← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Đứng ở trên sơn cốc khiến Đường Phong có thể cảm ứng dễ dàng, nhận thấy được xung quanh có không ít linh thú đi lại, những linh thú này có thực lực không mạnh, chỉ vào khoảng tam giai tứ giai mà thôi nhưng mà số lượng lại không ít chút nào. Bọn chúng vây quanh bên ngoài sơn cốc, phảng phất có chút thất kinh hò hét gầm rú liên tục.
Không biết tại sao Giang Xuyên lại ly khai nơi này, nếu thực lực của hắn chỉ có Địa Giai mà bị những linh thú này vây công thì chỉ có một con đường chết không khác được, hơn nữa lúc đấy hắn còn mang theo hai khối đá có thể tích không nhỏ cùng ra.
Hơn nữa ở đây giống như lời Giang Xuyên nói chính là linh khí nồng nặc dị thường, nếu như người nào mà ở chỗ này tu luyện thì tốc độ tu luyện phải gấp đôi so với bên ngoài.
- Nha đầu, nơi này rất kỳ quái đúng không?
Đường Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, kiểm tra tình huống một lúc rồi mới mở miệng nói với Linh Khiếp Nhan.
- Phải, xuống dưới xem nào.
Sự khác thường xảy ra tất có vấn đề. Nguyên bản Đường Phong chỉ dự định đi qua đây để nhìn một cái thôi, không ngờ rằng dĩ nhiên lại phát hiện được một địa phương gây nhiều nghi hoặc như vậy. Tại sao ở đây có linh khí nồng nặc hấp dẫn linh thú phụ cần đến nhiều như thế, chung quy phải có một nguyên nhân.
Nhẹ nhàng nhảy xuống, toàn thân như con hùng ưng giương đôi cánh rộng ở giữa không trung mượn vài gồ đá rắn chắc lộ ra ngoài để làm điểm mượn lực, Đường Phong nhẹ nhàng hạ xuống đáy cốc. Ngẩng đầu nhìn lại về phía đêm đen trên trời, chỉ thấy ở sát bên ngoài tuyệt cốc có một đôi mắt quang manh xanh mượt của một con linh thú chăm chú nhìn xuống phía mình, nhưng mà những con linh thú này cũng chỉ đứng nhìn mà thôi, tuy rằng chúng nó không có bao nhiêu linh trí nhưng mà nhờ vào bản năng sẵn có của mình, bọn chúng không dám nhảy xuống chỗ của Đường Phong.
Tuyệt cốc này cũng không phải là quá lớn. Linh khí cũng không ít, Đường Phong đi một vong quanh cốc, sau đó dừng lại ở một chỗ, ngưng thần nhìn vùng đất dưới chân một cách thất thần.
Ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhìn xuống. Đường Phong cảm ứng được rõ ràng dưới chân vài chục trượng có một đoàn khí tức khác với nơi đây, cỗ khí tức này cực kỳ bí mật, phảng phất như đang tận lực thu liễm lại. Cho dù lấy hiểu biết của Đường Phong hiện tại nếu như không kiểm tra kỹ càng cũng sẽ không biết được huyền diệu trong đó.
- Có ý tứ.
Đường Phong không khỏi nở nụ cười. Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới được Giang Xuyên đã tới chỗ này tìm được La ngọc thạch và Tái sinh thạch mà ở đây vẫn còn một bảo bối khác nữa.
Cũng không trách Giang Xuyên không phát hiện được, hiện giờ hắn mới chỉ là một Địa Giai. Mà đoàn khí tức ở dưới chân của Đường Phong này cho dù là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đến đây chỉ sợ cũng không thể nào phát hiện được. Lần này thực sự mà vô tâm mà đạt được.
- Sao vậy Phong ca ca?
Linh Khiếp Nhan nghi hoặc hỏi thầm.
- Dưới chân ta có cái gì đó!
Đường Phong chà chân trên mặt đất một cái, toàn bộ linh khí ở trong tuyệt cốc đột nhiên chấn động một chút. Đường Phong cũng không đè lên cái gốc rễ nào cả, cũng không hề vận dụng cương khí. Có thể nói việc linh khí bị chấn động không có quan hệ với hắn mà là do duyên cớ đoàn khí tức ở dưới chân kia run lên một chút.
Loại cảm giác này giống như mã tặc xông vào nhà dân cướp đoạt, một đứa trẻ con đang trốn ở một nơi bí mật nào đó bị mã tặc hoành hành trong nhà mình cực kỳ khủng hoảng.
Hiện tại Đường Phong giống như là tên mã tặc kia.
Chẳng qua đoàn khí tức này lại phản ứng lại khiến cho Đường Phong chấn kinh một chút, đối với chuyện đoàn khí tức dưới chân này lại đột nhiên phản ứng với mình Đường Phong có chút khiếp sợ. Lẽ nào đoàn khí tức này còn có tâm tư khác đối với mình?
Quả nhiên chuyện lạ là hàng năm đều có nhưng mà năm nay lại đặc biệt nhiều!
Chẳng qua, mặc kệ đoàn khí tức dưới chân này có là cái gì đi chăng nữa thì Đường Phong đều phải kiểm tra một phen.
Đưa bàn tay cầm Độc Ảnh Kiếm ra, vận khởi cương khí, Đường Phong xoay một vòng trên mặt đất. Một khối đất bị cương khí cứng rắn đánh thành xơ xác rồi bay ra ngoài. Khối đất ngay lập tức bị chấn thành bột mịn.
Đào, cho dù nó là cái gì cũng phải đào cho bằng được. Nó sợ Đường Phong còn Đường Phong cũng không cần phải sợ nó.
Trên tay không có công cụ tiện dùng, Đường Phong dùng cương khí thâm hậu của mình cầm Độc Ảnh Kiếm đào móc liên tục, Độc Ảnh Kiếm lại bị dùng vào công việc này thật có một chút dùng dao mổ trâu giết gà.
Một lúc sau, cả mặt đất đã bị Đường Phong đào xới thành một cái hố to, đến lúc này đoàn khí tức dưới chân kia truyền đến cảm giác khủng hoảng rất nhiều, toàn bộ linh khí ở bên trong sơn cốc này đều phiêu đãng không ngớt.
Những linh thú đang vây tụ lại ở bên ngoài này nhất thời gầm rú không ngớt, nhất thời làm cho cả khu vực quanh sơn cốc trở nên âm khí um tùm, quỷ khóc sói kêu.
Đường Phong bị một đám linh thú này kêu nổi hết cả da gà! Cho dù là ai đi đào hầm như đào mộ tổ tiên người khác mà xung quanh lại có tiếng khóc lóc kêu gào thì trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Ba trượng, năm trượng, mười trượng, càng ngày càng đi sâu xuống, Đường Phong cũng cảm nhận được mình càng ngày càng gần đoàn khí tức này, động tác trên tay không chút nào dừng lại, lại càng phát ra mạnh hơn, cảm giác sắp tới tay làm cho tinh thần hăng hái hơn nhiều.
Rốt cuộc khi Độc Ảnh Kiếm đi xuống đến một chỗ chạm vào vật gì đó, một thanh âm thanh thúy truyền đến thì động tác của Đường Phong mới dừng lại.
Tới rồi! Không chờ cho Đường Phong đi đến gần tới để tìm đoàn khí tức kia. Đột nhiên dưới chân toát ra một đoàn lục mang, ngay sau đó có một thứ gì đó ở trước mặt trực tiếp bay ra thoát khỏi hang động sâu vài chục trượng.
- Muốn chạy?
Đường Phong giận tím mặt, chính mình phải cực khổ mới có thể đào được nó, làm sao mà có thể khinh thường để cho nó chạy thoát được?
Hai chân điểm xuống đất một cái, toàn thân giống như dây cung thoát ra khỏi động, nhằm tới đoàn lục quang kia trảo tới một trảo. Một trảo này tốc độ cực kỳ nhanh, cho dù là cao thủ Thiên Giai cũng không thể nào né tránh, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại bị đoàn lục quang kia né tránh được.
Đoàn lục quang này sau khi né tranh được một trảo của Đường Phong dừng lại trên không trung một lát sau đó vội vã hướng bên ngoài bay đi.
Làm sao Đường Phong có thể cho nó được như ý? Độc Ảnh Kiếm toát ra một màn kiếm che chắn phương hướng mà đoàn lục quang đang đi, cả người theo sát như hình với bóng. Bàn tay Đường Phong biến hóa liên tiếp một vài nơi, toàn thân bắn ra với một tốc độ cực nhanh, trực tiếp chụp được đoàn lục quang vào tay mình.
