← Ch.0339 | Ch.0341 → |
Trước ăn mặc có chút không ra sau, nhưng tốt xấu còn có y phục che đậy thân thể, Phi Tiểu Nhã cũng có ý muốn câu dẫn đối phương trong lòng, dù sao đi nữa thì không phải là chưa từng nhìn thấy qua, bại lộ đôi đùi đẹp một chút thì cũng có cái gì phải lo lắng.
Thế nhưng lúc này khác nhau! Lúc này Phi Tiểu Nhã giống như con nhím đã bị nhổ hết lông, bị vây trong giai đoạn cực độ yếu đuối, một khi gặp phải chuyện tình gì đó ngoài dự liệu, phản kích tự nhiên là thuận lý thành chương.
Thời điểm Đường Phong ngã xuống, cuối cùng cũng ép buộc chính mình di chuyển ánh mắt đi, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ chóng mặt.
Phía sau truyền tới tiếng hô thân thiết của Phi Tiểu Nhã:
- Ngươi... Ngươi không sao chứ?
Đường Phong không dám trả lời, chỉ liều mạng chạy trốn, trước mũi truyền tới cảm giác nóng hầm hập, đưa tay quẹt qua, cư nhiên đã chảy máu mũi. Lần này chơi lớn, Đường Phong rất không rõ, vì sao tại thời điểm ở cùng một chỗ với nữ nhân này, luôn luôn sẽ phát sinh một số chuyện tình không ai có thể dự liệu trước. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, lần này còn ác hơn, mang tới trùng kích so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều cường liệt hơn rất nhiều.
Một đường chạy tới cạnh biển, Đường Phong trực tiếp nhảy vào trong biển, qua một lúc lâu vẫn không thấy nhô đầu lên, chỉ thấy một chuỗi bong bóng khí không ngừng từ bên dưới đáy biển bốc lên.
- Phong ca ca...
Thanh âm ngọt ngào của bà quản gia Linh Khiếp Nhan truyền tới:
- Thích không?
Đường Phong chột dạ, không dám phản ứng nàng. Một khi nha đầu này bị kích thích, khẳng định lại muốn uy hiếp hắn.
- Xú nam nhân!
Linh Khiếp Nhan mắng một câu:
- Đừng cho ta tìm được cơ hội, tìm được cơ hội ta lập tức giết chết nữ nhân kia!
Khẩu khí của Linh Khiếp Nhan không phải quá cứng rắn, Phi Tiểu Nhã đã làm rất nhiều chuyện vì Đường Phong, có thể nói trên thế giới này không có bất cứ người nào so sánh được với nàng, nàng cũng không đành lòng tổn thương một nữ nhân như vậy, huống chi nàng hiện tại không có thực lực này.
Trảo qua một màn như vậy, vô luận là Đường Phong hay Phi Tiểu Nhã tại thời điểm đối mặt với đối phương đều có chút cảm giác không quá tự nhiên.
Đường Phong một mặt lắc lư bên ngoài suốt hai canh giờ, cuối cùng mới chậm rãi trở về sơn động, trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, sắc mặt cả hai đều trở nên đỏ hồng, rất không tự chủ được di chuyển ánh mắt.
Trước cửa sơn động đang phơi quần áo Phi Tiểu Nhã đã giăt giũ qua, nàng hiện tại đang mặc bộ y phục rất rộng vốn thuộc về Đường Phong.
Trên trán Đường Phong có một ấn ký hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Trọn vẹn cả ngày, không khí xấu hổ giữa hai người mới có chút thả lỏng. Đây là nguyên nhân hai người đều tận lực lảng tránh tất cả mọi chuyện không hay ho trước đây.
Buổi tối đả tọa khôi phục trong sơn động, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay Đường Phong đều cần phải nhanh chóng khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh. Đường Phong bởi vì hấp thu tuyết tủy và hỏa tinh, thân thể bản thân bị hai nguồn năng lượng vĩ đại khi phá hỏng không ít, làn da bên ngoài cơ thể càng có rất nhiều địa phương bị bóc mở, lộ ra thịt hồng bên trong, tuy đã có địa phương kéo da non, nhưng nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, mà Phi Tiểu Nhã bởi vì băng hỏa lưỡng trọng kình, trong cơ thể cũng có nội thương không nhẹ.
