← Ch.1259 | Ch.1261 → |
"Tại sao không có lóe thứ bảy? Từ xưa đến nay, trong miệng những tiên linh từng nói là tên kiếp là lục thiểm, kiếp nạn chỉ có sáu lần lóe, tuyệt đối không nhiều hơn. Nhưng tại sao?" Thiên Linh lão nhân nhìn lục thiểm kiếp chớp lóe dần tán đi bên trên vòng xoáy âm tử, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ đó.
"Tô Minh, tuổi thọ chân giới của ngươi còn lại mấy phần?" Thiên Linh lão nhân chợt hỏi, thanh âm ẩn chứa kích động.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn lục thiểm kiếp biến mất, trong đầu hắn cũng có nghi vấn tương tự. Mặc dù Tô Minh không hiểu biết nhiều như Thiên Linh lão nhân nhưng bản thân hắn cảm nhận rõ ràng nếu có lóe thứ bảy, vậy cho dù hắn có được Chân Giới phân thân cũng sẽ mất hết tuổi thọ trong lóe thứ bảy, chân giới héo tàn mà chết, từ nay tam hoang đại giới chỉ còn lại tam giới.
Cho nên khi Thiên Linh lão nhân lên tiếng thì mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn hướng lão, chậm rãi nói.
"Chín phần."
Tô Minh không giấu giếm Thiên Linh lão nhân gì nhiều, việc này cũng không cần che giấu. Nếu Thiên Linh lão nhân muốn biết thì lão sẽ có cách điều tra.
"Chín phần, chín phần, nếu tồn tại lóe thứ bảy thì dù là tuổi thọ chân giới cũng không thể sống sót trong kiếp này. Chân giới sẽ khô cạn, cho nên không phải không có lóe thứ bảy mà là không thể có nó." Thiên Linh lão nhân thì thào, mắt sáng người.
"Giáng xuống ý chí linh tiên kiếp, nó có thể không quan tâm sống chết của sinh mệnh, không cần biết khung trời thay đổi, nhưng nó để ý chân giới có héo tàn không. Chuyện này quả nhiên y như ta phán đoán, kẻ giáng xuống linh tiên kiếp không phải người ngoài, nó là ý chí của tam hoang đại giới. Chính là nó, nó chính là kiếp! Nó đang ngủ say, trong giấc ngủ ý chí của nó là linh tiên kiếp. Nó không cho phép linh tiên tồn tại bởi vậy muốn hóa thành kiếp xóa trừ đi. Còn linh tiên bị phong ấn thì có lẽ vì có điểm nào nó cần cho nên bị khống chế, vòng dưỡng. Nó muốn tiêu trừ linh tiên là bởi vì..." Biểu tình của Thiên Linh lão nhân kích động, đây là lần đầu tiên lão nói ra suy đoán của mình cho Tô Minh biết.
Thiên Linh lão nhân ngừng lời nhưng Tô Minh nói tiếp.
"Là vì nó cần đề phòng có người đoạt xá nó, chỉ khi thành linh tiên mới có tư cách đoạt xá ý chí Tam Hoang!" Tinh thần Tô Minh rung động, chậm rãi nói.
"Không sai, chính là như vậy!" Biểu tình của Thiên Linh lão nhân càng thêm kích động, hít thở dồn dập.
Không phải Thiên Linh lão nhân không đủ bình tĩnh, lấy tu vi của lão thì trên đời này hiếm có chuyện khiến lão kích động như vậy. Nếu nói có thì chính là suy đoán với linh tiên kiếp, ý chí Tam Hoang.
"Khi ngủ say thì nó muốn xóa đi linh tiên, muốn phong ấn linh tiên, điều này chứng minh nó muốn bóp nát nguy hiểm và cần một vài linh tiên trợ giúp nó sinh sản, vậy khi nó thức tỉnh thì sao?" Tô Minh bỗng cất tiếng hỏi.
"Sau khi thức tỉnh..." Thiên Linh lão nhân im lặng nhưng mắt lóe tia sợ hãi.
Tô Minh hiểu ngay đáp án mà Thiên Linh lão nhân không nói ra.
Tô Minh nhớ tới lần đầu tiên thăng tiên, có được ký ức, trước kỷ của họ, trong thời kỳ cuối kỷ khác, ông lão mặc áo trắng nhìn trời, nói ra câu.
