Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0436

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0436: Tuyển rể
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Có chút giống tam đường hội thẩm a, Đường Phong nhịn không được cười khổ một tiếng.

Kỳ thật những người này cũng không phải đến đây chỉ vì chuyện này. Do cung chủ của Đại Tuyết Cung mới vừa thượng nhiệm, nên có rất nhiều chuyện cần phải thương thảo. Những cao thủ Thiên giai nắm quyền lực này đang có chuyện cần bàn với Phi Tiểu Nhã, mà Đường Phong gặp phải cũng là do tình cờ thôi

Đường Phong vừa vào trong cung điện, vô số đạo ánh mắt giống như châu chấu chuồn chuồn bâu vào người hắn.

Phi Tiểu Nhã đang muốn đứng lên, lão cung chủ lại ho nhẹ một tiếng. Bảo chủ đại nhân bĩu môi, chỉ có thể không cam lòng ngồi xuống lại.

Sau một khắc, tất cả những cao thủ trong cung điện, trừ Tiếu thúc Đoạn thúc cùng Tiếu Nhất Diệp Đường Phong đã nhận biết ra, những người khác đều phóng xuất ra uy áp của bản thân, như phô thiên cái địa ập vào Đường Phong.

Cỗ khí thế do hơn hai mươi Thiên giai cao thủ cùng phóng xuất, bá đạo đến mức nào chứ. Dù là Linh giai cao thủ, cũng không thể nào chính diện đối kháng được. Cả cung điện liền đầy áp lực, không khí trở nên ngưng trọng, trên người Đường Phong lập tức nổi da gà.

Bước chân đặt xuống không cách nào nhấc lên được, cả người cứ như mang theo cự thạch ngàn cân, trầm trọng đến mức khiến người khác không thể thở, thân thể cao ngất của Đường Phong cũng trầm xuống.

Hay lắm! Không hổ là khí thế do hơn hai mươi Thiên giai cao thủ cùng lúc phóng ra, căn bản không phải sức người có thể chống lại.

Lão cung chủ là muốn ra oai phủ đầu với Đường Phong, nếu một người lá gan nhỏ một chút, định lực hơi thiếu một chút, rất có thể sẽ bị trận thế này dọa đến són cả ra quần cũng không chừng.

Đương nhiên, những Thiên giai cao thủ kia cũng rất có chừng mực, nhiều người như vậy đồng loạt ra tay đối phó với một Địa giai trung phẩm, chỉ là mang tính thăm dò thôi. Sau khi thả ra khí thế được một lát, đang lúc bọn hắn muốn thu hồi, thì lại phát sinh một chuyện khiến bọn hắn kinh ngạc.

Thiếu niên kia, rõ ràng hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng thân thể. Lập tức nhấc cái chân to lớn lên, chậm rãi bước đến phía trước. Lúc một cước của Đường Phong dẫm lên mặt đất, bên dưới liền truyền đến một hồi âm vang, cả cung điện cũng khẽ trở nên lung lay.

Tròng mắt của cả đám người đều lay động, hai nắm đấm của Bảo chủ đại nhân nắm chặt, khẩn trương nhìn Đường Phong. Nếu không phải gia gia muốn thăm dò hắn, nói gì thì nàng cũng không muốn Đường Phong chịu nổi khổ này.

Nhưng giờ phút này, sự lo lắng của nàng rất nhanh được thả lỏng, trong lòng lại nổi lên một chút ngọt ngào. Bởi vì nam nhân trước mặt này, đang phá tan khí thế của hơn hai mươi Thiên giai cao thủ, từng bước hướng về phía mình. Phi Tiểu Nhã muốn òa khóc, một cảm giác không thể hiểu thấu nổi lên, giờ nàng chỉ cảm thấy Đường Phong lúc này so với bất cứ thời điểm nào của trước kia đều mê người hơn, suất khí hơn rất nhiều.

Hai con ngươi giống như chim ưng của lão cung chủ lại lộ ra chút dị sắc, đối với ánh mắt hỏi ý của một đám Thiên giai cao thủ đang nhìn mình, lão Cung Chủ híp mắt, chậm rãi gật đầu.

Hơn hai mươi người lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Đường Phong, khí thế trên người bành trướng lên rất nhiều.

So với ban nãy còn muốn trầm trọng hơn, trên người Đường Phong thậm chí còn truyền ra từng hồi tiếng vang răng rắc, Vô Thường Quyết trong cơ thể đang cấp tốc vận chuyển.

Tâm tĩnh như băng, trời sập cũng không sợ hãi!

Lại bước thêm một bước, thảm đỏ như máu ở bên dưới lưu lại một dấu chân rõ ràng, chính là do bị mồ hôi thấm ướt.

Lại một bước...