Một đêm không nói chuyện, tới tận nửa đêm, hai người mới hơi chút nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ban đêm trên hòn đảo này, khí trời có chút lạnh lẽo, Đường Phong không cảm thấy gì, nhưng bảo chủ đại nhân thì rất không tự chủ được dần dần nhích lại gần Đường Phong.
Tới bình mình ngày hôm sau, Đường Phong đột nhiên bị thanh âm như sấm rền đánh thức, giật mình bật dậy, chạy ra bên ngoài nhìn một chút, không khỏi nhíu mày.
Bầu trời u ám không thấy tia sáng, trong không khí tràn đầy vị đạo ẩm thấp, bầu trời thường xuyên hiện lên một hai đạo thiểm điện, lập tức tiếng sấm rền cuồn cuộn ập tới, đinh tai nhức óc.
- Làm sao vậy?
Phi Tiểu Nhã cũng bật dậy, nắm thật chặt y phục mỏng trên người, xoa xoa đôi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, có chút không tỉnh táo hỏi thăm.
- Trời sắp mưa rồi!
Đường Phong quay đầu lại nhìn nàng một cái, mở miệng nói:
- Nàng bị thương, hãy nghỉ ngơi nhiều một chút, ta ra ngoài tìm ít củi lửa và thực vật dữ trữ.
- Ta với ngươi cùng đi!
Phi Tiểu Nhã vội vã đứng dậy.
- Không, ta một mình là được!
Đường Phong nhanh chóng cự tuyệt.
- Vậy... Được rồi!
Phi Tiểu Nhã không tiếp tục kiên tì, ngược lại ngọt ngào đáp lại, nam nhân ra ngoài tìm củi săn thú, nữ nhân ở nhà chờ, đây không phải là sinh hoạt ngọt ngào của vợ chồng son trong truyền thuyết hay sao?
Nhớ tới điều này, Phi Tiểu Nhã lập tức kích động, quay đầu nhìn bốn phía, suy nghĩ có phải nên dọn dẹp sơn động một lần, tốt xấu nơi này coi như "nhà" tạm thời của hai người, cho dù là thời gian ở lại định trước sẽ không quá dài.
Nguyên nhân Đường Phong không dẫn theo Phi Tiểu Nhã cùng đi rất đơn giản, hắn có không gian mị ảnh, vô luận bao nhiêu củi lửa đều có thể cho vào. Tuy rằng lần đầu tiên tới hòn đảo này, cũng là lần đầu tiên gặp phải trời mưa, thế nhưng Đường Phong không biết rõ trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu, tự nhiên cần phải lo lắng trước.
Đường Phong vừa rời khỏi, dã thú trên đảo nhỏ này lập tức gặp tai ương rồi, bị hắn truy đuổi tới gà bay chó sủa. Thậm chí Đường Phong không cần vận dụng ám khí của chính mình, trực tiếp nhặt vài hòn đá nhỏ tùy ý nhìn thấy trên đảo nhỏ, đây chính là ám thú tốt nhất để lấy đi tính mệnh dã thú, có ám khí thuận tay tại thời điểm săn thú coi như làm ít công nhiều, trước đây Đường Phong quả thực không phát hiện ra điểm này.
Đường Phong cũng không chủ động đi tìm dã thú quá lớn, trên đảo cũng có vài loại dã thú tương đối to lớn như lợn rừng, mục tiêu hắn tập trung vào hầu như đều là chim trĩ, thỏ, cáo các loại, cũng thuận tiện mổ thịt và nấu nướng.
Củi khô ráo trên đảo không hề ít, chỉ chốc lát đã kiếm đủ chất vào trong gian mị ảnh.
