Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0704

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0704: Ta xem ngươi muốn giải quyết như thế nào
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Lazada


Chu Khê Hà không hề sợ hãi, đồng dạng cũng đập bàn nói:

- Lương tâm lão tử để cho cẩu ăn hết thì thế nào? Ngươi cắn ta sao? Lão gia hỏa cũng không còn sống mấy năm nữa, bây giờ cũng cần cái mặt già này làm gì nữa!

Đường Phong thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết!

Tục ngữ nói, người có mặt cây có da, lão gia hỏa này không cần đến cả mặt mũi, thật đúng có khí phách!

- Đi, mẹ kiếp, nếu thiếu gia không đến Chu gia các ngươi thì nơi này đã biến thành âm tào địa phủ rồi!

Đường Phong thật sự bị chọc tức, không ngờ bọn họ lại có thể đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy.

- Đợi đã!

Chu Khê Hà chết không biết xấu hổ kéo cánh tay Đường Phong lại, cứng rắn túm chặt không phóng.

- Buông tay!

Đường Phong giãy hai cái vẫn không thể thoát khỏi, lão đầu tử này dù lớn tuổi, thể cốt vẫn rất cứng rắn. Đường Phong lại sợ hắn gặp chuyện không may, căn bản không dám dùng lực.

- Không buông!

Chu Khê Hà lúc này làm gì còn phong phạm của một người đứng đầu gia tộc? Hoàn toàn giống như một thê tử bị phu quân vứt bỏ, ôm chặt cánh tay phu quân không buông, chỉ còn thiếu kêu trời trách đất mà thôi.

- Nếu lão gia hỏa ngươi không buông tay, ta sẽ dùng một quyền đánh vỡ đầu ngươi!

Đường Phong vô cùng tức giận.

- Cho ngươi đánh!

Chu Khê Hà đưa đầu ra, giống như con rùa đen, ương ngạnh tới cực điểm.

Nhìn lão gia tử Chu gia chìa đầu về phía mình, Đường Phong ngược lại bật cười, cũng bất chấp cái gì là kính già yêu trẻ, ngón tay thiếu chút nữa đâm chọt sống mũi đối phương, hưng phấn không tưởng nổi nói:

- Sống lâu như vậy, hôm nay thiếu gia xem như có thêm kiến thức!

Chu Khê Hà cười lạnh nói:

- Lớn tuổi cũng là một loại vốn liếng, ta thật sự không tin thiếu gia Đường gia ngươi dám ra tay đối phó với một lão đầu tử sắp gần đất xa trời, nếu chuyện này truyền ra ngoài ta xem sau này ngươi làm thế nào có chỗ đứng để sinh sống.

Đường Phong hít một hơi thật sâu, bình ổn khí huyết quay cuồng trong ***g ngực. Lời này của lão gia tử hiển nhiên là đã biết thân phận của mình. Đại khái là Chu Chính nói cho hắn biết.

- Chu lão gia tử, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì, nói rõ ra trước khi ta bỏ đi.

Đường Phong nhìn qua đối phương đang chổng mông cố sức lôi kéo mình, cũng cảm giác có chút bất lịch sự, nói cho cùng đối phương xác thực đã lớn tuổi. Nơi này lại là Chu gia, nếu là để người Chu gia nhìn thấy, không chừng sẽ phát sinh chuyện hiểu lầm.

- Tiểu ca không đi thật chứ?

Chu Khê Hà hỏi lại, thấy Đường Phong nhẹ gật đầu, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng người vẫn đứng chắn ở lối ra vào phòng, vô cùng cảnh giác liếc nhìn Đường Phong.

Đường Phong bị chọc tức, quay người ngồi xuống trước bàn, nâng chén trà trước mặt lên uống một hơi cạn sạch. Chu Khê Hà cũng quay lại chỗ ngồi của mình, mỉm cười nhìn Đường Phong, lại đưa tay vuốt chòm râu bạc trắng của mình, tán thưởng nói:

- Anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên, rất giỏi!

Đường Phong giương mắt nhìn hắn, bất lực nói:

- Lão gia tử có chuyện nói gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng nữa.

- Được.

Chu Khê Hà nghiêm mặt, mở miệng nói:

- Tiểu ca đã nói như vậy, lão đầu tử cứ gây sự với ngươi cũng không đúng. Cuộc đời tu luyện của ta luôn hành hiệp trượng nghĩa. Ta nghĩ nếu đêm đó Đường tiểu ca đã xuất thủ tương trợ thì theo lý cũng không phải loại người lạnh lùng thấy chết không cứu. Tình huống hiện tại của Chu gia này, lão già mắt kém như ta cũng có thể nhìn rõ. Đường tiểu ca có lẽ cũng thấy rõ. Với thực lực của Chu gia, căn bản không cách nào chống lại Đỗ gia, nếu Đỗ gia biết được Đỗ Phong bị đả thương ở đây, hoặc biết được công pháp Đỗ gia đang trong tay Chu gia ta thì tương lai đợi Chu gia chính là tai ương diệt môn!

- Mà bây giờ người có thể cứu vớt Chu gia ta trong nước lửa cũng chỉ có một mình Đường tiểu ca ngươi. Chưa nói đến cá nhân tiểu ca có thực lực xuất chúng, chỉ nói đến Đường Gia Bảo sau lưng tiểu ca cũng không phải đối tượng Đỗ gia có thể dễ dàng trêu chọc.

- Đường Gia Bảo đối với Đỗ gia mà nói giống như Đỗ gia đối với Chu gia ta. Lão tử mặt dày, kính xin tiểu ca đã giúp người thì giúp cho đến cùng, thay Chu gia ta triệt để hóa giải nguy nan này.

Lão gia tử nói năng rất khẩn thiết, cũng không còn dáng vẻ mặt dày mày dạn như lúc trước.

Đường Phong nghe xong thở dài một tiếng nói:

- Lão gia tử muốn ta làm sao bây giờ? Ân oán của hai đại gia tộc không phải có một người ra tay là có thể dễ dàng hóa giải. Lẽ nào ngươi còn muốn ta giết đến Đỗ gia, diệt môn bọn chúng?

- Không không không.

Chu Khê Hà vội vàng khoát tay.

- Đỗ Phong mặc dù có tội, nhưng cũng không đại diện cho lập trường của Đỗ gia, Chu gia ta làm sao có thể làm như vậy? Tiểu ca có nghĩ tới không, Đỗ Phong chỉ là một Thiên Giai trung phẩm đã dám đến Chu gia làm càn, muốn tàn sát hơn mấy chục người trên dưới của Chu gia ta, hắn dựa vào cái gì mà càn rỡ như vậy? Không phải hắn dựa vào thực lực Thiên Giai trung phẩm, mà là Chu gia ta thế lực đơn độc, nếu Chu gia ta có đại thụ che chở, Đỗ Phong hắn còn dám làm càn như vậy hay không?

Đường Phong liếc xéo hắn nói:

- Lão gia tử muốn cho Chu gia trở thành gia tộc phụ thuộc vào Đường gia? Mượn tên tuổi Đường Gia Bảo để uy hiếp Đỗ gia?

Chu Khê Hà lắc đầu nói:

- Chưa nói đến Đường Gia Bảo có thể để ý đến Chu gia ta hay không, cho dù Đường Gia Bảo có để ý, Chu gia ta cũng sẽ không trở thành gia tộc phụ thuộc vào người khác! Mặc dù hiện tại là ngày tháng khó khăn của Chu gia, nhưng vẫn tự do tự tại, một khi trở thành gia tộc phụ thuộc vào người khác, vậy thì sẽ bị trói buộc nhiều hơn.

- Vậy lão gia tử có ý tứ gì?

Đường Phong bị hắn làm cho hồ đồ, một hồi muốn tìm đại thụ che chở, một hồi lại không đồng ý phụ thuộc vào Đường Gia Bảo, hiển nhiên có chút hiềm nghi tự mình đánh miệng mình.

Chu Khê Hà cười tủm tỉm liếc nhìn Đường Phong, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, mở miệng nói:

- Đại thụ có thể che chở không chỉ có Đường Gia Bảo, tiểu ca ngươi không phải cũng là một cây đại thụ sao?

- Ta?

Đường Phong chỉ vào mình, kinh ngạc không thôi.

- Tiểu ca chớ khiêm tốn. Ta đã nghe nói không ít chuyện của ngươi từ chỗ Chu Chính, ngươi có vốn liếng này, huống chi ngươi là đệ tử của Đường Gia Bảo, cho dù Đỗ gia không nể mặt ngươi, cũng phải e ngại Đường Gia Bảo sau lưng ngươi.

Thì ra đây chính là chủ ý của lão gia hỏa, không muốn Chu gia bị Đường gia trói buộc, cho nên không muốn trở thành gia tộc phụ thuộc vào Đường gia, nhưng cuối cùng vẫn muốn mượn tên tuổi của Đường gia, Đường Phong chẳng qua chỉ có tác dụng trung gian mà thôi.

- Ta vẫn chưa hiểu.

Đường Phong bị Chu Khê Hà làm cho mơ màng, mình và Chu gia vốn không thân thiết, làm sao có thể trở thành đại thụ hóng mát của bọn họ?

Chu Khê Hà chợt vỗ bàn, ném ra một câu thạch phá kinh thiên:

- Ở rể! Chỉ cần Đường tiểu ca chịu đến Chu gia ta ở rể, Chu gia ta coi như trèo lên được cành cao của tiểu ca, Đỗ gia muốn đối phó Chu gia cũng phải cân nhắc!

Đường Phong vừa nhấp một miếng trà, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe xong những lời này liền phun ra đầy mặt Chu Khê Hà.

Chu Khê Hà lau mặt, cũng không để ý, chỉ thành khẩn nói:

- Ta biết rõ muốn một nam nhân tới nhà khác ở rể thật sự rất gian nan, nhưng tiểu ca ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, ta dám cam đoan, chân trước của tiểu ca vừa rời khỏi Chu gia, chân sau của Chu gia ta đã bị xoá tên rồi.

- Nói nhăng!

Đường Phong vỗ ngực, thiếu chút nữa đã nghẹn thở.

- Sao ngươi có thể mắng người như vậy chứ?

Lão gia tử bi phẫn vô cùng.

- Là tiểu ca muốn ta nói thẳng, hơn nữa mặc dù thực lực của Tiểu Điệp không cao, xuất thân thấp hèn, nhưng vẫn có thừa tư cách làm một tiểu thiếp của ngươi, ta lại không bắt tiểu ca lấy nàng làm vợ. Tiểu ca chê ít sao? Chu gia ta hiện tại còn ba khuê nữ chưa lấy chồng, nếu như tiểu ca đồng ý thì lấy đi toàn bộ cũng không có vấn đề.

Chu Khê Hà vô cùng dứt khoát, thoáng cái đã quyết định vận mệnh cho ba cô nương Chu gia.

Đường Phong đang chuẩn bị lời lẽ chính nghĩa khiển trách lão gia hỏa này một trận, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống. Hắn nghĩ, mục đích lần này hắn đến Chu gia một phần chính là vì Chu Tiểu Điệp, hiện tại Chu Khê Hà đề nghị như vậy há không phải rất hợp lòng mình sao? Tuy nhiên muốn mình kết hôn với nàng căn bản không có khả năng.

Tiểu cô nương này còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi. Đường Phong sao có thể xuống tay cho được? Huống chi mình và nàng lại không quen biết. Mỹ nữ ở đâu cũng có, nhưng trên đời này chỉ có một đôi Lung Linh thủ mà thôi.

Khi Đường Phong đang trầm tư, Chu Khê Hà còn tưởng rằng hắn động tâm rồi, tranh thủ thời gian thêm mắm thêm muối, rèn sắt khi còn nóng:

- Tiểu ca yên tâm, cô nương Chu gia ta đều như nước trong veo. Chỉ cần tiểu ca thật tình đối đãi với các nàng, các nàng chắc chắn sẽ mang đến cho tiểu ca một nhà hòa thuận!

Đường Phong nhướng mày, nhìn chằm chằm Chu Khê Hà nói:

- Ta chỉ muốn Chu Tiểu Điệp!

Lão gia tử sững sờ, vừa vô cùng vui mừng đồng thời lại có chút thất vọng! Nếu Đường Phong ra sức cự tuyệt, lúc này mới phù hợp với hình tượng hành hiệp trượng nghĩa của hắn trong lòng lão gia tử, nhưng bây giờ hắn đồng ý, Chu Khê Hà tự nhiên có chút thất vọng, tưởng rằng hắn thật sự ham sắc đẹp. Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy có chút không đúng, người thật sự ham mê sắc đẹp sẽ không cự tuyệt mỹ vị đưa tới tận cửa, thế nhưng bây giờ hắn lại cự tuyệt hai cô nương khác, chỉ cần một mình Chu Tiểu Điệp.

Lẽ nào hắn là người rất một lòng? Chu Khê Hà nhất thời cũng không biết đề nghị này của mình là tốt hay xấu, tuy nhiên suy nghĩ cho toàn bộ Chu gia, đây cũng là bị bất đắc dĩ. Nói cho cùng, ấn tượng của Đường Phong với Chu Khê Hà cũng không tệ lắm, nếu Chu Tiểu Điệp thật sự theo hắn, cũng không có gì ủy khuất.

- Mặt khác ta không thể đến Chu gia ở rể được.

Đường Phong nghiêm túc nói, không đợi Chu Khê Hà mở miệng lại nói tiếp:

- Chờ ta xử lý xong chuyện phía bên Khổ Thủy thành, ta sẽ dẫn Đỗ Phong tới Đỗ gia một chuyến, hóa giải chuyện lần này của Chu gia.

Chu Khê Hà cau mày trầm ngâm một lát:

- Cũng được.

Mặc dù không thể kéo Đường Phong đến Chu gia, dù sao cũng lôi kéo được một chút quan hệ với Đường gia, kết quả này đối với Chu gia mà nói cũng không tệ.

Một già một trẻ ở trong phòng mưu đồ bí mật vô sỉ, quyết định vận mệnh của một thiếu nữ vô tội.

Sau khi bàn xong, Đường Phong cười nói với Chu Khê Hà, duỗi ngón tay chỉ ra ngoài phòng nói:

- Lão gia tử, ta xem lão gia tử giải quyết chuyện này như thế nào.

Chu Khê Hà sững sờ, không đợi hắn cảm ứng một phen, cửa phòng đã bị người nào đó đẩy ra, Chu Tiểu Điệp nước mắt ngắn dài xuất hiện ở ngoài cửa, đè nén tiếng khóc, ánh mắt vô cùng thương tâm gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Khê Hà, bờ môi lão gia khẽ nhúc nhích nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

- Gia gia người thật xấu xa!

Chu Tiểu Điệp dậm chân, quay người bỏ chạy.

- Tiểu Điệp! Gia gia cũng vì muốn tốt cho con, không muốn gả con cho hạng thương nhân bình thường!

Chu Khê Hà ở sau lưng cao giọng hô, Chu Tiểu Điệp làm gì còn để ý, nháy mắt đã chạy mất không còn thấy bóng dáng.

Ở ngoài phòng, Chu Chính và Chu Bính đều đồng loạt thở dài. Vừa rồi Đường Phong và Chu Khê Hà cãi lộn lớn như vậy, Chu gia lại chiếm diện tích không rộng, đương nhiên khiến bọn họ nghe được, mấy người vừa chuẩn bị sang đây xem tình hình, nào ngờ vừa đến ngoài cửa phòng đã nghe thấy những lời này.

- Tiểu tử, ngươi đã sớm phát giác Tiểu Điệp ở bên ngoài, cố ý hủy mất thể diện của lão tử có phải không?

Chu Khê Hà giận không thể nuốt, bản thân cũng quá chủ quan, một lòng chỉ muốn Đường Phong giúp đỡ, hoàn toàn không chú ý đến tình huống bên ngoài.

- Hắc hắc, lão gia tử có thể hại ta, chẳng lẽ ta không thể hại lại được.

Đường Phong hoàn toàn không để ý, cho dù lần này bản thân nói cái gì cũng phải mang Chu Tiểu Điệp đi, hình tượng ác liệt cũng phải ác liệt một chút, đợi sau này tiểu cô nương tự nhiên sẽ biết dụng tâm tốt đẹp của mình.

- Đường huynh.

Chu Chính khó xử nhìn Đường Phong.

Đường Phong đứng lên nói:

- Ta đi tìm nàng.

- Làm phiền Đường huynh rồi.

Chu Chính không khỏi thở phào một hơi.

Chu Tiểu Điệp cũng không chạy xa, thậm chí còn chưa rời khỏi Chu gia, hậu viện Chu gia có một hồ nước, Đường Phong tìm thấy nàng đang ngồi ở đây. Tiểu Điệp cô nương cô độc ngồi bên cạnh hồ nước, hai tay ôm đầu gối, vô cùng ủy khuất, bả vai run rẩy từng đợt, nước mắt thi nhau chảy xuống, nhìn bóng lưng lặng lẽ hiển nhiên là vô cùng thương tâm.

Trong lúc nhất thời, Đường Phong cảm giác mình và Chu Khê Hà xác thực quá đáng. Nhưng vì cặp Lung Linh Thủ, Đường Phong vội vàng hạ quyết tâm.

Nếu không nói như vậy, bản thân căn bản không có cách nào đưa Tiểu Điệp đi. Nói cho cùng thời gian hai người quen biết cũng không dài, mỹ nữ dù yêu anh hùng, nhưng tiết mục mỹ nữ khóc lóc muốn lấy anh hùng cho tới bây giờ đều là cảnh tượng rất ít văn nhân nhà thơ tưởng tượng.

Hắn đi đến bên cạnh Tiểu Điệp định ngồi xuống, Chu Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, cặp mắt ngấn lệ đầy hung dữ trừng mắt nhìn Đường Phong, hàm răng cắn chặt:

- Cách ta xa một chút, ta căm ghét ngươi!

- Hắc hắc!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1239)