← Ch.519 | Ch.521 → |
- Cũng không tồi đâu!
Yết hầu Lôi Chấn Nhạc phát ra một tiếng hô như trâu hút nước cách tay phải không thấy đâu khẽ rung lên mấy cái ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lôi Chấn Nhạc xuất thân từ danh gia võ thuật Bắc Hà sau đó gia đình gặp phải biến cố rồi dời đến Thiên Tân.
Lúc Lôi Chấn Nhạc 5 tuổi được gọi là: Thông lưng quyền thánh Trương Sách luyện tập thông lưng quyền. Những vị đệ tử của Quyền Sư Quan ở các tỉnh Hoa Bắc Đông Bắc đều không phải là đối thủ.
Sau khi Trương Sách qua đời, Lôi Chấn Nhạc thăm hỏi hai vị danh sư quyền pháp, qua bảy tám chục năm luyện tập phách cúp quyền ông ta đã sớm luyện được thành thục hai loại quyền pháp này.
Vừa rồi Lôi Chấn Nhạc tự hỏi dù là con mãnh hổ cũng có thể bị ông ta làm gãy xương cốt, mất mạng, nhưng cánh tay Diệp Thiên lại vô cùng rắn chắc hơn nữa lại còn đối phó ngược lại và dâng lên huyết khí.
Lúc này Lôi Chấn Nhạc đã biết, trước sự ngạo mạn người thanh niên này thì chỉ e mình có muốn dạy bảo cũng còn khó.
ở trong giang hồ sức mạnh được tôn vinh.
Năm đó, Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh thực sự không phải là những người có bối phận cao nhất trong Thanh Bang nhưng người đời sau khi nhắc đến Thanh Bang thì 2 người này là tiêu biểu bởi vì thế lực của họ lớn nhất.
Mà người giống như Lôi Chấn Nhạc thì dùng vũ lực càng quan trọng còn Diệp Thiên dùng: Phách Vương Cử Đỉnh thì dĩ nhiên là thắng được sự tự tôn của ông ta.
Diệp Thiên hơi run, tay phải hơi tê tê, nói:
- Đến đây nữa đi, ngoại công có thể luyện đến trình độ này thì còn hơn " Cánh tay thánh" Trương Sách năm đó rồi.
- Biết tiên sư? Ta so với ông ta còn kém xa.
Lôi Chấn Nhạc nghe thấy vậy sửng sốt, ông ta đã ở nước ngoài hơn 60 năm đã lâu không nghe thấy tên sư phụ nhưng ông ta hiểu võ công của mình còn kém xa sư phụ.
Phải biết rằng thời nhà Thanh trước giải phóng trong nước có hàng trăm môn phái nổi tiếng giang hồ như Đại Đao Vương Ngũ, Tôn Lộc Đường, Hoắc Nguyên Gíap thần súng còn bao người khác nữa.
Cả đời Trương Sách thu thập là vì sáng tạo Thông Tí Thái Cực, nó có thể giữ cho người ta tuổi thanh xuân, xuất thần nhập hóa võ thuật Thông Tí Thái Cực còn có thể giúp cho người ta vượt qua được các đỉnh cao phong độ.
Tuy tu vi của Lôi Chấn nhạc đã tiến vào siêu phàm nhưng nếu là năm đó thì vẫn còn chưa đạt được đến cả quyền pháp tông sư.
- Vốn dĩ chẳng thể trách được các đệ tử.
Diệp Thiên lắc đầu dở khóc dở cười, giang hồ tuy lớn nhưng nếu luận về bằng hữu thì vẫn luôn có thể làm liên lụy đến một số người.
Cả đời Lý Thiên Nguyên giao du rộng rãi vì tìm kiếm thăm dò đã từng đến kinh thành dạy học một thời cũng có vô vàn bạn tốt, Trương Sách chính là một trong số những người đó.
Chuyện này Diệp Thiên cũng không muốn nhiều lời. Lôi Chấn Nhạc đánh cũng không nổi nữa, liền mở hai chân như Xuyên Hoa Hồ Điệp không ngờ là hắn đã chủ động tiến công.
Nhưng nghĩ đến võ công vừa rồi của Lôi Chấn Nhạc uy phong vô cùng Diệp Thiên thấy cũng có vẻ hơi mạo hiểm, mọi người đều nhìn với vẻ hoài nghi, Diệp Thiên ra trưởng với Lôi Chấn Nhạc liệu có phải chỉ đủ gãi ngứa cho ông ta không?
Chẳng qua mọi người cũng không biết Lôi Chấn Nhạc cũng đang cực kỳ khó chịu.
Bởi vì võ công của Diệp Thiên là vô hình chứ thực ra mỗi một trưởng đều ẩn chứa một sức mạnh ghê ghớm cho dù là Lôi Chấn Nhạc cũng không dám đánh hắn.
Tuy mới chỉ bước vào được một nửa siêu phàm nhưng Lôi Chấn Nhạc đã phải khổ luyện cả một đời, chân khí có trong tay so với Diệp Thiên vẫn còn rất nhỏ nếu đấu về chân khí thì Lôi Chấn Nhạc chỉ lực bất tòng tâm.
- Hừm ...
Gào to một tiếng Lôi Chấn Nhạc tập trung toàn bộ sức lực vào hai cánh tay đại hợp phách cúp tấn công Diệp Thiên.
Lôi Chấn Nhạc cũng không còn cách nào, khéo léo sê dịch công phu hắn không giống như Diệp Thiên chỉ có thể đón đánh ngược lại Diệp Thiên đối mặt với chính võ công của mình.
Nhưng qua một hồi liều mạng với Diệp Thiên thì điểm yếu của Lôi Chấn Nhạc đã đánh vào điểm mạnh của hắn.
Đúng lúc Lôi Chấn Nhạc hét lớn rất nhanh dưới chân Diệp Thiên vẽ lên bộ pháp Bát Quái vây quanh Lôi Chấn Nhạc.
Bộ pháp này Diệp Thiên học được của Khâu Văn Đông, tuy võ công của người bạn đó kém cỏi nhưng kế nghiệp tổ tiên là Đổng Hải Xuyên Nhất Mạch truyền thừa Bát Qúai Chưởng này là chính tông phi thường.
Thông lưng quyền cũng là bộ pháp nhưng so với Bát Qúai bộ pháp của Diệp Thiên còn thua xa, lúc Lôi Chấn Nhạc xoay người chầm chậm cũng là lúc cảm thấy trên người rất đau xót chính là vì đã ăn mấy quyền của Diệp Thiên.
Nhưng điều Lôi Chấn Nhạc kinh ngạc là mặc dù bị đau đớn những không hề có suy nghĩ chủ quan tại sao hắn lại có sức mạnh lớn như vậy lúc này ông ta tự hỏi phải đối phó với võ công như phong ba bão táp của Diệp Thiên như thế nào.
Diệp Thiên hứng khởi đạp thân hình trên Bát Quái hết mức đến nỗi mọi người nhìn thấy xung quanh chỉ có một bóng người vây quanh Lôi Chấn Nhạc.
Kinh nghiệm đối địch của Lôi Chấn Nhạc cũng rất phong phú bây giờ đã quên đi cuộc tỉ thí với Diệp Thiên mà đứng ngay tại chỗ muốn lấy bất biến ứng vạn biến mấy lần Diệp Thiên tấn công đều bị Diệp Thiên đẩy ra ngoài.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tuy tạm thời Lôi Chấn Nhạc không bị rơi xuống nhưng thất bại chỉ là chuyện sớm muộn, từ trước đến nay bị đánh mà bị động thì chuyển bại thành thẳng là vô cùng hiếm.
- Ha ha, vui quá!
Ngày thường khi đánh nhau Diệp Thiên chỉ cần ba quyền hai cước là xong nhưng chiến đầu với Lôi Chấn Nhạc một kỳ phùng địch thủ thì tất cả huyết khí của Diệp Thiên đã được khuấy động, hắn vô cùng vui sướng.
- Này, không phải vừa mới nói thua kém rồi sao?
Một lần khi gần đến công phạt, Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc đều liều mạng nhưng hắn sửng sốt phát hiện thấy khí lực của ông ta ít hơn trước rất nhiều.
Lúc này hai người giao thủ mới được 50 phút Lôi Chấn Nhạc đã nửa bước tiến vào siêu phàm nhưng sức lực lại không chịu được như thế theo lý thuyết thì chỉ nửa canh giờ nữa thì khí huyết sẽ suy yến dần.
- Hỏng rồi, sau khi ông ta tiến vào siêu phàm nhưng tu vi chưa chắc các bệnh không tiện nói ra đã phát tác.
Chính diện với Lôi Chấn Nhạc, Diệp Thiên nhìn ông ta có vẻ u tối, hắn hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lôi Chấn Nhạc đã trải qua cả trăm ngàn trận chiến, chịu cũng không ít cả nội, lẫn ngoại thương nếu cởi quần áo ông ta thì trên cơ thể có đến cả trên dưới một trăm vết sẹo.
Hơn nữa ông ta đã giết được một ngàn tên địch, làm bị thương 800 tên mà hơn 80 tuổi vẫn có thể tiến vào được siêu phàm cũng xem như là trường hợp hiếm thấy.
Tiến vào siêu phàm chính là đại diện cho đỉnh cao của sự tu luyện, lúc này cả nội ngoại quyền pháp như trăm sông đổ về một biển, chỉ cần Lôi Chấn Nhạc chuyên tâm thì đều có thể giải trừ những bệnh khó nói.
Lôi Chấn Nhạc vừa mới bắt đầu không lâu căn bản là không có thời gian để nhận ra mình đã tiến vào siêu phàm.
Nếu như võ công của Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng như ngày thường thì đã bị Lôi Chấn Nhạc hạ gục nhưng có thể tu vi của hắn cao hơn ông ta nên khí quyền cước giao nhau đã làm cho những bện ẩn sâu trong cơ thể ông ta phát tác.
- Diệp Thiên, hạ thủ lưu tình!
Tuy mọi người đều không so sánh võ công của hai người nữa nhưng họ cũng rất tinh mắt, ít nhất thì đã có Đỗ Phi nhìn ra tình trạng của Lôi Chấn Nhạc đang xấu đi.
- Tam đệ, mau nhận thua đi!
Lý Tùng Thu lớn giọng, ông và Lôi Chấn Nhạc đã kết bạn cả hơn nửa thế kỉ, tình cảm không đơn thuần chỉ là huynh đệ, ông tuyệt vọng nhìn Lôi Chấn Nhạc đang bị hủy hoại dưới tay Diệp Thiên.
Phải biết rằng khi hai người trong Hồng môn giao đấu thì khi xuất hiện thương vong cũng không thể trách tội đối phương, nếu Diệp Thiên cay độc lấy đi tính mạng của Lôi Chấn Nhạc thì cũng không ai được nói gì.
Nhưng lúc này coi như Lôi Chấn Nhạc đã thua, ông ta cũng phải hỏi Diệp Thiên có muốn hay không vì lúc Diệp Thiên thay đổi quyền pháp đã chuyển từ tránh sang thế tiến công, sức mạnh quá lớn đèn ép Lôi Chấn Nhạc thậm chí khiến ông ta có muốn cũng không nói được gì.
- Xuống đi!
Một cánh tay dài đỡ Lôi Chấn Nhạc lên, Diệp Thiên nhún xuống không để Lôi Chấn Nhạc rụt tay về song trưởng đã đám trên ngực ông ta.
Nhìn qua thì Tam Kích này rất nhẹ không có sực lực gì nhưng khiến cho thân thể Lôi Chấn Nhạc đột nhiến cứng còng lại, máu phun ra cùng với tiếng hắn kêu lên thảm thiết.
- Tam đệ!
- Lôi thúc!
Mấy tiếng gọi vang lên, người thân chạy ra đỡ lấy Lôi Chấn Nhạc.
- Diệp gia cứ coi như lúc trước Lôi thúc có khiêu khích ngài nhưng ngài cũng không cần phải hạ thủ đoạn độc ác này chứ?
Đỡ vai Lôi Chấn Nhạc, Đỗ Phi nhìn về phía Diệp Thiên đầy giận giữ.
Tuy Lôi Hổ không được lòng mọi người nhưng Hồng môn rất kính trọng những người có tuổi, thấy ông ta bị Diệp Thiên đả trọng thương hộc cả máu tươi Đỗ Phi cũng thấy tức giận.
Không ít người có cùng suy nghĩ với Đỗ Phi nhất là những người đã cùng đấu tranh giành thiên hạ với Lôi Chấn Nhạc hồi đầu năm, mắt họ đỏ lên cảm thấy máu tươi của Lôi Chấn Hổ như của chính mình vậy.
- Đỗ Phi, là những ẩn bệnh trong người ông ta phát tác, thổ được máu này ra là chuyện tốt đấy.
Diệp Thiên lắc đầu, hít một hơi thật sâu, theo lý thuyết thì vừa mới đối chiến kịch liệt khí huyết phải dồi dào mới đúng, nhưng mặt hắn lại tái nhợt đi.
- Nói láo, đánh người hộc cả máu ra mà vẫn nói đó là chuyện tốt à?
Diệp Thiên còn chưa nói xong đã bị các đại lão xông đến, trên mặt hiện rõ vẻ căm phẫn nếu không phải bây giờ đang bận với cuộc họp này thì e rằng họ đã triệu tập cả hàng triệu đệ tử cùng liều mạng với Diệp Thiên.
- Khụ khụ....
Trong lúc mọi người đang vây quanh Diệp Thiên, Lôi Chấn Nhạc ho một tiếng thổ ra một cục máu cứng.
- Phủ tạng cũng bị đánh nát rồi sao?
Lý Tùng Thu ngồi trong xe lăn trợn tròn mắt.
← Ch. 519 | Ch. 521 → |