← Ch.435 | Ch.437 → |
- Lão Mã, hay là... chúng ta vào đó xem đi?
Ở bên ngoài chờ 1 đêm, Hồ Hồng Đức trong lòng ngứa ngáy, vốn là người gan to mật lớn, ông vốn không để ý. núi Ma Quỷ nghe đồn là có đường vào mà không có đường ra.
Chỉ có điều Diệp Thiên lúc đi để Maracay phụ trách công việc canh gác ngoài núi, việc nhỏ dám nói chơi với Diệp Thiên, nhưng đối với chuyện thế này vẫn phải hỏi ý kiến Maracay trước đã.
- Bên trong chắc là đã xảy ra biến cố, vào xem cũng không phải là không được.
Maracay nghe vậy do dự 1 chút, suy nghĩ hồi lâu rồi hạ quyết tâm, nói:
- Steve, anh cùng bọn họ thủ tại đây, tôi cùng Hồ tiên sinh vào trong xem tình hình bên trong.
Theo lý thuyết nhiệm vụ của Maracay kể từ khi tiêu diệt 30 người Nhật Bản kia coi như là đã xong, thế nhưng ông vẫn luôn tò mò mục đích chuyến đi lần này của Diệp Thiên, lại càng muốn biết Diệp Thiên 1 thân 1 mình vào núi rốt cuộc chiến đấu với hơn 100 người Nhật Bản được tranh bị vũ khí đầy đỉ kia thế nào.
Sau 1 hồi sắp xếp, Maracay đi trước, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên nối đuôi theo sau, 3 người cẩn thận tiến vào trong cửa núi Ma Quỷ, đi sâu vào bên trong.
- Đây... đây là chuyện gì?
Cửa vào hơn 100 mét hính chứ S, cũng chỉ trong mấy phút, mấy người đến 1 chỗ cửa ra, trốn sau 1 phiến đá nhìn vào trong núi, ngay lập tức đều ngẩn cả người.
1 đoàn mấy mươi chiếc xe việt dã xếp thành 1 đoàn dài, ở trước đoàn xe đó, là 1 chiếc xe bọc thép, thế nhưng chiếc xe bọc thép này nhìn rất thê thảm, toàn bộ phần đầu của chiếc xe này đã không còn, biến thành 1 đống sắt vụn.
Ở phía trước xe bọc thép là thân hình của 1 người mà cả 3 người đều rất quen, còn cả đoàn xe đằng sau thì yên tĩnh lạ thường, không khí cực kỳ kỳ lạ.
- Lẽ nào... khi nãy bom nổ chính là do Diệp Thiên làm?
3 người trốn sau phiến đá nhìn nhau đứng lên, bọn họ có chút không hiểu, mỗi 1 mình Diệp Thiên chống đỡ lại hơn trăm người đó như thế nào?
- Là các ngươi à? Ra đi, đừng có trốn nữa!
Diệp Thiên hơi nhíu mày 1 chút, ngay sau đó lại giãn ra, từ hơi thở của 3 người trốn ở chỗ cửa đó, cậu có thể nhận ra thân phận bọn họ.
- Chúa ơi, ông chủ, rốt cục ông làm gì vậy? Sao ông làm được như vậy?
Sau khi ra khỏi phiến đá đó, Maracay liếc mắt nhìn thấy 4 thi thể nằm trên mặt đất, lúc này trong thâm tâm ông nghĩ Diệp Thiên quả thực có thể so sánh với chúa. Phải biết rằng, lúc Diệp Thiên vào núi, thậm chỉ cả súng cũng chưa cầm.
- Không phải phí lời nữa, lão Mã, ông lên chiếc xe kia, mở chiếc xe bọc thép kia ra!
Tâm trạng Diệp Thiên lúc này cũng không được tốt lắm, bởi vì sau vụ nổ cậu phát hiện, đừng nói là đống giấy tờ trong tay Kitamiya Hiro, mà ngay cả 1 tờ giấy cũng không thấy, đến tận bây giờ, chiếc xe bọc thép đó vẫn đang cháy.
Tuy rằng không biết chỗ giấy tờ kia là thứ gì, nhưng Diệp Thiên tin rằng, vì bảo vệ thứ đó Kitamiya Hiro có thể cúi đầu trước mình, có thể thấy được giá trị của nó không phải là nhỏ.
Chỉ có điều sau vụ nổ này, tất cả đều không còn nữa, số giấy tờ trong túi bóng kia vĩnh viễn là 1 điều bí ẩn.
