Vay nóng Tima

Truyện:Vô Thường - Chương 0374

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0374: Giương cung bạt kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Lazada


Cách đó không xa truyền tới âm thanh phần phật không gián đoạn, không bao lâu sau, Tạ Tuyết Thần và bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu thủ hạ lần lượt tiến vào trong tầm nhìn của tất cả mọi người.

Trên mặt Tạ Tuyết Thần để lộ một tia tiếu ý như có như không, vẻ mặt giống như đã tính toán chuẩn bị kỹ càng từ trước, biểu tình tự tin không hề có một chút che lấp.

Tuy rằng hắn nguyên bản chuẩn bị chờ tới buổi tối, khi đám người này tới tận cửa đánh lén ra ra tay giáo huấn một chút, để cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng. Thế nhưng nếu Âu Dương Vũ đã khai chiến ngay bên cạnh, như vậy bọn họ tự nhiên không có khả năng ngồi không, mặc kệ như thế nào, Âu Dương Vũ chính là trợ lực cường đại nhất bên phía bản thân.

Hơn nữa đối với Tạ Tuyết Thần mà nói, khai chiến lúc nào, khai chiến như thế nào đều không thành vấn đề, hắn nắm chắc mười phần có thể giết chết mọi người, tiện thể tiếp nhận luôn Ô Long Bảo.

Vì vậy, thời điểm khi Âu Dương Vũ và Tuyết Nữ khai hỏa chiến đấu, hắn liền lập tức dẫn theo bốn thủ hạ chạy tới, chuẩn bị trợ giúp Âu Dương Vũ một tay.

Bất quá, trong nháy mắt khi Tạ Tuyết Thần nhìn thấy Tuyết Nữ, đôi lông mày không nhịn được nhíu sát lại, trên mặt hiện rõ biểu tình vô cùng ngạc nhiên.

Hắn nhận thức Tuyết Nữ, tự nhiên biết được nữ nhân này chính là cao thủ đứng đầu, hơn nữa lúc này nàng có thể ngăn chặn Âu Dương Vũ, nói rõ ràng cũng là cao thủ Linh giai.

Vì sao nữ nhân này lại xuất hiện nơi đây? Hơn nữa tình báo hắn vừa mới nhận được, hoàn toàn không có tin tức của nàng, nơi này khiến Tạ Tuyết Thần có chút buồn bực, tình báo sai lầm, vô cùng có khả năng ảnh hưởng tới kế hoạch của chính mình, thế nhưng Tạ Tuyết Thần lại một lần nữa đánh giá so sánh chiến lực giữa hai bên, nghĩ cho dù đối phương nhiều hơn một Tuyết Nữ cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đối với chiến quả cuối cùng. Bởi vì trong kế hoạch ban đầu hắn vốn không định để Âu Dương Vũ ra tay giúp hắn, hắn dẫn Âu Dương Vũ tới đây chỉ là muốn để người của Huyết Vụ Thành kiến thức thực lực của Đại Tuyết Cung một chút, tốt cho sau này kết minh có thể thương lượng thu được nhiều lợi ích hơn nữa.

Vì vậy thần sắc vô cùng kinh ngạc chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi một cái chớp mắt, Tạ Tuyết Thần lại khôi phục biểu tình tự tin, nhìn theo vài đạo ánh mắt vô cùng cừu hận, vị cung chủ Đại Tuyết Cung này mỉm cười, lại di chuyển ánh mắt lên người Phi Tiểu Nhã.

Thời điểm Tạ Tuyết Thần tới nơi này, Phi Tiểu Nhã và hai đại sát thần tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, đối với cừu nhân sát hại lão cung chủ, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay hai đại sát thần đều hận không thể bầm thây hắn vạn đoạn, ánh mắt kia tự nhiên chính là cừu hận vô cùng trần trụi, sắc bén giống như đao phong, căn bản không hề che lấp.

Đây là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy Tạ Tuyết Thần, trong những kinh lịch trước kia, hắn không chỉ một lần nghe qua tên tuổi của Tạ Tuyết Thần, vị huynh đài này tạo cho Đường Phong ấn tượng về một người với vẻ mặt tươi cười âm hiểm giả dối, lớn lên vô cùng xấu xí, đầu trâu mặt ngựa, là tiểu nhân vì đạt được mục đích của chính mình không hề từ bất cứ thủ đoạn đê tiện vô sỉ nào.

Uhm, trong ấn tượng của Đường Phong, Tạ Tuyết Thần chính là người như vậy, hình tượng này đã triệt để vũ nhục cái tên vốn vô cùng nho nhã, Đường Phong không chỉ một lần tiếc hận vì cái tên Tạ Tuyết Thần này.