Đương nhiên, công tác mặt ngoài cần phải làm tốt, thời điểm trở về phía sau Đường Phong đã có một bó củi rất lớn, trên tay còn cầm theo vài con mồi.
Mưa to nói đến là đến, Đường Phong vừa mới trở về sơn động không lâu, vô số hạt mưa nặng hạt lập tức rơi xuống.
Lúc vào sơn động, Đường Phong hầu như không thể tin được đây là địa phương cư thú trước đó.
Trong sơn động nơi nơi đều là những viên cầu kết tinh màu hồng, xinh đẹp dị thường, tỏa quang mang chói mắt, hoặc là khảm trên nóc sơn động, hoặc là khảm xung quanh vách, bên trong sơn động cũng được quét tước sạch sẽ không một hạt bụi, tại một góc của sơn động còn bị Phi Tiểu Nhã dùng cương khí chế tạo một chiếc giường kết tinh màu hồng dài chừng một trượng, rộng bốn thước, trên giường xếp đầy y phục của Đường Phong.
Sơn động này chỉ trong thời gian một canh giờ ngắn ngủi, dĩ nhiên trở nên có một chút cảm giác "nhà".
Trong lúc nhất thời Đường Phong nhìn có chút ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Phi Tiểu Nhã trắng bệch, nhưng cũng đắc ý dào dạt nói:
- Thế nào?
Đường Phong quay đầu nhìn nàng một cái, quát lên:
- Hồ đồ!
Phi Tiểu Nhã cong môi run run, vô cùng ủy khuất nhìn Đường Phong.
Đương Phong lập tức mềm nhũn, vội vã giải thích nói:
- Ta không phải có ý tứ này, ta là nói thương thế của nàng còn chưa tốt, không nên vọng động cương khí, như vậy sẽ kéo dài thời kỳ chữa bệnh của nàng.
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới ngọt ngào cười:
- Không sao, ở thoải mái một chút mới tiện cho ta khôi phục!
- Lần sau không nên tùy tiện vận dụng cương khí nữa!
Đường Phong lo lắng căn dặn một tiếng, hiện tại sơn động đã biến thành bộ dáng như thế này, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Phi Tiểu Nhã tự nhiên không có khả năng để kết tinh màu hồng này để không.
Thả bó củi và mấy con mồi một bên, hai người ngây ngốc nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa động, giọt mưa giống như vô số viên ngọc từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, phát sinh âm thanh tách tách.
Đường Phong thở dài một tiếng, chính mình rời khỏi Thiên Tú đã quá lâu rồi, thời gian dài như vậy vẫn không có tin tức gì truyền trở về, cũng không biết cô cô và đám người Tiếu thúc có lo lắng hay không.
Lúc nay hai đại sát thần đang làm cái gì đây? Phỏng chừng Tiếu thúc và Tứ Nương khẳng định vì Tiểu Manh Manh mà tranh cãi nhau, Tiếu thúc cái gì cũng nghe theo Tứ Nương, nhưng chỉ duy nhất có tu luyện của Tiểu Manh Manh là quyết giữ theo ý mình, vì vậy phu thê hai người thường xuyên phát sinh tranh chấp kịch liệt. Về phần Đoạn thúc, đại khái đang làm cơm.
So sánh với Đường Phong mà nói, Phi Tiểu Nhã lúc này cảm giác thích ý không gì sánh được, còn có cái gì so sánh được với cuộc sống tại tại?
Tuy rằng nói trước đây tại Ô Long Bảo không có gì phải lo lắng, cẩm y ngọc thực, nhưng trong vừa ý vẫn lộ ra một thân ảnh, cơm ăn không ngon, giấc ngủ không say. Hiện tại khác nhau, hắn ngay bên cạnh chính mình, không tách rời nhau, như vậy đủ rồi.
Bất quá... Chính mình và hắn chân chính tiếp xúc mới chỉ trong thời gian vài ngày. Tuy rằng Phi Tiểu Nhã biết bản tính của Đường Phong rất tốt, ngoại trừ thực lực hiện tại có chút thấp ra, những chuyện khác hoàn toàn có tư cách trở thành nam nhân của chính mình, thế nhưng nàng còn chưa biết Đường Phong thích loại nữ nhân như thế nào.