- Ông chủ, nhiểu xe như vậy chúng ta không thể mở được hết?
Maracay cũng là người hiểu chuyện, sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, lập tức hiểu ngay ý của cậu ta, vị trí xe bọc thép này ở giấu kín đằng sau đoàn xe.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Không cần mở hết, ông lên xe thì biết ngay mà.
- Chỗ xe hỏng này cũng không đáng tiền, xe Nhật Bản sản xuất chất lượng kém thôi mà.
Maracay không hiểu nên mở cửa xe ra, miệng vẫn còn lẩm bẩm, vào những năm 60, 70, xe ô tô giá rẻ của Nhật Bản từng 1 thời chiếm lĩnh thị trường Mỹ, cha của Maracay cũng vì thế mà bị thất nghiệp.
- Nhìn cửa xe này, căn bản là không cần đập mạnh.
Maracay chui nửa người vào trong xe, còn lải nhải nghiến răng kèn kèt, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn vào trong xe, ngớ người ra:
- Ông... ông chủ, tôi nhìn thấy chúa rồi phải không?
Do nguyên nhân trọng lượng và số lượng vàng để ở thùng sau xe sẽ gây mất cân bằng, cho nên từng thỏi từng thỏi đều được xếp ngay ngắn trên ghế ngồi sau xe, trong mỗi xe đều chứa chừng gần trăm cân vàng.
Mặc dù có 1 chút vàng rơi xuống đất, nhưng đống vàng xếp trên ghế sau vẫn khiến cho Maracay hoa mắt, thân là 1 lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, ông ta tuyệt đống không cho rằng chỗ vàng này là đồng thau.
- Lão Mã, sao vậy?
Hồ Hồng Đức sau khi nghe tiếng kêu thất thanh của Maracay, cũng thò đầu vào xe nhìn, liếc mắt nhìn1 cái khiến cho ông không thể nào quay sang chỗ khác được.
- Mẹ ơi, độ tinh khiết của số vàng này rất cao!
Không giống như Maracay, Hồ Hồng Đức trước đó đã biết có số vàng này rồi, lập tức thòi tay sờ vào 1 thỏi, mở miệng cắn thử 1 cái, sau khi đưa vàng ra, 1 hàng răng in trên thỏi vàng.
- Ông chủ, nhiện vụ của ông lần này chính là tìm kiếm số vàng này à?
Maracay từng nhìn thấy ngôi nhà bằng vàng của Thái Tử nước Ả Rập, sau 1 hồi ngây người, rất nhanh thì tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
- Đúng vậy, chỗ vàng này chính là mục tiêu đi lần này của tôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, cười mà như không cười, nhìn Maracay, nói:
- Lão Mã, có phải ông cũng muốn chia 1 ít hay không?
Phải biết rằng, trên 20 chiếc xe này, xe nào cũng có nhiều vàng như vậy!
- Xe... xe nào cũng có nhiều như vậy?
Theo lời nói của Diệp Thiên, Maracay nuốt từng ngụm nươc miếng, trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn thấy chiếc xe bọc thép đang cháy hừng hực và những thi thể nằm trước xe việt dã kia, não Maracay lập tức hồi tỉnh trấn tĩnh lại.
- Ông chủ, chúng tôi là lính đánh thuê chuyên nghiệp, danh dự được đặt lên hàng đầu, hơn nữa theo luật pháp Mỹ, người nào thám hiểm tìm ra được kho báu, thì hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của người ấy!
Maracay tuy rằng tự nhận tiểu đội lính đánh thuê của hắn là đội lính đánh thuê tinh nhuệ hàng đầu thế giới, nhưng so với Diệp Thiên, 1 tay có thể giết liền hơn trăm người như vậy, thế mà còn không thấy chút lo lắng nào.
Đặc biệt là Diệp Thiên đang đứng dưới ánh nắng mặt trời lúc này, cả người thoát ra 1 làn khí nguy hiểm không nói nên lời, áp lực vô hình đó khiến cho Maracay có 1 cảm giác nghẹt thở.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, lão Mã, 30 triệu đô của các ông, đợi khi nào ra ngoài có thể lấy được rồi!
Không quan tâm Maracay nói thật hay là giả vờ, Diệp Thiên cũng không sợ tâm địa khac của hắn ta, mấy tên nước ngoài này mặc dù rất tham tiền, nhưng bọn họ lại càng hiểu được đạo lý có tiền chứ không phí mạng.