"Nó, tới..."
Con ngươi Tô Minh co rút, năm đó ông lão kia trừ nói câu này ra còn nói là nếu cho lão thêm chút thời gian, đạt tới cảnh giới nào đó. Những lời kia luôn tồn tại trong lòng Tô Minh, khiến hắn suy đoán mà không mò ra manh mối. Nhưng giờ nghe Thiên Linh lão nhân nói thì trong đầu Tô Minh hiện ra suy đoán.
"Lúc ý chí Tam Hoang ngủ say, vì phòng ngừa bị đoạt xá nên muốn tiêu trừ linh tiên. Khi thức tỉnh, nó muốn hủy diệt toàn tam hoang đại giới, khiến tam hoang đại giới không có sinh mệnh cùng văn minh, khiến thế giới tam hoang mở ra bắt đầu mới. Nó làm như vậy là vì sao, theo lời ông lão kia nói thì có phải nên hiểu là sau khi ý chí Tam Hoang thức tỉnh, biến thành hoang kiếp hủy diệt hết thảy, là vì tìm... tìm. một sinh mệnh có thể trong một kỷ đạt tới cảnh giới nào đó. Nó không ngừng tìm kiếm trong vô số kỷ, không ngừng hủy diệt có lẽ vì luôn chưa tìm được."
Lòng Tô Minh máy động nhìn hướng Thiên Linh lão nhân, hắn không nói ra suy đoán của mình, lại nảy ra một nghi hoặc.
"Tại sao ở đây thì ý chí của tam hoang đại giới bị suy yếu?" Tô Minh chậm rãi hỏi.
"Lúc chưa tới đây thì loãp hu luôn suy tư, bất cứ sinh mệnh nào trong thế gian này đều có thiên địch, không có khả năng vĩnh hằng, hoang kiếp cũng là như vậy. Nhưng lão phu không tìm thấy thiên địch của ý chí Tam Hoang ở đâu, mãi khi tới đây thì ta cảm giác rõ ràng chỗ này khác biệt. Đặc biệt là sâu trong vòng xoáy âm tử, ta cảm giác tồn tại một ý chí. Nhưng ý chí này không phải ngủ say mà là tan vỡ, ta cảm giác một mảnh ý chí đó nằm trên người của ngươi. Ý chí có thể khiến lòng ta bình tĩnh chưa từng có, nhưng dù là vậy thì ta cũng không nghĩ nhiều. Dù là ba tồn tại cổ xưa tự xưng Tang phó khiến ta có cảm giác mãnh liệt hơn nhưng ta vẫn không suy nghĩ nhiều. Mãi đến khi ngươi mang đất Man tộc rời khỏi vòng xoáy âm tử, linh tiên kiếp của ngươi giáng xuống thì ta chợt hiểu ra, linh tiên kiếp của ngươi vốn nên tới càng sớm hơn, nhưng vì ngươi ở vòng xoáy âm tử nên mới không xuất hiện. Lúc đó ta cảm thấy ý chí vỡ vụn sâu trong chỗ này tồn tại lực lượng kỳ dị, mãi đến khi chúng ta trở về vòng xoáy, linh tiên kiếp giáng xuống, tam hoang đại giới bên ngoài rơi vào vĩnh hằng tịch diệt, nhưng cố tình trong vòng xoáy âm tử thì mọi thứ như thường. Khi đó ta bỗng hiểu ra, có lẽ thiên địch của ý chí Tam Hoang tại đây!" Mắt Thiên Linh lão nhân lóe tia kích động nhìn hướng Tô Minh, lại nhìn sâu trong vòng xoáy âm tử đen như vực thẳm.
"Chỗ đó tồn tại bí mật không phải lão phu có thể rình ngó, lão phu từng thử lực cản chỗ đó rồi, khó mà tiến vào, chỉ có ngươi, chỉ ngươi là khác biệt. Ngươi chịu lực cản nhỏ rất nhiều, cho nên lão phu kết luận trong vô hình ngươi có liên hệ nào đó với ý chí phá vỡ. Cũng chỉ có ngươi vào trong vòng xoáy âm tử được, vào sâu bên trong tìm hiểu đáp án này." Thiên Linh lão nhân hít thở dồn dập, cất tiếng nỏi vang dội.
