← Ch.0821 | Ch.0823 → |
Đức hạnh của đám người Thiên Thánh Cung, tối nay Đường Phong đã lĩnh giáo qua.
Không để ý tới Lôi Tẩu, Đường Phong vội vàng tập trung tinh thần, cẩn thận dò xét trí nhớ của hai âm hồn mới ngưng luyện. Một lát sau, vẻ mặt Đường Phong tái nhợt.
Đúng như suy đoán của hắn, đám người Thiên Thánh Cung chính là Bạch Đế Bí Cảnh!
Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại, vốn là bí mật, dù trong Bạch Đế thành, cũng rất ít người biết. Thiên Thánh Cung có thể biết Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại không phải không có nguyên do.
Nhớ tới điểm ấy, Đường Phong có chút ảo não, nếu động tác năm đó nhanh một chút, trảm thảo trừ căn, đã không phát sinh chuyện hôm nay.
Tính toán thời gian, đội ngũ của Thiên Thánh Cung có lẽ đã đến Bạch Đế thành, hiện tại không biết tình huống Bạch Đế thành như thế nào.
- Ngưu huynh, đã lâu không gặp, tuy muốn nói chuyện với ngươi, nhưng không có thời gian, ngươi về Thiên Tú trước, ta đi Bạch Đế thành xử lý ít chuyện, đến lúc đó sẽ mở tiệc ăn mừng.
Đường Phong không dám trì hoãn, vội vàng đứng lên nói với Lôi Tẩu.
Tuy Lôi Tẩu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt Đường Phong có chút không đúng, lắc đầu nói:
- Phong lão đệ, lão Ngưu vừa nói, ngày sau ngươi đi đâu ta sẽ đi theo đó. Lại nói, ta cũng muốn đi Bạch Đế thành, chỉ là thuận đường cùng đi.
Đường Phong lắc đầu:
- Việc này một mình giải quyết dễ hơn. Nếu ngươi xuất hiện chỉ thêm phiền toái, bởi vì tối nay người kia chạy trốn, cũng đang trên đường đi về phía Bạch Đế thành, nếu trên đường đi ngươi gặp phải hắn, chỉ sợ tội danh giết hai tên đệ tử Thiên Thánh Cung sẽ đổ lên đầu chúng ta.
Lôi Tẩu không phải là đồ đần, tuy đôn hậu, nhưng không có nghĩa là không biết gì, cẩn thận tưởng tượng một chút liền biết.
- Nếu như thế, Phong lão đệ cẩn thận một chút, lão Ngưu trở về Thiên Tú trước.
Sắc trời chưa sáng, Đường Phong và Lôi Tẩu đã đi, một đường đi về phía Bạch Đế thành. Từ Định Khang thành đi về phía bắc, phải đi vài ngàn dặm, mới có thể đi vị trí của Bạch Đế thành... Nhưng vì lo lắng chuyện Bạch Đế thành cùng Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong dùng toàn lực phi hành. Tuy cương khí tiêu hao rất lớn, nhưng có Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Đường Phong đã khôi phục lại, cho nên đoạn đường này không lộ vẻ mệt nhọc chút nào.
Đường Phong bây giờ có chút hoài niệm Tiểu Thiên Khiếu Thiên Lang, tuy Tiểu Thiên chỉ đạt Lục giai, nhưng tốc độ rất nhanh, bản thân là Phong hệ linh thú, cưỡi gió rong ruổi, nhưng đến mức làm người ta líu lưỡi, cưỡi trên nó rất vững vàng. Nhưng từ khi biến thành cô gái ngốc thì không thể cưỡi rồi...
Năm ngày sau, Đường Phong cũng đã đến Bạch Đế thành. Những tòa núi tuyết nguy nga và những kiến trúc cổ xưa, đây chính là địa bàn của thế lực lớn nhất Lý Đường đế quốc.
Nhưng lần này Đường Phong phát hiện những trạm gác ngầm của Bạch Đế thành ở bên ngoài đã không còn đâu, phát hiện này làm cho Đường Phong càng thêm lo lắng, vội vàng xông vào nội thành.
Trong Bạch Đế thành hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người, không có tiếng người huyên náo như ngày thường.
Gặp chuyện không may. Đường Phong đã có thể khẳng định phán đoán trong lòng, vội vã bước nhanh, đồng thời buông thần thức ra, toàn lực tìm kiếm trong phạm vi mười dặm của Bạch Đế thành.
Tìm tòi một phen, Đường Phong phát hiện tất cả người của Bạch Đế thành đều tập trung tại lối vào của Bạch Đế Bí Cảnh, không biết đang làm gì ở đó.
