← Ch.379 | Ch.381 → |
- Chuyện gì mà còn lớn hơn nữa?
Diệp Đông Bình khi nãy chỉ quan tâm đến chuyện của mình, nghe con trai nói, lập tức nhớ ra chuyện ngoài cửa, tức giận hỏi:
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi lại làm chuyện gì đây? Bên ngoài kia sao có nhiều người thế?
Đối với khả năng kiếm chuyện của con trai, Diệp Đông Bình đã được nếm nhiều lần rồi, từ lớp 1 đã bắt đầu rồi, cứ dăm ba ngày lại phải bánh ngọt đến xin lỗi bạn béo của Diệp Thiên vì đánh nhau.
- Ba, không phải con gây chuyện, là chuyện tự tìm đến cửa đấy chứ, ba vào xem thì biết!
Diệp Thiên cũng mặc kệ tốt xấu, cậu biết rõ Tống Hạo Thiên hôm nay đến là để giải hỏa cùng nhà họ Diệp, tuyệt đối không dám thể hiện bộ mặt cha vợ trước mặt Diệp Đông Bình, lúc này cũng muốn nhìn cha mình đến lúc đó thì biểu lộ thế nào.
Cho nên Diệp Thiên không nói thẳng ra, chỉ dẫn cha đi qua sân trước, đi tới trước mặt mấy người đang náo nhiệt bên trong.
- Khụ khụ...
-
Cẩu Tâm Gia vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Đông Bình, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kỳ dị, ho khan 1 tiếng, nói:
- A, Diệp Đông Bình đến rồi, đến đây, ngồi xuống uống 1 chén đi! - Hôm nay sao mà vui vẻ thế này, tiểu tử thối, mang 2 bình rượu mao đài của ta đến đây đi?
Do Tống Hạo Thiên ngồi quay mặt vào hoa viên, nên Diệp Đông Bình chỉ nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đầu tóc bạc phơ, còn tưởng rằng là bạn của Cẩu Tâm Gia, lập tức ngồi xuống chỗ Diệp Thiên khi nãy kia.
Diệp Đông Bình cũng là người uống được, rót 1chén rượu, nhấc lên nói:
- Được, tôi kính ông 1 chén, ông... ông... ông là Tống... Tống Hạo Thiên?!
Diệp Đông Bình vẫn chưa ngồi vững, vừa đúng lúc đối diện với ông Tống, bát rượu trong tay "xoảng" 1 tiếng rơi trên mặt đất, cả người đứng sững sờ ở đó.
Diệp Đông Bình quen Tống Vi Lan ở nông thôn, từ trước đến nay ông chưa bao giờ gặp Tống Hạo Thiên.
Thế nhưng sau những năm 90, Tống Hạo Thiên ngày nào cũng xuất hiện trên ti vi, Diệp Đông Bình hôm nào cũng nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhai thịt ông lão này được.
Cho nên mặc dù chưa gặp qua Tống Hạo ThiênDiệp Đông Bình đã coi ông ta là "bạn tri kỉ" đã lâu, lúc này trong tình huống ngồi đối diện, liếc mắt 1 cái cũng nhận ra.
Chỉ có điều đột nhiên nhìn thấy oan gia mà mình nguyền rủa suốt hơn 20 năm qua, Diệp Đông Bình lập tức cảm thấy choáng váng, não ông lúc này đã biến thành 1 khoảng trống, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tống Hạo Thiên.
- Đông... khụ khụ, tiểu Diệp, tôi là Tống Hạo Thiên!
Tống Hạo Thiên vốn đã quen với sóng to gió lớn nhiều rồi tuy rằng không ngờ có ngày gặp được con rể, nhưng phản ứng của ông cũng nhanh hơn Diệp Đông Bình nhiều.
Kỳ thực Tống Hạo Thiên vốn định gọi 1 tiếng "Đông Bình", chỉ có điều tự cảm thấy như vậy không quen, nên đổi thành "tiểu Diệp".
Diệp Đông Bình đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ vì vừa ngạc nhiên vừa căm phẫn nên rất khó coi, nhỏ giọng quát:
- Tống Hạo Thiên, ông... ông sao lại biết nhà của tôi?! Phải nói Diệp Đông Bình tuy rằng bị nhiều sức ép thế nhưng bây giờ đã thoải mái nhiều rồi, cũng học được cách ngoại giao kết bạn thậm chí đút lót 1 vài ông chủ, vì thế mới mong làm nghề buôn bán đồ cổ được.
Từ trong sâu thẳm, tính cách 2 cha con Diệp Đông Bình cũng có vài phần giống nhau, chưa bao giờ phải khúm núm khi đối mặt với quyền quý, cho dù thân phận mình chỉ bé như con kiến, nhưng vẫn dám khiêu chiến với con voi.
