← Ch.0556 | Ch.0558 → |
Hai tiểu nha đầu tiểu Manh Manh cùng Linh Khiếp Nhan chạy đến bên người họ, cầm tóc hai người, sau đó thắt thành bím tóc.
- Đồ vô dụng!
Cung chủ đại nhân nhìn xuống, chứng kiến đức hạnh của hai hộ pháp như thế, biết rõ không thể trông cậy vào bọn họ, đang chuẩn bị liều chết chiến một trận với Bạch Tiểu Lại, khóe mắt liếc qua đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nhìn theo ánh mắt đó, cung chủ đại nhân co đầu rụt cổ lại, trong chốc lát biến thành một con mèo nhỏ, ngập ngừng nói:
- Đường Phong...
Lại tỷ nghe những lời này cũng nhìn xuống, sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, ho nhẹ vài tiếng, trên mặt đỏ ửng.
Vừa rồi nhị nữ đấu võ mồm, Đường Phong đi ra lúc nào các nàng không để ý, hiện tại mới phát hiện hắn đang xem cuộc chiến, trong lòng thầm biết không ổn.
Đường Phong bày ra khuôn mặt tươi cười, nói:
- Tiếp tục đánh đi.
Phi Tiểu Nhã dùng sức lắc đầu, Bạch Tiểu Lại trầm mặc không nói.
Đợi một lát, thấy các nàng không dám có động tĩnh gì, Đường Phong liền đưa tay vẫy vẫy các nàng, ôn nhu nói:
- Hai người các ngươi, không đánh tiếp thì xuống đây cho ta.
Bạch Tiểu Lại lại ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, chỉ thấy Phi Tiểu Nhã điềm đạm đáng yêu nhìn mình, trong lòng mềm nhũn, đẫn đầu bay xuống. Cung chủ đại nhân nhăn nhăn nhó nhó, lề mà lề mề theo sát sau lưng nàng, hạ xuống mặt đất, ẩn núp nửa người, Phi Tiểu Nhã đứng sau lưng tránh né, giống như một hài tử phạm sai lầm.
- Không tệ không tệ, đánh rất hay.
Đường Phong nhìn nhị nữ đưa ra lời bình, ai có thể nghe ra ý tứ chế nhạo trong đó.
Tuy sắc mặt Bạch Tiểu Lại vẫn bình thản như thường, nhưng từ trong hơi thở của nàng nghe được tiếng thở gấp gáp, Lại tỷ cũng biết mình sai, vốn cho rằng với tính tình của mình sẽ không tranh đấu ác liệt với Phi Tiểu Nhã như vậy, nhưng Phi Tiểu Nhã không nên đoạt đại vị chứ, làm sao Bạch Tiểu Lại có thể cho nàng được như nguyện chứ? Lại tỷ biết rõ nữ nhân ngày sau của Đường Phong, tuyệt đối không chỉ có hai người bọn họ, đại vị nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng ai cũng muốn nó là của mình. Tuy Bạch Tiểu Lại không quan tâm những điều này, nhưng phải vì ngày sau mà căn nhắc, đại vị này không thể đưa cho Phi Tiểu Nhã, cho nên mới tranh đấu. Nhưng bất kể như thế nào, việc này đã sai rồi, hiện tại Đường Phong hỏi tội, nàng cũng có chút bối rối.
Cung chủ đại nhân thì không cần phải nói, giấu nửa người sau lưng Bạch Tiểu Lại, hai bàn tay nhỏ bé vo ve góc áo, khẩn trương muốn chết, thỉnh thoảng liếc trộm Đường Phong, lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói:
- Ta... Ta muốn luận bàn với Bạch sư tỷ một chút.
- Ngươi rằng ta điếc và bị mù à?
Đường Phong trừng nàng, khuôn mặt khiển trách:
- Còn ra thể thống gì nữa! Ban ngày ban mặt, hơn vạn đệ tử Thiên Tú tông đều nhìn thấy các ngươi tranh đấu, nếu có chút lí do thì bỏ đi, nhưng các ngươi tranh nhau cái gì chứ? Nếu chuyện này truyền ra, ta xem các ngươi còn thể diện gì nhìn người chứ?
