← Ch.0431 | Ch.0433 → |
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lộ vẻ tức giận:
- Con mẹ nó, Tạ Tuyết Thần giờ nhất định đã chạy mất rồi.
Đây cũng là sơ sẩy của bọn họ, cả đám chỉ một lòng muốn cứu lão Cung Chủ ra trước, không nghĩ đến Tạ Tuyết Thần sẽ dùng đến chiêu ve sầu thoát xác này. Bất quá chỉ cần lão Cung Chủ không việc gì là tốt rồi.
Đường Phong nhìn qua thân thể bị chém thành hai khúc của Ngọc Tử Sơn, tiếc hận một hồi, Đoạn thúc ra tay quá độc ác, nếu không giờ mình đã có thể cô động ra âm hồn của một cao thủ Thiên giai thượng phẩm rồi. Quay đầu nhìn hai phía thấy một đám người đều vây quanh lão Cung Chủ, Đường Phong liền dứt khoát đến cửa ra vào lấy chìa khóa, đem tông chủ tiền nhiệm của Thiên Khiển tông cùng phu thê La Vũ Thiên thả ra ngoài.
Vị tông chủ của Thiên Khiển tông kia rất cao ngạo.
Sau khi được Đường Phong thả ra, ngay cả câu cảm tạ cũng không có, bịt lấy cánh tay bị đứt đến bên người lão cung chủ, bịch một tiếng quỳ xuống, khống rống tràn nước mắt:
- Cung chủ ngài chịu khổ rồi.
Ngược lại vợ chồng hai người La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà, đối với Đường Phong lại rất cảm kích, tuy là bọn họ hận không thể thoát khỏi cái thủy lao này lần nữa tìm lại tự do nhanh một chút. Nhưng trước mặt nhiều cao thủ như vậy, cũng không dám vọng động làm càn.
Sau khi cảm tạ Đường Phong đã lén lút quan sát mọi người.
Đường Phong cho bọn họ tự quyết đinh:
- Hại các ngươi chính là Tạ Tuyết Thần, những người này đều là địch nhân Tạ Tuyết Thần, cho nên bọn họ cũng không làm gì các ngươi, bất quá hiện giờ bên ngoài có chút loạn, một thân thực lực của hai người các ngươi lại bị phế.
Nếu tùy tiện chạy ra ngoài cũng có chút nguy hiểm, hay vẫn là ở đây chờ một đêm, tới khi bình minh lên hãy đi ra.
- Tạ ơn đã nhăc nhở.
La Vũ Thiên cảm động đến rơi nước mắt.
Bên trong thủy lao hoàn cảnh quá ác liệt, hiện tại lão cung chủ đã được cứu ra, mọi người tự nhiên không muốn lại đợi ở chỗ này, giống như muôn vàn sao trời bảo vệ mặt trăng mà bảo vệ lão cung chủ ra khỏi thủy lao.
Vừa tới lối ra của thủy lao, phía xa xa bên ngoài bay tới ba lão gia hỏa râu tóc bạc trắng, theo Đường Phong quan sát thì nhất định là Ô Long tam sử.
Mục tiêu của ba lão gia hỏa hiển nhiên là thủy lao này. Nhưng sau khi thấy bọn người Thang Phi Tiếu mang lão cung chủ đi ra, lập tức xông đến, trên người cả ba có không ít vết máu, hẳn là vừa trải qua một trận huyết chiến lớn.
Hơn nữa trên tay Không Thiên còn cầm một cái đầu lâu.
Đầu lâu này vết máu loang lổ, tóc tai bù xù, ban đầu Đường Phong còn không thấy rõ ràng, tới lúc Không Thiên tới gần mới minh bạch thì ra là đầu lâu của Tạ Tuyết Thần!
Đường Phong nhịn không được lộ ra vẻ diễu cợt, Tạ Thuyết Thần ơi Tạ Tuyết Thần, cái này thật sự là khiêng đá ném vào chân mình, lúc trước hắn dùng lão cung chủ uy hiếp Ô Long tam sứ làm phản, nhưng hôm nay lại bị Ô Long tam sứ gỡ đầu khỏi cổ.
Quá trình cụ thể thì Đường Phong không rõ, bất quá hắn nghĩ hẳn là Ô Long tam sứ nằm gai nếm mật bên người Tạ Tuyết Thần chỉ đợi ngày này, tối nay Tạ Tuyết Thần lại cho Ngọc Tử Sơn mạo danh hắn tiến về phía thủy lao, còn hắn thì có ý đồ chạy trốn đâu ngờ lại bị Ô Long tam sứ chặn trên đường.
Ba lão gia hỏa này mỗi người đều là Thiên giai thượng phẩm hàng thật giá thật, Tạ Tuyết Thần đã mất một cánh tay làm sao là đối thủ của bọn họ. Mặc dụ bên cạnh hắn còn có vài tên tâm phúc, những Ô Long tam sử sau khi đại chiến một hồi cuối cùng cũng có thể giết hắn.
