy vọng, quần chết Thánh Vũ thị và Chung Hoàng Thần, Tổ Đình chắc chắn bị phá!

- Tội, hộ tống Hoàng Thần rời khỏi đây!

Thánh Vũ Đế nghiến chặt răng, dựng Phục Thương:

- Ta chuẩn bị thi triển Đạo Giải, ngươi đưa Hoàng Thần ca tới Thiên Đình, để phụ hoàng đưa huynh ấy về Tổ Đình!

Phục Thương cõng Chung Hoàng Thần lên lưng, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên đế uy trào dâng, uy nghiêm của Thiên Đế bao phủ vũ trụ càn khôn.

Đó là uy nghiêm vô song của Đại Đế, là uy năng có thể xoay chuyển càn khôn, thay thiên đổi địa!

Uỳnh uỳnh!

Tiếng chấn động dữ dội truyền tới từng trận, cả khu thứ bảy luân hồi đang sôi sục, vô số sinh linh tràn lên, vô số linh quang tràn ngập khu thứ bảy luân hồi, đó là hai vạn bốn nghìn ba trăm ba mươi lăm cây Luân Hồi Đằng!

Luân Hồi Đằng khổng lồ hiện lên, xuyên qua vô số thế giới, trên lên tới Tử Vi Tinh Vực, dưới tới vũ trụ cổ, thậm chí cả Đạo Giới, tất cả đều nằm trong phạm vi vươn tới của Luân Hồi Đằng.

Những người đang chiến đấu dần ngừng lại, trong vũng máu có người ngẩng lên nhìn Thiên Đình, thấy một vị Thiên Đế vô song.

- Phụ hoàng...

Thánh Vũ Đế tinh thần được thả lòng, không kiên trì được nữa, ngã xuống. Trên lưng Phục Thương, Chung Hoàng Thần cũng nở nụ cười, ra hiệu Phục Thương có thể thả hắn xuống.

Sát trận của Tổ Đình không còn người điều khiển, tự chủ vận hành, đẩy bọn Đại Toại, Hậu Thổ ra khỏi Tổ Đình, nhưng Tổ Đình tự hành đã khó lòng đả thương được Khởi Nguyên và Tứ Diện Thần.

Hai vị này lập tức nhân lúc đánh ra khỏi Tổ Đình, ngẩng lên nhìn thì thấy vị Thiên Đế trong Thiên Đình.

Hắc Bạch nhị đế hợp thể, đứng cùng Luân Hồi Thánh Vương, cẩn trọng nhìn Thiên Đình.

- Bệ hạ!

Vô số thần ma quỳ xuống, đó là vị thần trong tim họ, vị đế trong tim họ. Thấy vị Thiên Đế này họ liền không tự chủ mà có sự gửi gắm!

Hách Liên Khuê Ngọc sắc mặt lạnh lùng, nhìn những thần ma Hách Tư thị bên cạnh đều lần lượt quỳ xuống, không khỏi địa nộ, giết liền mấy người, quát lên:

- Tại sao lại quỳ trước hắn? Tất cả đứng lên cho ta! Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Các ngươi muốn phản bội chủng tộc của chính mình hay sao? Cốt khí của các ngươi ở đâu? Tuyết Hà, ngươi cũng là Địa Hoàng, tại sao lại quỳ trước hắn? Vinh quang Thiên Đế của ngươi đâu? Cốt khí đâu?

Tuyết Hà trầm mặc, vái sát đất không dậy.

Hách Liên Khuê Ngọc phẫn nộ, ngẩng lên nhìn Thiên Đế trên Thiên Đình, cười ha ha, tiếng cười vang vọng chấn động càn khôn:

- Thiên Đế cái gì? Thiên Đế vớ vẩn! Chung Sơn thị, ngươi cũng là tạo phản thành đế, nếu không tạo phản thì ngươi vẫn là thần tử của Mục Tiên Thiên!

Trên Thiên Đình, nhục thân Chung Nhạc to lớn, nhìn hắn.

Hách Liên Khuê Ngọc trong lòng kinh hãi, liều mạng nói:

- Ngươi dựa vào anh tài thiên hạ, tổ chức đại hội chư đế tương lai thì mới xác lập được Thất Đạo Luân Hồi, được tôn làm tiểu Đạo Tôn, được đưa lên vị trí Thiên Đế! Nhưng ngươi tập trung trí tuệ của anh tài trong thiên hạ tu thành Tiên Thiên, nhưng không truyền cho chúng sinh, muốn độc chiếm vị trí Thiên Đế, ngươi đáng kiếp bị phản bội! Còn trẫm, phụng thiên thừa vận, được sự công nhận của Thiên, là Thiên Tử được công nhận...

- Thiên, đã chết rồi.

Trên Thiên Đình, Chung Nhạc lạnh lùng nói.

Hách Liên Khuê Ngọc toàn thân cứng đờ như bị sét đánh trúng.

- Thiên chết rồi?

Một vị Thần Hầu quệt đi vết máu trên mặt, lẩm bẩm.

- Thiên chết rồi!

Đột nhiên có người hoan hô.

Rồi tiếng hoan hô lan truyền như ôn dịch, vô số thần ma hoan hô, Thiên chết rồi, cuối cùng Thiên cũng chết rồi!

Hách Liên Khuê Ngọc đứng giữa các thần ma hoan hô, những thần ma phấn khích đến điên cuồng đó không phân địch ta, chạy tới chạy lui phấn khích tới ném hết thần binh ma binh của mình lên, tới mức ôm cả đối thủ vừa rồi còn sống chết muốn giết nhau, tới mức lao tới lao lui, lao cả vào người hắn.

Trong mắt Hách Liên Khuê Ngọc một mảng hoang mang, Thiên chết rồi?

Thời đại Thần Kỷ kết thúc rồi?

Thiên Tử là hắn trở thành truyện cười lớn nhất thế gian?

Thiên cũng đã chết, hắn còn mong trở thành Thiên Tử, vậy không phải chuyện nực cười hay sao?

- Ta không nhận thua...

Hách Liên Khuê Ngọc lẩm bẩm:

- Ta tuyệt đối sẽ không nhận thua! Chung Sơn thị, ngươi là Thiên Đế, ta cũng là Thiên Đế! Hôm nay ta phải quyết một trận tử chiến với ngươi! Ngươi có dám ứng chiến? Có dám so tài cao thấp với ta?

Trên Thiên Đình, Chung Nhạc lạnh lùng, ánh mắt vô cùng băng lãnh.

*****

Một vị Địa Hoàng may mắn còn sống sót của Hoa Tư thị run rẩy đứng dậy, tới bên cạnh hắn nói nhỏ:

- Hách Liên Khuê Ngọc, quỳ xuống, đừng phản kháng!

Hách Liên Khuê Ngọc sững người nhìn hắn khó hiểu, mấy vị Địa Hoàng khác của Hách Tư thị cũng loạng choạng đứng lên tiến về phía hắn.

- Các ngươi muốn làm gì?

Hách Liên Khuê Ngọc cười ha ha điên cuồng:

- Các ngươi muốn làm gì? Ta mới là tộc trưởng Hách Tư thị! Những lão già các ngươi chuyển thế trở về, là ta dạy dỗ các ngươi, truyền thụ Thất Đạo Luân Hồi tuyệt đỉnh cho các ngươi, cho các ngươi tài nguyên tốt nhất! Đừng có quên, vinh quang của các ngươi chỉ là kiếp trước, kiếp này là của ta!

Uỳnh uỳnh!

Hắn đột nhiên tung chởng đánh bay một vị Địa Hoàng, những vị Địa Hoàng khác tràn tới tấn công hắn. Hách Liên Khuê Ngọc gầm lên phẫn nộ, hạ sát thủ với những lão tổ tông của mình, đánh trọng thương nhiều vị Địa Hoàng của Hách Tư thị.

Hắn không hổ là tộc trưởng đương đại hùng tại đại lược, tu vi thực lực đêu hơn các Hoa Tư thị Địa Hoàng, cho dù mấy vị Địa Hoàng liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn!

- Ta mới là thiên mệnh chi chủ! Ta mới là tộc trưởng của Hoa Tư thị! Những lão già các ngươi muốn giết ta để lấy công với Thái Hoàng thỉnh tội sao? Ta sẽ trừ bỏ phản nghịch các ngươi trước!

Đột nhiên Hách Liên Khuê Ngọc hự một tiếng, sau lưng bị đau, lật tay tung một chưởng đánh bay kẻ đánh lén, quay lại thì thấy là tân đế của Hách Tư thị đánh lén hắn, lộ vẻ khó tin.

- Hách Liên Phong, ngươi là đệ tử của ta.

Hách Liên Khuê Ngọc rút đế binh trên lưng xuống, nửa cười nửa không:

- Ngươi do một tay ta dạy dỗ, ta đối đãi với ngươi không bạc chứ?

Uỳnh uỳnh!

Lại một chưởng đánh lên lưng hắn, Hách Liên Khuê Ngọc thổ huyết, quay lại thấy một tộc nhân khác, không hiểu:

- Hách Lên Khuyết, đến ngươi cũng phản bội trẫm? Ngươi nói đi!

Hách Liên Khuyết không nói gì tấn công hắn. Trong đám người, các vị tân đế của Hách Tư thị đều tiến tới gia nhập chiến cục, đều không nói lời nào, chỉ có tiếng gầm phẫn nộ của Hách Liên Khuê Ngọc truyền ra.

Những Hách Liên thị Địa Hoàng bị trọng thương cũng đứng dậy gia nhập vòng vây.

