← Ch.518 | Ch.520 → |
- Ngạo mạn.
Không chỉ Lôi Chấn Nhạc cảm thấy Diệp Thiên đang chê cười mà cả trăm người trong đây đều suy nghĩ như vậy.
Bối phận của Diệp Thiên cao không phải là giả nhưng chuyện tỷ thí không phải dựa vào bối phận mà phải theo thắng thua, cao thấp trong lòng Lôi Chấn Nhạc đầy hận thù như vậy càng không đáng để Diệp Thiên ra tay.
Lúc mọi người đang xem Diệp Thiên đã tìm ra phương án sáng suốt, không gì hơn là đánh Thái Cực nói chuyện đã qua nhưng ngay cả khi muốn động thủ thì cũng không nên chọc giận Lôi Chấn Nhạc.
Ai cũng biết Lôi Chấn Nhạc là một võ giả, khi động thủ không thể khống chế nổi chính mình, nếu ông ta và cha Đỗ Phi không phải chỗ thân tình thì Đỗ Phi cũng sẽ không chỉ bị đánh thương nặng như vậy.
Lúc trước đáp lễ Diệp Thiên có vẻ khiêm tốn nhưng lời nói vừa rồi của hắn khiến mọi người phải lắc đầu, người còn trẻ có học mà không kìm chế được mình.
- Lôi trưởng lão, võ công luyện nội gia mà có thể luyện đến cảnh giới này e rằng đương thời cũng không có người thứ hai, Diệp mỗ cũng đang muốn lĩnh giáo đây.
Diệp Thiên không hề để ý đến những lời bàn luận nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, chuyển đề tài nói:
- Nhưng chỉ một chưởng mà đạt đến siêu phàm hơn nữa trong cơ thể có những bệnh không tiện nói ra thì Diệp mỗ vẫn chưa làm được 2 chữ này.
Xuất đạo đã hơn 10 năm còn rất nhỏ hắn và Hòa Thương Châu một người nổi tiếng đã nếm qua không ít cực khổ dần dần theo đó tu vi của hắn cứ lớn dần lên chưa bao giờ gặp địch thủ.
Tục ngữ có câu: Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị nhưng người tập luyện võ công mà không có đối thủ thì cũng là chuyện buồn cho nên sau khi thấy tu vi của Lôi Chấn Nhạc, Diệp Thiên đã có ý định.
Lần này Diệp Thiên đến Mỹ ngoài sự cố của mẹ ra còn có một nguyên nhân nữa, hắn mốn biết một chút về tổ chức sự kiện của hắc quyền, xem xem rốt cuộc trong thế giới này có bao nhiêu cao thủ.
Điều Diệp Thiên không ngờ tới là hắn không phải đợi đến lúc tham gia đại hội của hắc quyền mà đã gặp một cái gốc rạ là Lôi Chấn Nhạc cứng như vậy.
Nửa bước vào đến siêu phàm, cả đời trải qua cả trăm ngàn cuộc chiến sát khí không thể yếu, thậm chí lúc trước ngoài Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên chưa hề gặp đối thủ cực mạnh như vậy.
Đương nhiên Diệp Thiên không sợ hãi, vốn dĩ tu vi của hắn cao hơn Lôi Chấn Nhạc. hắn cũng đang muốn trận chiến này để cho người trong Hồng môn biết đến mình.
- Cũng biết đến siêu phàm ư?
Câu nói của Diệp Thiên để cho Lôi Chấn Nhạc cảm thấy là ngoài ý muốn, mắt lim dim, mặc dù hắn luyện được cả nội, ngoại công nhưng cũng chưa được tiếp xúc với quyền sư, cảnh giới phi thường của nội công cũng biết đôi chút.
Gần chỗ đột phá nhất, Lôi Chấn Nhạc cũng cảm thấy mình đã tiến vào được siêu phàm nhưng ông ta không dám khẳng định. Lúc này bị Diệp Thiên nói ra ông ta liền tăng cường cảnh giác.
Người thời này luyện tập võ công càng ngày càng ít, nhiều người còn không biết minh kình, ám kình và hóa kình là cái gì? Diệp Thiên nói ra những câu này chứng tỏ hắn là người trong đạo.
- Kỹ năng luyện không giả...