Maracay lúc này đã hoàn toàn không có ý định khác, giơ tay lôi tên Nhật Bản đã chết trong xe ra quẳng sang bên cạnh, nói với Diệp Thiên:
- Ông chủ, số người chết này làm sao bây giờ?
Diệp Thiên suy nghĩ 1 lát, nói:
- Trên mỗi sẽ đều có 1 người, các ông lôi họ ra hết đi, rồi quẳng vào xe bọc thép kia.
Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cùng đồng ý 1 tiếng, mở cửa 1 chiếc xe ra, bắt đầu làm công việc khuân vác, cũng may bọn này mới chết không lâu trên người cũng không có mùi gì.
Nhưng cho dù như vậy, lúc đem tử thi hơn 20 người nhét vào xe bọc thép, sắc mặt Chu Khiếu Thiên không chịu được tái nhợt, nghiêm khắc mà nói, cậu ta vốn không thể được coi là người trong giang hồ, ngoài bắn bừa đám người ngoài núi Ma Quỷ kia ra, Chu Khiếu Thiên từ trước đến nay chưa bao giờ giết người.
Còn về sắc mặt Maracay cũng không hơn Chu Khiếu Thiên là bao, ông ta không phải sợ người chết mà là kinh hãi Diệp Thiên ra tay tàn nhẫn, từ dấu hiệu của những người chết đó mà thấy, tất cả đều bị Diệp Thiên móc hầu mà chết, Diệp Thiên ngay cả vũ khí lạnh cũng không hề động đến, đã giải quyết được hơn 20 người.
Hồ Hồng Đức với cảnh này cũng không sao cả, lúc ông còn mặc quần thủng đáy đã từng nhìn thấy cha mình lột da người, nên cảnh này đối với ông căn bản không là gì cả, sau khi ném thi thể cuối cùng lên xe bọc thép, nhíu mày nói:
- Diệp Thiên, đống lửa này sắp tàn rồi, chắc không đốt được hết đống thi thể này đâu?
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Đằng sau chiếc xe đó còn có 1 thùng xăng, Khiếu Thiên đi lấy lại đây đi.
- Vâng!
Chu Khiếu Thiên cố nén sự khó chịu trong lòng, chạy đến chiếc xe cuối cùng, nhấc ra 1 thùng xăng, đổ lên trên xe bọc thép, ngay lập tức lửa ngút lên tận trời, ngọn lửa hầm hập đó nhanh chóng nuốt trọn thi thể hơn 20 người.
- Ông chủ, không phải nói là hơn 100 người sao? Sao lại chỉ còn lại bằng này thôi?
Sau khi thiêu hủy thi thể xong, Maracay mới có cơ hội nói ra nghi vấn của mình, ông ta vừa nói ra câu này, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cũng ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên, khi nãy hấp tấp vội vàng, 2 người không nghĩ đến điều này.
- Tất cả đều chết ở chỗ giấu vàng hết rồi.
Diệp Thiên cười lạnh đáp lại 1 tiếng.
- Sư huynh ta bày trận mà có thể phá 1 cách dễ dàng hay sao? Trong núi này ngưng tụ sát khí hơn 10 năm qua, nên sinh ra 1 con quái xà 2 đầu...
Diệp Thiên kể tóm tắt chuyện trong hang động 1 lượt, cả 3 người nghe đều há hốc mồm, bọn họ đều không ngờ rằng, cái tên gọi núi Ma Quỷ này hóa ra là vì trong núi có những con mãnh xà như vậy tạo thành.
- Chúa ơi, đúng là quá điên cuồng, may mà chúng tôi không vào.
Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, Maracay không nhịn được tay vẽ hình chữ thập ở ngực, mãnh xà có thể nuổt hàng trăm người, đây chính là thần biển Poseidon trong thần thoại Hy Lạp.
- Đúng rồi, lão Mã, ông xem đây là cái gì, ông có biết hay không?
Lúc đang chờ ngọn lửa thiêu đốt thi thể, Diệp Thiên móc từ túi áo ra 1 vật kim loại, cậu rốt cục vẫn không biết nó là cái gì, nhìn thì chắc là do phương Tây chế tạo, có lẽ Maracay có thể biết.
- Thứ này tôi cũng không chắc...
Nhận vật kim loại này nghiên cứu hồi lâu, Maracay gãi đầu nói:
- Ông chủ, nhìn qua giống như là chìa khóa két sắt vậy, nhưng tôi cũng không dám chắc đâu.
← Ch. 435 | Ch. 437 → |