Cửa vào Bạch Đế Bí Cảnh, nằm ngay vị trí trung ương của Bạch Đế thành.
Nơi đó bị một kiến trúc vòng tròn vây quanh, bình thường bị liệt vào cấm địa, đệ tử bình thường tới gần, chỉ những đệ tử có tiềm lực, vào thời điểm đầu tháng, sẽ được đi vào Bạch Đế Bí Cảnh tu luyện.
Đường Phong càng tiếp cận nơi đó, phát giác được bên kia có khí tức của tám Linh giai cao thủ, trong đó có một đã đạt tới Linh giai trung phẩm.
Tám người này, trừ thành chủ Bạch Đế thành Bạch Nguyệt Dung cùng và ba đại thành chủ, bốn còn lại hiển nhiên là từ bên ngoài tới. Về phần từ địa phương nào đến, Đường Phong không cần nghĩ cũng biết.
Thiên Thánh Cung! Đây là quái vật khổng lồ trong truyền thuyết, cùng Huyết Vụ Thành xuất thế, đi cướp đoạt Linh Mạch Chi Địa.
Cửa vào Bạch Đế Bí Cảnh có mấy ngàn người tụ tập, Đường Phong đến không gây chú ý cho bất cứ ai. Nhưng trên mặt nhưng đệ tử tụ tập, sắc mặt mỗi người đều bi phẫn vô cùng, lòng đầy căm phẫn. Hắn lén lút chen vào trong đám người, một bên nhìn về phía trước, một bên cẩn thận lắng nghe ngóng phía trước nói chuyện.
- Bạch thành chủ Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại đã không còn là bí mật, vì sao vẫn chấp mê bất ngộ, không chịu đem phương pháp khai mở nói cho chúng ta biết?
Một thanh âm từ phía trước truyền tới, đây là tên Ngũ Triêu Dương Linh giai trung phẩm của Thiên Thánh Cung, Đường Phong biết được người này là từ trong trí nhớ của hai tên đệ tử Thiên Thánh Cung, biết rõ hắn là một tên chấp sự Thiên Thánh Cung, ở Thiên Thánh Cung có thân phận địa vị không thấp, một thân thực lực không chênh lệch bao nhiêu với mấy tên thành chủ Huyết Vụ Thành, lần này dẫn đội tới Bạch Đế thành do, hiển nhiên Thiên Thánh Cung phải có Bạch Đế Bí Cảnh là tình thế bắt buộc.
Bạch Nguyệt Dung cười lạnh nói:
- Bí pháp mở ra ta đã nói cho các vị biết, Ngũ tiên sinh cần gì tới hỏi ta?
- Bạch Đế Bí Cảnh chính là mở ra như thế mà? Tại sao hiện tại không mở ra?
Một âm tranh truyền đến, Ngũ Triêu Dương quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng cùng bất mãn, trầm giọng hỏi:
- Có phải là địa điểm sai hay không?
- Bẩm chấp sự, tuyệt đối không sai, người Hàn gia tốt xấu gì cũng đã sống ở Bạch Đế thành vài trăm năm, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần mở Bạch Đế Bí Cảnh ra. Đêm qua là đầu tháng, Tứ Quý Chi Lực hội tụ đến đây chấp sự cũng nhìn thấy, nhưng cố gắng của chúng ta từ đêm qua đến hôm nay đều không thể mở ra, không biết có phải do Hàn gia ly khai nên không thể mở ra hay không.
Nghe tiếng người này nói, Đường Phong phát hiện có không ít đệ tử Bạch Đế thành nhìn tên kia lóe lên một tia sát cơ, nhưng tên kia vẫn nhìn về phía trước với ánh mắt đầy xem thường.
Ngũ Triêu Dương không kiên nhẫn gật đầu, đêm qua Tứ Quý Chi Lực hội tụ hắn đã nhìn thấy, cũng cảm nhận được năng lượng khổng lồ khởi động, nhưng lại không thể mở
Bạch Đế Bí Cảnh ra.
- Thử lại một lần nữa.
Ngũ Triêu Dương hạ lệnh.
- Vậy làm phiền chư vị huynh đệ tỷ muội.
Âm thanh xem thường của người kia vang lên lần nữa.
- Hàn Đông, là Dương Xuân ta có mắt như mù, đến hôm nay mới phát hiện bộ mặt thật bán chủ cầu vinh của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới làm được, ta thật hận năm đó vì sao không giết ngươi.
Xuân thành chủ giận dữ mắng mỏ.