Diệp Thiên cười haha nói:
- Lôi trưởng lão, ở đây còn có nhiều người đang chờ đi ăn cơm chúng ta đừng để họ phải đợi lâu.
Nói dứt lời Diệp Thiên bước về phía trước một bước, hai tay kéo vạt áo làm 2 đoạn để lộ ra dáng người thon dài của hắn.
- Quả nhiên là anh hùng trẻ tuổi. Diệp gia lão Lôi xin lĩnh giáo.
Lôi Chấn Nhạc thấy hành động của Diệp Thiên mắt sáng lên chân trái bước về phía trước mấy viên gạch trên mặt đất bị gãy thành vài đoạn.
Thấy hai người sắp động thủ, những người sôi nổi lui về phía sau, nhường đường cho Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc.
Khi Lôi Lão Hổ đánh nhau sẽ mất hết tính người, ngộ nhỡ bị dính vào không chừng đứt cả gân cốt, rồi tự chuốc lấy rủi ro.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi Lôi Chấn Nhạc bước ra cả người đứng bất động hai mắt trợn tròn nhìn Diệp Thiên.
Tục ngữ nói: người trông cửa không nói chuyện, không ồn ào, đám người Lý Tùng Thu nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc đang tăng khí thế của mình nói cách khác là không chiếm là còn áng binh.
Lần này Lôi Chấn Nhạc xuất sát khí ra ngoài không có tác dụng gì với Diệp Thiên vì cơ thể gầy yếu kia của Diệp Thiên cũng phát ra sát khí không kém gì Lôi Chấn Nhạc.
Tuy giết người không nhiều bằng Lôi Chấn Nhạc nhưng dưới tay Diệp Thiên cũng phải có đến trăm nhân mạng, sát khí ngưng tụ đã bị Diệp Thiên hóa giải nhưng hắn vẫn giữ lại.
Khí trên cổ hai người khéo léo tràn ra không khí xung quanh như bị ngưng kết, bầu trời sáng rực đang uốn éo cảnh này khiến cho người xem có cảm giác hoang đường.
- Hay, có thể đánh một trận xem ra Lôi mỗ là người may mắn rồi.
Cuộc đời Lôi Chấn Nhạc trải qua trăm ngàn trận chiến nhưng sau lúc tuổi già đã ít xuất thủ người đến môn khiêu chiến gánh không nổi núi thây huyết hải như sát khí trên người ông ta.
Nhưng lúc Lôi Chấn Nhạc muốn dùng chiêu này, lại thấy Diệp Thiên thay đổi, sát khí trên người hắn quá lớn không hề thua kém gì mình điều này làm cho Lôi Chấn Nhạc khiếp sợ.
Gặp được lương tài kì phùng địch thủ đúng là đánh đúng tâm trạng của Lôi Chấn Nhạc lúc này ông ta đã quên oán thù với Diệp Thiên thầm nghĩ sẽ đánh một trận thật mạnh.
- Bối phận của tôi cao hơn mời ra tay trước.
Diệp Thiên cười lạnh nhạt, thu hồi sát khí, tuy khí thế của Lôi Chấn Nhạc rất mãnh liệt nhưng chỉ sinh ra áp lực không hề ảnh hưởng gì đối với Diệp Thiên.
- Được, mời Diệp gia chỉ giáo!
Lôi Chấn Nhạc chắp tay về phía Diệp Thiên vái hắn, Diệp Thiên tự nhiên để Lôi Chấn Nhạc thu sự cuồng ngạo vào.
- Mời!
Diệp Thiên gật đầu, chân trái lui về, tay phải đưa lên trước phòng thủ.
- Đắc tội!
Lôi Chấn Nhạc phát ra một tiếng râu tóc dựng đứng, bỗng chân trái từng chút to như Viên Hầu lạ thường linh hoạt bước về phía trước ba bước.
Cách 10m, 3 thước đã gần hơn Lôi Chấn Nhạc liên tiếp đập xuống Diệp Thiên.
- Thông lưng quyền? Phách cúp trưởng?
Diệp Thiên quan sát song trưởng thật dài của Lôi Chấn Nhạc thẳng góc suýt nữa xuống đến đầu gối, hắn biết hẳn đây là thông lưng quyền.
Nhưng vừa rồi Lôi Chấn Nhạc dùng lưng quyền bộ pháp, gần đây một thủ đoạn gây bất ngờ cho Diệp Thiên.
