← Ch.1018 | Ch.1020 → |
- Mời đồng tử tiếp ta thêm một chiêu nữa!
Đường Phong hiểu rất rõ Thọ Đồng Tử sẽ đuổi tận giết tuyệt chính mình, cho dù hắn đã nỏ mạnh hết đã cũng tuyệt đối không được ngồi chờ chết.
Thọ Đồng Tử lạnh lùng nói:
- Chiêu thức tương tự vô dụng đối với ta!
Lời nói còn chưa hết hắn lại hồ nghi nói tiếp:
- Lẽ nào ngươi còn chiêu thức mạnh hơn so với một kiếm vừa rồi?
- Đồng tử nói không sai, hãy thử xem chiêu này thế nào?
Đường Phong tung ra ba thanh phi đao, cương khí tuôn ra khống chế ba thanh phi đao này lẳng lặng phiêu phù trước mặt Đường Phong.
Đường Phong chuẩn bị liều mạng! Ngự Thần nhất kích cho tới giờ cũng chỉ có thể bắn ra một thanh phi đao, nhưng mà đối mặt với Thọ Đồng Tử hắn cũng không dám chắc chỉ một lần có thể giết chết được đối phương, mà ba thanh phi đao này, là cố gắng cuối cùng của Đường Phong.
Trước động tác của Đường Phong, Thọ Đồng Tử cũng không hề ngăn cản, thậm chí ý đồ công kích cũng không hề có, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Đường Phong với vẻ mặt hăng hái, chờ đợi Đường Phong ra chiêu.
Nói hắn kiêu căng cũng tốt, nói hắn cuồng vọng cũng được, nói chung hắn có thực lực này.
Đường Phong hít sâu vào một hơi, cố gắn để thân thể mình bình tĩnh lại, nhưng mà thần binh Ngự Thần ở trong đan điền lại xao động không ngớt. Tâm thần nhập vào trong đan điền, chậm rãi tương giao với Ngự Thần đang xao động ở trong, chậm rãi dung hợp với nhau.
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe không có chút tạp âm truyền ra từ bên trong cơ thể Đường Phong, cùng với thanh âm này xuất hiện thì Thọ Đồng Tử cũng cau mày, con ngươi hắn mạnh mẽ phóng xuất ra một đoàn quang mang hưng phấn.
Đường Phong trong mắt hắn đã thay đổi triệt để, phảng phất như không còn là con người nữa, mà chính là một cây cung, một thanh trường cung đang được kéo căng ra. Gân làm dây, cột sống cong lại làm thân cung, trong thân thể có một cỗ uy thế hủy diệt thiên địa, đủ cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường.
Thọ Đồng Tử hừ nhẹ một tiếng, khí tức cuồng bạo chết chóc bắt đầu lan tràn ra, một tầng quang mang huyết hồng chợt lóe quanh người. Từ khi đánh với Đường Phong đến giờ, thủy chung hắn chỉ lấy cường công là chính, cho dù đối mặt với Vô Cấp Kinh Mang Kiếm cũng không hề phòng ngự qua, nhưng lúc này hắn lại vận khởi cương khí hộ thân của mình.
Một tầng cương khí hộ thân này quỷ dị phách lệ vô cùng, một màu đỏ tươi đẹp đẽ bao phủ toàn thân Thọ Đồng Tử khiến cho hắn giống một huyết nhân.
Tiếng động do dây cung kéo căng vẫn không hề đình chỉ, trong sát na âm thanh nhức tai khiến tâm thần con người bị nhiễu loạn được phát ra, cùng lúc đó Thọ Đồng Tử cũng vận khởi cương khí hộ thân, ba thanh phi đao trước người Đường Phong chợt bắn nhanh ra ngoài.
Ba thanh phi đao này bày thành một thế trận hình tam giác phong kín đường lui của Thọ Đồng Tử, trong chớp mắt liền bắn tới trước mặt hắn.
Hai chân Thọ Đồng Tử giậm xuống đất. Thân thể nhỏ bé giống như bàn thạch đứng yên tại chỗ, hai quyền hung mãnh chém ra, mang theo khí thế khai thiên tích địa đánh tới ba thanh phi đao.
Quyền đầu của hắn không hề nhanh nhưng quyền thế lại nặng không gì sánh được, sau khi vừa huy động thì không gian xung quanh như bị phá tan, nắm đấm của hắn đấm thẳng vào một thanh phi đao, Thọ Đồng Tử không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, cương khí hộ thân màu đỏ tươi đột nhiên dãn ra rung động kịch liệt.