Thân phận Tống Hạo Thiên tất nhiên giàu có, nhưng số tiền đó không có liên quan gì với Diệp Đông Bình, hơn nữa ân oán gia tộc và mối hận đã cướp vợ mình đi, khiến cho 2 con mắt Diệp Đông Bình nhìn Tống Hạo Thiên đỏ ngầu lên.
- Lại là 1 tên tiểu tử cứng đầu? Sao nhà họ Diệp toàn người thế này vậy?
Nhìn thấy bộ dạng thù hận của Diệp Đông Bình, tâm lý Tống Hạo Thiên cũng rối bời. Vừa mới giải quyết mối khúc mắc của con trai xong, giờ lại đến người cha khó tính này, Tống Hạo Thiên ngày trước giải quyết chuyện quốc gia đại sự cũng không có cảm giác đau đầu như vậy?
- Chuyện này cậu hỏi Diệp Thiên đi.
Tống Hạo Thiên nể Diệp Thiên, cũng không có nghĩa là hòa nhã với Diệp Đông Bình, tuy rằng hắn kết tóc se duyên với con gái nhưng thế nào cũng không coi mình là cha vợ.
- Diệp Thiên, sao lại thế này?
Diệp Đông Bình nghiến răng nghiến lợi, đầu óc cũng dần dần trấn tĩnh lại, ông biết con trai cũng không đời nào tiếp đón Tống gia, lúc này Tống Hạo Thiên đến nhà, chắc chắn là có chuyện gì bên trong mình không biết.
Bộ dạng Diệp Thiên lúc này tỏ vẻ không liên quan, mở miệng nói:
- Ba, Tống lão tiên sinh đại diện cho Tống gia đến nhận lỗi với nhà họ Diệp chúng ta, qua cửa đều là khách, chúng ta không thể từ chối để họ ở ngoài cửa phải không?
Dù sao Tống Hạo Thiên đã kiềm chế nhiều, nghe Diệp Thiên nói những lời này, không kiềm chế được nữa, tức giận nói:
- Còn không cự tuyệt ta ở ngoài cửa à? Nếu không phải nhờ có Nguyên Dương huynh, ta 20 năm là đây là lần đầu tiên được nếm cái cảnh đóng cửa không cho khách vào đấy!
- Ba, Tống lão tiên sinh cũng đồng ý rồi, ông ấy sẽ đăng lời xin lỗi trên truyền thông ở HongKong chính thức nhận lỗi với họ Diệp chúng ta.
Diệp Thiên vốn không quan tâm Tống Hạo Thiên, nói tiếp:
- Ba, con thấy ông ấy lớn tuổi thế, lại có thành ý nữa, cũng miễn cưỡng đồng ý rồi, chuyện là như vậy, ba là chủ nhà họ Diệp, chuyện này cũng còn phải chờ ba quyết định!
Chuyện xảy ra ở Đài Loan của Diệp Thiên trong nhà không ai biết cả, hơn nữa 2 điều kiện đó, cậu cũng chưa nói cho cha biết, chỉ nói chuyện Tống gia nhận lỗi ra thôi.
Thế nhưng Diệp Thiên nói những lời này là đang nói với người đang tức giận, Tống Hạo Thiên khi nãy nói với cậu ta nửa ngày thì cậu ta mới đồng ý, nhưng lúc này lại không phải là chut nhà thế nhưng ông biết bản tính của cậu nên cũng không nói thêm nhiều nữa.
Rầu rĩ rót 1 chén rượu, Tống Hạo Thiên ngẩng cổ làm 1 chén, bình thường có bác sĩ chăm sóc nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ cho uống 1 chén nhỏ, cũng khó nói ông già này không muốn từ từ uống.
- Chuyện... chuyện nhà họ Diệp, bác cả làm chủ!
Điều làm cho Tống Hạo Thiên muốn tức đến hộc máu chính là Diệp Đông Bình im lặng 1 hồi lâu, bây giờ lại thốt ra lời này, hôm nay mình đến đây chẳng nhẽ vô ích hay sao?
2 cha con, người này càng khó hơn người kia, cuối cùng lại để 1 người phụ nữ làm chủ?
Kỳ thực điều Tống Hạo Thiên không biết, thái độ Diệp Đông Bình đối với ân oán đời trước cùa gia tộc không giống với Diệp Thiên, ông cũng không đồng ý cái kiểu oán nối tiếp oán mãi như vậy.
Mà Diệp Đông Bình không muốn dựa vào thân phận chủ gia đình để chấp nhận lời xin lỗi của Tống Hạo Thiên, người này cũng là nguyên nhân mà khiến cho vợ chồng ông phải xa cách hơn 20 năm!
- Ba, chuyện gì ra chuyện ấy, bác cả nhất định sẽ đồng ý thôi, bác già rồi cũng nhắc đến suốt.
