Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0688

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0688: Địch nhân của ta chỉ có con đường chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Phỏng chừng mấy năm sau, mọi người ở trong Linh Mạch Chi Địa còn dùng đề tài này ngày hôm nay để bàn luận sau bữa ăn. Vừa nghĩ đến chuyện này, Trang Chính Kiền phẫn uất không chịu nổi, nét mặt già nua đỏ bừng.

Nguyên bản theo kế hoạch là không cho Trang Tú Tú đối chiến với Đường Phong, vậy mà nha đầu kia lại tự tung tự tác chủ trương, lấy số một đoạt tới tay. Đoạt được thì thôi cũng không nói làm gì, ít nhất cũng phải đánh bại Đường Phong a, hiện giờ còn không đánh bại hắn mà chủ động đi xuống, chắp tay đưa phần thưởng của bài danh đệ nhất đưa lên.

Một khối linh thạch đỉnh cấp a? Trang Chính Kiền tức giận muốn thổ huyết, tuy rằng khối linh thạch đỉnh cấp này sẽ không thuộc về Trang gia mà theo ước định đêm qua, chỉ cần Bố Liên Chu đạt được bài đanh đệ nhất thì Trang gia cũng đạt được không ít chỗ tốt. Hiện giờ tất cả những chuyện này đều hóa thành bọt nước, đều do Trang Tú Tú hành động tự ý.

Trang Chính Kiền hận không thể một chưởng đập vỡ đầu Trang Tú Tú, chuyện này Bố Trường Hải làm sao chấp nhận nổi?

Âm trầm nhìn Trang Chính Kiền, Bố Trường Hải cười lạnh nói:

- Trang huynh, đệ tử mà Trang gia bồi dưỡng ra thật là tốt.

Nét mặt Trang Chính Kiền tràn đầy xầu hố, thở dài một tiếng nói:

- Nha đầu kia bị gia chủ chiều quá, vô pháp vô thiên quen rồi, Bố gia chủ yên tâm, lần này trở về ta liền bắt nàng tiến vào Vạn Ma Quật, bắt nàng tỉnh lại.

- Sự tình của Trang gia các ngươi ta không có hứng thú.

Bố Trường Hải cười nhạt liên tục.

- Ta chỉ nghĩ rằng Trang huynh có lẽ cũng đã tiếp xúc trước với người Đường gia rồi chứ?

Trang Chính Kiền biến sắc, trầm giọng nói:

- Bố gia chủ, lời nói này là từ đâu đến?

- Ngươi tự hiểu lấy.

Bố Trường Hải cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi, Trang Chính Kiền phiền muộn vô cùng, chỉ cảm thấy mình có chút không phải người.

Đường Phong đứng ở trên lôi đài, tư vị trong lòng cũng không thể nói ra. Những chuyện không nên tới lại luôn tới a, Trang Tú Tú chưa bao giờ để một nam nhân nào trong mắt, nếu có thì sẽ đặc biệt chú ý, trước đây Đường Phong chỉ có chút lo lắng mà thôi, không ngờ rằng hôm nay lại trở thành hiện thực.

Từ trên lôi đài đi xuống được một khoảng thời gian, chính Đường Phong cũng đang mơ mơ màng màng, đoàn người chỉ trỏ vào hắn, có người tán dương hắn có khí phách, có cá tính, dĩ nhiên có thể thoát khỏi dụ hoặc của nữ tử xuất sắc nhất của Linh Mạch Chi Địa, cũng có người mắng hắn mua chuộc danh tiếng, ra vẻ đạo mạo, trong lòng rõ ràng nghĩ đến chuyện ở rể Trang gia thế nhưng ngoài miệng lại nói ra những lời cặn bã, làm tăng hình tượng của mình lên.

Đường Phong cũng không nghe được cái gì, hiện giờ hắn đang rất nghi hoặc không biết Trang Tú Tú kia đang suy nghĩ cái gì. Mình và nàng nhận thức cũng chỉ mới bốn tháng trước mà thôi, còn chưa đến mức phải buộc ở cùng nhau chứ?

Lòng của phụ nữ quả nhiên như kim chìm đáy biển, có muốn đoán cũng không ra.

Đường Phong nghe được tiếng động, thì ra Đường Tuấn và Bố Liên Chu đã chiến đấu với nhau rồi. So sánh với lôi đài thứ nhất như một trò cười thì lôi đài bên này tràng diện cực kỳ căng thẳng.

Bố Liên Chu được xưng là thiên tài, công pháp tu luyện và lực lượng cương tâm lại càng thêm quỷ dị tà ác, một thân thực lực sâu không thể lường, tuy rằng Đường Tuấn trước khi đến đây có bế quan mấy tháng, tạo nghệ kiếm đạo có điều thăng tiến nhưng nếu sinh tử chiến thì vẫn không phải là đối thủ của Bố Liên Chu.

Đường Tuấn xuất hiện, chỉ dùng một chiêu kiếm đơn giản nhưng cực kỳ phức tạp, kiếm thế đâm tới, phát huy được một thân sở học kiếm chiêu uy lực tuyệt luân.

Nhưng không có cách nào khác ai bảo thực lực Bố Liên Chu quá kinh người, Huyết Chưởng Ấn bay lượn khắp bầu trời, Đường Tuấn liều mạng hết toàn lực cũng chỉ có thể cố gắng hóa giải chưởng ấn, căn bản không thể làm ra một công kích hữu hiệu nào cả.

Đánh nhau từ sáng sớm tới chiều tà, toàn bộ lôi đài đã bị bẹp thằng đất bằng phẳng, nhưng mà hai người khi chiến đấu vẫn không có dấu hiệu kiệt lực, mặc dù khí tức có chút hỗn loạn nhưng cũng không đáng lo.

Từ đầu tới cuối, Đường Tuấn đều bị tấn công dồn dập, chẳng bao giờ tung ra được chiêu nào cả, Huyết Chưởng Ấn cứ bay tới rồi lại bị đánh tan, bay đến lần nữa lại bị đánh tan, trong phạm vi lôi đài, thân hình hai người không ngừng xê dịch, biến hóa không dừng, đoàn người đứng xem thấy vậy trầm trồ khen ngợi.

Tràng diện náo nhiệt kịch liệt như vậy chính là những điều mà mọi người muốn nhìn thấy nhất. Cho dù đại bộ phận đều không thấy rõ huyền cơ trong đó nhưng mà xem đã mắt cũng làm người ta sảng khoái tinh thần.

Trong ánh mắt Đường Tuấn càng ngày càng lộ vẻ ngưng trọng, hắn biết mình không phải là đối thủ của Bố Liên Chu nhưng mà hắn không cam chịu thua dễ dàng như vậy, chỉ có thể xuất ra toàn bộ thực lực không ngừng chống đỡ mà thôi. Hai tròng mắt Bố Liên Chu cũng từ coi thường mà bị cẩn thận thay thế, hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ ngoan cường đến mức này, ở dưới bí pháp công kích của mình lại kiên trì thời gian lâu như vậy mà không bại. Chỉ với điểm này thôi thì đối phương cũng xứng đáng là đối thủ của mình

Toàn bộ thanh niên trong Linh Mạch Chi Địa có thể làm được điều này sợ rằng chỉ có hai người Đường Tuấn cùng Trang Tú Tú, nếu như những người khác ra trận thì không mất bao nhiêu thời gian sẽ bị Bố Liên Chu đánh bại.

Bỗng nhiên, thân ảnh hai người mạnh mẽ ngừng lại, do động tác bất chờ chuyển biến cực kỳ dứt khoát làm cho thị giác xung đột mãnh liệt.

Trong nháy mắt thân hình vừa dừng lại, Huyết Chưởng Ấn cùng với kiếm quang cũng đột nhiên tiêu tan thành mây khói khắp trời, gió nhẹ cuồn cuộn nổi lên khắp đất bằng, mọi người đang xem trận chiến chỉ thấy được phạm vi chiến đấu của lôi đài hai người đã bị tróc ra ba tấc có thừa, toàn bộ lôi đài đã bị lõm xuống một khối.

- Ngươi... Không tồi!

Thanh âm Bố Liên Chu âm trầm truyền tới, con người màu đỏ nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn đứng đối diện.

Đường Tuấn thở hổn hển một hơi, bàn tay cầm trường kiếm run nhè nhẹ, nghe vậy khẽ cười nói:

- Bố huynh cũng rất mạnh.

- Ta sẽ giải quyết ngươi ngay lúc này chỉ trong vòng một chiêu thôi, chuẩn bị chết đi.

Bố Liên Chu hảo tâm nhắc nhở một câu, khí tức toàn thân lan tràn một mùi máu tanh, cỗ hơi thở này bày ra giống như là máu trong người đang bốc hơi ra vậy, kinh khủng mà cực quỷ dị. Cùng với lúc đó, lông tóc toàn thân Bố Liên Chu liền dựng lên đỏ au.

Một tiếng long ngâm truyền ra, huyết vụ đang bốc ra ngoài từ đỉnh đầu Bố Liên Chu bỗng hình thàng dáng dấp một con giao long cực kỳ to lớn không gì sánh được đang giương nanh múa vuốt, một cỗ hung bạo cuồng dã cảm giác kiệt ngạo lan tràn ra xung quanh.

Thần sắc Đường Tuấn ngưng trọng lại, hít sâu một hơi, trường kiếm giơ thẳng lên cao, chỉ thẳng lên trời, khí thế toàn thân cũng đột nhiên biến đổi như một tòa núi đứng sừng sững nguy nga cao lớn, mặc cho gió táp mưa sa xung quanh vẫn bất động.

Đường Tuấn vừa mới làm xong động tác này thì giao long của Bố Liên Chu cũng vừa mới vọt tới.

Thân ảnh hai người đồng thời biến mất trước mặt phạm vi hai người, mọi người chỉ nhìn thấy một đầu giao long đỏ tươi lao thẳng tới trên một tòa núi cao lớn, đụng mạnh vào tòa núi, một tiếng long ngâm điên cuồng thét lên truyền đến bên tai chấn động nhức màng tai, ngọn núi cao lớn cũng mạnh mẽ to ra kháng cự lại.

Cương khí cuồng bạo từ ở giữa sân tách ra bên ngoài, như một cơn lốc thổi vào thân ảnh làm thân ảnh kia lùi về phía sau, lung lay như sắp ngã, phong nhận sắc nhỏ cắt vào trên mặt chỉ còn là vẻ đau đớn còn sót lại.

Hai đại cao thủ Thiên Giai thượng phẩm nhất lưu liều mạng với nhau tạo nên một trận cuồng bạo như vậy.

Cuối cùng tâm thần Đường Phong cũng bị chấn động thật lớn không thể nào bình tĩnh được, chỉ liếc mắt sắc mặt không khỏi biến sắc! Bố Liên Chu... Đã tu luyện đến trình độ này rồi sao? Nếu nói như vậy thì đại ca Đường Tuấn rất có khả năng sẽ bị thương nặng.

Ở trên khán đài, những cao thủ Linh Giai cũng nhìn chằm chằm xuống không chớp mắt, biểu hiện của Bố Liên Chu cực kỳ xuất sắc khiến cho sắc mặt của Bố Trường Hải đã đỡ coi hơn trước, chẳng qua cho dù Bố Liên Chu có thắng được trận chiến cuối cùng thì khối linh thạch đỉnh cấp kia cũng sẽ thuộc về Đường Phong. Trong lòng Bố gia chủ lại nhỏ máu. Còn Đường Đỉnh Thiên thì tỏa khí tức băng lạnh, híp mắt lại lẩm bẩm nói:

- Tuấn nhi đã thất bại rồi! Không ngờ thực lực Thiên Giai thượng phẩm của Bố Liên Chu lại có thể dung hợp linh khí thiên địa và cương khí của mình lại.

Diệp Dĩ Khô cũng thở dài nói:

- Hiện giờ chỉ mong Tuấn nhi thụ thương không quá nặng là được.

Ở dưới Linh Giai, trong chiến đấu chỉ có thể dựa vào cương khí của bản thân và lực lượng cương tâm nhưng nếu một ngày tu luyện đến cảnh giới Linh Giai thì có thể dung hợp linh khí thiên địa với cương khí của bản thân mình, sai khiến linh khí thiên địa để chiến đấu.

Tuy rằng Bố Liên Chu hiện giờ còn chưa đến Linh Giai, nhưng hắn đã có thể dung hợp với uy lực của thiên địa, một thân thực lực của Đường Tuấn làm sao chống lại với hắn được, làm sao có hy vọng thắng lợi?

Điểm này Đường Phong đã nhìn ra, những cao thủ Linh Giai trên đài này cũng đã nhìn ra. Cao thủ Linh Giai có thể nhận ra bởi vì thực lực và nhãn lực của họ mà Đường Phong là bởi vì đã đạt được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nên đối với linh khí thiên địa rất mẫn cảm.

Không hổ là thiên tài, không chỉ dựa vào lực lượng cương tâm cùng công pháp quỷ dị, Bố Liên Chu cũng là một người có tài năng ngút trời.

Thời gian qua đi, giao long giao chiến với núi cao đã có kết quả, dưới công kích hung mãnh kia, Đường Tuấn không thể chống đỡ được một chiêu này, núi cao trong nháy mắt sụp đổ xuống lộ ra thân ảnh của hắn.

Giao long màu máu mở miệng to ra, sấn đến gần Đường Tuấn, muốn nuốt hắn vào trong bụng.

- A...

Trong đám người có người thét lên một tiếng kinh hãi, tất cả mọi người đã kiến thức được thủ đoạn của Bố Liên Chu, hiện giờ nếu Đường Tuấn bị giao long màu máu này nuốt vào thì làm sao còn có khả năng sống được? Mọi người không hỏi tiếc hận cho vị đệ tử Đường gia này, dù sao từ khi Đại bỉ bắt đầu đến giờ cũng chỉ có Đường Tuấn mới có thể chống đỡ dưới công kích của Bố Liên Chu lâu như vậy.

Khóe miệng giấu dưới mái tóc dài của Bố Liên Chu không khỏi lộ ra một tia mỉm cười, nụ cười vừa mới ra lại cấp tốc thu lại, kinh ngạc nhìn giao long màu máu của mình.

Chỉ thấy được trong bụng của giao long truyền đến vô số âm thanh, ngay sau đó giao long ngưng tụ từ huyết vị không bị khống chế nữa giãy dụa lên, một đoàn kiếm quang từ trong bụng giao long bắn ra ngoài, kiếm quang bay lượn khắp trời.

Giao long màu máu kêu lên một tiếng long ngâm, một lần nữa lại hóa thành huyết vụ tiêu tán trong không khí.

Đường Tuấn một thân máu tươi rơi từ trên không trung xuống, vừa chạm vào mặt đất lại lập tức bắn lên, tay cầm trường kiếm cắm xuống đất chống đỡ thân thể, thân hình run lên nhè nhẹ, toàn thân đẫm máu giống như là một huyết nhân.

- Ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng.

Bố Liên Chu cười đầy tà khí, hài lòng nói.

Đường Tuấn híp một con mắt lại, còn con mắt kia bị máu tươi bao trùm, căn bản không thể mở ra, cười khổ nói:

- Ta thua, Bố huynh quả nhiên lợi hại!

Bố Liên Chu chậm rãi lắc đầu nói:

- Địch nhân của ta không có người thua, chỉ có người chết mà thôi.

Lời vừa dứt, hắn tiện tay chém ra một đạo chưởng ấn màu đỏ đánh tới phía Đường Tuấn.

Những cao thủ Linh Giai trên khán đài không khỏi biến sắc, dựa theo quy củ mà nói thì chỉ cần đối phương nhận thua thì người còn lại không được phép đuổi tận giết tuyệt.

Hiện tại cách làm của Bố Liên Chu đã phá hủy quy tắc của Đại bỉ.

- Tuấn nhi cẩn thận!

Trong nháy mắt Đường Đỉnh Thiên nhảy ra khỏi khán đài, cao giọng thét lớn.

- Chu nhi không được làm càn.

Bố Trường Hải cũng vội vàng hô lên một tiếng. Nơi này là Bố gia trang, nếu như người của Bố gia không tuân thủ quy củ hạ sát người khác thì cho dù là Bố Trường Hải hắn cũng không thể ăn nói gì được.

Nếu như giết một người không liên quan thì cũng bỏ đi mà thôi, tùy tiện bồi thường chút tiền tài cũng có thể xong được việc. Nhưng mà đối phương là ai? Đường gia những năm gần đây có rất nhiều đệ tử xuất sắc, nếu như giết hắn thì Đường gia có thể chịu để yên sao?

Bố gia xác thực không hề sợ Đường gia, nhưng hiện giờ Đường gia có bốn vị cao thủ Linh Giai, thần binh lại có hai kiện, Bố Trường Hải làm sao muốn trêu chọc vào phiền phức này? Có thể nói nếu như là giết Đường Tuấn thì chẳng khác nào buộc Bố gia và Đường gia trở mặt thành thù.

Huyết Chưởng Ấn cấp tốc phi đến trước mặt Đường Tuấn, hiện tại Đường Tuấn cả người toàn là vết thương, cương khí đã hết sạch làm sao có thể tiếp được đạo chưởng ấn này?

Hắn tuy rằng làm ra động tác phòng ngự nhưng mà không có tác dụng gì, Huyết Chưởng Ấn trực tiếp khắc sâu trên ngực hắn, chỉ thấy được Đường Tuấn miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài, thoát ra khỏi phạm vi của lôi đài.

Bố Liên Chu giơ một tay lên, dựa theo thói quen của hắn sau một khắc vừa đánh ra một chưởng sẽ thêm một chỉ chỉ tới, lúc đó toàn thân Đường Tuấn đều sẽ nổ tung thành huyết nhục.

Chẳng qua Bố Liên Chu vừa giơ tay lên thì một đoàn kiếm quang phóng thẳng tới tay của hắn. Bố Liên Chu hoảng loạn rụt tay vào, lùi lại mấy trượng, ở trên lôi đài có một người đột nhiên xông vào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1239)