Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 492

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 492: khiếp sợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


Ngồi ngắm cảnh ở trên đài, bầu trời đêm trên đỉnh đầu trải ánh sáng ngọc, Cửu Tinh Tụ Linh Trận và chín ngôi sao Bắc Đấu trên bầu trời xa xa đang lấp lánh, tinh quang phát ra liên tiếp, dung nhập vào bên trong Tụ Linh Trận.

Từng đợt từng đợt linh khí gần như trong suốt, nhập vào Diệp Thiên, đỉnh đầu Diệp Thiên bốc hơi ra một đám sương mù, tứ chi không ngừng tiếp thụ linh khí tẩm bổ, cả người tiến vào sâu trong đó.

Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Thiên bỗng giật mình, ánh mắt mở ra, nhìn về chân núi, đang khoanh chân ngồi, hai chân dùng lực xuống phía dưới, thân thể liền đứng lên.

- Tiểu sư đệ, đệ cũng cảm ứng được sao?

Cẩu Tâm Gia đứng ở cách Diệp Thiên 10m, vẻ mặt cười cười nhìn hắn, vị sư đệ này của hắn thật có thể nói là thiên phú dị bẩm, bị đả thương nặng như thế, lại vẫn có cảm ứng lực mạnh như vậy.

- Có bằng hữu từ phương xa tới, đệ là chủ nhân, dù như thế nào cũng phải đi nghênh đón một chút chứ?

Diệp Thiên ha ha cười, vừa rồi tuy rằng ngồi gần một giờ, nhưng đã làm cho thương thế bị ngăn chặn, trong khoảng thời gian này chỉ cần không hề động thủ cùng người khác, cũng không có cái gì trở ngại.

Quay người xuống đài ngắm cảnh, sư huynh đệ hai người đi về cổng biệt thự, Chu Khiếu Thiên sớm đã chờ ở cửa, mở cửa sắt của biệt thự ra.

Hiện tại đã hơn 11 giờ, bữa tiệc mà Tả Gia Tuấn làm chủ còn chưa kết thúc, Tả Gia Tuấn cũng chưa thể trở về, nhưng có Diệp Thiên, Môn chủ Ma Y nhất mạch tự mình nghênh đón, coi như là rất nể mặt mũi vị quốc học đại sư này.

Hai người vừa mới đi vào cửa biệt thự, con đường phía trước liền truyền đến tiếng động cơ ô tô, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy lại đây.

Diệp Thiên cùng Cẩu Tâm Gia liếc nhau một cái, nâng bước đi lên phía trước nghênh đón. Nhưng cách cống chính hơn mười mét liền dừng lại, cửa xe bị đẩy ra từ bên trong.

Một dáng người gầy yếu nhưng tinh thần rất minh mẫn, mặc một bộ quần áo đời Đường, từ trong xe đi xuống.

Giương mắt nhìn Diệp Thiên hai người, ông lão kia vội vàng bước nhanh hơn, không đợi hai người chào đón, liền chạy tới trước mặt. Đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào mặt Cẩu Tâm Gia.

Ông Lão nhìn mặt Cẩu Tâm Gia một lúc, ánh mắt quét qua cánh tay phải không còn kia, run rẩy lên tiếng hỏi:

- Có phải... Chính là Nguyên Dương huynh của tôi?

Năm đó Cẩu Tâm Gia xảy ra sự cố quay về Đài Loan, Nam Hoài Cẩn từng đi bệnh viện thăm hỏi hắn, tuy rằng lúc này tướng mạo Cẩu Tâm Gia so với trước kia có cách biệt một trời một cực, nhưng bị cụt tay cũng không giả được.

Vẻ mặt Cẩu Tâm Gia cũng là có chút kích động. Thở dài một tiếng nói:

- Hoài Cẩn lão đệ, từ biệt gần năm mươi năm mới gặp, không ngờ huynh đệ ta còn có ngày gặp lại?

- Hoài cẩn bái lạy đại ca!

Nghe được những lời của Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn không còn hoài nghi trong lòng, chạy mấy bước, sụp xuống bái lạy Cẩu Tâm Gia, trong mắt nước mắt đã tung hoành.

Thời gian trước giải phóng có lưu hành chuyện bái lạy huynh đệ kết nghĩa, hai người này năm đó chính là anh em kết nghĩa, lúc này thấy Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn liền dùng đại lễ.

- Không nên...

Cẩu Tâm Gia liền chặn Nam Hoài Cẩn lại. Nói:

- Hoài Cẩn lão đệ, huynh đệ của ta không cần như thế, ta giới thiệu cho đệ, đây là môn đệ của ta - Diệp Thiên. Cũng là môn chủ đương nhiệm Ma Y nhất mạch!

Tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói với Nam Hoài Cẩn, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn cảm thấy ngại Diệp Thiên, không nói đến thân phận Diệp Thiên, chính là chỗ tòa nhà này, cũng là của Diệp Thiên toàn bộ.

- Mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật tốt!

Nam Hoài Cẩn đưa mắt nhìn ở trên mặt Diệp Thiên. Sắc mặt trở nên nghiêm túc, cau mày nói:

- Diệp sư đệ động thủ cùng ai vậy, tại sao lại suy giảm tới cả nội tạng?

Khí chất nội tạng thể hiện tinh hoa con người, ngoài đan điền, là nơi quan trọng nhất, hơn nữa đối với cao thủ nội gia mà nói, phủ tạng bị thương là dễ dàng gây hoạ ngầm nhất.

Xuất phát từ giao tình với Cẩu Tâm Gia, ngay tiếp theo Nam Hoài Cẩn cũng xem trọng Diệp Thiên vài phần, nghĩ một chút, nói:

- Tôi có một phương pháp trị liệu nội thương, sẽ viết cho cậu, uống thử mấy thang thuốc xem.

Năm đó khi ẩn cư ở Thanh Thành Sơn, Nam Hoài Cẩn học được một chút y thuật, phương thuốc theo lời hắn, chính là bí mật trị liệu nội thương không truyền của phái Thanh Thành.

- Cám ơn Nam Sư huynh quan tâm.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nhìn thoáng phần thân thể dưới sườn, nói:

- Chút thương thế không coi vào đâu, khiến Nam Sư huynh phải quan tâm, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.

- Diệp sư đệ, phủ tạng bị thương, là không thể khinh thường, cần cẩn thận điều dưỡng.

Nhìn thấy Diệp Thiên mang vẻ mặt không coi trọng, Nam Hoài Cẩn nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, theo như hắn hiểu, lão huynh mình cũng là cao thủ đạo này, hắn lại không rõ tốt xấu trong chuyện này sao?

Từng có một vị người trong kỳ môn, khi tuổi trẻ động thủ cùng người ta, bị người ta đánh cho bị thương phủ tạng, lúc ấy ỷ vào tuổi trẻ, thật sự kôci vào đâu, nhưng ai ngờ ngay khi hắn bốn mươi tuổi, đột nhiên bệnh cũ tái phát, phủ tạng xuất huyết mà chết.

Tình trạng Diệp Thiên lúc này còn có điểm tương tự như người nọ, hiện tại không chú ý, nói không chừng ngày sau sẽ bị tái phát lại.

- Hoài Cẩn lão đệ, bản lĩnh Diệp Thiên không dưới ta, đệ ấy há có thể không hiểu rõ đạo lý này?

Cẩu Tâm Gia cười lắc lắc đầu, có ngôi biệt thự Cửu Tinh Tụ Linh Trận này, có linh khí thiên địa liên tục không ngừng bổ sung, người giống như bọn hắn, chỉ cần còn có một hơi thở, đều có thể khôi phục lại.

- Ồ?

Nam Hoài Cẩn có chút giật mình nhìn thoáng qua Diệp Thiên, hắn biết bình thường Cẩu Tâm Gia cũng không nói thừa, hắn một khi đã như vậy nói, tu vi của Diệp Thiên sợ là thật sự không kém gì hắn.

- Đi vào trong ngôi nhà này, đệ liền hiểu thôi.

Cẩu Tâm Gia nhìn thoáng qua Đào Sơn Dịch, thản nhiên nói:

- Để xe ở đó đi, con cũng vào đi!

- Vâng, sư bá!

Đào Sơn Dịch cung kính đáp, trong lòng lại có chút không tin tưởng.

Xem dáng điệu của Cẩu Tâm Gia, làm như cho mình vào biệt thự giống như rất nể mặt mũi vậy? Đào Sơn Dịch đi theo sư phụ, đi qua rất nhiều địa phương, cũng đã gặp một số tiền bối, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy ai ngay cả cửa cũng không muốn cho vào đâu.

Cẩu Tâm Gia đâu dễ dàng đi lo lắng chút tâm tư của Đào Sơn Dịch, lập tức quay người, tránh nửa thân, cùng Nam Hoài Cẩn sóng vai đi vào biệt thự.

- Hả? Đây... Đây là có chuyện gì?

Vừa mới qua cổng, tiến vào biệt thự, thân thể Nam Hoài Cẩn giống như là bị người ta đóng đinh, giống như cái đinh đứng yên ở nơi đó, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Linh khí thiên địa gần như thuần khiết, đang không ngừng tràn vào trong cơ thể Nam Hoài Cẩn, tại đây linh khí rất mạnh, hắn chưa từng có trải nghiệm này? Cho dù năm đó ẩn cư ở Thanh Thành Sơn, linh khí trong núi kia cũng xa xa không bằng nơi này.

Bất chấp hỏi nhiều, theo bản năng Nam Hoài Cẩn định lại tâm thần, toàn lực hấp thu linh khí thiên địa này, cả người trong phút chốc tiến vào tới trạng thái dung nhập.

- Quả nhiên là thiên phú kỳ tài!

Nhìn thấy Nam Hoài Cẩn cực nhanh liền thích ứng linh khí thiên địa, hơn nữa còn có thể đứng ở nơi đó dung nhập, Diệp Thiên cũng không nhịn được, âm thầm gật đầu.

