← Ch.0888 | Ch.0890 → |
Tên tiểu tử hèn hạ kia đâu? Hỏa Phượng dùng đôi mắt Phượng bế nghễ nhìn đại địa, nhưng không phát hiện tung tích của đối phương, ngay cả cương khí chấn động cũng biến mất vô tung vô ảnh!
Chạy? Xem như ngươi chạy trốn nhanh! Hỏa Phượng oán hận nghĩ thầm, tuy mình là linh thú hóa thân, nhưng dù gì cũng là nữ nhân, tiểu tử thúi kia lại nhắm vào chỗ đó đánh một quyền, ai mà chịu đựng được chứ.
Thân thể đảo quanh, quay đầu liếc nhìn thấy Thiên Thánh Cung lâm vào biển lửa, Hắc Hỏa diễm căn bản không cách nào dập tắt, vừa rồi mình và người trẻ tuổi kia chiến đấu đã khuếch trương thêm vài dặm, trong phạm vi vài dặm đó mọi thứ đều bị thiêu đốt không còn.
Lúc nãy trên trăm Linh giai cao thủ đang ngăn chặn tốc độ lan truyền của hỏa diễm, cũng có người muốn xông vào đem mộc côn đen kịt kia vứt bỏ, nhưng không có biện pháp tiến vào trong biển lửa.
- Bỏ đi!
Một tiếng quát mắng phẫn nộ từ trong miệng Hỏa Phượng truyền ra, đệ tử Thiên Thánh Cung vội vàng thoát ra thật xa, tránh sang một bên.
Chỉ thấy Hỏa Phượng bay ở phía trên mộc côn đen kịt kia, há miệng nhổ ra, một đạo Hỏa Long từ miệng trong bay ra, Hỏa Phượng chuyển động đầu, đạo Hỏa Long kia cũng chuyển động theo, bao chung quanh hắc sắc hỏa diễm.
Không cần mất bao lâu, một đạo hỏa diễm có đường kính vài dặm được hình thành, bao ở bên ngoài, chính là hỏa diễm của Hỏa Phượng, là một loại hỏa diễm màu trắng quỷ dị, hiển nhiên nóng tới cực hạn. Mà lửa ở bên trong, chính là hắc sắc hỏa diễm.
Hỏa Phượng mở hai cánh ra, hạ xuống mặt đất, thân hình nhoáng một cái, lại biến thành hồng sam nữ tử vừa rồi, kinh ngạc nhìn về phía biển lửa, chau mày.
Đại hộ pháp đi đến bên người nàng, lén lút dò xét nàng, cung kính hỏi thăm:
- Phu nhân, thương thế như thế nào?
Hồng sam nữ tử khẽ vuốt một phần dưới bụng, lắc đầu:
- Không có gì đáng ngại.
Tuy một kiếm kia lợi hại, nhưng Hỏa Phượng chi huyết là thuốc tiên, trong khoảng thời gian ngắn miệng vết thương đã khép lại, nhưng kiếm ý lưu lại trong thân thể muốn hóa giải cũng cần không ít thời gian.
- Vậy là tốt rồi.
Đại hộ pháp buông lỏng một hơi, nếu vị này hộ cung thánh thú này có bề gì, sau khi cung chủ xuất quan, người bị trách phạt nhất định là mình.
Nhìn biển lửa đang thiêu đốt trước mặt, Đại hộ pháp mở miệng hỏi:
- Phu nhân, chuyện này...
- Liệu Nguyên Hỏa! Chỉ cần một đống lửa nhỏ, sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ, hơn nữa là tà hỏa, nó là bất diệt!
Hồng sam nữ tử thở dài một tiếng, tuy mình có thể nuốt tà hỏa, nhưng nếu không giải quyết Tà Ngô Đồng, không cách nào trừ tận gốc tà hỏa, huống chi, nếu mình nuốt tà hỏa, cũng sẽ chịu tra tấn, đó không phải là thứ mất một hai năm là có thể hóa giả.
- Vậy làm sao bây giờ?
Đại hộ pháp sợ hãi, nếu thứ này không thể diệt, phiền toái sẽ rất lớn.
- Tà hỏa chị bị ra vây khốn mấy ngày, mấy ngày sau ta sẽ bất lực, tháo dây cần tìm người buộc dây, tên tiểu tử kia, vì sao các ngươi lại trêu chọc hắn?
Đối mặt với câu hỏi của hồng sam nữ tử, Đại hộ pháp không dám giấu diếm, lập tức đem xung đột giữa Đường Phong và Thiên Thánh Cung từng chuyện nói ra.
Hồng sam nữ tử lẳng lặng nghe xong, sắc mặt biến thành âm trầm, liếc Đại hộ pháp nói:
- Nói cách khác, người ta tới đây để hoà giải, kết quả các ngươi không lĩnh tình, cho nên ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không?
Nghe được câu này, cả người Đại hộ pháp đổ mồ hôi như tắm!
Phu nhân nói những lời này mang theo ý trách cứ rất nặng, nhất thời Đại hộ pháp cũng không phản bác được, hắn hiện giờ đang run động.
Tiểu tử kia đúng là tới đây để hóa giải ân oán, nhưng Thiên Thánh Cung cũng không phải tông môn bình thường, mà một trong hai thế lực đỉnh cấp của đại lục, mà trước đó cũng đã ăn không ít thiệt thòi từ tiểu tử kia, làm sao có thể vì dăm ba câu của hắn mà hóa giải dễ dàng như vậy được? Nếu làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta chế nhạo.
Thời điểm Đại hộ pháp không biết nên trả lời như thế nào, hồng sam nữ tử đột nhiên lại khoát tay:
- Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra, nhiều lời vô ích, cung chủ các ngươi bế quan không ra, tà hỏa ở đây các ngươi nên chiếu cố nhiều một chút, đừng làm cho nó lan tràn tiếp. Ta phải tự mình đi một chuyến, đem tiểu tử kia mang về đây.
- Tạ ơn phu nhân xuất thủ tương trợ!
Đại hộ pháp lập tức cảm giác như vừa bỏ được một tảng đá nặng trong lòng xuống, nếu bảo mình chạy đến Thiên Tú bắt Đường Phong mang về, hắn thật sự sợ hãi vì hắn không có bổn sự này, Linh giai thượng phẩm và trung phẩm, tuy chỉ kém một cấp, nhưng sức chiến đấu chân thật trong đó cách biệt giống như trời và đất.
Mà thực lực của nam nhân kia vừa biểu hiện ra ngoài, nếu hắn muốn lấy tình mạng của mình, không cần động nhiều chân tay.
- Có ý tứ, hắn đã có Tà Ngô Đồng, vậy thì chắc chắn có vật kia...
Hồng sam nữ tử nói thầm một câu, trong đôi mắt hiện ra một tia hưng phấn.
Đường Phong lê tấm thân tàn vội vàng chạy về hướng lối vào Thiên Thánh Cung, huyết khí ở ngực hỗn loạn không thôi, cốt cách đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đã rất lâu rồi hắn chưa từng bị thương nặng như vậy.
Từ khi thân thể được rèn luyện tới cực hạn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh hắn thành như vậy, nhưng vào lúc này, hồng sam nữ tử đang nổi giận ở phía sau, xương sườn của Đường Phong bị gãy rất nhiều, xương gãy đâm vào phổi, làm cho hắn bị nội thương không nhẹ.
Nếu chỉ có chút thương thế này thì đơn giản, dùng tố chất thân thể của hắn muốn khôi phục trở lại hoàn toàn không khó. Nhưng làm cho người ta tức muốn thổ huyết, thời gian dài chiến đấu thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm bộc phát, làm cho cương khí toàn thân của hắn đã lâm vào tình trạng dầu cạn đèn tắt.
Mấy quyền cuối cùng của hồng sam nữ tử, một phần cương khí rất lớn đã bị Bất Phôi Giáp triệt tiêu, nhưng đôi tay trắng nõn như phấn của nàng lại mang theo hỏa kình xuyên thấu qua, Bất Phôi Giáp cũng không thể ngăn cản nên đã xâm nhập vào cơ thể của hắn.
Mà hỏa kình này cũng không phải hỏa bình thường, là hỏa của Hỏa Phượng Hoàng! Kinh mạch toàn thân nóng rực đau đớn, cả người giống như bị nướng chín, mà bản thân của hắn bây giờ lại không còn chút cương khí dư thừa nào để ngăn cản sự quấy nhiễu của hỏa kình, làm cho nó tàn sát bừa bãi trong cơ thể.
Hỏa Phượng Hoàng! Đường Phong chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại nhìn thấy một con thượng cổ linh thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết này! Nhưng vừa rồi mình đánh ra một chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, mà nhìn hồng sam nữ tử kia mình cũng nhận biết được một chuyện.
