← Ch.0101 | Ch.0103 → |
Ngay sau đó, vài tia sáng phát ra. phá một lỗ hổng trong biển hoa dày đặc, tựa như ánh nắng xuyên qua những đám mây đen. lại như giao long thoát khỏi sự trói buộc của biển rộng, thân ảnh của Đường Phong khoảng khắc liền lao ra khỏi đó.
Đường Phong không dừng bước, vận khởi một thân cương khí tụ lại phía sau lưng, dùng sức hướng ra ngoài mà chạy.
Nhưng hắn mới chạy được vài bước, phía sau liền truyền đến một tiếng "oanh" thật lớn. biển hoa toàn bộ nổ tung; vô số đóa hoa sáng lạn rực rỡ liên tục rơi xuống. sau đó biến mất, nơi đóa hoa rơi xuống thì bị oanh ra một cái hố to sâu ba thước, rộng hai trượng.
Uy lực của hoa hải bộc phá toàn bộ đều đánh vào sau lưng Đường Phong, nhất thời, Đường Phong chi cảm thấy như có một cây chủy lớn liên tục đánh trúng mình, hộ thân cương khí khoảnh khắc bị đánh tan. sau lưng đau đớn như bị lửa đốt. máu huyết trong người nhất tề dâng lên. yết hầu có cảm giác ngòn ngọt. miệng phun ra một búng máu tươi. Cả người bị sóng trùng kích từ những trận nổ hất văng lên cao, cơ thể lộn vòng mấy lần trên không, tiếp đất bằng một tư thế cực kỳ khó coi, mặt mũi dính toàn tro bụi.
Toái Tinh trên tay Đường Phong, hai thước thanh cương nháy mắt đã biến mất, trở lại nguyên trạng.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, tốc độ động thủ của Diệp Trầm Thu vừa rồi quá nhanh, nhanh tới mức hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Tuy rằng hắn đã sớm chuẩn bị tốt, cũng biết việc sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt với Diệp Trầm Thu. nhưng tận khi tiến hành hắn mới hiểu được chút thực lực của mình trước mặt một Thiên giai cao thủ thì không là gì cả.
May mắn chính là lần trước khi giết Biên Nam Phong; Đường Phong có sử dụng qua kiếm thế tinh túy nhất của Bá Sát kiếm một lần Xá ngã kỳ thùy! Lần này lại dùng nên rất thuận lợi.
Hơn nữa trên tay còn có Thiên binh chủy thủ nên hắn mới có thể phá được một chỗ trên hoa hải vào lúc hung hiểm nhất, tìm được một con đường sống.
cũng chỉ có Bá Sát kiếm của Cự Kiếm Môn mới có thể có tác dụng cứu mạng vào lúc thế này. Không ai hơn được ta. ôm ý niệm dũng cảm tiến tới, mới có thể tìm được sơ hở trong đòn công kích của Thiên giai cường giả.
Điểm này thì mấy bộ kiếm pháp của Thiên Tú đều không có được.
Một kiếm này lại hao tốn bảy tám phần cương khí của Đường Phong.
Cố nén đau đớn sau lưng, Đường Phong vội vàng đứng dậy đuổi theo Diệp Trầm Thu.
Tuy Diệp Trầm Thu đã trúng Yên thảo chi độc, nhưng cũng cần phải có thời gian nhất định thì chất độc mới phát tác, sau khi hắn tung ra Hoa bạo táng thân liền chạy ra thật xa, nhưng điều khiến hắn tức chết chính là sau khi chiêu thức của mình bộc phá liền khiến Đường Phong văng ra xa một đoạn về phía mình, cho nên Đường Phong hiện tại chi cách hắn có mấy trượng mà thôi.
- Lưu lại cho ta!
Đường Phong nghiến răng giận dữ quát một tiếng, hai quả Chuyển Tâm Luân liền xuất hiện trên tay, sau khi Đường Phong quán nhập cương khí vào liền xoay tròn đánh tới phía sau lưng của Diệp Trầm Thu. Vì kế hoạch lần này, Đường Phong vạn phần không tình nguyện phải mặc nữ trang một lần. bây giờ lại bị thương không nhẹ, nếu để Diệp Trầm Thu trốn thoát thì coi như lỗ nặng.
Diệp Trầm Thu liên tục chạy, hơi cúi người một cái đã thoát được lần công kích này.
Hai ngón tay của Đường Phong run nhẹ, Chuyển Tâm Luân đang bay về phía đột nhiên chuyển hướng, dừng lại giữa không trung rồi bay vòng lại.
Còn chưa tới trước mặt Diệp Trầm Thu thì hai quả Chuyển Tâm Luân đột nhiên va chạm vào nhau giữa không trung.
- Sưu sưu sưu!
Chuyển Tâm Luân sau khi va chạm liền phóng ra một loạt phi châm dày đặc, giống như bày ra thiên la địa vòng bắn về phía toàn thân Diệp Trầm Thu.