Lão cung chủ giờ phút này vẻ mặt cũng cực kỳ vui mừng, cất cao giọng nói:
- Đem đầu tên súc sinh này làm thành cái bô cho ta.
Không Thiên cung kính đáp lời.
Thân thể lão cung chủ rất suy yếu, vừa nói được một câu liền ho khan vài tiếng, xương bả vai bị móc sắt xuyên qua kia cũng không ai dám đụng vào, chỉ có thể để mặc nó như vậy, bộ dáng lão cung chủ thoạt nhìn rất thê thảm.
- Tiểu Nhã, đưa cung chủ đi nghỉ ngơi, chúng ta đem mấy tên dư nghiệt còn lại thanh lý.
Thang Phi Tiếu mở miệng nói.
Tiểu Nhã đang một mực dìu lão cung chủ, giờ nghe được lời nói của Tiếu thúc, tự nhiên là dìu theo lão cung chủ từng bước hướng cung điện trên đỉnh núi đi tới. Để phòng ngừa vạn nhất, Ô Long tam sử cũng đi theo để bảo vệ.
- Phong thiếu, ngươi cũng cẩn thận một chút.
Thang Phi Tiếu dặn dò một tiếng, liền mang theo Đoạn Thất Xích cùng Tiếu Nhất Diệp hai người theo hướng chân núi chạy tới, cả Đại Tuyết Cung giờ vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng hô hào đánh giết.
Hỗn loạn so với Ô Long bảo lúc trước chỉ có hơn không kém.
Bất quá đại cục đã địch, cao thủ Đại Tuyết Cung cũng đã sớm hóa giải Hàn Băng độc, giờ phút này tự nhiên là tương trợ lão cung chủ, còn lại chỉ cần quét sạch một ít tên dựa vào nơi hiểm yếu chống trả là được.
Chỗ giữa sườn núi giờ này chỉ còn lại một người Đường Phong, hắn quay đầu lại nhìn hai phía, trong mắt liền nhanh chóng hướng phía dưới chân núi tiến đến.
Rốt cuộc cũng có thời gian để làm việc của mình, vừa rồi nếu không phải là dẫn theo mọi người đi tìm lão cung chủ, Đường Phóng đã sớm tránh đi.
Rất nhanh Đường Phong liền đi tới chân núi, hai người Diệp cô cô cùng Âu Dương Vũ đã không biết đánh tới chỗ nào, tại đây chỉ để lại một ít dấu vết nhìn rợn cả người, đá xanh đều bị đánh thành bột phấn trải đầy mặt đất.
Trên mặt đất có một hố đen cực lớn, hiển nhiên là bị kiến khí của hai người tạo thành.
Bất quá tòa cung điện của Âu Dương Vũ ở bên kia kia lại không có chút thương tổn nào. Đường Phong bước chân không ngừng tiến thẳng tới tòa cung điện trước mặt, hắn muốn thừa cơ hội tốt này đến tìm kiếm bảo bối kia của Âu Dương Vũ.
Đường Phong cũng không biết vật đó có bị Âu Dương Vũ mang theo bên người không, nhưng vừa rồi khi gặp hắn trên tay chỉ có một thanh trường kiếm, trừ kiếm ra không thấy vật gì khác, nên khả năng rất cao là bảo bối bị hắn giấu trong phòng.
Đang lúc muốn tiến vào, lại đột nhiên phát hiện cửa chính hơi hé ra.
Có người đã đã tới đây? Đường Phong nhướng mày, lập tức nhớ tới vài ngày trước khi đi qua nơi này nghe được Âu Dương Vũ cùng một người xa lạ nói chuyện, chẳng lẽ người tới là người cùng Âu Dương Vũ thương lượng không đạt được kết quả lúc đó?
Bước chân Đường Phong chậm dần, nhè nhẹ đi vào. Ở đây tuy nói là một tòa cung điện, nhưng diện tích thực ra cũng chỉ bằng một gian phòng khá lớn thôi, chừng bốn năm gian phòng ngủ. Đường Phong là lần đầu tiên tới đây.
Sau khi chứng kiến đồ vật trong phòng lộn xộn, mọi đồ vật bàn ghế, chăn đêm bị ném đầy mặt đấy, mới nhìn giống như vừa bị cướp sạch vậy.
Hơn nữa trong phòng còn truyền đến âm thanh đồ đạc đang bị lục tung.
Vượt qua mấy vách ngăn, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, rất nhanh Đường Phong liền phát hiện ra một người chổng mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang không ngừng lấy tay đập vào phiến đá trên mặt đất.
Có thể quá tập trung tìm kiếm bảo bối kia, thực lực của người này đã là Thiên giai thượng phẩm nhưng căn bản không phát hiện ra Đường Phong đã đến, vẫn không ngừng tìm kiếm đồ đặc trên mặt đất.
← Ch. 0431 | Ch. 0433 → |