Khó trách nhìn thì thấy tuổi của nàng còn trẻ lại có thực lực cao cường như vậy, cũng không phải là sử dụng Trú Nhan Thuật, mà là linh thú hóa thân! Thượng cổ linh thú Hỏa Phượng Hoàng hóa thân!
Tính sai! Không ngờ trong Thiên Thánh Cung trong lại có một con thượng cổ linh thú, ngay cả trí nhớ cô đọng từ âm hồn ra mà vẫn không hề có tin tức của nàng, ngay cả người như Ngũ Triêu Dương, cũng không biết sự tồn tại của Hỏa Phượng Hoàng.
- Phong ca ca...
Âm thành của Linh Khiếp Nhan từ trong Bất Phôi Giáp truyền tới, trong âm thanh mang theo vẻ khẩn trương và vội vàng:
- Ngươi không sao chứ?
- Chỉ sợ không tốt lắm!
Đường Phong cười khổ một tiếng, cương khí của mình đã tiêu hao gần hết, tuy tạm thời có thể duy trì thực lực Linh giai Thượng phẩm, nhưng phần cương khí còn dư lại không đủ để mình chạy tới lối ra. Hơn nữa, dù có thể chạy ra khỏi Linh Mạch Chi Địa của Thiên Thánh Cung, cũng phải tìm địa phương an toàn để chữa thương mới được.
Nhưng đoạn mộc côn đen kịt đã được mình bỏ lại ở Thiên Thánh Cung, sớm muộn gì cũng có một ngày cái Linh Mạch Chi Địa này bị thiêu đốt không còn. Thiếu gia không được sống khá giả, các ngươi cũng đừng mong được sống tốt hơn, trong lòng Đường Phong mang theo một cổ ác khí.
Cương khí trong cơ thể Đường Phong đã tiêu hao sạch sẽ, bước chân chạy trốn về phía trước cũng dần chậm lại, Tá Thi Hoàn Hồn tiêu tán đi, cảnh giới của hắn bị rớt xuống chỉ còn Thiên giai thượng phẩm.
Không có cảnh giới Linh giai thượng phẩm hộ thân, hỏa kình của Hỏa Phượng Hoàng rốt cục cũng bộc phát rất mạnh mẽ, Đường Phong cảm giác kinh mạch toàn thân như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhắm, đau đến mức đầu đầy mồ hôi to như hạt châu chảy xuống.
Ánh mắt dần mơ hồ, cả thế giới như đang chuyển động.
Không thể ngất! Tuyệt đối không thể ngất, nếu ngất trên địa bàn của địch nhân, có trời mới biết sẽ có kết cục gì! Đường Phong cắn đầu lưỡi của mình một cái, thậm chí cắn ra cả máu tươi, kỳ vọng vào đau đớn sẽ giúp mình thanh tỉnh hơn một chút. Nhưng cắn xuống một cái, hắn cảm thấy chẳng có chút cảm giác nào, đau đớn trong kinh mạch đã lất át toàn bộ cảm giác đau đớn khác.
Con mắt tối sầm, Đường Phong ngã xuống đất, một mãnh tro bụi bay lên tung tóe.
Gió nhẹ mơn man, thổi bay tóc vào áo bào của Đường Phong, trên khuôn mặt hắn tràn đầy thống khổ, dù đã rơi vào trạng thái hôn mê, hỏa kính của Hỏa Phượng Hoàng vẫn không ngừng giày vò lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của hắn.
Cốp, cốp... Một hồi âm thanh như tiếng bước chân đang từ xa vọng tới, một lát sau, một nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn, ôm theo đàn ngọc, dáng người uyển chuyển đi đến trước mặt Đường Phong.
Khuôn mặt cô gái này bị một mảnh lụa đen che chắn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, tản mát ra một hương vị không nói nên lời, hai đồng tử trên đôi mắt tràn đầy vũ mị, chỉ một đôi mắt như vậy cũng đủ làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải nhớ mong. Rất khó để biết bên dưới mảnh lụa đen kia đang ẩn giấu một khuôn mặt tuyệt thế như thế nào.
Nữ tử chậm rãi ngồi xổm xuống, hai con mắt vũ mị nhìn chằm chằm vào Đường Phong, chậm rãi duỗi một bàn tay trắng nõn ra, sờ lên khuôn mặt Đường Phong, lẩm bẩm:
- Vài năm không gặp, ngươi đã thành thục hơn rất nhiều!