Thế nhưng khi Đường Phong nhìn thấy Tạ Tuyết Thần lại phát hiện ra chính mình hoàn toàn sai rồi, hơn nữa sai quá mức sai. Tạ Tuyết Thần căn bản không phải có bộ dáng giống như tưởng tượng mà hoàn toàn ngược lại, nam nhân này rất anh tuấn, so với vẻ suất khí của chính mình rất khác nhau, suất khí của hắn là vẻ thành thục, so sánh với nhau, chính mình có điểm non nớt.

Đôi mắt của Tạ Tuyết Thần tuy rằng lộ vẻ mỉm cười, thế nhưng lại thường thường toát lên vẻ tang thương, vừa nhìn chính là người đã trải qua sóng gió cuộc đời, hơn nữa biểu tình trầm ổn, động tác lăng không bay tới cũng vô cùng nho nhã.

Ổn trọng, cơ trí, thành thục, nho nhã, tổng thể mà nói, ấn tượng đầu tiên của Tạ Tuyết Thần tạo ra cho người khác chính là loại này.

Một nam nhân như vậy, đối với rất nhiểu tiểu nữ nhân không rành thế sự, không có bao nhiêu kinh nghiệm quả thực có lực sát thương phi thường lớn. So sánh với hắn, Đường Phong không khỏi có một chút cám giác tự ti mặc cảm. Điều này không khỏi khiến Đường Phong thầm mắng một tiếng, nghĩ thầm thiếu gia tốt xấu cũng là tình nhân trong mộng của mấy nghìn nữ tử Thiên Tú, hoàn toàn không cần phải tự ti như vậy, suy nghĩ chốc lát cảm giác mới tốt hơn không ít.

Thời gian mấy hơi thở, Tạ Tuyết Thần dẫn theo bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu mặc áo choàng màu đen hạ xuống, bọn họ đứng phía sau Âu Dương Vũ khoảng chừng ba trượng, đối diện giằng co với đám người Thang Phi Tiếu.

Tạ Tuyết Thần nhìn Phi Tiểu Nhã, đôi con ngươi ôn nhu giống như nổi nước chảy, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Nhã, mấy năm không gặp, nàng đã trưởng thành hơn nhiều!

Lời này phảng phất giống như một trưởng bối đang cưng chiều đối với vãn bối.

Phi Tiểu Nhã nỗ lực dẹp loạn phẫn nộ trong lòng chính mình, thời điểm lần trước nhìn thấy Tạ tuyết Thần, cũng chính là ở trong Đại Tuyết Cung, khi đó lão cung chủ vẫn sống, Tạ Tuyết Thần chỉ là một trưởng lão trong cung mà thôi, thế nhưng lần này gặp mặt đã là cảnh còn người mất.

Phi Tiểu Nhã không nói chuyện, Thang Phi Tiếu bên cạnh đã cười nhạt một tiếng:

- Nhóc con, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, lá gan của ngươi quá lớn rồi!

Trừ đi hai vị cao thủ Linh giai đang giằng co với nhau, bên phía Ô Long Bảo có bốn cao thủ Thiên giai thượng phẩm, mà bên phía Đại Tuyết Cung tuy rằng nhiều hơn một người, nhưng Thang Phi Tiếu vẫn chưa để đối phương vào trong mắt.

Thiên giai thượng phẩm cũng có phân chia cao thấp, hai đại sát thần đã sớm đạt tới cảnh giới Thiên giai thượng phẩm đỉnh cao, năm đó khi bọn họ còn sất trá phong vân, những người trước mắt kia chỉ là một đám vô danh tiểu tốt, cho dù là bốn đánh năm cũng không hề lo lắng.

Tạ Tuyết Thần không hề vì lời nói của Thang Phi Tiểu mà nổi giận, chỉ đạm nhiên cười:

- Vài chục năm không thấy, miệng lưỡi của Thang sư thúc vẫn ác độc như vậy!

- Kêu một tiếng sư thúc đã cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Đoạn Thất Xích rút thanh Thiên binh thái đao chẳng đâu vào đâu luôn mang theo tùy thân của chính mình:

- Không thể nói sư thúc không nhớ tới tình cũ, nếu như ngươi đứng yên bất động, sư thúc đảm bảo chỉ chém ngươi một đao, nếu như ngươi dám phản kháng, sư thúc sẽ vẽ một bức họa bàn long hí phượng trên người ngươi!

Địa Thí suốt mấy năm gần đây cả ngày luôn giao tiếp với củ cải rau cỏ các loại, điêu khắc một bức họa bàn long hí phượng cũng không tính tốn bao nhiêu công phu, hầu như chỉ trong thời gian vài lần nháy mắt.

Đoạn Thất Xích nói lời cuồng ngạo khiến Tạ Tuyết Thần cười khổ không được, bất quá những người này đã chết tới nơi, để bọn họ thỏa mãn cái nghiện cửa miệng cũng không vấn đề gì.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)