← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Trong mộc nhân cũng có nhiều ám khí nhưng những thứ này không có lực sát thương gì.
Cơ hồ những đệ tử tu luyện trong Liên Hoa trận thân pháp cũng sẽ tăng lên không ít. Tông chủ Bạch Tố Y cũng vui mừng không dứt khi thấy thực lực của môn hạ đệ tử tăng lên. Ngày sau nếu có biến cố gì cũng có năng lực tự bảo vệ.
Từ điểm này thì Đường Phong vì Thiên Tú làm ra cống hiến to lớn.
Linh Khiếp Nhan mỗi ngày không phải làm gì trong Thiên Thú thì chạy loạn khắp nơi, có đôi khi mang theo Tiểu Manh Manh, hai tiểu nha đầu ham mê chơi bời giống nhau, thường xuyên chơi tới khi trời tối cũng không thấy bóng dáng đâu.
Có lẽ nên đi ra ngoài một chút rồi! Đường Phong ở Thiên Tú mấy ngày thì không tự chủ được nghĩ như vậy. Thứ nhất mình cần phải đi ra ngoài xem một chút thế giới rộng lớn, xem những địa phương khác nhau. Thứ hai Đường Phong muốn truyền bá ám khí Đường Môn ra bên ngoài. Kiếp trước ám khí Đường Môn độc nhất vô nhị, những người trong giang hồ không có hộ thân cương khí không thể hoàn toàn triệt tiêu lực sát thương của ám khí. Nhưng ở thế giới này thì sao? Ám khí bài danh thứ tám Lạc Tiên hồng phóng phi châm ra ngoài chỉ có thể miễn cường phá vỡ Huyền giai hộ thân cương khí.
Cho nên Đường Phong muốn tìm phương pháp để tăng lên uy lực của ám khí Đường Môn nếu không những thứ đó chỉ dùng để bày biện rồi, ngày sau có địch nhân cường đại thì ám khí sẽ không có đất dụng võ.
Đối với chuyện này Đường Phong có chủ ý của mình, hắn muốn đi Thiên Công sơn trang một chuyến, hôm đó hắn chứng kiến cơ quan tay và cơ quan chân của Thủy Nguyệt kính hoa trưởng lão rất là lợi hại. Thiên Công sơn trang nghiên cứu cơ quan thuật ở thế giới này là thứ nhất, nếu có thể dung hợp kĩ xảo của bọn hắn Đường Phong có lòng tin làm ra những ám khí nổi danh trong Đường Môn ám khí phổ, hơn nữa uy lực của nó có thể uy hiếp được thiên giai cao thủ.
dĩ nhiên đây chỉ là ý tưởng, Thiên Công sơn trang là một thế lực trong tam đại thế lực là sao có thể cho mình vô duyên vô cớ học tập cơ mật.
Còn có nguyên nhân thứ ba đó là mình đã đáp ứng Linh Khiếp Nhan phải giúp nàng tìm kiếm những linh hồn còn lại, hắn không thể một chút thành ý cũng không có, phải thúc giục tự thân mình. Thiên hạ to lớn không biết những tinh hồn kia ở đâu hắn phải từ từ tìm kiếm.
Đường Phong chuẩn bị đi đến nơi thứ nhất chính là Thiên Công sơn trang, dĩ nhiên không thể dùng tên thật đến đến đó.
Tất cả phải thay tên đổi họ, còn phải đợi thời cơ thích hợp.
Ngày trước, Kính Hoa Thủy Nguyệt trưởng lão của Thiên Công sơn trang mặc dù đã gặp hắn, nhưng trên đời này có mấy người có thể biết tới Đường Phong? chỉ cần tìm được cơ hội tiến vào Thiên Công sơn trang, cho dù là làm đệ tử thấp nhất đi nữa cũng có cơ hội theo dòi được những bí mật cơ quan thuật của Thiên Công sơn trang. Đây là một hành động trộm cắp cơ mật của tông môn, một khi để bị ai phát hiện thì chẳng những Đường Phong sẽ gặp tai ương, ngay cả Thiên Tú cũng có thể bị vạ lây, cho nên nhất định phải tiến hành một cách bí mật. Nếu có thể thay đổi diện mạo được một chút thì hay biết mấy.
dĩ nhiên ý nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong đầu Đường Phong, hắn cũng không thể nói cho bất kì ai.
Hắn chẳng qua là chỉ nói với Tiếu Thúc và Đoạn thúc là mình có việc cần đi ra ngoài mà thôi.
Chẳng ngờ được khi hai đại sát thần nghe được quyết định muốn đi ra ngoài của Đường Phong thì cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nở nụ cười.
Tiếu thúc mở miệng nói.
- Phong thiếu gia, cho dù ngươi không nói ra thì ta và lão đoạn cũng định để một mình ngươi ra ngoài du lịch một phen. Ngươi ở trong Thiên Tú tuy cực kì an toàn, có ta và lão đoạn bảo vệ ngươi, căn bản không có ai dám tìm tới gây phiền toái cho ngươi. Nhưng dù sao đây cũng không phải là con đường lâu dài. Lần trước ngươi một mình vào Khúc đình sơn, mặc dù chịu không ít đau khổ, nhưng chẳng phải cũng có thu hoạch rất lớn sao? Thực lực của một người luôn từ trong khó khăn mà trưởng thành. Cho nên chúng ta cũng muốn ngươi đi ra ngoài một chút.
Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh gật đầu nói.
- Phong thiếu gia, hiện tại ngươi cũng có ý nghĩ đó thì ta và lão Thang đây cũng không nói nhiều nữa. không biết ngươi định đi đâu?
Đường Phong lắc đầu.
- Tạm thời ta còn chưa nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa ta cũng không hiểu biết nhiều với ngoại giới, chỉ là tùy tiện ra ngoài một chút thôi.
Thang Phi Tiếu nhìn Đoạn Thất Xích rồi cười hắc hắc, Đoạn thúc thân mật ôm lấy bả vai của Đường Phong, mở miệng nói.
- Nếu đã như vậy thì ta và lão Thang cũng có một nơi có thể tới để đề cử cho ngươi.
- Nơi nào?
Đường Phong nghi ngờ hỏi.
- Ô Long bảo, cách Diêm thành hơn ba mươi dặm!
Đường Phong cau mày.
- Ô Long bảo ở Diêm thành? Chỗ này là ở đâu? Có gì đặc biệt sao? Tại sao hai người lại muốn ta tới đó?
Thang Phi Tiếu nói.
- Diêm thành cách xa Thiên Tú chừng vài ngàn dặm. Nơi đó gần biển, buôn bán chủ yếu là muối ăn nên được gọi là Diêm thành. ở phía tây thành hơn ba mươi dặm có một Ô Long bảo, thật ra cũng không có gì đặc biệt nhưng ta biết Phong thiếu gia ngươi hình như rất tinh thông ám khí và cơ quan thuật, nếu đi đến đó có lẽ sẽ có một số thu hoạch không tưởng được.
Đường Phong hai mắt tỏa sáng mở miệng hỏi.
- Chẳng lẽ chỗ kia cũng có người tinh thông cơ quan thuật? giống như Thiên Công sơn trang.
Thang Phi Tiếu gãi cằm gật đầu nói.
- ừ, rất tinh thông, thậm chí có vài lĩnh vực đặc biệt còn lợi hại hơn cả Thiên Công sơn trang kia.
Đường Phong nghe tới mức hai mắt bắn ra hào quang, lần này hắn đi ra ngoài vốn là muốn đi Thiên Công sơn trang, nhưng đó là một trong tam đại thế lực, muốn vào nhất định rất khó khăn, hiện tại có sẵn một địa phương dễ dàng như vậy có thể tới, sao hắn không mừng rỡ cho được?
Đoạn thúc đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi.
- Phong thiếu gia, ngươi có muốn đến chỗ này hay không?
Đường Phong gật đầu như gà mổ thóc nói.
- Muốn, dĩ nhiên là ta muốn chứ. Nhưng ta chưa quen thuộc cuộc sống nơi đó, nếu đi tới đó người ta sẽ để ý ta sao?
Hai đại sát thần lại liếc mắt nhìn nhau thêm lần nữa, sau đó cười một cách đầy bí mật, Thang Phi Tiếu cho tay vào ngực móc ra một tấm lệch bài như đồ chơi, dương dương đắc ý nói.
- Nếu là người khác đi Ô Long bảo thì bọn họ có thể không tiếp kiến. Nhưng nếu là Phong thiếu gia ngươi thì khác, cầm lấy tấm lệnh bài này, khi tới đó chỉ cần đưa tấm lệnh bài này ra thì người của Ô long Bảo sẽ tiếp đãi ngươi vô cùng nhiệt tình!
- Đúng là rất nhiệt tình nha, không phải nhiệt tình bình thường đâu!
Đoạn Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh bổ sung.
Đường Phong vội vàng cầm lấy lệnh bài đặt trước mặt xem xét một hồi, tấm lệnh bài này hẳn là làm bằng đồng xanh, không lớn lắm, chỉ khoảng lòng bàn tay mà thôi, trên lệnh bài có khắc một tòa cao lầu khí thế hùng vĩ, rõ ràng rành mạch, trong rất sống động. Chẳng qua là lệnh bài đó giống như đã lâu năm rồi, bên trên có rất nhiều chỗ đã bị mài mòn.
Thang Phi Tiếu cũng giải thích thêm.
- Nhiều năm trước ta và lão Đoạn đã cứu bảo chủ Ô Long bảo một mạng, lúc ấy hắn đã cho mỗi người chúng ta một khối lệnh bài thế này, đồng ý là nếu ngày sau có người cầm lệnh bài đến có thể yêu cầu hắn làm một chuyện không trái với lương tâm.
Đường Phong chế nhạo nói.
- Hai đại sát thần năm đó cũng biết cứu người nha, ta nghĩ các ngươi chỉ biết giết người không thôi chứ.
-o0o-
Thang Phi Tiếu cười khan hai tiếng.
- Thỉnh thoảng thiện tâm mà thôi.
- Vậy đây là hình dạng của Ô Long bảo sao?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Thang Phi Tiếu vội vàng gật đầu.
Đường Phong nhét lệnh bài vào trong ngực nói.
- Đúng rồi, làm sao người của Ô Long bảo lại tinh thông cơ quan thuật vậy? Tinh thông cơ quan thuật ở thế giới này không phải là chỉ có mỗi mình Thiên Công sơn trang hay sao?
- Ách..
Thang Phi Tiếu nuốt nước bọt, lặng lẽ chọc chọc Đoạn Thất Xích, Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh vội vàng nói tiếp.
- Tin đồn đúng là như thế này, nói là người của Ô Long bảo đã nhìn lén Thiên Công đồ của Thiên Công sơn trang, cho nên mới hiểu được một chút về cơ quan thuật. Sau đó bọn họ đầu tư rất lớn cho việc nghiên cứu mấy cái cơ quan thuật này, nên trên phương diện này dần dần hơn hẳn Thiên Công sơn trang.
- Đúng đúng đúng.
Thang Phi Tiếu gật đầu lia lịa.
- Chính là như vậy, việc này trôi qua đã lâu nên ta quên mất, may mà có lão Đoạn nhớ rõ.
Đường Phong có chút hồ nghi nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng, không khỏi mở miệng hỏi.
- Bọn họ làm như vậy mà người của Thiên Công sơn trang lại không truy cứu à?
- Truy cứu cái gì? Ô Long bảo cách Thiên Công sơn trang quá xa, hơn nữa bọn họ còn chiếm cứ một hòn đảo cô độc ngoài biển, đánh không lại người của Thiên Công sơn trang thì chẳng lẽ không thể chạy sao. Nhưng chuyện như vậy chẳng qua là truyền thuyết, cho dù bọn họ đã nhìn lén thiên công đồ thật đi nữa, nhưng chỉ cần Thiên Công sơn trang chưa nắm được bằng chứng xác thực thì cũng không thể làm gì được.
- Các ngươi không phải là thêu dệt cố sự đấy chứ? Sao ta cứ có cảm giác là lạ.
Đường Phong ngó thật kĩ hai sát thần.
Thang Phi Tiếu chụm đầu cùng một chỗ với Đoạn Thất Xích, hai người cùng nở một nụ cười tươi như hoa, nói.
- Phong thiếu gia ngươi xem chúng ta giống đang nói dối sao?
Đường Phong nhất thời nổi da gà đầy mình, mở miệng nói.
- Đừng có cười, cười lên thật ghê tởm. Thiếu gia ta tự mình đi Ô Long bảo một chuyến, để xem có học được một chút gì hữu dụng ở đó hay không.
Thang Phi Tiếu vội vàng nói.
- Phong thiếu gia ngươi chuẩn bị lúc nào thì đi? Ta và lão Đoạn tiễn ngươi!
- vẫn còn sớm mà, dù sao ta cũng phải nói với cô cô một tiếng, không biết khi nào thì cô cô mới trở lại.
Đường Phong khoát tay áo, xoay người đi về phía dược phòng, nếu đã quyết định sẽ ra ngoài du lịch thì nên mang một ít thuốc chữa thương và kim sang dược bên người mới được.
Cả Thiên tú người luyện chế những thứ này lợi hại nhất chính là Mạc Lưu Tô. Đường Phong muốn đi tìm nàng để lấy một ít mang trên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhìn bóng lưng của Đường Phong dần dần biến mất, hai đại sát thần vẫn còn duy trì tư thế cũ và nụ cười gớm chết người không đền mạng trên mặt.
Đoạn Thất Xích nhẹ giọng nói.
- Phong thiếu gia đi rồi chứ?
Thang Phi Tiếu nói.
- Đùng nóng vội, cứ chờ một lát cho chắc, vừa rồi hắn có chút nghi ngờ, vạn nhất hắn đột nhiên hồi mã thương quay người lại nhìn hai người chúng ta, thì chẳng phải sẽ lộ hết sao?
Đoạn Thất Xích gật đầu nói.
- Vậy cứ giữ như thế này một hồi cho chắc.
Đại khái đợi hơn nửa nén hương, hai đại sát thần đột nhiên không hẹn mà cùng thở ra một hơi, dùng tay ra sức lay lay mặt của mình hồi lâu mới ngừng.
Thang Phi Tiếu nói.
- Mặt ta cũng cứng cả rồi.
Đoạn Thất Xích có chút lo lắng.
- lão Thang, chúng ta làm vậy hình như hơi thiếu đạo đức đó.
Thang Phi Tiếu thần sắc nghiêm túc, trầm giọng gật đầu nói.
- Đâu phải chỉ hơi thiếu đạo đức đâu, căn bản là không có đạo đức mới đúng. Nhưng mà không còn cách nào khác, Phong thiếu gia đối với gái gú chơi bời cờ bạc không có hứng thú, cũng chỉ có ám khí và cơ quan thuật mới có thể hấp dẫn được hắn. Đổi lại mánh khác thì ngươi cho rằng chúng ta có thể gạt được hắn à?
Đoạn Thất Xích nói.
- Ý ta nói không phải là cái này. Ta là nói bằng không thì chúng ta nói cho hắn biết sự thật đi?
Thang Phi Tiếu vội vàng khoát tay.
- Chuyện này tuyệt đối không nên! Nếu cho hắn biết chân tướng thì hắn còn chịu đi sao? Mặc dù chúng ta làm vậy chính là gạt hắn, nhưng cũng là vì muốn tốt cho hắn. Phong thiếu gia tất cũng phải lớn lên, ngươi xem hắn mới từ Khúc đình sơn ra mà đã đắc tội với ba môn phái là Bạch đế thành, Lưu Vân tông, Vạn thú đường, lấy tính tình của hắn thì chỉ sợ ngày sau sẽ đắc tội nhiều người hơn nữa, nếu không có thực lực làm sao có thể bảo vệ mình? Ta và ngươi không thể lúc nào cũng che chở cho hắn được, hơn nữa hắn và Lại cô nương còn có ước hẹn hai năm, nếu hai năm sau thực lực của hắn không đủ thì hắn cũng không còn mặt mũi mà gặp cô bé nữa.
- Ai.
Đoạn Thất Xích thở dài.
- Ta sợ cách làm của chúng ta sẽ làm hắn bị tổn thương.
- ngươi lo lắng nhiều quá.
Thang Phi Tiếu chắc chắn nói.
- Ta và ngươi năm đó cũng từ chỗ kia đi ra, Phong thiếu gia bây giờ so với chúng ta năm đó chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn, hai người chúng ta còn có thể ra thì hắn làm sao có thể thất bại chứ? Cái chỗ đó mặc dù nói là nhân gian luyện ngục cũng không quá đáng, nhưng lại có thể kích phát ra tiềm lực của bản thân. Nói thật ra thì ta cũng không muốn để Phong thiếu gia tới đó chút nào, chúng ta cũng có thể tự mình huấn luyện cho hắn, nhưng mọi người quen thuộc nhau quá rồi, không thể hạ thủ được, chỉ có thể mượn chỗ kia thôi.
- Hi vọng Phong thiếu gia sau đi ra khỏi đó, tính cách sẽ không thay đổi.
Thang Phi Tiếu cười ha ha.
- lão Đoạn ơi là lão Đoạn, nếu ngươi được chứng kiến thủ đoạn sát thủ của Phong thiếu gia thì cũng sẽ không lo lắng như vậy rồi. Đừng quên là hắn đã giết qua mấy ngàn người, nếu tính cách của hắn có thay đổi thì đã sớm thay đổi rồi chứ còn đợi ngày sau à? Thật ra ta coi trọng Phong thiếu gia không phải vì tư chất và tiềm lực của hắn mà là vì hắn có thể giừ vững bản tâm của mình! Cho dù giết nhiều người hơn nữa thì hắn cũng sẽ không trở nên tàn bạo và hung ác, điều này rất khó.
Đoạn Thất Xích thở dài một tiếng, nhớ năm đó sau khi hắn và Thang Phi Tiếu đi ra từ nơi đó, cả người giống như một thanh đao sắc bén, sát khí phát ra không ngừng, hoàn toàn không xem mạng người ra gì, chỉ có một ý niệm duy nhất là giết chóc, nên mới tạo nên danh tiếng Thiên sát Địa thí ngày sau. Nhưng lúc này đây nghĩ lại, hoàn toàn là do thói quen của tâm tính gây nên. Nếu có thể giữ vững bản tâm thì hắn và lão thang còn cần thời gian dài như vậy để hóa aiái sát khí và lệ khí trên người làm gì?
Chuyện cũ không thể quay trở lại được!
Vốn Đường Phong chuẩn bị chờ Lâm Nhược Diên từ Cự Kiếm môn trở về rồi mới đi Ô Long bảo, dù sao thì lần trước rời đi Lâm Nhược Diên có nói là có chút việc cần sang bên kia giải quyết, theo lý thì có lẽ cũng đã xong rồi. Lấy thực lực của Lâm Nhược Diên thì từ ngoài ngàn dặm trở về cũng không mất mấy ngày.
Đường Phong không muốn làm cho cô cô quá lo lắng, nên hắn muốn nói lời tạm biệt và thông báo hướng đi của mình cho nàng biết.
Nhưng đột nhiên truyền đến một tin làm cho Đường Phong vô cùng phẫn nộ.
Tin tức kia là do Bạch Tố Y tự mình đến báo, đêm đó nàng vội vã chạy tới Yên Liễu các giao cho Đường Phong một cái ống đồng.
Sau khi mở ra nhìn thì sắc mặt Đường Phong liền thay đổi, mặt mũi nhìn thì rất bình tĩnh nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sát cơ trong lòng của hắn.
-o0o-
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |