← Ch.0167 | Ch.0169 → |
Hàn Đông cười gằn một tiếng.
- Tục danh của Tiểu thành chủ là để ngươi gọi sao? Tiểu tử ngươi quá đề cao mình quá rồi.
- Ta gọi Lại tỷ thì liên quan gì với ngươi?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
Thu Dịch Túy nhìn Đường Phong ôn nhu nói.
- Đường Phong, chúng ta chẳng qua là muốn hỏi ngươi vài câu, ngươi đừng nên quá kích động.
- Đây là thái độ hỏi chuyện sao?
Đường Phong quay đầu nhìn Thu Dịch Túy.
- Nhìn khí thế của Đông thành chủ, nếu ta không hợp tác có phải muốn bắt ta đi nghiêm hình tra khảo một phen? Bạch Đế Thành chẳng lẽ cũng chỉ biết ỷ thế hiếp người sao?
Trên mặt Thu Dịch Túy hiện lên vẻ lúng túng, theo lý mà nói thì một Thiên giai cao thủ muốn hỏi một Huyền giai đúng là không cần khách khí sỉ, chỉ cần hỏi la được. Nhưng bọn họ không phải là độc hành hiệp, bọn họ đại biểu cho Bạch Đế Thành, nhất định là không thể tùy ý làm bậy được.
Cách làm của Hàn Đông thì Thu Dịch Túy có thể hiểu được, chẳng qua thứ khiến nàng không nghĩ tới chính là thiếu niên chỉ mới là Huyền giai hạ phẩm này lại ương ngạnh như thế, kết quả là hai người chỉ mới nói vài câu đã mích lòng nhau. Đổi lại là người khác ở tuổi và cảnh giới của Đường Phong, còn không phải bị dọa sợ tè ra quần, kể hết tất cả đầu đuôi sự việc sao?
- Muốn ta trả lời câu hỏi của các ngươi thì còn phải coi tâm tình của thiếu gia ta có tốt hay không, có nguyện ý nói cho các ngươi biết hay không.
Đường Phong lúc nói những lời cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Đông. này rõ ràng là nhằm vào hắn.
Trong Tứ Quý thành chủ, thì Thu Dịch Túy làm Đường Phong có hảo cảm nhất, nữ nhân này cũng coi như là một nữ nhân thiện lương, Đường Phong tự nhiên không thể một sào lật úp cả một thuyền người.
- không muốn cũng phải muốn, đừng tưởng rằng ỷ có Thang Phi Tiếu che chở là ta không dám làm gì ngươi.
Hàn Đông cười lạnh.
- Nếu ngươi dám đã sớm động thủ, nào còn ở nơi này khua môi múa mép? ngươi không động thủ nói rõ là ngươi sợ?
Đường Phong mỉm cười nhàn nhạt.
- ngươi đánh ta không sao, khi dễ ta cũng vậy... nhưng ngươi đánh cô cô của ta ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều.
Câu thứ hai Đường Phong đã khàn giọng gầm nhẹ lên.
Lâm Nhược Diên thấy thế liền vội vàng khuyên can.
- Phong nhi, ta không sao, lần trước chẳng qua là cùng Đông thành chủ luận bàn kiếm pháp một chút, không có việc gì.
- Bản thân ta muốn nhìn hôm nay ta sẽ phải trả giá điều gì.
Hàn Đông chĩa mũi kiếm vào Đường Phong nói.
Đường Phong hít sâu một hơi nhắm mắt lại, một khi sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn thì người bên cạnh mình và Tứ Quý thành chủ sẽ bị đẩy vào kết cục không chết không thôi. Hậu quả như vậy đương nhiên Đường Phong hiểu rõ, chẳng qua là không trút giận giúp cô cô thì mình sao có thể an lòng cho được?
Tuy nói đại trượng phu phải biết co dăn, nhưng muốn vậy cũng phải tùy hoàn cảnh mới được!
