Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Thường - Chương 0629

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0629: Khốn khổ thoát khỏi Vân Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Trong lòng Đường Phong căng thẳng, rất sợ con bằng ưng cứ như vậy mà bị giết, nhưng lại không thể cứu nó. Nếu nó hoàn hảo không tổn hao gì, bản thân mình ngược lại cũng không hàng phục được. Chỉ có thể hi vọng trong cuộc chiến này, nó sẽ chỉ bị một chút thương tích, hơn nữa không nguy hiểm đến tính mạng.

May mắn chính là, con bằng ưng cũng là linh thú cấp 6. Tuy rằng một thời gian ngắn bị con trâu đất đánh trúng hai lần, nhưng không có bị trọng thương nhiều, sau khi bị đánh bay ra, đạp chân vài cái lại bay lên, phẫn nộ quay lại hướng con trâu đất mà đánh tới.

Cho đến bây giờ, hai người Đường Phong và Trang Tú Tú rốt cục đã bị cuốn vào cuộc chiến, không thể tiếp tục tránh né nữa rồi. Con linh thú này dường như phát điên, càng không ngừng tấn công mọi mục tiêu di động nào đó trong mắt chúng. Đường Phong và Trang Tú Tú tự nhiên trở thành mục tiêu tấn công của chúng.

Lúc đầu Đường Phong còn có thể hơi chiếu cố tới Trang Tú Tú, kéo nàng bảo hộ ở bên người, nhưng khi bị mấy linh thú xông tới, hai người nhất thời bị tách ra.

Đường Phong vừa muốn ứng phó với tập kích bất ngờ của linh thú, vừa muốn chú ý tới tình hình của con bằng ưng, đâu có thể bảo hộ chu đáo được như vậy. Cũng may mà trước đó Đường Phong đã đưa máy móc cung nõ và vân vân cho nàng, với thực lực của bản thân nàng và những máy móc này, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có nguy hiểm.

Thời gian trôi qua, linh thú cấp 6 dần dần bị thương vong. Chúng chiến đấu hoàn toàn ngang tàng bạo ngược, hoàn toàn liều mạng, nội lực mạnh bạo tạo ra lực sát thương cùng tương đối không tầm thường, không để ý sẽ bị thương nặng.

Sau nửa canh giờ, một khu vực lớn như vậy, mặt đất bị phá tan hoang. Cây cối bị đổ hầu như không còn, chỉ còn sót lại vài con linh thú cấp 4 là còn có thể cử động. Trong đó biểu hiện của con bằng ưng và con trâu đất là đặc biệt dễ thấy nhất. Tuy rằng đều là cấp 6, nhưng thực lực của con trâu đất rõ ràng mạnh hơn một chút so với hầu hết các linh thú khác.

Mà con bằng ưng lại có thể bay lại có ưu thế lớn, ngược lại cũng thực lực của nó và trâu đất trong cuộc chiến lại ngang nhau. Hai con linh thú trong lúc đó đều bị tổn thương. Thấy vậy, trong lòng Đường Phong càng thêm lo lắng, rất sợ con bằng ưng bị con trâu đất giết chết.

Cuối cùng, lại sau thời gian đủ uống một chén trà nhỏ, hai con linh thú cấp 6 khác cũng ngã xuống. Chỉ còn lại có con bằng ưng và con trâu đất chiến đấu không ngừng. Lông vũ trên người con bằng ưng đều nhiễm máu tươi. Một bên cánh cũng có chút dấu hiệu bị đánh gãy. Trên lưng con trâu đất bị con bằng ưng dùng móng cào lên, có thể thấy được rõ ràng vô số vết thương rất sâu, máu chảy róc rách, như dòng suối.

Bằng ưng bay vòng một hồi trên bầu trời, chợt kêu một tiếng, lại mạnh mẽ ập xuống. Trong nháy mắt, con trâu đất cúi thấp đầu, dùng sừng trâu dài như chiếc giáo nhắm về phía con bằng ưng đang từ phía trên ập mạnh xuống đỉnh đầu.

Đường Phong thấy rõ bụng con bằng ưng bị đâm thủng một lỗ lớn. Dưới cú húc mạnh mẽ, con bằng ưng bay vút lên trời cao, quay mấy vòng rồi lại ngã xuống mặt đất. Con trâu đất thừa cơ phóng tới phía trước, thân thể khổng lồ như núi đá chuyển động, hướng về phía con bằng ưng định nghiền nát.

Hòng bét! Đường Phong nhìn thấy được, lần này con bằng ưng bị thương nặng, nếu thực sự bị con trâu đất đụng vào, chỉ sợ cũng không thể bò dậy được nữa.

Đây là con linh thú biết bay trên không, là yếu tố quan trọng để ra khỏi Vân Hải Chi nhai, Đường Phong đâu có thể để nó chết đáng tiếc như vậy được? vẫn khẩn trương quan sát cuộc chiến đấu của con linh thú, chính là vì đề phòng việc này phát sinh.

Thời khắc nguy hiểm, Đường Phong vội vàng, dùng tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt vọt đến trước mặt con bằng ưng, phẫn nộ quát một tiếng, hai chân hung hăng đạp lên mặt đất. gân cốt thay nhau nổi lên, một tay đưa lên phía trước, một tay ở phía sau. tư thế sẵn sàng nghênh đón.

Tốc độ của con Trâu đất cũng rất nhanh. Đường Phong vừa mới chuẩn bị xong, thì con linh thú đã tới trước người.

Tay trái Đường Phong nắm mạnh lấy một sừng trên trán con linh thú, một tay khác chuyển thành trảo hung hăng nắm chặt xuống dưới miệng, theo hướng nó xông tới mà kéo, đồng thời dừng sức của lưng và cánh tay, vứt mạnh sang một bên.

- Ầm.

Một tiếng vang lên, trâu đất rơi xuống, tạo thành một hố to trên mặt đất.

Không đợi Đường Phong hít một hơi, phía sau lại truyền đến tiếng đập cánh, đồng thời Trang Tú Tú cùng khẩn trương la lên:

- Nó muốn bỏ chạy!

Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy con bằng ưng đã đập cánh bay lên cao ba trượng, mắt thấy nó sắp bay đi. Đường Phong sao có thể để nó rời đi như vậy? Chuẩn bị nhiều như vậy, đợi một thời gian lâu như vậy, không phải là vì giờ phút này hay sao? Hôm nay toàn bộ linh thú đều đã đến đây, chỉ còn lại có con bằng ưng. Đường Phong tự nhiên phải nhanh tay cho nó ăn nô thú đan.

Vừa phóng tới chỗ con bằng ưng, vừa đưa tay lấy bình ngọc có chứa nô thú đan từ trong không gian mị ảnh. trực tiếp dùng lực bóp nát cái bình, lấy đan dược ra. Lại nhảy lên, tay Đường Phong chộp vào móng vuốt của con bằng ưng, nhảy mạnh lên cao, cả người xoay một cái thật đẹp, rơi vào cái lưng rộng của con bằng ưng.

Có một tiếng kêu thanh thúy của con bằng ưng vọng đến, máu từ bụng con bằng ưng tí tách chảy xuống. Nó giương cánh bay vút lên.

Trang Tú Tú đứng ở dưới khẩn trương nhìn theo, chỉ thấy con bằng ưng dần dần bay xa. Chấm đen trong tầm mắt cũng từ từ biến mất không nhìn thấy nữa.

Con bằng ưng bay đi, người thanh niên kia cũng bay, hắn sẽ trở về sao? Trang Tú Tú không biết, nàng chỉ cảm thấy không ổn khi dồn hi vọng này gửi gắm lên một người khác.

Liệu hắn có chết hay không. Con trâu đất kia đang bị thương nặng kia lại đứng lên. Trong khu vực quanh đây chỉ có một mục tiêu là Trang Tú Tú. Dường như phát điên, nó tự nhiên tìm tới gây phiền phức cho Trang Tú Tú.

Cũng may súc sinh này vừa bị thương nặng, Trang Tú Tú cùng với một thanh trường kiếm và máy móc này ngược lại cũng có thể đọ sức được với nó.

Nửa canh giờ đã qua. Một người canh giờ cũng đã qua... Trang Tú Tú mệt mỏi hạ vũ khí. Con trâu đất kia cũng chảy rất nhiều máu. ngã xuống trên mặt đất. Tuy rằng tạm thời đã không có gì nguy hiểm, nhưng người mà nàng đang chờ đợi vẫn chưa trở về.

Đợi chừng nửa ngày. chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc của con bằng ưng truyền đến, Trang Tú Tú đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất sững sờ vội đứng lên, nhìn theo phía âm thanh vừa phát ra.

Nghiêng tai lắng nghe. có tiếng đập cánh từ bên kia vọng lại... Giờ phút này, Trang Tú Tú có cảm giác như muốn khóc.

Ở phía xa, một chấm đen xuất hiện, chấm đen dần lớn dần, tiếng vỗ cánh càng phát ra rõ ràng hơn. Một lát sau. khi thân thể khổng lồ của con bằng ưng cùng với con gió lớn rơi xuống, trên lưng nó, bóng dáng của người kia cũng xuất hiện trong tầm mắt của chính mình.

Khi mình biết được hắn cho mình ăn nhộng ong, mình đã hận không thể một kiếm giết chết hắn, thế nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt này của hắn, vì sao trong lòng lại nảy sinh một cảm giác an tâm?

Trái tìm đã đóng chặt của mình sẽ vì ai mà mở? Chính mình đã tận mắt quan sát trong chúng sinh ai là người cao thượng? Nam nhân đều là phế vật, thế nhưng hắn lại không giống người thường.

Đường Phong ngồi ngay ngắn trên lưng con bằng ưng. sắc mặt cũng là tái nhợt, phương pháp sử dụng nô thú đan. vốn rấn hao tổn sức lực, không phải chỉ cần cho linh thú ăn là được, mà trong lúc linh thú ăn nô thú đan phải dùng tâm tinh thần lực của mình, như vậy mới có thể nảy sinh mối quan hệ giữa mình và linh thú, dùng tâm tinh thần lực khống chế tư tường và hành động của linh thú.

Vài lần, Đường Phong thiếu chút nữa bị con bằng ưng hất bay xuống phía dưới, may mà lưng con linh thú biết bay này không nhỏ, hơn nữa lông vũ cũng rất rắn chắc, bằng không Đường Phong có lẽ đã thực sự chết ở chỗ này. Mất hơn ba canh giờ, Đường Phong phải đợi đến khi con súc sinh này mệt mỏi, mới tìm được cơ hội để nhét nô thú đan vào trong miệng nó.

- Lên nhanh đi, có lẽ không kiên trì giữ được nó bao lâu đâu!

Đường Phong vươn bàn tay to của mình về phía Trang Tú Tú.

Trang Tú Tú nhanh chóng chạy lại, đặt bàn tay mình vào bàn tay to lớn của Đường Phong, lại nhân tiện dùng thêm chút lực, nhẹ nhàng bay lên trên lưng con bằng ưng.

- Nắm chặt!

Đường Phong căn dặn một tiếng, trầm giọng quát lên:

- Bay!

Con bằng ưng tuân lệnh, kéo thân thể đầy thương tích trầm trọng của mình, đập cánh, hướng lên trên trời mà bay đi.

Ba mươi trượng, năm mươi trượng, một trăm trượng...

Khi con bằng ưng mang theo hai người Đường Phong và Trang Tú Tú tiến vào trong biển mây bao trùm cả khe sâu. thì một lực hút khổng lồ từ trong biển mây truyền tới. Đường Phong cúi nửa người xuống, hai tay nắm chặt lông bằng ưng. một lần lại một lần nữa lại ra lệnh cho con bằng ưng bay lên trên.

Toàn thân Trang Tú Tú đều áp sát vào lưng Đường Phong, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Đường Phong, trên mặt rất bình tĩnh.

Con bằng ưng thực sự đã như mũi tên bay hết tầm, khi nó chiến đấu với con trâu đất đã bị thương không nhẹ, bụng lại bị một vết thương cực lớn, vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Tuy rằng Đường Phong đã bôi cho nó ít thuốc chữa thương nhưng dùng lực lớn như vậy, vết thương vừa mới khép miệng lại một lần nữa bị nứt ra, máu ào ào chảy ra như dòng suối.

Quá trình bay lên trên cực kỳ gian nan. Mặc dù là con bằng ưng là loại linh thú bay trên không, cũng có chút không thể chống lại lực hút của biển mây. Giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, con bằng ưng mang theo Đường Phong và Trang Tú Tú trong biển mây không ngừng mà thay đổi vị trí, mượn phương hướng, nhưng độ cao bay lên lại có hạn.

Đường Phong không ngừng ra lệnh cho con bằng ưng. Hắn biết tình trạng của con linh thú, nhưng nếu không lên tiếng khiến con vật hăng hái tinh thần, chỉ sợ con bằng ưng sẽ rơi xuống xuống phía dưới ngã chết, tương lai của mình và Trang Tú Tú cũng tiêu tan.

Tinh thần của Đường Phong dường như đã đến mức cuối cùng, ngược lại nữ nhân ở phía sau vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp đều tương đối bình ổn.

Không phải bị doạ thành ra ngốc luôn rồi? Đường Phong cố tình muốn nhìn xem nàng thế nào, nhưng lại không có sức để quay đầu lại.