Tinh thần Tô Minh chấn động, bỗng nhiên bên trên vòng xoáy âm tử phát ra tiếng ầm ầm, thứ bốn linh tiên kiếp giáng xuống.
"Quả nhiên có kiếp thứ bốn, vậy xem ra ngươi cần trải qua linh tiên kiếp tuyệt không phải tầm thường, mà là... Thiên địa nhân tam phương kiếp sát! Ba kiếp đầu là nhân kiếp, trung tam kiếp là địa kiếp, hậu kiếp tức là thiên kiếp. Theo lão phu hiểu biết thì địa kiếp xuất hiện không lộ từng phần như nhân kiếp mà là tam kiếp chớp mắt nối liền giáng xuống, vậy mới gọi là địa kiếp vượt qua nhân kiếp." Thiên Linh lão nhân nói chuyện rồi ngẩng đầu, vung tay áo, mắt lóe tia sáng.
"Tiền bối có biết địa kiếp là như thế nào không?" Tô Minh nhìn chằm chằm vào bên trên vòng xoáy vang tiếng nổ, trầm giọng hỏi.
"Kiếp thứ bốn, cửu tử kiếp. Kiếp thứ năm, địa khô ngũ sát. Còn có kiếp thứ sáu, hư vô kiếp. Ba kiếp này không phải ngươi đối kháng được, cần người đạt tới ba đến sáu lần linh tiên mới ứng đối kiếp được. Ngươi có thể trước tiên cảm nhận một chút. Nếu không may thì lão phu lập tức ra tay giúp ngươi độ qua." Thiên Linh lão nhân từ từ nói.
Nếu đổi lại trước kia thì Thiên Linh lão nhân trực tiếp ra tay, nhưng đối diện Tô Minh đã thành khí hậu, lão muốn giúp một chút, khiến hắn chịu đựng đến cực độ, vậy thì sau này có ích lợi rất lớn cho hắn phát triển. Bởi vì Thiên Linh lão nhân biết lần này có thể lão sẽ chết trong kiếp này, nếu không xảy ra là tốt nhất, nhưng phải chuẩn bị sẽ chết. Tô Minh thì là hy vọng của lão, sẽ có một ngày đối kháng với tam hoang đại giới.
Cho nên Thiên Linh lão nhân sẽ không keo kiệt khiến hắn nhanh chóng trưởng thành.
"Tô Minh, ngươi có thể bằng vào lực lượng bản thân độ qua mấy kiếp thì có thể thử vài lần thăng tiên mà không giáng xuống linh tiên kiếp nữa. Đây là cơ hội cực kỳ khó được, ngươi phải bùng phát toàn bộ tu vi, bắt lấy tạo hóa trong kiếp này!" Thiên Linh lão nhân nhìn Tô Minh, mắt lộ sự khích lệ và mong chờ, biểu tình chân thành.
Đây là lần đầu tiên Thiên Linh lão nhân lộ vẻ chân thành với Tô Minh, hắn thấy hết, gật đầu. Tô Minh biết Thiên Linh lão nhân không nói dối, hắn độ qua ba kiếp đúng là có thể chịu được lần thăng tiên thứ ba. Nếu cứ tính thế này thì khi hắn thành công độ qua kiếp thứ bốn là có thể tiến hành thăng tiên lần thứ tư.
Khi Tô Minh nhìn lên trên vòng xoáy thì bỗng có ý chí khổng lồ khó tả ầm ầm từ bên trên vòng xoáy âm tử ập xuống. Ý chí bá đạo, mang theo uy nghiêm vô thượng một đường thế như chẻ tre xua tan sương khói vòng xoáy âm tử. Khi ý chí giáng xuống thì nó không hóa thành thực chất mà như hư vô, tràn ngập vòng xoáy âm tử, lan tới gần Tô Minh.
Một thanh âm thì thào vang trong ý chí này, thanh âm như người ngủ say nỉ non, mang theo khí thế khó tả. Dường như thanh âm nói ra câu nào là ẩn chứa lực lượng kỳ dị, khiến mọi thứ thành sự thật.
"Thủ... Túc... Sắc... Thanh..." Thanh âm kia phát ra câu đầu tiên.
Khi câu nói vang bên tai Tô Minh, hai tay, hai chân của hắn chớp mắt biến thành màu xanh.
← Ch. 1259 | Ch. 1261 → |