Vừa bắt vào tay liền cảm nhận được một vật rắn rất ấm áp. Cho đến tận bây giờ Đường Phong cũng chưa thấy rõ đoàn lục quang này rốt cuộc nó là cái gì.
Hạ xuống mặt đất, Đường Phong mở bàn tay ra, hai ngón tay vươn lên tóm lấy đoàn lục quang, lúc này hắn mới có thể thấy nó được một cách rõ ràng.
- A? Dĩ nhiên cũng là một khối đá.
Hai ngón tay của Đường Phong đang kẹp một khối đá không thể nghi ngờ gì được, khối đá này chỉ to bằng một quả nhãn, thân hình hơi bẹp, có một màu xanh lục tối, vừa nhìn qua có cảm giác giống như là ngọc bích, không thể phủ nhận rằng khối đá này rất đẹp. Nếu như lấy nó chế tác thành vòng cổ mà nói thì khi giai nhân đeo vào nhất định sẽ thêm một phần sắc thái.
Chẳng qua khối đá màu lục này ở trên tay Đường Phong rất không an phận, rung lên liên tục. Ý đồ muốn thoát khỏi ràng buộc của Đường Phong, đáng tiếc là lực rung động quá yếu, căn bản không thể thoát khỏi được.
- La Ngọc Thạch Tâm?
Linh Khiếp Nhan so với Đường Phong hiểu biết hơn liền gọi luôn được tên của khối đá này.
Đường Phong nhìn lại kỹ càng, phát hiện được thứ này cũng giống như La ngọc thạch thấy được khi trước, đều quý giá như nhau, tuy rằng màu sắc không quá giống nhưng mà cảm giác cầm tới hay là hoa văn ở trên thân đều không sai biệt.
Nhưng mà điểm quan trọng nhất đó là Đường Phong cảm giác được khi mình sờ vào trên khối đá này thì thiên địa linh khí xung quanh lại tụ tập rất chậm lại gần.
- Thứ này tại sao là gọi là La Ngọc Thạch Tâm? Vì sao ta cảm giác thấy khối đá này so với La ngọc thạch mà Giang Xuyên bán ra có vẻ kém hơn?
Đường Phong cau mày nhìn chăm chăm lên tảng đá.
Lúc Giang Xuyên bán ra La ngọc thạch, nó còn có thể đề thăng tốc độ tụ tập linh khí lên một nửa, mà ở trên khối đá này, tốc độ đề thăng có thể không kể cũng được.
- Phong ca ca không phát hiện được thứ này đã thông linh sao?
Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở.
Nó có cảm giác khủng hoảng đối với chính mình mà lại có thể phá không mà chạy trốn, hiển nhiên La ngọc thạch bình thường không thể bằng được, vừa được Linh Khiếp Nhan nhắc nhở mới chợt tỉnh ra, bỗng nhiên Đường Phong nhớ tới một thứ nào đó.
Đó chính là Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, chuôi binh thần kiếm này thực chất cũng chỉ là một viên Thiên Lôi Thần Mộc mà thôi, chẳng qua sau mấy trăm năm đằng đẵng tu luyện cùng với Lôi Tẩu, dần dần thông linh.
Theo thời điểm Lôi Tẩu biến hóa, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm cũng đại thành, lúc đó Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm cũng muốn chạy đi chẳng qua lại bị Lôi Tẩu ngăn lại.
Trách không được La Ngọc Thạch Tâm lại giống như Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, thời gian tồn tại quá dài dĩ nhiên lại có thể sinh ra linh tính?
- Nó tuy rằng không thể nói chuyện được cũng không thể giao lưu nhưng mà đối với nguy hiểm bên ngoài đã có cảm ứng nhất định. Ca ca nghĩ rằng tốc độ tụ linh khí của nó quá chậm sao, chính là bởi vì nó tận lực thu liễm chính mình, nó không muốn cho ai có thể phát hiện ra nó.
- Chỉ là một khối đá lại dám làm trò với bản thiếu gia, cẩn thận bản thiếu gia bóp nát ngươi!
Đường Phong giận tím mặt, trước đây luôn khôn khéo, hôm nay thiếu chút nữa bị khối đá này lừa mình, thật là mất mặt. Thời gian mình vừa vào núi thì thiên địa linh khí cũng bất ngờ dừng lại không chuyển động nữa, phỏng chừng cũng là do khối đá này gây ra.
Phảng phất như cảm thụ được tâm tình tức giận của Đường Phong, La Ngọc Thạch Tâm lại run lên.
