Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1488

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1488: Thái Hoàng thoái vị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Đạo quang từ trên trời chiếu xuống, còn chưa tới bên cạnh Chung Nhạc thì bị một chiếc Hỗn Độn Chung chụp lấy. Đạo quang khiến chiếc chuông vang lên không ngớt nhưng không thể phá vỡ được nó.

Tám chiếc chuông mà Thất Khiếu Chung Nhạc luyện chế này được luyện từ bảo vật trong Hỗn Độn, không nằm trong đại đạo của vũ trụ này. Đạo quang của Đạo Giới cho dù là không gì không phá nhưng chỉ đối với thiên địa đại đạo trong vũ trụ. Hỗn Độn Chung không nằm trong số đó, đạo quang Đạo Giới đương nhiên sẽ không thể phá được Hỗn Độn Chung.

Đạo Giới chi môn, đạo quang biến thành hồng lưu chiếu xuống từ đó, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ, nhưng sự hung hiểm cũng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần một đạo đạo quang có thể giết chết Chung Nhạc, mà giờ thì đao quang lại tràn trề như vậy.

Chung Nhạc nói với Thất Khiếu Chung Nhạc:

- Ngươi có thể kiên trì bao lâu?

Thất Khiếu Chung Nhạc nói:

- Vẫn còn được một khoảng thời gian nữa, ngươi còn rất nhiều việc phải xử lý đúng không? Ta có thể chống đỡ giúp, cho ngươi ung dung xử lý hết mọi chuyện.

Chung Nhạc khẽ gật đầu.

Thiên Đình, các tộc vui vẻ chúc mừng đại thắng lợi, đại thắng lợi chưa từng có.

Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Hắc Bạch nhị đế, Thiên, Luân Hồi Thánh Vương, những kẻ cường đại này đều đã tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa. Hách Liên Khuê Ngọc tạo phản, lúc này cũng đã chịu trừng phạt, chiến tranh cuối cùng đã kết thúc với thắng lợi thuộc về họ.

Vài ngày sau, chúc mừng kết thúc, Chung Nhạc ở trên triều đường, triệu tập quần thần, định thưởng phạt.

Đông đảo thần tộc lập được chiến công hiển hách trong cuộc động loạn này, đều được nhận phong thưởng. Còn các chủng tộc phản loạn thì bị đánh dấu là tội tộc, đày tới biên cương vũ trụ cổ.

Các đại đế của tội tộc cũng bị trừng phạt theo tội, có người bị áp giải lên Trảm Đế Đài, có người bị trấn áp trong Thiên Lao, có người thì bị lưu đày tới biên thùy vũ trụ.

Thiên thừa tướng Vân Quyển Thư dâng tấu:

- Hách Tư thị tội nghiệt quá nặng, là đầu sỏ cuộc phản loạn này, đáng diệt tộc. Bệ hạ nhân từ để chúng giữ lại phần lớn thực lực, nhưng thần sợ chúng sẽ không biết cảm ơn mà lại ôm hận, sớm muộn cũng sẽ lại tạo phản! Theo ý vi thần, dùng Luân Hồi tuyệt hộ! Tư Mệnh nương nương chưởng quản Vãng Sinh chi lộ, không quá vạn năm chắc chắn diệt tộc Hách Tư thị!

Chung Nhạc không cho phép:

- Trẫm biết chúng sau này chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng không thể không giữ lại chúng.

Vân Quyển Thư không hiểu. Chung Nhạc nói:

- Phục Hy thị và nhân tộc cần kẻ địch mới có thể sinh tồn ở thế gian này. Không có kẻ địch, tuyệt diệt Phục Hy và nhân tộc sẽ chính là bản thân Phục Hy và nhân tộc.

Vân Quyển Thư chỉ đành thôi.

Trận chiến này thương vong cũng khó lòng tưởng tượng, đại đế các tộc chết cũng tới năm nghìn bốn trăm vị, các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng chuyển thế gần một nửa đã chết, những vị đại đế thời kỳ Hỏa Kỷ, Địa Kỷ cũng thương vong quá nửa!

Ngoài ra, Cửu Hoàng thị của Thiên Đế gia, con của Âm Cơ nương nương Không Đồng thị chiến tử, con trai Nữ Oa nương nương Vân Mộng thị chết khi sáu mươi tư thành bị hủy diệt.