Nếu như đã quyết định trộm trái tim của tiểu tặc này, Phi Tiểu Nhã tự nhiên phải thăm dò yêu thích của đối phương rồi.
Nghĩ tới đây, Phi Tiểu Nhã đột nhiên mở miệng hỏi:
- Đường Phong, nói một chút về nữ hài ngươi thích đi!
Đường Phong kinh ngạc quay đầu nhìn nàng một cái, có chút không quá rõ ràng vì sao nàng lại muốn biết chuyện này.
- Dù sao cũng buồn chán a, nói một chút đi!
Phi Tiểu Nhã nói.
- Nàng sao?
Trong đầu Đường Phong hiện lên thân ảnh của Lại tỷ:
- Đại khái là một nữ nhân cầm được thì cũng buông được, có điểm hào hiệp.
Nếu không phải như vậy, trước kia chính mình giữ nàng như vậy, nàng cũng sẽ không trở về Bạch Đế Thành rồi. Tuy rằng hiện tại ngẫm lại nàng vì muốn tốt cho chính mình, không muốn chính mình bị cảm tình rằng buộc, nam nhân tự nhiên cần phải lấy thực lực và sự nghiệp làm trọng.
- Rất đẹp sao?
Phi Tiểu Nhã hỏi.
- Cũng có lẽ!
Đường Phong gật đầu:
- Rất ôn nhu, rất điềm tĩnh, tạo cảm giác rất ấm áp.
Hồi tưởng lại những ngày tháng mỗi đêm ngồi dối diện, giúp nàng giải độc, trên mặt Đường Phong không tự chủ được hiện ra một nụ cười mỉm, chính là bởi vì thời gian dài tiếp xúc thân mật như vậy, tâm thần giao lưu với nhau, cuối cùng lâu dài sinh tình.
Nụ cười mỉm này tiến vào trong mắt Phi Tiểu Nhã để nàng cảm thấy có chút chói lòe, có chút đau đớn, nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình của chính mình, tiếp tục hỏi thăm tin tức đối thủ:
- Nàng là Bạch Đế Thành hay là Thiên Công Sơn Trang?
- Hử?
Đường Phong ngạc nhiên:
- Làm sao nàng biết được?
Phi Tiểu Nhã thè lưỡi, không có ý tứ nói:
- Một lần ta tới tìm ngươi, nghe được ngươi nói chuyện với Hà Hương Ngưng trong phòng... Đương nhiên ta còn tưởng rằng ngươi nói là ta, ta không phải cố ý nghe trộm, ngươi cũng biết ta như thế nào, thích giác rất nhạy cảm,
Cao thủ Thiên giai nha, thính giác tự nhiên rất nhạy cảm rồi, đối phương thẳng thắn và thành khẩn cũng để Đường Phong không thể nổi lên bất cứ ý niệm trách cứ nàng trong đầu, hơi chút suy tư, gật đầu nói:
- Người của Bạch Đế Thành?
Trong đầu Phi Tiểu Nhã cấp tốc loại bỏ một số mục tiêu, thì thào lẩm bẩm:
- Bạch Nguyệt Dong? Không đúng, tuổi tác của lão bà nương này không nhỏ, không có khả năng được ngươi coi trọng, hơn nữa nghe nói hơn hai mươi năm trước từng bị một nam nhân thương tổn qua, hiện tại quanh năm suốt tháng trốn trong Bạch Đế Thành, không có khả năng tiếp xúc với ngươi.
- Ai là Bạch Nguyệt Dong?
Đường Phong hỏi, hắn cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, hơn nữa lại cùng một họ với Lại tỷ, suy nghĩ đại khái là thân thích của Lại tỷ.
- Thành chủ Bạch Đế Thành!
Phi Tiểu Nhã đáp.
- A!
Đường Phong suy nghĩ một chút, nói như vậy, tỷ tỷ của Lại tỷ tên là Bạch Nguyệt Dong?
- Chẳng lẽ là... Bạch Tiểu Lại?
- Nàng có quen Lại tỷ?
Đường Phong vừa nghe tới cái tên Lại tỷ, tinh thần lập tức hưng phấn.
- Hừ!
Phi Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cư nhiên là nàng, ta đã nói ai ăn tim gấu gan báo, dám đoạt đồ trong tay lão nương!
Sắc mặt Đường Phong ngượng ngùng, nhìn thần sắc của nữ nhân này, thế nào cảm giác được nàng và Lại tỷ dường như có cừu oán? Bất quá chuyện liên quan tới chính mình, Đường Phong vẫn mở miệng nói:
- Ta không phải là vật gì đó!
Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Phong nhíu nhíu mày, bỏ thêm một câu:
- Chính là ý tứ kia, nàng hiểu hay không?
- Hừ!
Phi Tiểu Nhã quay đầu đi.
Nàng tự nhiên sẽ không bôi đen Bạch Tiểu Lại đằng sau, như vậy chỉ khiến Đường Phong phản cảm đối với nàng, trộm tim nam nhân cũng cần phải có thủ đoạn, không phải cứ ăn nói một mặt chén ép làm thấp đi địch nhân là có thể đề cao được địa vị của chính mình trong lòng đối phương, phải nghĩ cách để hắn không thể rời khỏi chính mình được, đến lúc đó trộm trái tim coi như thành công rồi.
- Ngọc nhi, các ngươi quen biết như thế nào?
Đường Phong tiếp tục mở miệng hỏi.
Xưng hô này lập tức khiến Phi Tiểu Nhã mềm nhũn, quay đầu lại nói:
- Lúc ta mười tuổi đã từng gặp qua nàng một lần, đã rất lâu rồi!
- Mười tuổi... Cách hiện tại bao nhiêu năm?
Trong mắt Đường Phong đảo quanh mở miệng hỏi.
Phi Tiểu Nhã giảo hoạt cười cười:
- Muốn biết tuổi tác của chúng ta sao? Ta sẽ không nói cho ngươi, tuổi tác của nữ nhân chính là bí mật.
Đường Phong bất đắc dĩ cười cười, chính mình mới chuyển vòng một chút đã bị Phi Tiểu Nhã bóc mở rồi, cô bé ngốc này thoạt nhìn rất khôn khéo nha, bất quá căn cứ vào suy đoán trước đó của hắn, vô luận là Lại tỷ hay Ngọc nhi, tuổi tác sẽ không vượt quá hai mươi lăm, hẳn là trong tầm hai mươi mốt tới hai mươi ba, dù sao thực lực cao như vậy, mặc dù các nàng đều tự có biện pháp tự đề cao thực lực rất nhanh, nhưng nhất định cần phải có một đoạn thời gian nhất định mới được.
- Đại Tuyết Cung và Bạch Đế Thành đều là một trong tam đại thế lực Lý Đường, giữa hai thế lực này tự nhiên có giao lưu qua lại, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Thiên Công Sơn Trang. Mỗi năm năm một lần, đệ tử tuổi trẻ ba thế lực này sẽ hội tụ với nhua, chia thành các trình tự khác nhau tổ chức tỉ thí luận bàn, cũng là dò xét thực lực của đối phương, về phương diện khác là để khích lệ môn hạ đệ tử, để cho bọn họ biết được chính mình và người khác chênh lệnh như thế nào. Một lần kia ta và Bạch Tiểu Lại đều tham gia, vừa vặn làm đối thủ đánh một hồi, khi đó thực lực của chúng ta đều rất thấp.
- Kết quả ra sao?
Đường Phong hăng hái bừng bừng hỏi thăm.
- Như ngươi mong muốn, nữ nhân kia thắng ta một chiêu!
Phi Tiểu Nhã tức giận đáp:
- Bất quá... Hiện tại nếu như nàng đụng phải ta, khẳng định không phải là đối thủ của ta.
Nguyên nhân không thấy hắn, Phi Tiểu Nhã trong cơn bi thương cùng cực đột nhiên tấn chức Thiên giai thượng phẩm, nàng cũng không tin Bạch Tiểu Lại có kỳ ngộ như thế nào. Cho dù tư chất của nàng và chính mình như nhau, nhưng hiện tại đối phương chắc hẳn vẫn là Thiên giai trung phẩm.
Đại Tuyết Cung có loại địa phương giúp môn nhân đệ tử tăng cường thực lực cực nhanh như Băng Hỏa Đảo, không có nghĩa là Bạch Đế Thành và Thiên Công sơn trang không có, tam đại thế lực bất cứ thế lực nào cũng không phải là giấy trắng.
- Đánh đánh giết chết không tốt!
Đường Phong ân cần khuyên bảo, hắn đúng là sợ lúc Ngọc nhi và Lại tỷ gặp nhau sẽ vung tay múa chân, chỉ có thể sớm quán thâu cho nàng một chút tư tường hòa bình.
- Ngươi không có tư cách nói ta, số người chết trong tay ngươi không có vài nghìn cũng có một vạn rồi!
Phi Tiểu Nhã đáp lại.
Trong nháy mắt Đường Phong im bặt.
- Sau đó, lần thứ hai gặp lại nàng, vẫn là thua!
Nét mặt Phi Tiểu Nhã tràn đầy thần sắc không cam lòng:
- Vẫn là thắng ta một chiêu.
Bút thù hận này cư nhiên đã có từ thời điểm thiếu nữ. Thoạt nhìn đại khái là do trong lòng Phi Tiểu Nhã không phục sau hai lần thua trận, coi Bạch Tiểu Lại là địch nhân lớn nhất của chính mình, lúc này mới chậm rãi sản sinh địch ý, thù hận.
Người trẻ tuổi nha, luôn luôn có xung động nhiệt huyết như vậy, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, tại thời điểm này đều có thể nói là giống nhau. Nhất là những người thanh niên có chút tiền bối tự ngạo, một khi gặp phải ngăn trở nào đó, chỉ cần tâm tính không xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ hấp thu giáo huấn, càng cố gắng nỗ lực tu luyện, chờ mong một ngày chính mình có thể đánh bại đối thủ, một trận rửa sạch sỉ nhục.
Phi Tiểu Nhã đại khái là người như thế, thua hai lần trong tay Bạch Tiểu Lại, trở về càng thêm cố gắng tu luyện phục thù, lúc này mới có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm lúc còn trẻ như vậy.
- Chỉ đáng tiếc chính là, sau đó ta bị gia gia đưa tới Ô Long Bảo rồi!
Trong ánh mắt Phi Tiểu Nhã hiện lên thần sắc hồi ức:
- Từ lúc đó, ta đã không còn tham gia vào tỷ thí giữa ba đại thế lực này nữa rồi, cũng không gặp nữ nhân kia.
- Nguyên lai là như vậy?
Đường Phong có chút suy nghĩ.
- Ngươi thì sao?
Tuy rằng trong lòng Phi Tiểu Nhã có chút không cam, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Ngươi và nàng quen biết với nhau như thế nào? Theo ta được biết, ngươi khẳng định ở trong Thiên Tú, thẳng cho tới nửa năm trước mới ra ngoài lịch lãm?
- Mang chấp sự nói cho nàng biết?
Đường Phong hỏi, trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, Đường Phong có thể minh mạch Phi Tiểu Nhã đã sớm biết rõ thân phận chân chính của bản thân.
Phi Tiểu Nhã gật đầu.
- Cái này không tiện nha!
Đường Phong rầu rĩ nói.
- Ta sẽ không đi nói lung tung, Mang chấp sự làm việc rất có chừng mực!
Phi Tiểu Nhã quệt quệt miệng.
Nhẹ nhàng cười cười, dù sao đi nữa cũng nhàn rỗi buồn chán, Đường Phong đơn giản kể lại một lượt quá trình quen biết nhận thức giữa chính mình và Lại tỷ, bại hoại Diệp Trầm Thu là bí mật nội bộ của Bạch Đế Thành, Đường Phong không muốn nói rõ chân tướng của người khác, chỉ nói thời điểm Bạch Tiểu Lại truy sát một cừu nhân trúng phải kịch độc, cuối cùng lưu lạc tới Thiên Tú, về phần trúng phải độc gì, Đường Phong không nói rõ.
Thời gian ban ngày dần dần vượt qua trong cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người.
Đường Phong cũng không nghĩ tới, nữ hài Ngọc Nhi này cư nhiên lại hay nói như vậy, cuộc trò chuyện giữa hai người lúc ban đầu còn là quan hệ thân hữu, thế nhưng càng nói chuyện lâu, trọng tâm câu chuyện không biết đã chạy tới địa phương nào, kỳ văn dị sự, bí pháp võ điển, tâm đắc ý luyện vân vân, trong đầu Phi Tiểu Nhã thực không ít chuyện nha!
Trước kia Đường Phong cho rằng nữ nhân cao ngạo lại bá đạo tiểu khí này ngoại trừ có thực lực mạnh mẽ một chút ra, không còn sở trưởng gì khác, thế nhưng sau khi tiếp xúc với nàng sâu hơn, hắn phát hiện ra chính mình hoàn toàn sai lầm.
Nàng xác thực là một nữ nhân không tồi, chỉ là về mặt từng trải trong sinh hoạt quá mức nông cạn.
Tất cả tri thức của nàng hầu như đến từ điển tịch ghi chép các loại và do người khác nói cho nàng biết. Khi còn bé lớn lên tại Đại Tuyết Cung, chờ khi hơi lớn một chút đã bị đưa tới loại địa phương hẻo lánh như Ô Long bảo, tự nhiên sẽ không phiêu bạt khắp nơi giống như Đường Phong, nhìn quen sóng gió trên giang hồ.
Máy hát đã bị mở, hai người trò chuyện hăng hái bừng bừng, Đường Phong tùy tiện nói một chút về vài thứ kiếp trước, trực tiếp khiến Phi Tiểu Nhã bị hù tới sửng sốt kinh ngạc.
Bên trong động thường xuyên truyền tới tiếng cười khanh khách, thanh thúy dễ nghe, lại có một chút cảm giác quyến rũ. Bộ dáng cười rộ lên của Phi Tiểu Nhã nhìn rất hay, đôi con mắt cong lại thành hinh nguyệt nha, đôi lông mi dày hơi hơi run run như có thể nói, trời sinh đã có vẻ quyết rũ hút lòng người.
Bất quá vẻ quyết rũ của nàng còn có một chút đơn thuần và trúc trắc, Đường Phong gặp qua đôi con mắt quyến rũ nhất thuộc về nữ hài tên gọi Thi Thi.
Kia xác thực là một đôi con mắt có thể câu hồn đoạt phách, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhắn nhủ rất nhiều ý tứ, giống như ngọn đèn sáng hấp dẫn vô số con thiêu thân lao vào lửa.
Cả một ngày mưa to gió lớn, không hề có một chút dấu hiệu mây tan mưa tạnh, may mắn chính là, vị trí của sơn động này không hề thấp, vì vậy không có nước chảy vào trong sơn động, lắng nghe thanh âm giọt mưa rơi xuống, Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng hát lên một khúc ca dao không biết tên.
Tiếng ca của nàng không tính là rất xuất sắc, miễn cưỡng có thể nói là có điểm êm tai mà thôi. Thế nhưng Đường Phong có thể cảm nhận được, nàng đã thành công đặt tình cảm của chính mình vào trong lời ca, tiếng ca rất uyển chuyển, rất ưu thương, không khí cũng phảng phất như u buồn không vui vẻ.
Đường Phong không quấy rối nàng, biết đối phương đang lâm vào trong hồi ức của chính mình.
← Ch. 0339 | Ch. 0341 → |