Đường Phong đi rất chậm, nhưng eo của hắn thẳng tắp như phi lao, mỗi một cước dẫm xuống, trên mặt thảm đều lưu lại một dấu chân.

Tất cả mọi người bắt đầu trợn mắt há mồm, ngay cả Tiếu thúc cùng Đoạn thúc cũng thế, thực lực của hai đại Sát Thần tuy rằng cường hoành, nhưng nếu chỉ tính về mặt khí thế, hai người bọn họ cũng không dám cùng đối bính với hơn hai mươi Thiên giai cao thủ này, dù sao nhân lực cũng có hạn.

Tuy rằng Đường Phong hiện nay cũng không cách nào thừa nhận, cũng không cùng đối bính với hơn hai mươi Thiên giai cao thủ, nhưng có thể làm được đến mức này đã là khó tưởng rồi. Có thể nói, dù hắn giờ có bị ép đến bò ra mặt đất, cũng không có gì kì quái, nhưng hắn lại chậm rãi bước từng bước một tiến tới...

Liên tiếp tiến lên trước năm bước, chỉ năm bước ngắn ngủn, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của Đường Phong, toàn thân đều ướt sũng.

Trên mặt thảm cũng lưu lại năm dấu chân to lớn.

Trên mặt lão cung chủ lộ ra vẻ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ tán thưởng. Tiểu gia hỏa gọi là Đường Phong này, định lực cùng nghị lực đều coi như không tệ. Thực lực tuy chỉ có Địa giai trung phẩm, nhưng lão cung chủ lại biết, Địa giai trung phẩm của hắn, chỉ dùng hơn một năm để luyện ra, đợi thêm một thời gian nữa, tu vị của hắn có thể thấp sao?

Vô luận là tướng mạo, khí chất, tài hoa, phẩm tính đều đủ để xứng đôi với cháu gái mình. Trong lòng của lão cung chủ rất là thỏa mãn a. Bất quá không thể biểu hiện ra bên ngoài được, người trẻ tuổi rất dễ kiêu ngạo, một khi khen ngợi bọn hắn một chút, bọn hắn nhất định sẽ vểnh cả đuôi lên trời. Cho nên lão cung chủ quyết định để đến sau khi những thủ hạ của mình ép cho Đường Phong bò lăn xuống, đả kích nhuệ khí của hắn một chút, mới hảo hảo dạy bảo hắn một phen. Thuận thế để cho hắn ở lại tại Đại Tuyết Cung, trở thành một cánh tay của cháu gái mình.

Cây gậy và củ cà rốt, chính là thủ đoạn lôi kéo nhân tâm hữu hiệu nhất từ trước đến nay.

Trong lúc lão cung chủ đang tự đánh giá, Đường Phong lại khổ không nói nên lời, đây đã là cực hạn rồi sao? Mới chỉ được năm bước thôi, còn chưa đến cực hạn, thân thể vẫn còn cử động được, mình vẫn có thể tiếp tục tiến lên, không thể buông tha được. Buông tha có nghĩa là đã cúi đầu, chính là ở trước mặt hơn hai mươi người này, bò ra đất. Việc này đối với một nam nhân tâm cao khí ngạo, có ảnh hướng rất lớn đến sau này, rất có thể sẽ trở thành ma chướng trong lòng, cho nên tuyệt đối không thể nhận thua được.

Khí thế bàng bàng ép lên người, cứ như là tằm nhả tơ vậy, gắt gáo trói buộc Đường Phong ở nguyên một chỗ. Tốc độ vận chuyển của Vô Thường Quyết mỗi lúc một nhanh, trong Cương Tâm Tiểu Khô Lâu mờ mịt bỗng nổi lên quang hoa lưu ly xanh biếc, cùng hô ứng với cương khí trong cơ thể. Từ trung tâm hai cánh tay, đột nhiên phát ra hai cổ linh khí khổng lồ một nóng một lạnh, rót vào trong đan điền.

Đường Phong liền cảm thấy nhẹ nhõng, sức ép đè lên thân thể ban nãy cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Tuyết Tủy Hỏa Tinh? Trong lòng Đường Phong cảm thấy ngạc nhiên, hai cổ linh khí một nóng một lạnh kia, chí thuần chí tịnh, trừ Tuyết Tủy Hỏa Tinh ra, không có vật nào có thể phát ra linh khí như vậy. Chỉ là Đường Phong không nghĩ đến, hai thiên tài địa bảo vẫn một mực nằm trong lòng bàn tay mình này, giờ lại trợ giúp mình một phen.

Hai vật này từ sau khi bị Đường Phong hấp thu, vẫn ẩn nấp trong lòng bàn tay. Đường Phong không dám động đến chúng, cũng chưa bao giờ muốn động đến chúng. Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, áp bách lại kích thích được tiềm lực của bản thân, lúc vô tình lại điều động được năng lượng của chúng, thật sự ngoài ý muốn.

Nhẹ nhàng đạp về phía trước một bước, Đường Phong lúc này lộ ra vẻ cực kì thong dong.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi. Bởi vì bọn hắn phát hiện, ngay khi Đường Phong dẫm ra một bước này, trên người thiếu niên vốn vẫn luôn bị động thừa nhận áp lực này lại phát sinh một cỗ khí thế quỷ dị khó hiểu, đang cùng đối kháng với bọn họ, hơn nữa không chút nào rơi vào hạ phong.

Thật càn rỡ, chỉ dùng sức của một người rõ ràng lại dám đối kháng với hơn hai mươi Thiên giai cao thủ. Tiểu tử này cũng thật quá không coi ai ra gì. Giờ không cần lão cung chủ phân phó, hơn hai mươi người cơ hồ phát huy khí thế của bản thân lên đến cực hạn, dùng sức ép về phía Đường Phong

Hơn hai mươi Thiên giai đối phó với Địa giai, nếu như còn không ép được người ta, thể diện của đám người này biết để vào đâu? Giờ là lúc cung chủ mới vừa thượng nhiệm, tất cả mọi người đều không muốn bị cung chủ mới xem thường, đương nhiên phải tận hết sức lực.

Nếu nói ban nãy chỉ là thăm dò một chút, vậy giờ chính là động thủ thật sự.

Thế nhưng, bọn hắn vẫn không thể nào ngăn trở bước chân của Đường Phong được. Bước chân của hắn tiến về trước nhàn nhã thong dong, so với ban nãy còn nhanh hơn không ít. Năm bước trước, là do Đường Phong dựa vào nghị lực của bản thân bước ra, mà giờ đây, lại dựa vào linh khí khổng lồ do Tuyết Tủy Hỏa Tinh rót vào cơ thể mới làm được.

Từng bước một, mỗi bước dẫm xuống, đều giống như một thanh đại chùy đánh vào tâm khảm mọi người. Mọi người bất đắc dĩ phát hiện ra, khí thể do đám người mình tụ lại cùng một chỗ, căn bản không thể nào cản bước chân của thiếu niên này được. Phảng phất như áp lực lên người càng mạnh, sức phảng kháng của hắn càng lớn.

Trên người Đường Phong, lại đang dùng một tốc độ đáng sợ phát sinh biến hóa. Một cổ đỏ sậm, một cổ u lam, hai cổ linh khí mắt thường có thể thấy được lao ra khỏi thân thể hắn, quấn quít lấy nhau, bao bọc Đường Phong vào trong đó. Mỗi lần hắn bước lên một bước, trình độ nồng đậm của linh khí càng khiến người khác dễ chú ý.

Tốc độ của Đường Phong cũng mỗi lúc một nhanh, thảm đỏ vài chục trượng bên dưới, chỉ dùng hơn mười hơi thở đã có thể đi được đến cuối. Ngay lúc Đường Phong dừng bước chân lại, trước mắt hơn hai mươi Thiên giai cao thủ đều xuất hiện một ảo giác. Hai cổ linh khí một đỏ một lam kia như được lột xác, phảng phất hóa thành bộ dáng hai con Ngũ Trảo Kim Long, quấn quanh trên người Đường Phong. Long thủ cao ngạo một trái một phái, dùng một tư thế bễ nghễ chỉa vào đám người bọn họ đang ở hai bên

Lập tức, đầu rồng khẽ nhếch, một tiếng long ngâm vang lên trong cung điện.

Cổ khí thế Thiên giai giống như tờ tăm đang quấn quanh người Đường Phong kia, lập tức bị xông phá. Đường Phong như Hồ Điệp vừa phá kén, vung lên đôi cánh tự do.

Hơn hai mươi tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, sắc mặt của một đám Thiên giai cao thủ liền trở nên cực kì khó coi. Ngưng mắt nhìn lại, linh khí trên người Đường Phong tuy rằng vẫn nồng đậm như trước, nhưng làm gì có con Ngũ Trảo Kim Long nào? Trong nháy mắt đó, rõ ràng chỉ là ảo giác thôi

Mà lúc này, hai cổ linh khí nồng đậm một đỏ một lam kia, cũng hoàn toàn chui về trong cơ thể Đường Phong, biến mất không còn chút gì nữa.

Lão cung chủ vỗ bàn, đôi mắt kịch liệt lay động, kinh ngạc nhìn Đường Phong. Sau nửa ngày, mới vô lực ngồi xuống ghế lại.

Hắn không tưởng tượng được tiểu tử này lại làm được đến mức này. Một thiếu niên Địa giai trung phẩm, dưới áp lực do hơn hai mươi Thiên giai cao thủ liên thủ áp chế lại không bại, hơn nữa lại đánh tan đối thủ. Đây là chuyện khiến người khác kinh ngạc đến mức nào chứ?

Hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích cũng có chút không thể tin nổi, thật lâu sau mới dựng ngón cái về phía Đường Phong. Về phần Bảo chủ đại nhân... Không, giờ là Cung chủ đại nhân, lúc này đang ngồi thẳng trên ghế cười ngây ngô, hốc mắt cũng chảy ra những giọt nước mắt vui mừng.

Nàng phát hiện nam nhân mình yêu thích ngày càng lời hại, ngày càng suất khí. Tiểu tặc này, chẳng lẽ không biết bộ dáng như vậy sẽ khiến nữ hài tử yêu thích đến mức nào sao?

Phi Tiểu Nhã đột nhiên có một cảm giác nguy cơ, lại nói tiếp, người tiểu tặc tử này thích cũng không phải là mình. Tuy rằng đã ở cùng với nhau nhiều ngày như vậy, nhưng nàng cảm giác được đối phương đối với mình chỉ có hảo cảm không hơn. Nhưng hảo cảm cũng không có nghĩa là yêu thương. Bạch Tiểu Lại thực sự tốt như vậy sao? Cũng đã qua hai năm rồi, vẫn còn một mực nhớ mãi không quên. Phi Tiểu Nhã nghĩ đến đây lòng liền thấy nhụt chí cùng chua sót.

- Đa tạ

Đường Phong hít sâu một hơi, bình ổn lại khí huyết đang nhộn nhạo trong cơ thể, nhìn lão cung chủ nhàn nhạt mở miệng nói:

- Vãn bối Đường Phong, bái kiến lão cung chủ.

Lão Cung Chủ miệng chậc chậc vài tiếng, có chút hứng thú nói:

- Đường Phong phải không? Không tệ không tệ, ngươi là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà ta từng thấy

- Tiền bối quá khen.

Đường Phong liếc mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, khẽ cười với nàng, Cung chủ đại nhân le lưỡi, vẻ mặt áy náy.

Lão cung chủ rất buồn bực. Lần này bày ra trận thế lớn như vậy, chính là muốn ra oai phủ đầu với tiểu tử này. Nhưng oai phủ đầu lại không có hù được người ta, ngược lại còn khiến hắn hù những thủ hạ của mình một phen. Quét mắt một vòng nhìn sắc mặt vẫn còn sợ hãi của hai mươi mấy Thiên giai cao thủ kia, lão cung chủ thầm mắng một tiếng đám phế vật, các ngươi mà cũng gọi là Thiên giai sao?

Bất quá việc này lại càng khiến lão cung chủ dâng lên ý niệm muốn mời chào Đường Phong vào Đại Tuyết Cung. Đây chính là nhân trung chi Long, sao có thể tiện nghi cho những thế lực khác được?

- Đường Phong, ta hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Sau khi lão cung chủ đã hạ quyết tâm cũng không nói nhãm nữa, trực tiếp vào chủ đề chính.

- Bẩm lão cung chủ, vãn bối năm nay mười sáu.

Đường Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, nội tâm có chút nghi hoặc, lão gia hỏa này hỏi tuổi của mình để làm gì?

Một câu đáp lời này lại khiến cho đám Thiên giai cao thủ hận không thể chui đầu mình vào đũng quần. Niên kỉ của hơn hai mươi ngươi ban nãy cộng lại, ít nhất cũng gấp Đường Phong mấy chục lần, nhưng vẫn không thắng được người ta, thật xấu hổ muốn chết.

- Mười sáu? Tốt lắm.

Mặt mày lão cung chủ liền hớn hở

- Nghe nói ngươi cùng tiểu Nhã tình cảm không tệ, lão phu cũng biết tiểu Nhã sớm đã ái mộ ngươi, không bằng chúng ta tìm một ngày tốt xử lý chuyện vui này, thế nào?

- Khục khục...

Dù Đường Phong có tưởng tượng thế nào, cũng không nghĩ đến lão gia hỏa này lại mở miệng đề cập chuyện này, thật khiến hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị sặc nước.

- Gia gia

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Tiểu Nhã liền đỏ bừng, nhăn nhó bất an, oán trách trừng mắt liếc lão Cung Chủ, sau đó lại vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Phong, muốn xem hắn có phản ứng thế nào.

Đường Phong thật sự có chút buồn bực, hắn không nghĩ đến loại chuyện như tuyển rể này có ngày lại rơi trúng đầu mình. Tuy rằng đã sớm biết rõ tâm ý của Phi Tiểu Nhã, nhưng một khi đã liên quan đến mệnh lệnh của trưởng bối, thì liền có chút khác biệt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1239)