Hạ Thì Vũ tính tình nóng nảy, trên tay ngón tay như kiếm chỉ về phía Hàn Đông:
- Cuối cùng sẽ có một ngày ngươi phải chết trong tay ta!
Hàn Đông sắc mặt dữ tợn, giống như điên cuồng:
- Các ngươi vô tình còn trách ta bất nghĩa? Tuy hôm nay các ngươi đã đến Linh giai, nhưng ở trước mặt chấp sự, muốn giết ta cũng dễ dàng như vậy đâu.
Ngũ Triêu Dương không nhịn được nói:
- Nói nhảm cái gì?
Lúc này Hàn Đông và ba vị thành chủ mới dừng lại, thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận ý đồ mở Bạch Đế Bí Cảnh ra.
Đường Phong lén lút đi về phía trước, phóng nhãn nhìn tới, chỉ thấy mặt mũi Bạch Nguyệt Dung tràn đầy phẫn nộ nhưng không thể làm gì được đứng ở đó, cương khí toàn thân không hề có động tĩnh gì, hiển nhiên bị người ta động tay chân, phong ấn kinh mạch.
Ở bên cạnh nàng, chính là tên Linh giai trung phẩm của Thiên Thánh Cung đứng chắp tay, nhìn về vị trí trung ương, bên cạnh Ngũ Triêu Dương, chính là đệ tử Thiên Thánh Cung còn lại, về phần tên đuổi giết Lôi Tẩu, vẫn chưa tới đây, cho nên không xuất hiện ở chỗ này, không biết tốc độ của hắn không nhanh bằng Đường Phong, hay không xuất hiện ở chỗ này.
Vị trí trung ương, đứng bốn phía cửa vào Bạch Đế Bí Cảnh, bốn đại thành chủ Bạch Đế thành đang kiệt lực thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận. Đường Phong liếc mắt đã biết người khởi xướng chuyện này chính là Hàn Đông!
Phản loạn năm đó do chính tên Đông thành chủ này nhấc lên, bị Bạch Nguyệt Dung trấn áp nên chạy khỏi Bạch Đế thành, vẫn không có tin tức gì, cuối cùng không biết dùng biện pháp gì mà đến được Thiên Thánh Cung, đem bí mật Bạch Đế Bí Cảnh nói thẳng ra, lúc này mới đưa tới chuyện phiền toái lần này.
Rốt cuộc làm cách nào mà Hàn Đông chạy thoát khỏi Bạch Đế thành, Đường Phong vẫn không hiểu. Nhưng nghe Dương Xuân nói, trong lòng Đường Phong đã biết rõ.
Có lẽ năm đó Dương Xuân bắt được Hàn Đông, nhưng là niệm tình nghĩa huynh đệ nhiều năm mới tha hắn một lần, không ngờ tạo thành đại họa cho ngày hôm nay.
Năm Linh giai cao thủ, trong đó có một là Linh giai trung phẩm. Nếu Đường Phong thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, muốn đối phó bọn chúng không khó.
Nhưng là hiện giờ kinh mạch của Bạch Nguyệt Dung bị phong bế, còn có mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành vây quanh, một khi động thủ, tuyệt đối sẽ liên lụy đến bọn họ.
Vạn nhất lúc đánh nhau làm ngộ thương Bạch Nguyệt Dung, ngày sau Đường Phong không còn mặt mũi đi gặp Lại tỷ.
Huống chi, Thiên Thánh Cung là quái vật khổng lồ không thể đắc tội, một khi tin tức mình đánh chết người của họ truyền đi, không những mình bị phiền toái, Bạch Đế thành cũng sẽ gặp đại phiền toái.
Sau một lát, bọn người Dương Xuân thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, nhưng lối vào vẫn không có động tĩnh gì.
Tuy Ngũ Triêu Dương thấy kiếm trận này có uy lực bất phàm, nhưng vẫn không mở ra được cửa vào làm cho hắn không vui, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Dung nói:
- Bạch thành chủ, lần này ta từ Thiên Thánh Cung đến đây Bạch Đế thành, chỉ vì Bạch Đế Bí Cảnh này, kính xin đừng để chúng ta thất vọng mới tốt.
Bạch Nguyệt Dung khẽ cười nói:
- Bạch Đế Bí Cảnh ngay trước mắt, Ngũ tiên sinh muốn, cứ lấy đi là được, ta Bạch Đế thành thân cô thế cô, không dám đối nghịch với Thiên Thánh Cung.