- Sư phụ, ngài làm sao vậy?

Đối với phản ứng của Nam Hoài Cẩn, Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên đều đoán được vài phần, nhưng Đào Sơn Dịch đi phía sau, lại có chút không hiểu, ở phía sau bọn họ ba bước, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Một tiếng này khiến Nam Hoài Cẩn trong trạng thái dung nhập về trong hiện thực, quay đầu nhìn phía đồ đệ vẻ mặt không hiểu ra sao, mở miệng hỏi:

- Này? Sơn Dịch, con không có cảm giác được gì sao?

- Cảm giác được cái gì? Sư phụ, người rốt cuộc làm sao vậy?

Đào Sơn Dịch trở nên mơ hồ, biểu hiện sư phụ hôm nay rất không bình thường, hay là hai người Cẩu Tâm Gia kia triệu sư phụ đến, là muốn tính kế hại hắn?

Nghĩ đến đây, Đào Sơn Dịch liền lui về sau hai bước, tục ngữ nói lòng người khó lường, giao tình của bọn hắn là bốn năm mươi năm trước, ai biết bây giờ đối phương có tâm tư gì?

- Tiểu tử nhà ngươi, linh khí thiên địa dồi dào như vậy, ngươi không có cảm giác?

Nam Hoài Cẩn lộ ra một tia hờn giận trên mặt, quát lớn:

- Nhiều năm như vậy công luyện không đạt gì sao?

- Linh khí? Linh khí ở đâu ạ?

Đào Sơn Dịch nhìn chung quanh một chút, còn phóng khí huyết cảm ứng, nơi này linh khí so với trong thành thị là mạnh hơn một chút, nhưng còn lâu mới được xưng hai chữ dồi dào mà?

- Ơ? Hóa ra là như vậy sao?

Nam Hoài Cẩn cũng là người tâm tư thông minh, nhìn thấy biểu hiện của đồ đệ, nhất thời cảm giác được có chút kỳ quặc, thử lui về sau một bước dài, linh khí đang vờn quanh thân người, nhất thời biến mất không thấy đâu.

- Nguyên Dương huynh, đây... Đây là Tụ Linh Trận pháp?

Rốt cục Nam Hoài Cẩn đã hiểu được, lập tứctóm lấy ống tay áo của Cẩu Tâm Gia.

Nam Hoài Cẩn năm đó ẩn cư ở Thanh Thành Sơn, từng xem một cuốn điển tịch, muốn tạo được một cái Tụ Linh Trận ở trong núi để tu luyện.

Nhưng bởi vì truyền thừa có nhiều thiếu sót, cho đến hiện tại cũng chưa thể được như nguyện, trước mắt nhìn thấy chỗ này nghi là Tụ Linh Trận, nhịn không được mà kích động.

- Đúng vậy, Hoài Cẩn lão đệ, đi vào rồi nói sau!

Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Nam Hoài Cẩn, Cẩu Tâm Gia nhịn không được ha ha phá lên cười.

Năm đó Lý Thiện Nguyên luôn luôn khích lệ Nam Hoài Cẩn có tư chất, điều này làm cho Cẩu Tâm Gia thân là đại đệ tử Ma Y nhất mạch khó tránh cũng có ghen tỵ trong lòng.

Hiện giờ thấy lão bằng hữu này có bộ dạng kinh ngạc, trong lòng Cẩu Tâm Gia quả thực giống như là được ăn nhân sâm, thoải mái không cần nói nhiều, ghen tỵ tích tụ nhiều năm như vậy đã trở thành hư không.

- Không được, Nguyên Dương lão ca, huynh nhất định phải nói rõ ràng cho đệ.

Thấy Cẩu Tâm Gia định đi vào trong biệt thự, Nam Hoài Cẩn vội vàng đuổi theo, vẻ mặt nhìn giống như trẻ con nhìn thấy đồ chơi mà chúng rất âu yếm, hoàn toàn đã không còn vẻ nghiêm túc trong ngày thường.

- Sư phụ, làm sao vậy ạ?

Đứng ở bên ngoài biệt thự, Đào Sơn Dịch có chút há hốc mồm, sư phụ hắn luôn luôn ăn nói có ý tứ, như thế nào lại lộ ra bộ dạng này? Không kịp nghĩ nhiều, đồ sứ vội vàng truy vấn.

Chỉ là vừa nhảy vào cửa biệt thự, thân thể Đào Sơn Dịch liền như bị chấn động, giật mình miệng há to có thể đủ nhét vào một quả trứng gà.

- Đào tiên sinh, đi, đi vào đại sảnh nói chuyện.

Đứng trong cửa, Diệp Thiên nhìn thấy Đào Sơn Dịch bởi vì giật mình mà gương mặt gần như biến dạng, trong lòng cũng có khoái cảm như trò đùa dai thành công.

- À, vâng!

Lúc này đại não Đào Sơn Dịch đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, theo bản năng đi theo phía sau Diệp Thiên, như thế nào hắn cũng không rõ, ngoài cửa và trong cửa vì sao có khác nhau lớn như thế?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)