Không biết đã bay bao lâu, Đường Phong chợt nhìn thấy trên bầu trời dần xuất hiện một tầng mây có màu vàng rực, tinh thần của hắn không khỏi chấn động!

Sắp tới rồi! Biển mây bao trùm, che cả ánh sáng trời, căn bản không thấy nhìn ánh sáng mặt trời và sao, hôm nay có thể thấy lộ ra một ánh mặt trời, đã có thể nói rằng bọn họ sắp thoát khỏi biển mây.

Chỉ sau một lát, khi con ưng một mạch lao ra khỏi biển mây, màu xanh thẳm của bầu trời đập vào trong mắt Đường Phong, Đường Phong chỉ cảm thấy lòng mình cũng nhanh ca hát.

Đã ra được rồi! Đã lâu không nhìn thấy một bầu trời trong xanh tới vậy, còn có ánh mặt trời chói chang kia. Tất cả, đúng, tất cả đã làm cho hắn nhớ nhung như vậy, bây giờ hiện ra có cảm giác thật ấm áp.

- Ha ha ha ha!

Đường Phong nhịn không được cất tiếng cười to, Trang Tú Tú ở phía sau lại khẽ thở dài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Hơi nhìn xuống phía dưới, Đường Phong ra lệnh cho con bằng ưng bay về phía đại địa, mặt đất chỉ cách đó hơn mười trượng, chỉ cần con bằng ưng bay đến đó, mình đã hoàn toàn được an toàn rồi.

Thế nhưng, Đường Phong lại cảm giác được lực đập cánh của con bằng ưng đã có thay đổi nhẹ, hơn nữa tần suất cũng chậm lại. Cuối cùng, khi con bằng ưng cự còn cách phiến đá lớn kia vài chục trượng, nó đột nhiên dừng vỗ cánh, thân thể khổng lồ của nó tà tà rơi xuống phía dưới.

Đường Phong nhắm mắt lại, biết con bằng ưng đã dùng hết sinh lực cuối cùng. Vài chục trượng này, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để nhảy qua.

Vòng tay ra sau nắm lấy y phục của người kia, khi nàng còn chưa kịp có phản ứng, đã mạnh mẽ quẳng nàng về phía mặt đất. Trang Tú Tú thét một tiếng kinh hãi, chân tay luống cuống, giữa không trung giơ tay quạng chân. Nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một Thiên Giai thượng phẩm, tuy rằng không thể vận dụng cương khí như trước, nhưng giữa không trung cuối cùng cũng ổn định thân hình, lúc rơi xuống đất lúc cũng không chú ý tới hình tượng, lăn mấy vòng, giảm bớt tốc độ rơi xuống đất.

Một phút sau quẳng Trang Tú Tú qua, Đường Phong cũng đứng lên, hai chân siẫm mạnh lên lưng con bằng ưng một cái, toàn thân cũng hướng về phía đó nhảy đi.

Bình thường, cự ly vài chục trượng đối với tốc độ bộc phát của Đường Phong mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ. Mặc dù hôm nay không thể vận dụng được cương khí cũng có thể dễ dàng nhảy qua.

Nhưng đang ở giữa không trung, trong đầu lại đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, khiến toàn thân hắn chợt ngừng lại.

Hiển nhiên đây là do nô thú đan tạo ra. Con chim ưng vừa chết, khiến cho nô thú đan ảnh hưởng tới tâm thần lực của người sử dụng gây ra những tổn hại tinh thần.

Vì đột ngột dừng lại một lát nên điểm dừng chân đã có một chút khác biệt. Chờ đến khi Đường Phong lại phản ứng lại thì nhất thời trong lòng đã cảm thấy chán nản tới mức thấp nhất. Bởi vì bất luận thế nào, chàng cũng không thể nhảy qua được nữa, nhiều lắm thì cũng còn cách mặt đất khoảng một trượng.

Giữa không trung không có bất cứ chỗ nào để mượn lực, khiến Đường Phong thực sự cảm thấy hữu tâm vô lực. Tính toán cẩn thận, cuối cùng vẫn có một kết cục như vậy. Đường Phong không khỏi cảm thấy cay đắng.

Đúng như dự đoán của hắn, còn cách một trượng với tới mặt đất thì hết đã, thân thể lại dần dần rơi xuống phía dưới.

Xong! Lúc này mà lại rơi xuống, không phải bị ngã chết, thì cũng là bị mắc kẹt ở đó rồi chết. Tuy rằng mình có phương pháp luyện nô thú đan, nhưng không có lò luyện đan, cho dù tìm kiếm được hết các nguyên liệu cũng sợ rằng vẫn không thể chế luyện ra đan dược.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)