Thông lưng quyền là quyền thuật Trung Quốc cũng gọi là Thông Tí quyền, dùng lưng hoặc cánh tay gọi là Thông lưng Viên Hầu, Bạch Viên thông lưng..
Phách cúp quyền điển hình là chém xa giống như võ thuật Trung Quốc một cái mạnh, dứt khoát trong quyền thuật phát huy được sự tinh túy.
Ra một trưởng không thể khống chế quyền thuật chú ý xa thì đánh gần thì quật, có thể thu phóng có thể dài ngắn sức mạnh không hề thua kém Bát Cực Quyền.
Thông lưng quyền và phách cúp quyền đều thiên về dùng lực, trong sách võ thuật là coi trọng chêu pháp.
Lôi Chấn Nhạc dùng bộ pháp thông lưng quyền, nhưng chiêu thức lại đổi thành phách cúp trưởng, có thể thấy kinh nghiệm với địch thủ vô cùng phong phú trong lúc đó không phải nghĩ ngợi gì liền tổ hợp uy lực mạnh nhất.
Bộ pháp thông lưng quyền linh hoạt còn phách cúp quyền thì chưởng pháp sắc bén.
Trong tay Lôi Chấn Nhạc kết hợp hai loại quyền pháp không chê vào đâu được, cái quạt hương bồ kia giống như Cự chưởng dĩ nhiên là đã che kín cả người Diệp Thiên khiến hắn không thể lui mà chỉ còn đường chống đỡ.
- Làm tốt lắm!
Cảm nhận được vết đao cắt như kình phong, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, chân trái đạp lên mặt đất giở trưởng bên phải giống như Kình Thiên đi lên.
Làm người trong kỳ môn, ít khi Diệp Thiên đánh đòn bừa, nhưng giờ phút này hắn đã bị Lôi Chấn Nhạc kích thích sự hào hứng nhưng không cho dùng chiêu này.
Nói về uy quyền, bát cực phách lấy quyền pháp sắc bén nhất nhưng nói về khí thế thì Hạng Vũ sáng chê ra phách vương quyền là quan trọng nhất.
Quyền pháp này vô cùng mãnh liệt không gì sánh bằng.
Năm đó Sở Bá Vương bao vây Cai Hạ, lúc bị chém chết là lúc trường binh bị bẻ gãy quân Hán đem quân bắt sống Sở Bá Vương đã vào sử dụng phách vương quyền, một quyền đánh nát đầu mở một đường máu trong vạn quân phá vây có thể thấy uy lực của Phách Vương quyền như thế nào.
Quyền pháp này không phải do Lý Thiện Nguyên dạy cho Diệp Thiên mà là Cẩu Tâm Gia truyền lại, trước kia ông kết nhiều bạn trong giang hồ thất uy lực của quyền pháp này có thể bù vào khuyết điểm phần công phạt của Ma Y nên đã học tập.
Diệp Thiên đỡ một trưởng dưới chân như mọc rễ, cả người như hóa đá nặng vô cùng đánh lên cúp trưởng của Lôi Chấn Nhạc.
- Oành!
Hai quyền giao nhau phát ra sức mạnh cực lớn quanh hai người phát ra một tiếng nặng nề khiến mọi người phải chói tai.
Âm thanh kia trầm xuống, dường như thân hình Diệp Thiên chia ra nhưng Lôi Chấn Nhạc nhớ phách cúp đã ở dưới Diệp Thiên ngay sau đó cả cơ thể Lôi Chân Nhạc phải lùi về phía sau 3 bước.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, vừa rồi là chân khí phát ra khiến cho ống tay áo của Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc bay lên bầu trời có người phát hiện chỗ cánh tay áo hai người đều sưng đỏ một mảnh.
Hộc ra máu tươi, Diệp Thiên nói chậm rãi:
- Võ công giỏi, phách cúp giỏi.
Nói thật là vừa rồi Diệp Thiên đã bị thất thế tuy chân khí của hắn mạnh hơn Lôi Chấn Nhạc nhưng sức chịu đựng của cơ thể từ lâu đã ở trên hai cánh tay.
Nếu không phải cuối cùng Diệp Thiên đã dùng sức lực tiếp xuống đất thì e rằng lúc hai quyền giao nhau đã gặp phải chuyện xấu rồi.
← Ch. 518 | Ch. 520 → |