Đường Phong cười nhạt âm trầm:
- Nếu còn làm càn nữa ta sẽ phá hủy ngươi, mau lộ ra bản lĩnh thực sự để thu hút thiên địa linh khí lại đây!
La Ngọc Thạch Tâm rung động không ngớt, ở trên tay Đường Phong lộ ra.
Dần dần, La Ngọc Thạch Tâm an tĩnh lại, phảng phất như dưới dâm uy của Đường Phong không dám phản kháng gì cả. Trong giây lát, thiên địa linh khí trong không gian như bị một bàn tay vô hình tóm được, điên cuồng hướng tới chỗ Đường Phong đang đứng tụ tập lại.
Loại tốc độ điên cuồng này vừa xảy ra làm cho Đường Phong nghẹn họng nhìn trân trối, trong thời gian dây lát, linh khí trong sơn cốc này cực kỳ nồng nặc, linh khí hội tụ bên trong sơn cốc hình thành nên sương mờ dày đặc, trong vòng mười trượng xung quanh không thể thấy được gì!
- Nghe lời là tốt.
Đường Phong cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
- Phong ca ca ngươi lại phát tài rồi!
- Ha ha ha!
Đường Phong ngửa mặt lên trời cười dài:
- Người tốt sẽ luôn được báo đáp, chân lý này mãi mãi không bao giờ thay đổi!
Trước đây Giang Xuyên vì bất đắc dĩ mới phải mang La ngọc thạch bán cho Chung gia, tất nhiên lúc đó Đường Phong cũng có thể ra tay cướp đoạt. Chẳng qua lúc đó hắn nghĩ không muốn tạo cho Giang Xuyên phiền toái cho nên mới nhường nhịn mà thôi. Hiện tại ngẫm lại, nếu mà trước kia quan tâm tới mặt mũi của chính mình thì cũng không thể tìm được Tái Sinh Thạch, lại càng không thể đi tới phiến sơn cốc này mà tìm được La ngọc thạch tâm, thực sự là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Đại khái chính là nói đến loại sự tình như thế này.
Một khối La Ngọc Thạch Tâm này so với đeo Vạn Tái Hàn Ngọc trên người tốt hơn vô số lần, tuy rằng không có công hiệu bách độc bất xâm, trừ ma lui tà nhưng mà tốc độ tụ lại linh khí thì thực sự là vô địch, bằng vào điểm này thì Vạn Tái Hàn Ngọc căn bản không thể bằng được.
Hiệu quả của La Ngọc Thạch Tâm quá tốt, một người căn bản không thể sử dụng hết, nên mang về cho các tỷ muội sử dụng cùng để đều được lợi.
- Cuối cùng ta cũng đã hiểu được vì sao Giang Xuyên tìm được La ngọc thạch ở chỗ này đồng thời lại tìm được một khối Tái Sinh Thạch.
Linh Khiếp Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nói ta nghe một chút.
Đường Phong vừa nói tay vừa mân mê La Ngọc Thạch Tâm trên tay, càng xem càng cực kỳ yêu thích không muốn buông rời.
- Phong ca ca ngẫm lại đi, hai loại đá này, một loại là hấp thu linh khí, còn loại kia là tụ tập linh khí. Ta đoán vốn ở đây chỉ có một khối La ngọc thạch, trải qua hàng trăm năm, thậm chí là hàng nghìn năm thời gian thì bên trong khối La ngọc thạch này sinh ra La Ngọc Thạch Tâm, sau đó La Ngọc Thạch Tâm thông linh từ trong La ngọc thạch chui ra ngoài ẩn vào đất ngầm, nhưng mà thời gian lâu như vậy mà thiên địa linh khí tụ tập lại đi đâu hết rồi? Nếu như không ai sử dụng những linh khí kia mà nói thì linh khí ở sơn cốc bây giờ tuyệt đối không chỉ đạt đến trình độ này.
Linh Khiếp Nhan nhẹ nhàng ôn tồn nói.
- Ý nàng nói rằng, thiên địa linh khí mà La ngọc thạch thu hút đến giờ, dần dần trở thành Tái Sinh Thạch?
Đường Phong cũng không phải quá ngu ngốc, tất nhiên là hiểu được ý.
- Phải, tuy rằng điều này chỉ là suy đoán mà thôi nhưng ta nghĩ rằng sự thực cũng đại khái như thế.
Linh Khiếp Nhan gật đầu nói.
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |