← Ch.0694 | Ch.0696 → |
- Việc này không nên chậm trễ, hiện giờ đã khuya rồi, chờ cho nhi tử xử lý hết các chuyện tình rồi sẽ trở về Đường gia.
Đường Phong cũng có chút khẩn cấp nói. Hắn ly khai thế tục đã lâu rồi, từ khi đi ra khỏi Thiên Tú Tông đã qua thời gian bốn tháng, hiện giờ mình lại ở bên ngoài thời gian lâu như vậy, trong lòng lại càng nhớ nhung với các nàng.
- Được rồi mẫu thân, thứ này cho mẫu thân.
Đường Phong đột nhiên nhớ tới một thứ trọng yếu, vội lấy từ trong Không Gian Mị Ảnh ra.
Mọi người nhìn lại chỉ thấy trên tay Đường Phong có hai quả giống như là băng, tản ra hàn ý băng lãnh liên tục. Hai quả này trong suốt sáng bóng tỏa ra một mùi thơm ngát.
- Thiên tài địa bảo?
Đường Điểm Điểm trừng mắt lên như kẻ trộm.
- Băng nguyên quả.
Đường Phong cười cười nói đặt hai quả băng nguyên lên trên tay Diệp Dĩ Khô nói:
- Người tu luyện thuộc tính băng hàn ăn vào sẽ có thể tăng thêm một ít lực lượng cũng làm cho cương khí thêm tinh thuần nhưng đối với những người có thuộc tính khác ăn vào thì vô dụng.
Hai quả Băng nguyên này là Đường Phong từ hồi trước lấy ra ở Bạch Đế bí cảnh, khi đó hắn còn chưa biết Diệp Dĩ Khô là mẫu thân của mình, thầm nghĩ đưa quả này cho Diệp cô cô, nhưng mà cuối cùng ở Bạch Đế bí cảnh lại xảy ra quá nhiều chuyện, tuy rằng hai người có gặp mặt nói chuyện với nhau một lúc nhưng sau đó lại quên mất.
Thẳng cho đến tận khi ở Linh Mạch Chi Địa vẫn không nhớ được, đến tận bây giờ mới nhớ ra.
Nhớ tới điều này, trong lòng Đường Phong có chút áy náy, trước khi đi Diệp Dĩ Khô còn giữ lại cho mình một khối linh thạch, mà trên người mình mang theo vô số bảo bối nhưng lại chưa từng cấp cho nàng tí gì.
Hai Băng nguyên quả, Diệp Dĩ Khô cũng không tiện chối từ, dù sao nó cùng là do nhi tử của mình hiếu kính, không cần khách khí, chẳng qua nàng vẫn cực kỳ xúc động, hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt vui mừng tiếp nhận.
Lúc này chuẩn bị đi xử lý chút sự tình, chính mình nhất định phải lưu lại một ít linh thạch cho phụ mẫu tu luyện. Hiện giờ mình có một khối linh thạch đỉnh cấp ở trong không gian Mị Ảnh, ba khối linh thạch cao cấp, bảy mươi tám khối linh thạch trung cấp, còn linh thạch cấp thấp phải hơn hai trăm khối, số lượng nhiều như vậy một mình dùng cũng không hết.
Nói một thôi một hồi, Đường Phong mới từ biệt mọi người, Diệp Dĩ Khô tiếp tục đi tiễn Đường Phong, dặn dò Đường Phong ngàn vạn lần phải cẩn thận. Tất nhiên Đường Phong gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi sân của Đường gia, đi vào trong Bố gia, đoàn người đang xem ở đây đã dần dần tản đi, nhưng mà vẫn còn không ít người ở lại chỗ này, Bố gia cũng không đuổi bọn họ đi.
Nhìn thấy Đường Phong đi ra ngoài, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, nghị luận to nhỏ với nhau, nhìn Đường Phong với vẻ mặt sùng bái, có người còn lên mặt tường thuật lại đại chiến hôm qua giữa Đường Phong và Bố Liên Chu như thế nào, đặc sắc ở đâu.
Ngay cả người không được xem tận mắt cũng rõ được nguồn cơn trong đó.
Đường Phong cố ý chỉnh sắc mặt cho tái nhợt, bước đi không vững chắc, nhìn qua rất có bộ dáng thụ thương không nhẹ.
Ra khỏi Bố gia trang, Đường Phong xem xét lại phương hướng, đã chuẩn bị đi đến phương hướng của Khổ Thủy Thành thì thấy cách đó không xa có một người đang đứng có dáng vẻ đang lo lắng cùng sốt ruột.
Người này nhìn qua có chút quen mắt, phảng phất như là đã nhìn thấy ở đâu đó, không đợi Đường Phong suy nghĩ được đã đứng dậy. Người này vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đường Phong, vẻ mặt không khỏi mừng rỡ chạy vội từ bên kia tới.
Chờ đến khi hắn chạy đến gần mình, Đường Phong nhìn kỹ lại mới biết được người này là ai.
Người này tên là Giang Xuyên, trước kia là một đại hán râu ria xồm xoàm bán La ngọc thạch ở trong chợ đêm với giá một vạn lượng bạc. Trong một lần đi dạo Đường Phong cùng Đường Điểm Điểm đã gặp qua người này, Đường Phong vốn định mua chút La ngọc thạch của hắn nhưng mà không ngờ lại bị Chung Lập của Chung gia ngáng đường, Giang Xuyên dưới dâm uy của Chung Lập đánh phải bán toàn bộ La ngọc thạch cho hắn.
Sau đó Giang Xuyên còn nói cho Đường Phong biết được khi hắn phát hiện được La ngọc thạch còn phát hiện được một tảng đá đặc biệt khác, tảng đá này lúc đầu Đường Phong còn không cần nhưng chẳng qua Linh Khiếp Nhan lại cảm thấy hứng thú, hai người liền ước định sau khi Đại bỉ kết thúc liền đi gặp Giang Xuyên để đi tới gia tộc hắn xem xét khối đá kia.
Kết quả là suốt một tháng này Đường Phong chìm trong chuyện tình của Đại bỉ, sau đó lại muốn đi Khổ Thủy Thành tìm kiếm Thương Hàng Đình, giải cái kỳ độc trong người, cuối cùng lại quên đi việc này.
Nếu không phải hôm nay Giang Xuyên chờ sẵn ở chỗ này thì chỉ sợ Đường Phong vẫn quên tiếp tục đi tới Khổ Thủy Thành rồi.
- Giang huynh, đã lâu không gặp.
Đường Phong nhận ra được người liền ôm quyền cười nói.
Giang Xuyên cũng chắp tay thi lễ lại, tiếu ý trên mặt lộ ra, thanh âm hảo sảng nói:
- Đường huynh, trước tiên xin chúc mừng Đường huynh đạt được bài danh đệ nhất của Đại bỉ, thực lực của Đường huynh quả thật quá mạnh, Giang mỗ cực kỳ bội phục!
- May mắn mà thôi.
Đường Phong khiêm nhường nói.
Vẻ mặt Giang Xuyên nghiêm lại nói:
- Đường huynh dùng tu vi Thiên Giai hạ phẩm để chiến thắng thiên tài Bố Liên Chu của Bố gia. May mắn ở chỗ nào chứ? Đường huynh còn không biết đấy thôi, hôm nay tên của Đường huynh đã như sấm vang bên tai khắp mọi người trong Linh Mạch Chi Địa, từ lão giả tám mươi cho đến đứa trẻ con còn đang đi bú sữa không một ai không biết đại danh của ngươi cả!
Bị người ta tán thưởng như vậy, vẻ mặt của Đường Phong cũng có chút xấu hổ, loại vuốt mông ngựa rắm thối thế này ai nghe xong cũng đều dễ chịu.
Trọng tâm câu chuyển vừa xoay chuyển, Đường Phong nói:
- Giang huynh đã đợi Đường mỗ ở chỗ này từ trước sao?
Giang Xuyên gật đầu nói:
- Phải rồi, lần trước theo như lời Đường huynh ước hẹn, không biết Đường huynh còn có cảm thấy hứng thú nữa hay không, nếu như còn hứng thú thì Giang mỗ có thể dẫn đường đi đến chỗ ở để đánh giá.
- Vậy thì xin làm phiền Giang huynh.
Tuy rằng trước khi đi Khổ Thủy Thành bị quấy rầy nhưng nếu Linh Khiếp Nhan có hứng thú đối với khối đá kia thì Đường Phong cũng không thể cự tuyệt được.
- Xin mời Đường huynh theo ta
Giang Xuyên vẫy tay, đi trước dẫn đường.
Lúc trước Giang Xuyên đã nói qua, nhà của hắn cách nơi này khoảng nghìn dặm, cự ly này đối với Đường Phong mà nói thì cũng không tính là quá xa, nếu mà đi liên tục trong một ngày thì sẽ đến nơi được.
Chẳng qua chuyện này lại không dễ dàng gì đối với Giang Xuyên, dù sao đi nữa hắn mới có cảnh giới Địa giai mà thôi, cương khí của hắn không đủ sức để chống đỡ cường độ mạnh mẽ thế này.
Vội cũng không vội được, Đường Phong tĩnh tâm xuống theo chân Giang Xuyên chậm rãi tiến về phía trước. Phương hướng đi là hướng đông mà Khổ Thủy Thành là ở hướng đông nam, Đường Phong tự nhận định một hồi sau khi đi Giang gia rồi đi đến Khổ Thủy Thành thì cũng không tính là xa.
Giang Xuyên nhìn qua có vẻ tục tằn thô lỗ nhưng kỳ thực tâm tư lại rất kín đáo, nói năng cũng rất hào sảng làm cho người nghe cũng có cảm giác thoải mái. Đi đường cùng hắn, hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện tình của Đường Phong chỉ là tùy tiện tìm một chút trọng tâm hay vấn đề trong câu chuyện cũng đủ để hắn tán gẫu thoải mái, trên đường đi cũng không đến mức tịch mịch.
Nếu đổi lại là người khác, khẳng định sẽ hỏi thăm công pháp tu luyện của Đường Phong, dù sao Đường Phong lấy cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm đánh bại được Bố Liên Chu làm cho rất nhiều người suy đoán về công pháp của Đường Phong như thế nào, thực sự là khó lường đến đâu.
Giang Xuyên cũng rất tò mò trong lòng nhưng mà vẫn nhịn được không hề hỏi han về công việc của Đường Phong.
Mới đi được nửa lộ trình mà đã hết một ngày, thực lực của Giang Xuyên không cao, cương khí tiêu hao rất nhanh, khó có thể tiếp tục được, hai người liền tùy tiện tìm một địa phương để tạm dừng chân, Giang Xuyên lại rất nhiệt tình đi bắt thỏ rừng về quay lên, nghiễm nhiễn giống như một tay sai đắc lực.
Đường Phong cũng cảm thấy băn khoăn, nếu như vậy thì phải đến Giang gia xem xét khối đá kia, nếu như Linh Khiếp Nhan thực sự cần thì sẽ lấy về, cho dù không lấy thì cũng phải tặng cho hắn một chút chỗ tốt vì đằng nào cũng không có cách nào trả lời hắn được.
Nhìn lại bên hông Giang Xuyên có đeo một thanh khảm đao, Đường Phong mở miệng hỏi:
- Giang huynh ngươi tu luyện đao pháp?
- Phải
Giang Xuyên đang nướng thỏ nghe vậy liền gật đầu quay lại, nhếch miệng cười nói:
- Tổ truyền của Giang gia chúng ta là đao pháp, nhưng mà đẳng cấp thì không lọt được vào mắt của Đường huynh đâu.
- Giang huynh quá lời rồi.
Đường Phong vừa nói, tay vừa cho vào Không gian Mị Ảnh lấy ra một quyển võ điển nói:
- Giang huynh nếu như tu luyện đao pháp mà nói thì thứ này đối với ngươi có thể giúp chút gì đó.
Đây cũng là một quyền võ điển về đao pháp, tên là Bách Chiến đao pháp, Đường Phong từ Bạch Đế bí cảnh lấy được từ Hôi Y Bảo, ở đó hắn đã lấy qua không ít võ điển, Bách Chiến đao pháp chẳng qua chỉ là số ít trong đó mà thôi.
Công pháp trong Hôi Y Bảo không ít đều là võ điển Linh giai, những thứ kia Đường Phong cũng sẽ không tự nhiên lấy ra để tặng người, cho dù hắn cho Giang Xuyên bí pháp tu luyện đi chăng nữa cũng chỉ mang tai họa đến cho hắn mà thôi, thất phu vô tội hoài bích có tối, đạo lý này ở đâu cũng đúng.
Mặc dù Bách Chiến đao pháp không phải là võ điển Linh Giai nhưng mà nhìn đao pháp mà Giang Xuyên tu luyện hàng ngày thì chắc chắn là nó tốt hơn rất nhiều. Cái hắn tu luyện chỉ là đao pháp tổ truyền thì liệu có tốt được bao nhiêu?
Giang Xuyên vừa nghe Đường Phong nói xong, nhanh tay tiếp nhận, vừa mở ra nhìn nói, không khỏi kích động cả người run lên, ngước mắt lên nói:
- Đường huynh, đại lễ như vậy ta không nhận nổi đâu.
Đường Phong cười nói:
- Giang huynh ta cũng không nói dối với ngươi làm gì, lúc này là ta đang đi lấy khối đá kia, bản võ điển này coi như là thù lao cho ngươi, đây là thù lao của khối đá kia, ngươi cũng không nên từ chối.
Giang Xuyên cau mày lại trầm ngâm trong chốc lát, đang cố gắng suy nghĩ nên đẩy lại bản Bách Chiến đao pháp này trở lại tay của Đường Phong nhưng mà trong lòng vẫn thực sự luyến tiếc.
Đệ tử xuất thân từ một tiểu gia tộc khó có thể thu được một loại võ điển cao cấp như vậy.
Loại bí tịch này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là có lực mê hoặc cực kỳ lớn.
Cắn răng một cái, Giang Xuyên ôm quyền nói:
- Nếu như đã thế, Giang mỗ mặt dầy xin nhận, đại ân không lời nào cảm tạ được, nếu sau này Đường huynh có ngày nào cần đến, chỉ cần mở miệng nói, thực lực của Giang mỗ tuy không cao nhưng sẽ không bao giờ chối từ.
Lời này đương nhiên là khách khí mà thôi, Đường Phong cũng không cần dùng đến hắn để làm gì, chẳng qua lúc này đi cùng hắn, ngày sau chưa chắc đã gặp lại được.
Thỏ nướng vừa chín, Đường Phong ăn một chút, Giang Xuyên ôm Bách Chiến đao pháp một bên mở ra đọc, bên kia miệng đầy dầu mỡ, ngồi gặm chân thỏ đọc sách say mê.
Đường Phong cũng không tiện quấy rầy hắn, chỉ ngồi xuống bên cạnh lửa trại nhắm mắt đả tọa.
Ngày thứ hai lại tiếp tục đi, lộ trình hơn một nghìn dặm chia làm hai ngày đi đường, cho đến tận chập tối thì mới đến được chỗ ở của Giang Xuyên tại Yên Hà Thành.
Thành trì này quy mô không lớn nhưng mà cảnh sắc cũng khá đẹp. Một bên dựa vào con sông, bên kia tựa vào một ngọn núi, núi này có tên là Yên Hà sơn, khi màn đêm buông xuống thì tỏa ra ánh sáng mờ ảo chiếu rọi khắp nơi, quang cảnh mỹ lệ dị thường.
Đường Phong vừa mới đến đây lúc đầu cũng bị cảnh tượng này chấn kinh một lúc, chỉ thấy phía sau ngọn núi, mặt trời đi một vòng hạ xuống phía tây, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Ánh chiều tà phóng ra làm cho cả tòa núi ánh lên màu sắc lộng lẫy.
- Yên Hà Thành của chúng ta có phong cảnh đặc biệt, những địa phương khác nó nằm mơ cũng không thể bằng được.
Thần sắc Giang Xuyên tràn đầy tự hào.
- Rất đẹp!
Đường Phong cũng khen ngợi liên tục.
- Khối đá kia của ta đều là từ mặt bên của ngọn núi này tìm thấy.
Giang Xuyên vừa nói vừa vẫy tay với Đường Phong.
- Đường huynh xin hãy theo ta.
Quay đầu lưu luyến nhìn lại địa phương khiến cho con người ta say mê ngất ngây kia, Đường Phong theo đường chính đi vào Yên Hà Thành.
Thành trì không lớn nhưng mà cư dân ở đây cũng không ít, có lẽ cũng là do phong cảnh mỹ lệ ở đây có quan hệ. Ở đây không một ai nhận thức được Đường Phong, tất nhiên cũng không hề hay biết hắn bài danh cá nhân đệ nhất, cho nên cũng không chỉ trỏ bàn tán gì về hắn.
Ở trong thành quẹo trái quẹo phải bảy tám lần liền tới được phía tây thành. Một căn phòng toàn những mảnh gạch ngói vụn ở khắp nơi. Giang Xuyên lững thững đẩy cửa chính của nhà mình ra, một đống bụi bay ra phủ đầy mắt khiến cho người ta không thể mở mắt được.
- Tệ xá đơn sơ, mong Đường huynh thứ lỗi.
Vẻ mặt Giang Xuyên xấu hổ, hắn một thân một mình từ trước đến giờ, hôm này đã đi lâu không về, trong nhà tự nhiên tràn đầy bụi bặm.
- Không sao.
Tất nhiên Đường Phong sẽ không quá để ý những chuyện này.
Nhà của Giang Xuyên cực kỳ đơn giản, hầu như không có thứ gì, chỉ có một cái bàn, một bộ y phục, một cái giường, cùng một cái đệm.
Giang Xuyên đi tới phía trước giường, tiện tay mở giường ra, lục lọi một hồi sau đó xốc lại người, từ trong đó bê ra một khối giống như là tảng đá mang đến trước mặt Đường Phong.
← Ch. 0694 | Ch. 0696 → |