- Là nàng... Ỷ vào việc lớn hơn ta mấy tuổi, luôn răn dạy ta...
Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng giải thích.
- Ngươi còn cãi!
Đường Phong trừng mắt.
Vành mắt cung chủ đại nhân lập tức hồng lên, cúi đầu thấp xuống, Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng nắm bả vai nàng, ôn nhu vỗ vỗ, mở miệng nói:
- Lần này là ta sai, A Phong ngươi không nên trách nàng.
Phi Tiểu Nhã thấp giọng nói:
- Ta cũng có sai.
Đường Phong thấy nàng như vậy, trong nội tâm cũng có chút đau lòng, thở dài một tiếng, tận tình khuyên bảo nói:
- Nếu các ngươi luận bàn, cũng không có gì, nhưng hai người các ngươi đều là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, quyền cước không có mắt, vạn nhất làm người khác bị thương, ta phải làm sao bây giờ? Đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý, có gì thì từ từ nói, không nên động thủ với nhau.
Nhị nữ buồn bực không lên tiếng, bên cạnh Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, không để ý đến Linh Khiếp Nhan cùng Manh Manh đang dày vò cái đầu của mình, vụng trộm mắt đi mày lại, trong nội tâm tán thưởng khí phách của Phong thiếu, rất tiêu sái, dùng thủ đoạn lôi đình trấn trụ nhị nữ, quả là mẫu mực, không phải người thường có thể sánh bằng.
Đường Phong nói lưu loát:
- Sau này không được đánh nhau.
Nhị nữ gật đầu.
- Ân, cứ thế đi, ta vào trong ngồi một lát.
Sau khi Đường Phong nói xong liền đi vào phòng ngồi nghỉ, tuy bộ pháp trầm ổn, nhưng xương cốt toàn thân rã rời. Hắn không nghĩ tới thời khắc mấu chốt mà hắn lại to gan như vậy, vạn nhất lúc ấy nhị nữ đồng thời làm khó dễ, chính mình lúc đó cũng chẳng khá khẩm hơn ai.
Bất quá hiện tại xem ra, bất kể Lại tỷ hay Phi Tiểu Nhã, trong lòng rất quan tâm đến cái nhìn của mình. Hôm nay chính mình xác lập uy tín, ngày sau các nàng có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không động can qua lớn như hôm nay, làm cho người ta bớt lo hơn không ít.
- Hai vị tỷ tỷ đánh mệt chưa? Đến đây uống chú nước trà thấm giọng.
Đường Phong đi ra ngoài chưa được vài bước, sau lưng đã truyền đến âm thanh dịu dàng của Mạc Lưu Tô.
Quay đầu nhìn lại, thấy trên tai Lưu Tô sư tỷ đã bưng đến hai chén trà, đưa đến trước mặt Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã, trên mặt nở nụ cười như mùa xuân, làm cho lòng người cảm thấy nhu hòa.
Bước chân Đường Phong lảo đảo, liếc nhìn Mạc Lưu Tô thật sâu, hắn lờ mờ nhớ rõ, hai năm trước, Mạc Lưu Tô sư tỷ còn gọi Bạch Tiểu Lại là sư thúc, mà hôm nay lại... Chuyện cũ qua rồi a!
Bạch Tiểu Lại cảm tạ, đưa tay tiếp nhận nước trà, khẽ nhấp một cái. Phi Tiểu Nhã mặt mũi không vui nhìn Mạc Lưu Tô, nghiến răng nghiến lợi thật lâu thầm nói:
- Một cũng là đoạt, hai cũng là đoạt, bổn cung chủ không sợ các ngươi, trà này ta uống!
Dứt lời, cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Từ mặt xuống cổ Mạc Lưu Tô dần dần ửng đỏ, vụng trộm lườm Đường Phong, dần dần đi xa, trên mặt rất ngượng ngùng.