Trong lời nói đầy đao kiếm, nói cho cùng là Ngũ Triêu Dương ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói:
- Mong Bạch thành chủ thứ lỗi, là năm người chúng ta muốn vào Bạch Đế Bí Cảnh, không phải là Thiên Thánh Cung. Nghe nói hiện giờ Huyết Vụ Thành không an phận, nếu để người Huyết Vụ Thành biết được Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại, lấy sự thông minh của Bạch thành chủ, cũng có thể đoán ra chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Một khi bị người Huyết Vụ Thành cướp đi, chỉ làm gia tăng thực lực của họ, đến lúc đó, người bị hại, chỉ có thể là Bạch Đế thành.
- Để tránh người của Huyết Vụ Thành cướp Bạch Đế Bí Cảnh đi, Ngũ tiên sinh quả nhiên là người nhìn xa trông rộng, tiểu nữ bội phục.
Bạch Nguyệt Dung mặt đầy mỉa mai nói.
- Chỉ là Bạch Đế Bí Cảnh hiện giờ không cách nào mở ra, thứ cho tiểu nữ không thể giúp được gì.
Chạy tới nhà người khác mạnh mẽ cướp đoạt, lại còn nói đầy chính nghĩa, Bạch Nguyệt Dung rất chán ghét. Bạch Đế Bí Cảnh hôm nay chỉ có Đường Phong mới có thể mở ra, điểm này Bạch Nguyệt Dung rất tinh tường, nhưng lại không nói.
Ngũ Triêu Dương dùng Bạch Nguyệt Dung uy hiếp, yêu cầu bọn người Dương Xuân phối hợp với Hàn Đông mở ra, bọn người Dương Xuân không chối từ, dù sao cũng mở không ra, làm bộ cũng tốt. Chỉ một đêm, thi triển vô số lần Tuyệt Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, làm cho bọn người Dương Xuân rất mệt mỏi, nếu không phải trước đó không lâu tấn chức Linh giai, thực lực đại trướng, nếu không không cách nào kiên trì được đến bây giờ.
Lời này của Bạch Nguyệt Dung, làm cho Ngũ Triêu Dương biến sắc, lẳng lặng nhìn nàng một lát, lúc này mới cười ha hả một tiếng:
- Xem bộ dáng của Bạch thành chủ đã hiểu lầm bọn người chúng ta, tuy năm người chúng ta xuất thân từ Thiên Thánh Cung, đại biểu cho thiên hạ đại nghĩa, nhưng năm người chúng ta chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có chút thời điểm, vì đạt được mục đích, cần một ít hy sinh.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Ngũ Triêu Dương trở nên dữ tợn.
Bạch Nguyệt Dung không đổi sắc, chân thành nói:
- Thủ đoạn Ngũ tiên sinh không nhỏ, nữ tử đã lĩnh giáo qua, hôm nay kinh mạch toàn thân của tiểu nữ bị phong ấn, nếu Ngũ tiên sinh muốn giết ta, tùy thời có thể động thủ.
Ngũ Triêu Dương chậm rãi lắc đầu:
- Bạch thành chủ vẫn không hiểu ý của ta, ngươi là người đứng đầu một phái, sao Ngũ mỗ dám động thủ với ngươi chứ? Nhưng Bạch Đế Bí Cảnh không cách nào mở ra, có thể Bạch thành chủ còn một chút chuyện chưa nói với ta, bí mật được che dấu là gì, tại sao không cách nào mở cửa vào ra?
Ánh mắt Ngũ Triêu Dương sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Dung, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ.
- Đắc tội.
Ngũ Triêu Dương gật đầu với Bạch Nguyệt Dung, một tay mạnh mẽ vung lên, một đạo chưởng kình hình bán nguyệt đánh ra, sau đó có một tiếng hét vang lên, hơn mười đệ tử Bạch Đế thành đang vây quanh biến thành vũng máu, một kích của Linh giai trung phẩm cao thủ, những đệ tử Bạch Đế thành này có thể ngăn cản sao?
- Dừng lại!
Thời điểm Bạch Nguyệt Dung phát giác không đúng, kêu lên một tiếng thì hơn mười đệ tử này đã chết rồi, nhìn qua nhưng đệ tử vô tội chết thảm, Bạch Nguyệt Dung phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi gầm lên nói:
- Ngũ Triêu Dương!
Trên mặt Ngũ Triêu Dương tràn đầy bi ai, giống như tráng sĩ đoạn tay, thở nhẹ một hơi, nhắm mắt lại nói:
- Bị bất đắc dĩ, mong rằng chư vị thứ lỗi!
← Ch. 0821 | Ch. 0823 → |