Bảy vị thái tử công chúa khác cũng bị trọng thương. Đế tử công chúa chiến tử trong trận chiến này cũng nhiều vô kể, còn Phục Hy và nhân tộc chết thì càng không thể đếm hết.

Trận phản loạn này các giới đều bị phá tan tành, ba nghìn Lục Đạo Giới tan thành tro bụi, tử thương vô số sinh linh, ngay cả khu thứ bảy luân hồi cũng bị tổn thất nặng nề.

Chung Nhạc triệu tập chư đế, luyện lại ba nghìn Lục Đạo Giới.

Trên di chỉ Lục Đạo Giới, ba nghìn vị đại đế thi triển Lục Đạo Luân, vô số thần ma trợ lực, tạo vật tạo tinh, tạo ra tinh tú, tinh hà xán lạn.

Ba mươi năm sau, Lục Đạo Giới được tạo ra, Chung Nhạc tế Tiên Thiên Quả Thụ, biến thành nòng cốt của ba nghìn Lục Đạo Giới.

Ba nghìn Lục Đạo Giới lần này hoành tráng hơn trước kia, rộng lớn hơn trước kia, tài nguyên cũng dồi dào phi phàm. Ba nghìn vị đại đế dẫn bộ tướng dưới trướng trấn thủ các Lục Đạo Giới của mình, bồi dưỡng sinh linh Hậu Thiên, thống trị thế giới mới vẫn còn hoang tàn này.

Chung Nhạc mời Đại Toại và hai mươi vị Thánh Đế, dâng lên Bỉ Ngạn Hoa, Đại Toại và hai mươi Thánh Đế chìm vào giấc ngủ trong hoa, mộng khai Hư Không Giới. Hư Không Giới hoa lệ tái hiện trên thế gian, giúp những linh hồn thọ nguyên đã tận có nơi gửi gắm.

Đại Toại và hai mươi vị Thánh Đế biến mất khỏi thế gian, chỉ khi vào trong Hư Không Giới thì mới gặp được họ, nhưng cho dù có gặp thì họ cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại.

Các vị thượng cổ đại đế như Tạo Hóa Đại Đế xin Thái Hoàng cho họ từ bỏ tính mệnh kiếp này, vào trong Hư Không Giới.

Chung Nhạc nói:

- Chư vị đạo hữu tuy có công nhưng công lao chưa tới mức được vào Hư Không Giới, chư vị buộc phải làm một việc.

Tám trăm vị thượng cổ đại đế ngh thế, liền tới các nơi trong vũ trụ luyện lại tinh tú tinh vực đã bị phá tan, tạo phúc cho các tộc.

Năm mươi năm sau, các đại đế bọn Tạo Hóa Đại Đế đã hồi sinh lại các nơi trên vũ trụ, chúng sinh cảm kích dựng tượng họ ngày đêm tế tự.

- Thì ra mục đích của Thái Hoàng là để chúng ta tạo phúc chúng sinh. Chúng sinh cảm kích mới tế tự chúng ta, để chúng ta có khả năng trở thành tế tự Tiên Thiên Thần.

Tạo Hóa Đại Đế cảm khái:

- Nếu không có hành động tốt này, cho dù chúng ta có vào Hư Không Giới thì cũng không có sinh linh tế tự chúng ta. Linh hồn chúng ta vẫn sẽ dần dần tiêu vong.

Tám trăm vị đại đế hiểu ra, tự động binh giải, đại đạo và nhục thân tiêu tan, biến thành tám trăm tòa đại lục và nhật nguyệt tinh tú tạo phúc chúng sinh.

Hư Không Giới mở ra, thần quang tựa cây cầu lớn dẫn linh hồn của tám trăm vị thượng cổ đại đế vào.

Trong thời gian này cũng phát sinh vài chuyện không lớn không nhỏ, Minh Di Đế dưới trướng Phong Đạo Tôn tim thấy tung tích Thao Quang tiên sinh, dư nghiệt tiền triều. Hai vị thượng cổ đại đế còn lại đại chiến, hai người họ đều là cấp thượng cổ Thần Vương, chiến lực siêu quần, kinh động tới Thiên Đình.