- Bạch Tiểu Lại, ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cung chủ đại nhân âm lệ nói.
- Tiểu Nhã muội muội có chiêu gì cứ phóng ngựa tới, tỷ tỷ đón hết.
Bạch Tiểu Lại mỉm cười tự nhiên.
- Hừ, chờ xem.
Phi Tiểu Nhã nhìn hai đại sát thần còn đang nằm trên mặt đất, dậm chân một cái nói:
- Các ngươi còn không đứng dậy, nằm trên mặt đất không lạnh sao? Tức chết ta mà!
Lúc này Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích lúc này mới mỉm cười ngồi dậy, đầu tóc bừa bộn, cao tới nửa xích, trên đầu còn có hai cái bím hoa. Thang Manh Manh ở bên cạnh vỗ tay cười khanh khách không ngừng, Linh Khiếp Nhan cũng cười cùng nàng.
Tiếu thúc nghiêm mặt nói:
- Ai nha, tự dưng vấp té một cái, thế là ngủ luôn.
Đoạn Thất Xích cười cười, thấp giọng nói:
- Ngươi gạt ai đó.
- Đi theo ta.
Phi Tiểu Nhã vung tay lên, đi nhanh về phía gian phòng của mình.
Hai đại sát thần liếc nhau, trầm mặc không nói, đi theo sau lưng Phi Tiểu Nhã.
Yên Liễu Các có nhiều phòng trống, cho nên về cơ bản mỗi người một phòng, hai đại sát thần đi theo sau lưng đại cung chủ, đóng kỹ cửa phòng, thành thành thật thật đứng trước mặt Phi Tiểu Nhã.
Cung chủ đại nhân ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người, dù Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích da mặt có dày, cũng chịu không nổi.
Xấu hổ thật lâu, Tiếu thúc mới vội ho một tiếng nói:
- Cung chủ ah, lần này không phải lão Thang ta không giúp ngươi, mà lần này ngươi thật sự đã sai rồi.
Vốn tưởng rằng Phi Tiểu Nhã sẽ nổi giận, nhưng sau khi nghĩ một lát, nàng lại gật đầu thừa nhận nói:
- Ân, xác thực là ta sai, không phải tại các ngươi.
Thang Phi Tiếu nghiêm trang hỏi thăm:
- Thế cung chủ có biết mình sai ở đâu không?
Phi Tiểu Nhã nói:
- Không lẽ là do ta gọi các ngươi giúp đỡ ở trước mặt tiểu tặc kia, điều này làm cho hắn nghĩ rằng ta quá thủ đoạn, lần sau khi gọi các ngươi hỗ trợ, ta sẽ nhìn xem hắn có ở xung quanh hay không mới được.
Đoạn Thất Xích dở khóc dở cười, nói:
- Lão Thang nói không phải ý này.
- Vậy có ý gì?
Phi Tiểu Nhã hồ nghi nói.
Thang Phi Tiếu ho nhẹ một tiếng, êm tai nói:
- Cung chủ, hai người thuộc hạ là tả hữu hộ pháp của Đại Tuyết Cung, cho nên cũng hi vọng cung chủ giành được thắng lợi, áp Bạch Tiểu Lại một đầu, làm vẻ vang cho Đại Tuyết Cung. Nhưng mà... Nói đến nói đi, tuy ngài và Bạch Tiểu Lại đại diện cho Bạch Đế thành và Đại Tuyết Cung, nhưng hiện giờ các ngươi không phải tranh giành lợi ích và mặt mũi cho hai nhà. Các ngươi tranh giành là Phong thiếu, cho nên các ngươi là người một nhà.
- Ta cùng nàng không phải người một nhà.
Phi Tiểu Nhã thở phì phì đập bàn.
- Mặc kệ người thừa nhận hay không thừa nhận, các ngươi là người của Phong thiếu, cho nên các ngươi là người một nhà.
Thang Phi Tiếu tiếp tục nói:
- Người một nhà, phải đóng của bảo nhau, chứ không phải tìm người khác hỗ trợ, dù thắng cũng không vẻ vang, Phong thiếu cũng không vui vẻ gì.