Hách Liên Khuê Ngọc thét lớn, hạ sát thủ, chiến lực của hắn đúng là kinh người, cho dù chư đế vây công thì hắn cũng không hề rơi xuống thế yếu. Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, thấy đứa con trai mình thích nhất cũng lao tới tấn công mình.

- Cha, đừng phản kháng nữa, vì Hách Tư thị, đừng phản kháng nữa!

Hách Liên Khuê Ngọc tim run rẩy, giơ tay đỡ, kiếm của con trai hắn xuyên qua ngực hắn, còn tay hắn thì đáp xuống mặt con trai hắn, không hề có bất cứ uy lực nào.

Hắn vẫn là không hạ thủ được.

Hắn quỳ xuống.

Đại Đế và chư thần của Hách Tư thị tràn tới, rối loạn thành đống, vô số công kích rơi xuống người hắn, phá tan nhục thân hắn, đánh tan nguyên thầnn, một vị Địa Hoàng của Hách Tư thị chặt đứt đầu hắn.

Vị Địa Hoàng đó giơ đầu hắn lên hướng về Thiên Đình, rồi chầm chậm quỳ xuống.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Các vị Đại Đế của Hách Tư thị lại qufy xuống, thần ma Hách Tư thị cũng quỳ xuống, vẫn còn một số người không quỳ, lpậ tức bị đồng tộc bên cạnh chặt đầu.

Những người trung thành với Hách Liên Khuê Ngọc không phải thiểu số, nếu không cũng không thể cả tộc tạo phản. Trong Hách Tư thị ngày một nhiều người bị chặt đầu, số đầu được giơ lên cũng ngày một nhiều.

Cuối cùng tất cả đều tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng máu nhỏ tong tỏng xuống đất từ những chiếc đầu được giơ cao kia.

Bộp bộp bộp.

Bên cạnh Tổ Đình, tiếng vỗ tay vọng tới, Khởi Nguyên Đạo Thần tươi cười vỗ tay, khen ngợi:

- Hách Liên Khuê Ngọc trước nay đại chí, nhưng cũng rất biểt nhẫn nhịn, lại biết đánh giá thời cục, nếu ở bất cứ thời đại nào trước kia thì hắn cũng là hùng chủ, ngồi trên ngôi vị Thiên Đế là đương nhiên. Nếu là bất cứ thời đại nào khác thì việc tạo phản của hắn chắc chắn sẽ thành côg. Nhưng thời đại này thì hắn bất hạnh rồi, hắn đã gặp phải Thái Hoàng.

Hắn dựng ngón tay cái, thực lòng nói:

- Thái Hoàng dù sao cũng là Thái Hoàng, không ra tay, chỉ cần lộ diện là khiến Hách Tư thị tự giết Hách Liên Khuê Ngọc. Đáng thương, những kẻ ngu độn đó còn tưởng có thể dùng đầu của Hách Liên Khuê Ngọc đổi lại việc chủng tộc không bị hủy diệt. Đúng là nực cười, nực cười! Nực cười nhất chính là trận chiến này còn chưa phân thắng bại thì họ đã đầu hàng nhận thua trước rồi. Ngươi nói xem có đúng không, bệ hạ?

Chung Nhạc đứng dậy trong Thiên Đình, tiến tới thản nhiên nói:

- Thiên hạ này không phải nhà của ta, đế vị này cũng không phải của nhà ta. Sau khi định ra cương thống trẫm tự nhiên sẽ thoái vị. Hách Liên Khuê Ngọc có tội, Hách Tư thị đương nhiên cũng có tội, nhưng trẫm sẽ không diệt tộc Hách Tư thị. Người đâu, thu giáp của những tội thần trước, đợi lệnh sau.

Hắn đi trên hư không, chớp mắt tới Tổ Đình, gặp bọn Khởi Nguyên, Tứ Diện Thần, Hắc Bạch nhị đế.

Chung Nhạc thi lễ với bọn Khởi Nguyênn, mỉm cười nói:

- Mời chư vị đạo hữu ngồi.

Khởi Nguyên Đạo Thần cười ha hả:

- Bệ hạ, giờ ta và Tứ Diện đạo hữu thân bị trọng thương, tại sao bệ hạ không nhân cơ hội hạ sát thủ? Bệ hạ không phải là vẫn còn bệnh cũ chứ?

Chung Nhạc mỉm cười, nhàn nhã nói:

- Cá đương nhiên phải nuôi lớn rồi mới ngon, cá ốm cá bệnh ăn đương nhiên sẽ không thơm. Sư huynh nói xem có đúng không?

Phong Hiếu Trung ngồi xuống:

- Chư vị đạo hữu, mời ngồi!

- Hai vị Đạo Tôn mời, dám không nghe lệnh sao?

Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Luân Hồi Thánh Vương và Hắc Bạch nhị đế cũng ngồi xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)