Chung Nhạc lệnh cho Chung Hoàng Thần đi trấn áp. Chung Hoàng Thần sau khi tới chiến trường thì thấy Thao Quang tiên sinh và Minh Di Đế thọ nguyên đã cạn.

*****

Khi hắn tới thì nguyên thần của hai đại đế đã tan ra, chưa vào được hgk, hồn phách phiêu tán trong khu thứ bảy luân hồi.

Chung Hoàng Thần thở dài, cho người hậu táng thi thân của hai vị đại đế.

Vài năm sau, Phục Thương bên cạnh Thánh Vũ Đế thọ mệnh cạn kiệt, chết già trên giường bệnh.

Trước khi lâm chung, Phục Thương biết thọ nguyên không còn nhiều, tạo mộ lập bia cho mình, trên bia không có tên, chỉ viết một chữ Tội đầy máu. Trước khi hồn tiêu phách tán Phục Thương đã cắt mặt của mình, chôn trước mộ, còn hắn vào quan tài không có mặt.

Thánh Vũ Đế báo việc này cho Chung Nhạc, Chung Nhạc lệnh cho Hỗn Độn Vũ ghi chép lại cuộc đời Phục Thương, Hỗn Độn Vũ đã viết "Phục Thương Truyện" trình lên Thiên Đế.

Chung Nhạc phê duyệt, giao cho Hỗn Độn Vũ, nói:

- Lãnh tụ của Phục Hy thị và nhân tộc đều phải đọc. Phục Thương sau khi chết vẫn gọi là Tội, đừng liệt vào tông phổ của Phục Hy.

Hỗn Độn Vũ vâng, lật xem phần chữ đỏ mà Chung Nhạc phê duyệt, giật mình thon thót. Chỗ chữ đỏ là những lời thật lòng của Chung Nhạc, nói nửa đầu cuộc đời nói lời sáo rỗng, nửa sau cuộc đời nhu nhược vô vi. Lời sáo rỗng làm lỡ dở đất nước thiên hạ, nhu nhược vô vi chết không thể vùng dậy.

- Bệ hạ sau khi chết quất xác, cảnh thị hậu nhân, dụng tâm khổ sở.

Hỗn Độn Vũ biên tập lại một lượt Phục Thương Truyện, sao chép vài bản cho hậu cung, nhân tộc và Phục Hy thần tộc.

Những năm nay thiên hạ thái bình, Vân Quyển Thư phò ta Chung Nhạc xử lý chính sự, ngày đêm vất vả, đột nhiên hôm nay tâm huyết trào dâng, gọi Thiên Tơ nương nương tới, cười nói:

- Phu nhân có biết tâm ý của ta?

Thiên Tơ nương nương cười:

- Thiếp thân trước nay nghe tiếng đàn là biết nhã ý, nếu không lẽ nào tướng công lại lấy ta?

- Nếu vậy chúng ta đi thôi.

Phu thê hai ngươi cởi quan bào, để lại mấy bức thư rồi đưa con cái rời đi.

Thư tín được gia thần thấy, vội vàng nhập cung dâng lên Thái Hoàng. Chung Nhạc mở thư ra đọc, trong Vân Quyển Thư viết, thần vốn áo vải, sinh ra thời loạn thế, tham vọng cả đời khó lòng thực hiện, may mắn được gặp bệ hạ nên mới phát huy được ý khí.

Bệ hạ không cần phải tìm bọn ta, những gì phu thê ta và Mặc sư đệ biết đều đã truyền thụ cho đệ tử Linh Giải Ngữ, Linh Giải Ngữ có thể thay bọn ta làm thừa tướng.

Mặc sư đệ trước nay hào khí, trước kia có tâm nguyện một là nhân tộc không còn làm nô lệ nữa, hai là phục hồi vinh quang cho tổ tông, ba là được thấy giang sơn, nay hai tâm nguyện đầu đã thực hiện được rồi. Phu thê ta đưa linh vị của Mặc sư đệ đi hoàn thiện tâm nguyện thứ ba của hắn.

Chung Nhạc gập thư lại, bức thư còn lại hắn đưa cho Linh Giải Ngữ.

Linh Giải Ngữ mở thư ra đọc, một lúc sau gấp lại cung kính bái lạy Chung Nhạc.

Chung Nhạc giao quan ấn của Vân Quyển Thư cho Linh Giải Ngữ, phong làm Thiên Thừa Tướng Linh Thần thị, lệnh cho đế tử bái lạy nàng.