Phi Tiểu Nhã cau mày, nhưng cẩn thận hồi tưởng, lại đúng như lời Thang Phi Tiếu, mình không từ thủ đoạn, dù thắng Bạch Tiểu Lại thì thế nào? Chỉ làm cho Đường Phong thêm mất hứng, được không bù mất.
Thang Phi Tiếu tiếp tục ân cần nói:
- Nhìn vấn đề phải nhìn bản chất, hiện tại vấn đề ở chỗ, không phải người cùng Tiểu Lại cô nương tranh đấu ai sẽ thắng.
- Nếu không tranh thắng thua thì tranh cái gì?
Phi Tiểu Nhã cảm thấy mình mơ hồ sắp chạm vào điểm mấu chốt, nhưng vẫn chưa chạm tới được.
- Tranh giành niềm vui của Phong Thiếu
Thang Phi Tiếu nói toạc ra.
- Phong thiếu thích ai nhất, người đó sẽ có quyền lớn nhất, đại vị(bà lớn), cần tài đức và nhiều mặt khác, hiền lương thục đức, am hiểu quản lý việc nhà, thực lực chỉ là thứ yếu. Ngươi chính là cung chủ Đại Tuyết Cung, tất cả phẩm chất của đại vị người đã có đủ, hiện tại chỉ thiếu đó là niềm vui của Phong thiếu, nói một cách khác, người phải tăng sức nặng của mình trong lòng Phong thiếu.
Bị Thang Phi Tiếu tán dương một hồi, Phi Tiểu Nhã lộ ra thần thái tiểu nữ hài khó có được, mỉm cười nói:
- Bổn cung chủ đương nhiên là phải tốt hơn nữ tử bình thường rồi.
Lời nói xoay chuyển, vội vàng hỏi:
- Nhưng phải làm sao mới có thể tăng sức nặng của ta trong lòng Đường Phong đây?
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích liếc nhau, chậm rãi lắc đầu.
Khuôn mặt cung chủ đại nhân trầm xuống:
- Làm thế nào? Chẳng lẽ nãy giờ những gì các ngươi nói là nói nhảm sao, nửa phần thủ đoạn hữu dụng cũng không có sao?
Thang Phi Tiếu lắc đầu nói:
- Không phải không có thủ đoạn, chỉ là... Phong thiếu khó đối phó. Phong thiếu là người trọng tình trọng nghĩa, hắn sẽ rất ít khi thật tình đối đãi với ai, nhưng một khi thật tình, hắn sẽ đối xử chân thành với mọi người, hôm nay người cùng Tiểu Lại cô nương chiếm một nửa tình cảm của hắn, dù Tiểu Lại cô nương có tình cảm với hắn lâu nhất, nhưng hắn sẽ công bằng, không thiên vị bất cứ ai, bời vì thiên vị, sẽ làm cho người khác thương tâm, đây là điều mà Phong thiếu không muốn thấy nhất, cho nên bình thường thủ đoạn vô dụng với hắn.
- Chẳng lẽ còn có thủ đoạn không bình thường?
Phi Tiểu Nhã nghe ra ý tứ của Thang Phi Tiếu.
Tiếu thúc nghiêm trang nói:
- Có câu nói chỉ có cuốc không tốt, không có góc tường khó đào! Nhớ ngày đó thời điểm Phong thiếu vừa đi Ô Long Bảo, không phải trong nội tâm chỉ có một mình Tiểu Lại cô nương thôi sao? Mà hôm nay, hắn đã tiếp nhận cung chủ, đây chính là cơ hội của cung chủ.
- Nói nghe một chút.
- Chủ động xuất kích!
Tiếu thúc làm thủ thế trực đảo hoàng long.
- Cung chủ, địa vị hiện nay của ngươi trong lòng Phong thiếu, cũng là do ngươi chủ động xuất kích tranh giành có được. Hôm nay Phong thiếu có nói, không cho phép ngươi và Tiểu Lại cô nương đánh nhau, đấu võ không được, vậy thì đấu văn. Cung chủ ngươi ngẫm lại xem, sức nặng của ngươi và Tiểu Lại cô nương như thế nào, không ai nặng hơn người khác quá nhiều, nhưng nếu có thêm một người nữa thì sao?