- Đem tay của ngươi dời ra chỗ khác cho ta!
Linh Khiếp Nhan lạnh lùng truyền âm nói.
- Ha ha...
Cô gái quyến rũ cười khẽ một tiếng, dù phóng đãng cũng không dám làm càn, không cần tận lực dụ dỗ, nhưng lại mang theo một hương vị làm xuân tâm của người ta nhộn nhạo.
- Nếu không không phải nhìn mặt mũi của hắn, ngươi cho rằng ta sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi sao?
Âm thành của Linh Khiếp Nhan lạnh hơn trước rất nhiều:
- Ngươi không sợ ta thôn phệ ngươi sao?
- Ta và ngươi đều là một, tại sao lại máu lạnh như vậy? Nha... Nguyên lai ngươi đã cắn nuốt Bá Đạo và Độc Ác, khó trách lại hung tàn như vậy.
Hai con mắt vũ mị của nữ tử kia nhìn xuống, sau đó từ từ cúi người, tháo mảnh lụa che mặt xuống, một đôi môi hồng nhuận phơn phớt như bảo thạch hôn lên môi của Đường Phong.
- Ngươi làm cái gì đó?
Linh Khiếp Nhan kinh hãi.
- Hôn hắn, không nhân cơ hội này, sau này sẽ không còn cơ hội.
- Ngươi dám, có tin ta hiện tại đánh ngươi một trận hay không?
- Ngươi nếu cam lòng nhìn hắn chết, như vậy cũng tốt, hiện tại thân thể của hắn, chỉ sợ đã không thể tiếp nhận tinh hồn của ngươi được.
Nữ tử bất động thanh sắc, bờ môi ướt át mềm mại dán lên miệng Đường Phong, một cổ cương khí tinh thuần rót vào trong thân thể Đường Phong.
- Phóng đãng!
Linh Khiếp Nhan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không ngăn cản nữ nhân này, tùy ý để nàng khinh bạc. Đương nhiên nàng biết rõ đối phương không phải thật sự muốn hôn Đường Phong, mà muốn mượn phương pháp này để truyền cho hắn một ngụm cương khí.
Nhưng vẫn còn những biện pháp tốt hơn, nhưng nàng lại không làm như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích mình, tại sao mình lại có tinh hồn như thế này chứ, thật sự là sỉ nhục mà!
Cương khí rót vào làm cho khuôn mặt tái nhợt của Đường Phong đỡ hơn một chút, dồn dập hô hấp cũng dần dần có dấu hiệu vững vàng, nữ tử đứng dậy, lau lau khóe miệng ướt át của mình, đem mảnh lụa che lại, che chắn gương mặt tuyệt mỹ lại, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút, Thi Thi sẽ xuất hiện, ngươi là nữ nhân độc ác nên đừng dọa nàng sợ, cho tới bây giờ nàng còn không biết có ta tồn tại!
Sau khi nói những lời này, đôi mắt của nữ tử này cũng dần dần mất đi vẻ vũ mị mà bất cứ nam nhân nào cũng nhớ thương, tuy đôi mắt lúc này vẫn đẹp như trước, nhưng đã không còn lực lượng như trước kia.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nữ tử giật nảy người rùng mình một cái, đưa mắt nhìn quanh, trong mắt tràn đầy thần sắc mê mang. Tại sao mình tới đây? Đi tới lúc nào?
Mấy năm nay, mình thường xuyên làm chuyện bất tri bất giác mà mình không biết, đi đến những địa phương mà mình chưa từng nghe qua.
Linh Khiếp Nhan trốn ở trong Bất Phôi Giáp thở dài một tiếng, Thi Thi ah! Tinh hồn Vũ Mị kia chiếm cứ thân thể nữ hài này, lần từ biệt năm đó ở bên ngoài Đại Tuyết Cung đã không còn bất cứ tin tức gì, không nghĩ tới nàng lại xuất hiện ở chỗ này.
Từ khi Đường Phong bước vào Thiên Thánh Cung, Linh Khiếp Nhan đã cảm ứng được sự tồn tại của Vũ Mị, nhưng Đường Phong có chuyện quan trọng muốn làm, cho nên nàng không nhắc tới, nhưng đến khi Đường Phong hôn mê, Linh Khiếp Nhan không thể không nhờ tinh hồn Vũ Mị cứu viện một lần.
← Ch. 0888 | Ch. 0890 → |