Linh Giải Ngữ bái tướng đăng triều, mấy trăm năm sau vị thiếu nữ này khai mở Trí Tuệ Thất Đạo Luân Hồi, công thành danh toại chấn kinh triều đình, cũng là một đoạn giai thoại.

Mấy trăm năm sau chiến loạn, những chiếc Hỗn Độn Chung treo cao trên Thiên Đình tơi tả, khó lòng chống đỡ đạo quang từ Đạo Giới.

Hôm nay Chung Nhạc triệu tập thiên hạ chư đế trên triều. Hắn nói:

- Nửa đời nay trẫm sống vì Phục Hy, vì nhân tộc, vì chúng sinh, xưng đế năm nghìn hai trăm năm. Nếu là người phàm thì đã luân hồi không biết bao nhiêu kiếp rồi. Trẫm là Hậu Thiên nghịch Tiên Thiên, thành tựu Tiên Thiên thánh thần, vô lão bệnh tử, cảm niệm các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng chủ động rút lui khỏi đế vị nhường lại cho hiền tài. Hôm nay trẫm cũng làm theo tiên hiền, rời khỏi đế vị. Thiên Đế không phải nhà ta mà là công chức, tại vị thì phải vì chức trách, vì thiên hạ. Nay là thời thế phi thừng, nếu đế vị để trôgs chắc chắn sẽ xảy ra chiến lonạ. Thiên hạ này không thể gánh chịu thêm một trận đế tranh nữa rồi. Mong chư vị đề cử một vị đại đế tiếp nhận đế vị.

Vừa dứt lời, trên dưới triều đường xôn xao, rối loạn.

Lại có chư đế khuyên can nhưng Chung Nhạc đã quyết, không thể thay đổi.

Cuối cùng tranh cãi hơn mười ngày, chư đế đề cử Chung Hoàng Thần và Thánh Vũ Đế, hai vị thái tử mỗi người đều có các đại đế ủng hộ.

Chung Nhạc nhíu mày:

Chung Hoàng Thần, thuần huyết Phục Hy, không thể làm đế. Đế vị này không phải của Chung gia, hơn nữa Hoàng thần là tộc trươgr Phục Hy thần tộc, không được làm Thiên Đế. Tuyên Thánh Vũ thị lên điện.

Thánh Vũ Đế lên điện, cúi người bái lạy.

Chung Nhạc nói:

- Chư đế tiến cử ngươi tiếp nhận vị trí Thiên Đế, ngươi tuy là con trai trẫm nhưng huyết mạch không phải hoàn toàn là Phục Hy. Mẫu hậu ngươi huyết mạch siêu phàm, là đạo hữu của trẫm. Nay ta lấy lại họ Chung của ngươi, không còn là Phục Hy tộc, cũng không cho phép ngươi mang họ Âm, không phải Âm Khang tộc, cho ngươi lập chủng tộc khác. Đây là làm theo cách của Lôi Trạch Hoa Tư, thời thế phi thường phải có hành động phi thường. Ngươi lên đây nhận đế bào, đế quan, đế ấn.

Thánh Vũ Đế tiến lên:

- Thần, thụ mệnh!

Chung Nhạc định xong triều đường, nói:

- Trong thời gian tại vị ngươi không được vượt qua ta, không được truyền vị, không được coi thiên hạ là của riêng. Nếu ngươi vi phạm, Lôi Trạch, Hoa Tư, Đại Toại, Hậu Thổ, những lão tổ tông này sẽ giết ngươi!

Thánh Vũ Đế lĩnh mệnh, rồi đăng cơ xưng đế.

Tân đế đăng cơ, lại là một phiên khí tượng.

Chung Nhạc thì gọi Chung Hoàng Thần sang một bên, nói:

- Vi phụ nửa đời vì chủng tộc, hôm nay làm một việc vì mình. Ta sẽ tới Đạo Giới, không biết có sống trở về được không. Mười năm sau nếu ta không sống trở về thì con sẽ thay ta hoàn thành tâm nguyện, tới Tổ Tinh giải trừ phong ấn cho Tổ Tinh, cho nhân tộc. Nếu ta trở về thì đích thân ta sẽ tới Tổ Tinh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)