- Ngươi nói là Mạc Lưu Tô?
Phi Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng:
- Bổn cung chủ nhìn ra, cô ta cũng có tình cảm với tiểu tặc, chỉ có điều rất hàm súc. Tâm tính nữ tử này ôn hòa, sẽ không tranh giành với ta, không đủ làm ta lo lắng.
- Không không không.
Thang Phi Tiếu liên tục khoát tay.
- Không phải lão Thang nói nha đầu này, mà là trong bụng người nọ.
- Bụng ai?
Phi Tiểu Nhã trừng mắt, nghi hoặc khó hiểu.
Đoạn Thất Xích cúi đầu cười không ngừng, Thang Phi Tiếu thúc cùi chỏ vào hắn, nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên là cung chủ bụng của ngươi.
- Hỗn đản.
Mặt Phi Tiểu Nhã đỏ bừng, tuy tâm tư của nàng trong sáng, nhưng không có nghĩa là không biết gì, nghe Thang Phi Tiếu nói như vậy, làm sao mà không biết hắn đang nói gì, sắc mặt đỏ lên, nói:
- Trong bụng bổn cung có gì chứ... Hài tử?
Thang Phi Tiếu bất động thanh sắc nói:
- Hiện tại không có, nhưng sau này thì sao? Có hài tử, sức nặng của cung chủ trong lòng Phong thiếu sẽ tăng lên, đến lúc đó, dù không cần phải tranh đấu với Tiểu Lại cô nương người vẫn cầm chắc thắng lợi.
Cung chủ đại nhân nghe mà phát sốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đây cũng là một biện pháp, muốn bụng nàng có hài tử, vậy phải ngủ với Đường Phong, nàng là một người có thể diện, không khỏi dậm chân nói:
- Bổn cung chủ... Bổn cung chủ làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Mắc cở chết người ta, lão sắc quỷ ngươi tại sao lại có thể đưa ra ý nghĩ hỗn đản này chứ.
Thang Phi Tiếu buông tay:
- Trừ cách này ra, lão Thang không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn, nói sau, cung chủ là người gan lớn, cũng không phải là chưa làm qua chuyện này lần nào.
- Ta làm lúc nào!
Phi Tiểu Nhã thẹn quá hoá giận.
- Tại hành lang trong Đại Tuyết Cung, lúc đó có hơn mười người, lúc sắp chia tay Phong thiếu, ngài đã tranh thủ... Lão cung chủ vì chuyện lần đó mà không ăn cơm ba ngày, thiếu chút nữa lâm bệnh a.
- Đừng nói nữa...
Cung chủ đại nhân lấy hai tay bụm gò má, nhăn nhó không thôi, nghĩ tới lúc đó mình làm ra cử chỉ lớn mật kia, Phi Tiểu Nhã hận không thể tìm được một cái lỗ nào chui xuống, sau đó bị gia gia tức giận giáo huấn không ngừng, nàng cũng hối hận không thôi.
Thang Phi Tiếu tiếp tục giựt giây nói:
- Ta chỉ có thể làm được như thế, hơn nữa không phải làm trước mặt mọi người, lần này cung chủ chỉ cần cùng Phong thiếu vào phòng và đóng cửa lại, thành công dễ dàng. Huống chi, Đại Tuyết Cung chúng ta cũng không phải là đám người Bạch Đế thành kia, làm việc dựa vào yêu thích, thích thì cứ làm, lo trước lo sau được cái gì chứ? Cung chủ, không phải lão Thang không muốn tốt cho ngươi, xác thực phẩm tính của Tiểu Lại cô nương tốt hơn ngươi một chút, nếu ngươi không mau chóng làm ra hành động, rất có thể bị lật thuyền trong mương a.
← Ch. 0556 | Ch. 0558 → |