← Ch.0471 | Ch.0473 → |
Hàn Hàng Trần giận tím mặt, quay người chỉ vào Bạch Tùng Tùng nói:
- Ngươi dám phủ nhận đêm qua ngươi không cùng nữ nhân này ở chung sống một phòng?
Bạch Tử Nho trừng to mắt, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Đường Phong và Bạch Tùng Tùng, Bạch Tùng Tùng hung hăng liếc hắn, làm cho cổ hắn co rụt lại.
- Đó là bời vì người đem ta và nàng giam chung một phòng.
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Hàn thiếu gia, có muốn ta đem chuyện tốt đêm qua của ngươi toàn bộ nói ra hay không?
Sắc mặt Hàn Hàng Trần tái nhợt, hai tay nắm chặt, thần sắc chuyển biến đôi chút lập tức nói:
- Được, ngươi nói đi.
Hàn Hàng Trần đưa ra quyết định cá chết rách lưới, cho dù chuyện hôm qua có truyền đi thì đối với thanh danh vốn không tốt của y cũng không sao cả, dù sao thanh danh của hắn vốn đã rất xấu, chỉ cần có thể chia rẽ tình cảm giữa Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lập tức, Đường Phong đem chuyện hôm qua nói ra, đám người dùng ánh mắt không thể tin được và xem thường nhìn Hàn Hàng Trần, mà Bạch Tử Nho, ánh mắt phún hỏa, hận không thể dùng một kiếm đâm chết tên Hàn thiếu gia này.
- Chê cười.
Đợi Đường Phong nói xong, Hàn Hàng Trần mỉa mai một tiếng.
- Xuân dược kia cho dù là Thiên giai cao thủ cũng khó có thể ngăn cản, huống chi hai người các ngươi, làm đã làm rồi, hiện giờ lại phủ nhận, là có ý gì?
- Thể chất A Phong khác xa người thường, một chút độc dược như thế căn bản không thể tổn thương đến hắn.
Bạch Tiểu Lại lẳng lặng nhìn Hàn Hàng Trần.
- Dám ở trước mặt hắn chơi độc, Hàn Hàng Trần ngươi thật ngây thơ.
Bạch Tiểu Lại đã tận mắt nhìn thấy Đường Phong điều chế độc dược, so sánh với loại độc hạ lưu như xuân dược hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
- Ta không tin.
Hàn Hàng Trần vẫn kiên trì.
- Sắc đẹp trước mặt, đêm dài yên tĩnh, cô nam quả nữ, nếu hắn đã ăn xuân dược thì sao có thể thờ ơ được?
- Không nên đem người khác đánh đồng với hạng người như ngươi.
Hạ Chỉ Mộng mắng, tuy trong nội tâm nàng có chút không tin tưởng, nhưng dù sao nàng cũng đứng về phía Bạch Tiểu Lại.
- Ta cũng không thèm đôi co với ngươi.
Bạch Tiểu Lại cũng bị tính tình của Hàn Hàng Trần làm nổi giận.
- Cho dù bên người A Phong có dưới mấy trăm nữ tử, ta cũng không để ý, nên các ngươi cút đi cho ta.
Hàn Hàng Trần sửng sờ, lảo đảo lùi về sau hai bước, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Lại, nói:
- Tốt, tốt, Bạch sư tỷ đã có tình cảm thắm thiết với tên ma đầu này, làm cho ta bội phục đến cực điểm, ta muốn nhìn xem một tên ma đầu như hắn, làm sao có thể sống sót tại Bạch Đế thành này.
Sau khi nói xong, Hàn Hàng Trần phẩy tay áo bỏ đi, Dương Cảnh Thái cũng tức giận liếc mắt nhìn Đường Phong, cũng ly khai theo, lúc đến gần Thu Phong, nói:
- Mập mạp đi nhanh lên, xấu mặt như thế còn chưa đủ sao?
Thu Phong tràn đầy vô tội:
- Chuyện này liên quan gì đến ta, ta muốn ngồi với Bạch sư tỷ một chút, a đúng rồi, quần của ta bị rách rồi, ta phải đi thay.
Hạ Chỉ Mộng liếc nhìn bóng lưng mập mạp bỏ đi, tức giận giậm chân một cái, lúc nãy mập mạp đùa giỡn, bày ra vẻ mặt nhát gan bỉ ổi hèn mọn, làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận.
Sau khi mọi người rời đi, Bạch Tử Nho cũng bất chấp người khác, một tay ôm lấy Bạch Tùng Tùng vào lòng, gắt gao không buông tay.
- Làm gì thế, mấy vị sư thúc còn ở đây kìa.
Bạch Tùng Tùng xấu hổ đỏ mặt, giãy dụa vài cái nhưng không né tránh, để mặc cho Bạch Tử Nho ôm nàng.
- Sư muội, người đã trở lại.
Bạch Tử Nho nước mắt lưng tròng.
Hai người ôm thật lâu, mới chậm rãi tách ra, Bạch Tùng Tùng rất xấu hổ, gương mặt như nhỏ nhắn như sắp nhỏ ra huyết, mà sắc mặt Bạch Tử Nho cũng tràn đầy không ý tứ.
Bạch Tiểu Lại nhìn hắn nói:
- Đêm qua Tùng Tùng và A Phong bị Hàn Hàng Trần nhốt vào cùng một gian phòng, cũng không có phát sinh chuyện gì, sư điệt ngươi ngàn vạn lần đừng để chuyện này trong lòng.
Bạch Tử Nho liên tục gật đầu:
- Đương nhiên sẽ không, sư thúc nói gì ta cũng tin tưởng.
- Ta cũng không nhiều lời, chờ ngày sau khi ngươi cùng Tùng Tùng kết hôn, tự nhiên sẽ rõ ràng.
Thời điểm Bạch Tiểu Lại nói lời này sắc mặt cũng hồng hồng.
- Trước các ngươi đừng nói chuyện này, thương lượng tiếp theo nên làm cái gì đã chứ.
Hạ Chỉ Mộng ngồi xuống xoa xoa trán của mình, nàng cũng rất đau đầu.
- A Phong đã đến, vậy thì ta sẽ cùng hắn cao chạy xa bay, dù ở Bạch Đế thành hay ở đâu với ta cũng như nhau.
Bạch Tiểu Lại nhìn Đường Phong, mặt mũi tràn đầy ánh sáng hạnh phúc.
Đường Phong cười một tiếng, nói:
- Lần này dù có chuyện gì ta cũng không để ngươi bỏ ta mà đi nữa.
Mắt Hạ Chỉ Mộng không khỏi trợn trắng, cả người nổi da gà, rên rỉ một tiếng, nói:
- Này, các ngươi nên để ý đến cảm thụ của ta một chút được không?
Hai năm trước, thực lực của Đường Phong chỉ đạt Hoàng giai, ở trước mặt Bạch Tiểu Lại hát vang một khúc, định ra ước thề trong hai năm, nhất định sẽ đến Bạch Đế thành, bất chấp tất cả, gặp lại nàng.
Mà hôm nay, Đường Phong đã thực hiện được lời thề. Tuy thực lực còn chưa đạt tới cánh giới thiên hạ vô địch, vẫn có thể một mình tiến vào Bạch Đế thành, mạo hiểm tính mạng đi đến trước mặt Bạch Tiểu Lại, điều này làm nàng cảm động biết nhiêu, hạnh phúc biết bao nhiêu? Hai năm tưởng niệm hóa thành nhu tình, Bạch Tiểu Lại hận không thể đời này kiếp này ở bên hắn vĩnh viễn không tách rời.
Nhưng Bạch Tiểu Lại biết rõ, chuyện này còn chưa xong. Không nói hiện tại Đường Phong có danh xưng là Huyết Ma, trong Bạch Đế thành có không ít người nhìn chằm chằm vào hắn, ngay cả thành chủ Bạch Đế thành, chính là thân tỷ tỷ của nàng, cũng không dễ dàng chấp nhận một hôn sự như thế.
Biện pháp tốt nhất hiện nay, chính là tranh thủ thời gian cùng Đường Phong cao chạy xa bay.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Lại còn rất nhiều cố kỵ nên không thể hạ quyết tâm, không phải nàng không muốn, mà là không thể. Không nói cao thủ trong thành nhiều như mây, cấm chế của Bạch Đế thành cũng không ít, cho dù rời khỏi, cũng liên lụy không ít người.
Sau lưng Đường Phong là Thiên Tú tông, nhất định sẽ bị liên lụy dưới lửa giận của Bạch Đế thành, lúc đó Thiên Tú sẽ không còn một mảnh ngói nguyên vẹn. Còn Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng là người đã mang Đường Phong tiến vào Bạch Đế thành, nhất định sẽ vì hắn mà bị hại, nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Bạch Đế thành, nặng thì bị giết ngay tại chỗ.
Chỉ trong thời gian ngắn mà Bạch Tiểu Lại đã nghĩ ra nhiều vấn đề như thế, còn có thêm rất nhiều trở ngại ở phía trước ngăn cản hai người.
- Ngươi là đồ ngốc.
Bạch Tiểu Lại bị Đường Phong dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nên cũng có chút thẹn thùng, dặm chân nói:
- Chuyện này quá đột ngột, ngươi phải cho ta có một chút chuẩn bị chứ, hiện giờ phải làm cái gì đây?
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cho dù cùng cả Bạch Đế thành là địch, ta cũng sẽ mang ngươi ly khai, chỉ cần ngươi gật đầu.
Đường Phong nói năng khí phách, ngôn từ cứng rắn tự tin.
- Ân.
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng gật đầu, trong tâm nàng suốt hai năm qua trống vắng, cho tới hôm nay gặp được Đường Phong mới tràn đầy trở lại, nếu hắn ly khai, chẳng phải lúc đó lại trở thành hoạt tử nhân như trước kia sao? Ai có thể biết, lúc trước nàng từ miệng của tỷ tỷ Bạch Nguyệt Dung biết được Đường Phong trước cửa Vạn Thú Môn bị Thiết Phong Cốt một chưởng đánh chết, tâm của nàng lúc đó như tro tàn? Nếu không phải Bạch Nguyệt Dung cưỡng ép ngăn cản, lúc ấy nàng nhất định sẽ lao ra khỏi Bạch Đế thành báo thù cho Đường Phong.
Cũng bởi vì phần cừu hận chôn dấu trong lòng, mới khiến nàng trong thời gian ngắn tấn chức Thiên giai thượng phẩm. Bất quá giờ phút này Đường Phong không hao tổn xuất hiện trước mặt nàng, phần cừu hận này cũng tan theo mây khói.
- Phiền toái đã tới rồi.
Hạ Chỉ Mộng mở miệng nhắc nhở.
Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại biến sắc, quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên không trung, hơn mười đạo thân ảnh từ bên ngoài bay về phía này, một thân thực lực bất phàm, tất cả đều là Thiên giai cao thủ, không bao lâu đã vọt tới trước mặt Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại, hạ xuống, xu thế vây quanh, kẹp Đường Phong vào giữa.
Đường Phong quay đầu nhìn quét qua một vòng, chứng kiến vài gương mặt quen thuộc, thành chủ Xuân Hạ Thu Đông tứ đại nội thành toàn bộ có mặt ở đây, Dương Xuân, Hạ Thì Vũ, Thu Dịch Túy, Hàn Đông, bốn người này lúc ở Khúc Đỉnh Sơn Đường Phong gặp mặt hai lần, chỉ có điều lúc đó thực lực Đường Phong thấp kém, tuy hiện tại đã đứng vào hàng cao thủ, nhưng dù sao cũng chị là Địa giai thượng phẩm.
Trừ tứ đại thành chủ ra, còn có tất cả các trưởng lão trong các nội thành ở đây, bất quá những người này Đường Phong không nhận ra, nhưng nhìn thần sắc Bạch Tiểu Lại nghiêm nghị, Đường Phong cũng đoán được những lão gia hỏa này không dễ chọc, ít nhất cũng có Thiên giai trung phẩm thực lực.
Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy nhìn Đường Phong mỉm cười một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi, Đường Phong cũng mỉm cười đáp lại.
Nói thật, hai nữ nhân này vẫn coi thường Đường Phong, dù lúc trước Hàn Đông có ăn một ít thiệt thòi trong tay Đường Phong.
Mà Dương Xuân quả thực bị cả kinh, ánh mắt nhìn Đường Phong âm trầm bất định. cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm. Hai năm trước, thời điểm Dương Xuân nhìn thấy Đường Phong, hắn miễn cưỡng đạt tới Huyền giai hạ phẩm. Mà hai năm không gặp, hắn đã đạt tới Địa giai thượng phẩm, tốc độ tu luyện cỡ này, quả thực làm cho người ta sợ hãi không ít.
Hơi tính toán một chút, Dương Xuân càng kinh ngạc vô cùng, tên tiểu tử này, năm nay mới mười bảy tuổi.
Mười bảy tuổi đạt tới Địa giai thượng phẩm?
Coi như là tại Bạch Đế thành, cũng không thể xuất ra loại yêu nghiệt bực này. Bạch Đế thành gia đại nghiệp đại, trong các gia tộc linh đan diệu dược gì cũng có, còn có một ít địa phương đặc thù, tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường rất nhiều, dù cho Bạch Tiểu Lại có tư chất tốt nhất, thời điểm mười bảy tuổi cũng chỉ đạt tới Địa giai hạ phẩm mà thôi, so với Đường Phong hiện tại thì thành tựu thấp hơn hai phẩm.
Chiếu theo tốc độ tu luyện này, trước hai mươi tuổi hắn sẽ đạt tới Thiên giai.
Đây là tư chất tu luyện khủng bố cỡ nào, tấn chức Linh giai cũng là chuyện có thể. Địa giai thượng phẩm không đáng sợ, mà một Linh giai cao thủ trong tương lai không phải Bạch Đế thành có thể đắc tội.
Đột nhiên Dương Xuân cảm thấy, cùng Đường Phong so sánh thì những thiên chi kiêu tử kia dựa vào đan dược và chỗ tu luyện đặc thù, quả thực là phế vật cũng không bằng.
Huống chi, bản thân Dương Xuân có chút hảo cảm với Đường Phong, chỉ có điều trở ngại nhóm trưởng lão trong gia tộc, tuy hắn chỉ là thành chủ Xuân thành, cũng không phải là thành chủ Bạch Đế thành, trong gia tộc có một ít trưởng lão tay nắm thực quyền thấy lợi mờ mắt, được lợi liền đánh mất lí trí, muốn cho Dương Cảnh Thái lấy Bạch Tiểu Lại làm vợ, chưởng quản quyền hành Bạch Đế thành.
Dương Cảnh Thái là cháu ruột Dương Xuân, dù có tầng quan hệ này, hắn cũng không coi trọng Dương Cảnh Thái, hắn so sánh với Bạch Tiểu Lại, chính là cách biệt một trời một vực.
Trong Bạch Đế thành, nếu nói ai có thể miễn cưởng xứng đôi với Bạch Tiểu Lại, cũng chỉ có một mình Hàn Hàng Trần, tên này tuổi còn trẻ mà đã tấn chức Thiên giai hạ phẩm, về sau nhất định sẽ trở thành cao thủ một phương, chỉ là nhân phẩm có chút không tốt.
Bên kia, thành chủ Đông thành Hàn Đông âm trầm nhìn Đường Phong, trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ cùng căm tức, nói:
- Đường Phong, hai năm trước có nói, trước khi tấn chức Thiên giai đừng đến Bạch Đế thành tìm ta, nhưng hôm nay ngươi đã muốn chết, cũng không trách được ta.
Năm đó thủ hạ của hắn ăn thiệt thòi trong tay Đường Phong, mặt mũi tổn thất, tuy rất khó chịu khi phải nhận thua, nhưng vẫn nghẹn ở cổ suốt hai năm qua, thi thường buồn bực, hiện tại gặp lại Đường Phong, hận không thể từ trên người hắn kiếm chút tiền lãi.
- Phụ thân, không nên nói nhảm với hắn, trực tiếp giết tên ma đầu kia, dùng tính mạng của hắn an ủi những người chết trong tay hắn.
Hàn Hàng Trần vừa rời đi không lâu đã quay lại, Dương Cảnh Thái vẫn đi sao mông hắn.
Giờ phút này đôi mắt của Hàn Hàng Trần tràn đầy phẫn nộ, vừa rồi có Bạch Tiểu Lại nhung tay vào, hắn tự nhiên không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Lại, cho nên phải đi tìm giúp đỡ, nhưng hiện tại, xung quanh có hơn mười Thiên giai cao thủ, Bạch Tiểu Lại có thể bảo vệ Đường Phong được không?
- Chất nhi, ngươi nói hắn là ma đầu, người đã thấy qua hắn hung hăn làm ác, lạm sát kẻ vô tội chưa?
Đột nhiên Hạ Thì Vũ mở miệng hỏi.
Hàn Hàng Trần lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nhìn thấy, nhưng tất cả thế nhân đều đồn đãi, há có thể giả bộ?
Hạ Thì Vũ mỉm cười nói:
- Chỉ dựa vào lời đồn liền phán người ta có tội, thế chất quá võ đoán rồi.
- Không có lửa làm gì có khói? Nếu hắn chưa làm ác bao giờ, tại sao lại được gọi là Huyết Ma?
Hàn Đông rất bao che cho nhi tử của mình, dù sao cốt nhục tình thân, cũng phải đứng ra thay nhi tử nói chuyện.
Thu Dịch Túy ôn nhu nói:
- Giang hồ là như thế, thời điểm chúng ta hành tẩu giang hồ cũng từng giết không ít người, những tên tiểu nhân âm hiểm sau lưng gọi chúng ta là Sát Nhân Ma Vương, nhưng chúng ta đều giết những kẻ tội ác chồng chất, không thẹn với lương tâm, nếu theo như lời thế nhi nói, bốn người chúng ta chính là những kẻ độc ác hay sao?
Sắc mặt Hàn Đông ngượng ngập, nhưng vẫn còn ngoan cố nói:
- Thu tỷ, ngươi cũng nói chúng ta giết đều là những kẻ tộc ác chồng chất, vậy hắn thì sao?
Thu Dịch Túy cười nhạt nói:
- Đạo lý cũng giống như vậy, xác thực Đường Phong giết không ít người, có thể nói đó là đều là người đáng chết, về Nhất Đao Môn, ta có nghe không ít lời đồn, việc này vốn dĩ là do thiếu môn chủ của họ thấy sắc nảy lòng tham, đem tam đại đệ tử Thiên Tú Tông bắt về tông môn làm nô lệ, giết chết một nhị đại đệ tử, cho nên Đường Phong mới đại khai sát giới với Nhất Đao Môn, là những người kia gieo gió gặt bão, nói cách khác, nếu có người giết người của Bạch Đế thành ta, chẳng lẽ Bạch Đế thành sẽ từ bỏ ý đồ sao?
← Ch. 0471 | Ch. 0473 → |