Phong cũng không muốn vì lỗi lầm của một mình Hàn Đông mà lại liên lụy tới ba vị thành chủ còn lại, nhưng không còn cách nào khác. Bởi vì lấy thực lực và địa vị của mình hiện tại thì còn chưa đủ để ngồi ngang hàng với đối phương, không đủ để cùng đối phương thảo luận đúng sai, để hắn chịu nhận sai mà nói tiếng xin lỗi thì chỉ có thể dựa vào một chút thủ đoạn không bình thường mà thôi.
Mọi người có thể cảm nhận được sát cơ vô hạn không ngừng sôi sục phát ra từ người Đường Phong, đây chỉ là thiếu niên mới Huyền giai cảnh giới, là thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, ở thời điểm đối mặt với một vị cao Thủ Thiên giai thượng phẩm, chẳng những không hề e sợ lùi bước, ngược lại còn động cả sát tâm!
Dương Xuân nhìn khuôn mặt non nớt lấm lem của Đường Phong, cười khẽ một tiếng.
Thiếu niên này quả thật quá kiên cường rồi, nhưng cứng quá thì dễ gãy, bất quá thiếu niên mà, trên bước đường trưởng thành nên cần có chút kinh nghiệm đau khổ và ngăn trở, chỉ có những thứ này mới có thể giúp hắn trưởng thành.
Nói thật, lần trước gặp Đường Phong, Dương Xuân đã cảm thấy gan của thiếu niên này đặc biệt lớn, chẳng những dám đứng xem trò vui giữa một đám Thiên giai cao thủ, còn có thể đỡ được một kích của Lâu Mãn Kinh, còn lần này, thậm chí còn có cảm giác hắn có chút khí phách vô pháp vô thiên! Nói dễ nghe một chút là không sợ cường quyền ác thế, nói khó nghe một chút thì chính là không biết trời cao đất dày là gì.
Bất quá nếu hắn có quan hệ với Tiểu thành chủ thì chắc lão tứ cũng sẽ không ngu ngốc đến mức giết hắn, có lẽ chỉ dạy dỗ hắn một chút mà thôi.
Cho nên vừa rồi khi Hàn Đông xung đột với Đường Phong, hắn vẫn không nói giới mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn Đường Phong, muốn xem Đường Phong xử lý như thế nào.
Mỗi một khắc, ánh mắt của Đường Phong phóng ra lại càng trở nên sắc bén và cương định!
Dang lúc hắn nghĩ muốn thi triển đòn sát thủ của mình thì một tiếng sói tru vang dội truyền tới từ bên trong Khúc Đình Sơn.
Sắc mặt Đường Phong liền biến đổi! Sát cơ đang nổi lên trong nháy mắt liền tiêu tán.
Tiếng sói tru này quá quen thuộc đối với hắn rồi, rõ ràng chính là Khiếu Thiên Lang đã từng truy đuổi mình.
Chẳng những sắc mặt của Đường Phong thay đổi, mà sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, nhất tề chuyển hướng nhìn về phía Khúc Đình Sơn. Bởi vì trong nháy mắt, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí thế khổng lồ từ bên kia truyền tới, không chỉ có một, mà là vô số cỗ khí thế!
Đại địa bắt đầu rung động, bầu trời bất ngờ thay đổi!
Trong Dạ Vũ hồ, vô số tôm cá không ngừng nhảy lên, sau đó ngưỡng cái bụng trắng như tuyết lên, trôi lềnh bềnh trên mặt nước không hề nhúc nhích.
Một đạo thân ảnh màu tuyết trắng khổng lồ từ từ hiện ra trước tầm mắt của mọi người, đó là một con sói! Một con sói vô cùng khổng lồ, trên người nó phát tán khí thế ngập trời, con mắt đỏ rực của nó nhìn về phía mọi người tụ tập, nó nện từng bước chân ưu nhã chậm rãi, đứng ở một bên sườn núi, cuồng phong không ngừng thổi mớ lông mềm mại trắng như tuyết của nó, phập phồng thành một loại cuộn sóng.
Nó giống như vương giả từ trên cao quan sát đàn kiến nhỏ bé:
- Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang!
người biết nó cũng không ít, Thang Phi Tiếu đương nhiên biết, lúc hắn nói lên những lời này, miệng cũng đá há to ra.
Mặt của những người khác cũng đầy vẻ hoảng sợ, vốn là không khí giương cung bạt kiếm lại lần nữa được đề cao, bất quá mục tiêu của mọi người lần này không phải nhau mà chính là Khiếu Thiên Lang đứng bên sườn núi.
Nếu như chỉ có một con linh thú cấp sáu thì mọi người cũng không thất kinh tới mức đó.
Nó mặc dù là linh thú cấp sáu, cho dù Khiếu Thiên Lang đang thời kì tráng niên có thực lực không kém gì một cao thủ Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, nhưng nó dù sao cũng chỉ có một, Thang Phi Tiếu vẫn có thể đi tới đánh ngang tay với nó, đoán chừng cũng có thể bắt được nó.
Khiến mọi người kinh hoàng chính là thân phận của nó.
Hơn nữa, tiếng vang truyên tới từ đại địa lúc nãy, cùng vô số cỗ khí thế đan xen vào nhau chung một chỗ, đã chứng tỏ cho mọi người biết rõ, có vô số linh thú cường đại đang tới! Là chạy từ trong chỗ sau nhất của Khúc Đình sơn ra! Mà trạm dừng đầu tiên của bọn nó chính là Thiên Tú!
Khiếu Thiên Lang dẫn dắt đàn Linh Thú cũng không chậm, bọn chúng đi sau Đường Phong ba ngày, nhưng Đường Phong vừa tới Thiên Tú thì bọn nó cũng đã đuổi tới. Dọc theo đường đi, tự nhiên là nhờ vào khứu giác nhạy cảm của Khiếu Thiên Lang dẫn đường, không thể sai vào đâu được.
Đường Phong cùng có chút há hốc mồm, hắn hoàn toàn không ngờ tới, chính mình không chút tổn hại gì chạy ra khỏi Khúc Đình sơn, vừa vặn lại còn kéo theo một cái đuôi ở phía sau. Cảnh tượng bị hơn một trăm đầu linh thú đuổi giết vẫn còn rõ mồn một trong đầu, khiến tim hắn đập nhanh liên hồi, chằng lẽ.... lại tới thêm lần nữa sao?
chỉ trong chốc lát. bên người Khiếu Thiên Lang chạy ra thêm vài chấm đen, thân thể của bọn chúng không khổng lồ như Khiếu Thiên Lang, cũng không rõ ràng như Khiếu Thiên Lang, nhưng với nhãn lực của mọi người cũng vẫn thấy rõ ràng.
Đám chấm đen kia, có con nào mà không phải là linh thú cấp sáu?
Chấm đen ngày càng nhiều hơn. lấy Khiếu Thiên Lang làm trung tâm, hướng hai bên khuếch tán ra, linh thú có thực lực cường đại một chút thì đứng gần Khiếu Thiên Lang hơn một chút, linh thú thực lực kém hơn thì đứng cách Khiếu Thiên Lang xa hơn.
chỉ trong chốc lát, hai bên của Khiếu Thiên Lang đã xếp thành hai hàng dài thẳng tấp, bọn nó hoặc là ngổi xổm trên đất. hoặc là bò lổn ngổn trên đất. tất cả đều nhìn về bên này, thỉnh thoảng lại nhe nanh trợn mắt. vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm khóe miệng.
Không chỉ như thế, số lượng gia tăng hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, phía sau Khiếu Thiên Lang chính là một đàn linh thú khổng lồ không sao đếm hết.
Mọi người toát mồ hôi lạnh, theo trán và sống lưng mà chảy xuống đất. bàn chân đều có chút run rẩy.
Chi một con Khiếu Thiên Lang cũng đủ để chống lại một cao thủ Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, mà trong đám linh thú nó dẫn dắt, ít nhất cũng có bốn mươi hay năm mươi con cấp sáu, hơn hai trăm con cấp năm. từ cấp bốn trở xuống thì đếm không xuể, chi chit một mảnh, nhìn vào trận thế này, ít nhất cũng có hơn hai ngàn con linh thú tập trung ở đây.