Diệp Thiên đứng quay lưng về phía Tống Hạo Thiên, lập tức nháy mắt với cha, hé miệng không tiếng động nói:
- Đặt điều kiện, để mẹ con...
Diệp Đông Bình mới đầu không hiểu câu từ miệng con trai nghĩa là gì, sau khi nhìn 2 lần, rốt cục cũng hiểu, trong lòng chấn động mạnh 1 cái, không dám nhìn về phía con trai nữa.
Phải biết rằng, 20 năm qua chưa bao giờ Diệp Đông Bình quên vợ, ông không giờ phút nào là không muốn được đoàn tụ với vợ.
Vì thế Diệp Đông Bình thậm chí xé rách tấm bằng cử nhân, ra đời làm kinh doanh, lúc này ngoài vì con trai ra cũng vì muốn vợ có thể 1 lần nữa quay trở lại bên mình.
Chỉ có điều thời gian trước Tống Vi Lan về nước, có nói ông cho mình thời gian 1 năm, mới xử lý xong mọi chuyện, sẽ về sống cùng ông và con trai.
Chưa đến thời gian hứa hẹn, có thể thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn 1 chút. Lời hứa 1 năm của vợ, khiến cho Diệp Đông Bình có cảm giác 1 ngày dài như 1 năm, hình như thời gian mỗi ngày trôi qua quá chậm.
Con trai gợi ý, khiến cho Diệp Đông Bình thấy có hy vọng vợ sẽ sớm trờ về bên mình, hơi thở của ông có phần trở nên gấp gáp hơn.
- Khụ khụ...
Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, Diệp Đông Bình ho khan 1 tiếng, ổn định lại tâm trạng, sau khi oán hận trên mặt tiêu biến hết, nhìn về phía Tống Hạo Thiên, nói:
- Tống tiên sinh, nếu ông có ý giảng hòa cùng Diệp gia, như vậy tôi có 1 điều kiện, không biết ông có thể suy nghĩ 1 chút không! - Lại điều kiện à?!
Tống Hạo Thiên thiếu chút nữa thì đứng dựng lên, sao mà 2 cha con này lắm nhọt vậy? Con trai mới đưa ra 3 yêu cầu, thoáng 1 cái, cha nó mới đến đây, lại còn đưa ra thêm điều kiện nữa, thực muốn dìm ông xuống bùn sao?
Diệp Thiên nhìn thấy Tống Hạo Thiên ức chế không kìm nổi tức giận, vội vàng nói:
- Ấy, Tống lão tiên sinh, ông không ngại nghe 1 chút đi, đây cũng không phải nhà họ Diệp chúng tôi tìm đến nhà...
Câu nói này của Diệp Thiên khiến cho Tống Hạo Thiên bình tĩnh lại, đã đồng ý 3 yêu cầu của Diệp Thiên rồi, cũng chấp gì thêm 1 điều kiện của Diệp Đông Bình nữa, vẻ mặt Tống Hạo Thiên bất đắc dĩ nói:
- Được, xem như tôi nợ 2 cha con cái người vậy, điều kiện gì, nói đi!
- Tống tiên sinh, năm đó tôi và vợ phải xa cách là do ân oán đời trước của 2 nhà Diệp Tống, nếu ông đồng ý hóa giải ân oán kia, thế... thế thì có thể để vợ tôi về nước được không?!
Lúc nói câu cuối cùng, giọng của Diệp Đông Bình có chút run run, có hy vọng có thể lập tức đoàn tụ với vợ, ông cũng không muốn phải đợi 1 năm nữa.
- Hóa ra là điều kiện này?
Sau khi nghe Diệp Đông Bình nói xong, Tống Hạo Thiên cũng lập tức dịu xuống, ông có thể cảm nhận được, con gái cũng cảm thấy nhớ vì lâu rồi không được gặp chồng.
- Đáng lẽ năm đó không nên chia cách chúng nó.
Tống Hạo Thiên trong nháy mắt tinh thần có chút hoảng hốt, nếu không phải sai lầm của mình, có lẽ Diệp Thiên lúc này sẽ gọi mình 1 tiếng ông ngoại.
Nhìn thấy Tống Hạo Thiên im lặng không nói, Diệp Đông Bình không nhịn được thúc giục:
- Có được không, ông nói 1 câu đi? - Chuyện năm đó tôi cũng có chỗ không đúng, tôi có thể gọi Vi Vi về.
Tống Hạo Thiên nói đến đây quay đầu nói, nhìn Diệp Thiên nói:
- Thế nhưng... chuyện đăng báo ở HongKong coi như bỏ được không? Hôm nay nhịn cả 1 đêm, Tống Hạo Thiên lúc này dựa vào khuyết điểm 2 cha con họ, không nhịn nữa tiến lên 1 bước!
← Ch. 379 | Ch. 381 → |