Diệp Trầm Thu cực kỳ hoảng sợ, vừa rồi hắn một mực chi lo đề phòng hai cái ám khí kia. thấy chúng nó tự va vào nhau còn tưởng là chuyện hy hữu ngoài ý muốn, nhưng không ngờ tới chỉ trong nháy mắt hai cái ám khí đã biến thành mấy chục cái.
Chuyện này khiến Diệp Trầm Thu nhớ tới buổi tối rất nhiều ngày trước, đêm đó, ám khí của tên tiểu tử kia cũng tự va chạm vào nhau giữa không trung, sau đó liền khiến mình gặp bất lợi.
Dung mạo của hai người trong đầu Diệp Trầm Thu dần hợp lại, cuối cùng biến thành một người.
- Hóa ra là ngươi!
Trong lòng Diệp Trầm Thu nháy mắt liền rõ ràng, chẳng trách được lúc vừa mới nhìn thấy hắn đã thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đấy.
Hiểu được thì hiểu được, nhưng Diệp Trầm Thu lúc này chỉ muốn chạy trốn, đại hán đuổi theo phía sau tuyệt đối không phải là loại mà mình có thể địch nổi, nên hắn vận khởi một thân cương khí, giơ lên nhuyễn kiếm trên tay muốn đánh rơi mấy cái ám khí này.
Nhưng khi vừa vận cương khí hắn liền kinh hoàng phát hiện ra cương khí trong người mình đã có dấu hiệu khó tích tụ, hơn nữa càng ngày càng không thể điều động, kiếm thế xuất ra cũng trở nên có chút hỗn loạn.
Diệp Trầm Thu bối rối xoay người, bằng vào kỹ xảo hơn người tránh được một loạt ám khí này, nhưng tốc độ chạy trốn lại chậm đi không ít.
Ngón tay Đường Phong nhẹ nhàng chuyển vài cái, hai quả Chuyển Tâm Luân giống như đôi tinh linh đang khiêu vũ, lại xé gió lao tới chỗ yếu hại trên người Diệp Trầm Thu.
Thân pháp của Diệp Trầm Thu cũng thuộc dạng hơn người, khiến công kích của Chuyển Tâm Luân lần nữa lại thu về tay không.
- Dám cản đường ta!
Diệp Trầm Thu phẫn nộ, hắn không ngờ tới một tên tiểu tử mới chỉ Luyện Cương thất phẩm lại có thể thoát được một chiêu của mình, lại còn bám lấy hắn dai như đỉa đói, hôm nay nếu muốn trốn thoát, chỉ còn cách giải quyết tên tiểu tử này trước tiên.
-Chết đi!
Diệp Trầm Thu vung nhuyễn kiếm trên tay đâm tới yết hầu của Đường Phong, kiếm ảnh trùng điệp, kiếm quang lóe sáng.
Đường Phong vốn mang thương thế không nhẹ, làm sao có thể tránh được một kiếm này?
Cũng may là hiện tại Diệp Trầm Thu đang trúng độc, vì hắn liên tục vận dụng cương khí nên độc tố khuếch tán rất nhanh, thế nên một chiêu này của hắn không thể xuất toàn lực, chỉ có thể đâm một kiếm trúng bả vai Đường Phong mà thôi.
Đường Phong vội vàng thối lui, vung tay lên, ba mươi sáu cây phi châm liền bao quanh những đại huyệt trên người Diệp Trầm Thu đâm tới.
Thiên Y Vô Phùng! Một trong những thủ pháp phóng ám khí của Đường Môn, chuyên dùng để phóng phi châm.
Đây cũng không phải là ám khí do mấy cơ quan phóng ra, mà là ám khí đã được Đường Phong quán nhập cương khí vào trong, vô luận là độ sát thương hay tính linh động đều xuất sắc hơn cơ quan phòng thân rất nhiều.
Huống chi, mấy phi châm này đều do Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương liên thủ tạo ra, tính chất dù không bằng Cương binh nhưng cũng không kém là bao.
Đây hoàn toàn là một chiêu liều chết, không phải ngươi chết thì là ta chết!
- Cách ~ không ~ thủ!
Thanh âm trầm thấp như ảo mộng của Thang Phi Tiếu rốt cuộc cũng vang lên, bao hàm phẫn nộ và sát khí vô cùng.
Tiếu thúc phẫn nộ cũng là có lý do, chưa kể đây là hung thủ đã thương tổn tới Manh Manh, hắn còn thiếu chút nữa giết chết Đường Phong, khiến hắn mất hết mặt mũi thì làm sao bình tĩnh cho được.
Một bàn tay màu xanh cực lớn từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay màu lam cứ như xoáy nước hung mãnh giữa đại dương, nuốt chửng tất cả mọi thứ nó chạm tới.
Diệp Trầm Thu trừng lớn hai mắt, hắn muốn cử động, nhưng dưới chưỡng thế này hắn thế nào không thể động đậy được.
Ngay sau đó, Cách Không Thủ chụp xuống đầu hắn, Diệp Trầm Thu hét thảm một tiếng, hai chân phát ra mấy tiếng rắc rắc giòn vang, cả người quỳ rạp xuống đất.
← Ch. 0101 | Ch. 0103 → |