Nhiều linh thú như vậy, nếu so với khả năng chiến đấu thì chỉ sợ là tương đương với một trăm cao thủ đứng đầu! Đây cũng không phải là hai ngàn năm trăm người của Cự Kiếm Môn mà Đường Phong đã đụng phải lần trước, bọn họ còn lâu mới so được.
Một trăm Thiên giai cao thủ, nếu mà lên cũng một lúc, thì những người có mặt ở đây, không ai có thể còn sống mà ra ngoài.
Bọn họ mặc dù là Thiên giai cao thủ, nhưng mạng sống của mình ai mà không tiếc? Đối mặt với đội hình khổng lồ như vậy, không ai có thể trấn định được. Nếu để cho chúng bước qua Thiên Tú, sợ rằng cả Thiên Tú sẽ bị san thành bình địa, Tĩnh An thành cũng biến thành thành chết, thủ đô của Lý Đường Quốc cũng vướng vào tai ương!
Hiện tại thứ bọn họ suy nghĩ không phải là mấy thứ này, quan trọng là làm thế nào để sống sót khi Linh Thú tấn công.
Trốn, tất nhiên là có thể trốn được. Nhưng Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên có thể một mình trốn đi sao? Phía sau chính là Thiên Tú, chính là mấy ngàn đệ tử của Thiên Tú! Các nàng chạy thì Thiên Tú phải làm sao bây giờ?
Các nàng không đi, Thang Phi Tiếu và ba người tự nhiên cũng không thể đi được! Tứ Quý thành chủ càng không cần phải nói, thân là thành chủ Bạch Đế Thành. giờ phút này mà bỏ chạy, truyền ra nhất định khiến cho thiên hạ chê cười.
Tứ Quý thành chủ nhìn về phía đàn Linh Thú đông nghịt kéo dài không dứt. trong lòng buồn bực không thôi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là tới Thiên Tú tìm Đường Phong hỏi thăm chút chuyện mà thôi, nhưng ai ngờ tìm gần hai tháng thời gian mà vẫn không ra. vất vả tới tận bây giờ mới tìm thấy, cuối cùng chả hiểu thế nào lại vướng vào cái tai họa bất ngờ này.
Chuyện nơi đây đối với bọn họ một chút cũng chẳng liên quan, tự nhiên bị dính vào, sao mà không buồn bực cho được.
- Thú khiếu!
Thang Phi Tiếu trong đầu một mảnh hộn đỗn. trăm triệu không nghĩ tới:
- Tại sao có thể có thú khiếu?
Sao phiền phức cứ tự nhiên tới hoài vậy?
Thú khiếu chính là sự triệu tập của Thú trung chi vương, tất cả Linh Thú trong một khu vực, nơi con Thú vương đó cai quản đều nhất tề theo sau Thú vương, ra khỏi phạm vi hoạt động của mình, bước vào thế giới loài người.
Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng không rõ, Thiên Tú Tông từ khi khai tông tới nay, trải qua mấy chục năm, vẫn tọa lại ở dưới Khúc Đình sơn. Mà ở Khúc Đình sơn này, mặc dù bên trong có tồn tại Linh Thú cường đại thật, nhưng linh thú không bao giờ rời khỏi núi chứ đừng nói tới việc Thú trung chi vương dẫn đầu quần thú kết thành một đội lao ra. Bởi vì bọn chúng cũng biết, nếu làm như vậy, rất có thể sẽ dẫn tới vô số cao thủ tới săn giết bọn nó.
Đoạn Thất Xích nghệch mặt ra, giọng nói mặc dù rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra cảm giác dở khóc dở cười nói:
- Ta đã nói trước rồi, đi theo lão Thang ngươi tuyệt đối không có chuyện gì tốt mà.
Hắn vốn chỉ định an ổn làm một tên đầu bếp, lại vị Thang Phi Tiếu bắt được không buông tha. Sau khi hắn đồng ý về Thiên Tú, còn chưa về tới nơi đã phải đi đánh nhau với một đám Thiên giai cao thủ.
Hiện tại chả hiểu thế nào, tự nhiên gặp phải Thú khiếu. Trên đời liệu có người nào xui xẻo hơn hắn sao? không, tuyệt đối là không có! Cứ cách hai ba tháng, mỗi lần đều đụng phải vô số địch nhân cường đại, lần sau so với lần trước càng thêm hung hiểm. Đoạn Thất Xích thừa nhận là trái tim hắn không còn khả năng chịu thêm đả kích nữa, tuyệt đối khuất phục.
Chuyện này mặc dù rất quỷ dị, nhưng cũng có một vài điểm đáng nghi.
Đường Phong mới từ Khúc Đình Sơn đi ra đám Linh Thú này dã tới rồi, mấy người cũng không phải ngốc, tự nhiên có thể liên tưởng đến việc này cùng Đường Phong có quan hệ. Nhưng bất quá hắn chỉ là một Huyền Giai hạ phẩm, như thế nào có khả năng chọc cho mấy ngàn Linh Thú tới đuổi giết? hơn nữa, Khiếu Thiên Lang nhìn chằm chằm vào một điểm, rõ ràng chính là Đường Phong kia.
nghĩ tới đây, cả nhóm lập tức đem tầm mắt di chuyển tới trên người Đường Phong, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Đường Phong bất đắc dĩ nhếch miệng lên, nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
- Phong thiếu... ngươi ở trong Khúc Đình sơn đã làm những giới?
Thang Phi Tiếu dò hỏi, hắn rất muốn biết nguyên nhân gì đã thúc đẩy vô số Linh Thú chạy ra khỏi Khúc Đình Sơn.
- không cẩn thận đốt cả một mảnh rừng rồi.
Đường Phong tùy tiện nói ra một câu.
Nếu sự thật cho bọn hắn biết, chính mình đả thương Khiếu Thiên Lang, còn đem nội đan trong thú mộ cướp sạch, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng. Tốt nhất là không nói!
- Làm sao bây giờ?
Tần tứ nương đứng một bên hỏi. Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Kẻ nào gây họa, kẻ đó đi thu thập!
- Ta đi cùng được, bất quá, ta đi rồi, ngươi nghĩ rằng mấy con Linh Thú kia sẽ buông tha cho ngươi sao.
- Ta không chạy được sao?
Hàn Đông cười nhạt.
Vài ánh mắt khinh thường lập tức xuất hiện trên người hắn, Hàn Đông cắm tức nói:
- Chuyện này cùng Bạch Đế thành có liên quan gì chứ? Các ngươi có thể đánh thắng được đàn Linh Thú này sao? Đánh không lại tự nhiên là phải chạy rồi.
những Lời Hàn Đông nói không phải là không đúng, mọi người đều biết, nhưng lại không dám nói ra.
Nếu Đường Phong nói ra những lời như thế hắn cũng không bị khinh bỉ như Hàn Đông.
Dương Xuân vung tay lên cắt đứt lời nói của Hàn Đông:
- Đừng cãi nhau nữa, bây giờ tốt nhất là nghĩ biện pháp giải quyết cái đại phiền toái này đi đã.
Tự nhiên bị cuốn vào vũng nước đục này, Dương Xuân cũng muốn thoát thân.
- Xú tiểu tử, chờ ta giải quyết xong chuyện này sẽ thu thập ngươi!
Hàn Đông tức giận nhìn Đường Phong một cái, phun ra mấy lời hăm dọa. Hết thảy tất cả đều do hắn mà ra, nếu không phải hắn, mình tự nhiên cũng sẽ không lưu lại ở Thiên Tú, tất nhiên là sẽ không phải gặp phiền phức gì rồi.
Đường Phong haha cười một tiếng:
- Ta sẽ chờ ngươi... Nếu ngươi còn sống!
Vô số Linh Thú náo loạn gây ra động tĩnh thật lớn, lúc này đã kinh động đến không ít đệ tử Thiên Tú, những nữ nhân này đều tụ tập một chỗ, trên mặt tất cả các nàng đều là thần sắc sợ hãi.
Chẳng những Thiên Tú bị kinh động, mà ngay cả người dân ở Tinh An Thành cũng kinh động, không ít người đã chạy tới Thiên Tú, đứng đằng xa xem náo nhiệt.
← Ch. 0167 | Ch. 0169 → |