Một kích Ngự Thần, cho dù là nhân vật như Thọ Đồng Tử cũng có chút ăn không tiêu, nhưng mà hắn lại đỡ được thanh phi đao đầu tiên, quyền phong hung mãnh chấn chuôi phi đao sánh ngang với thiên binh này thành bột mịn.
Ngã ngửa người về phía sau, Thọ Đồng Tử lui lại về một bước, giảm đi lực đạo còn thừa mà thân thể phải nhận, mặt khác lại tung ra một quyền nữa, đập mạnh lên thanh phi đao tiếp theo đang bắn tới trước ngực hắn.
Thanh phi đao thứ hai cũng bị quả đấm đánh thành bột mịn, Thọ Đồng Tử lại lui về phía sau một bước, chẳng qua sau hai lần công kích của Ngự Thần thì cương khí hộ thân trên người Thọ Đồng Tử đã cực kỳ hỗn loạn, mắt thấy sẽ bị vỡ tan bất kỳ lúc nào.
Hắn còn muốn phá tan thanh phi đao thứ ba, nhưng mà cho dù lấy tốc độ của hắn cũng có chút không kịp, ba thanh phi đao đồng thời bắn ra, hắn giỏi hơn người khác ở chỗ trong nháy mắt phá được hai thanh, đây là điều mà người thường không thể làm được.
Bất đắc dĩ Thọ Đồng Tử chỉ còn cách nghiêng người, thanh phi đao thứ ba bắn lệch qua gương mặt hắn đúng một ly ra ngoài.
Cùng lúc thoát được ba thanh phi đao, hai tay của Thọ Đồng Tử nắm lại, ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Phong đang ở xa kia không nhịn được run run một chút.
Uy của thần binh không phải là sức người có thể chống lại được, Thọ Đồng Tử dùng nắm đấm chống đỡ được hai kích của Ngự Thần nhìn qua cường hãn vô cùng nhưng thực chất hắn cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn.
Cho dù là thế Đường Phong cũng phải bội phục người này. Trong đám Linh Giai thượng phẩm có lẽ cũng chỉ có Thọ Đồng Tử này mới tài năng đến trình độ như thế, những người khác ngay cả Tần Thả Ca hay Huyết Thiên Hà nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ chính diện một lần Ngự Thần kích mà thôi.
- Ngươi không còn cơ hội nữa!
Thọ Đồng Tử đạm nhiên nhìn Đường Phong, giống như là nhìn một người đã chết không có một chút cảm xúc nào.
- Đồng tử nói lời này không cảm thấy quá sớm sao?
Nét mặt Đường Phong mang theo một tia mỉm cười quỷ dị, khí chất lúc này của hắn làm người khác nghĩ không ra.
Thọ Đồng Tử hồ nghi đánh giá Đường Phong một hồi, sau một lúc vẫn không giải thích được thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vội vội vàng vàng xoay người lại. Nắm tay hắn chưa kịp có động tác thì một đạo kình khí đã bắn tới người hắn từ phía sau, nguyên bản cương khí hộ thân của Thọ Đồng Tử đang bất ổn do thừa nhận một kích lúc nãy của Đường Phong bị tiêu tan thành mây khói trong nháy mắt, không chỉ như vậy mà còn có một đoàn máu tươi phun ra từ trên người hắn.
Ở bên hông của Thọ Đồng Tử, ngón tay hắn chặn máu tươi đang phun ra, hắn không tin tưởng được nhìn Đường Phong, hiển nhiên không hiểu tại sao một kích này có thể tổn thương tới mình.
Thọ Đồng Tử nghi hoặc không giải thích được, Đường Phong cũng hận nghiến răng nghiến lợi, vị sát thần của Thiên Cốc trước mắt này phản ứng quá nhanh, trong ba thanh phi đao mà Ngự Thần bắn ra có một thanh bị mình gia trì kình lực xoay về, chính bởi vì mình sự dụng thủ pháp ám khí của Đường Môn, thanh phi đao này sau khi bắn ra ngoài lại quay trở lại. Trong ba thanh phi đao bắn ra hai thanh phía trước chỉ là ngụy trang mà thôi, chỉ có một thanh cuối cùng mới là sát chiêu chân chính của Đường Phong.
Cảm giác nhận biết của địch nhân đã tới một trình độ rất cao, đúng lúc phi đao quay lại chém tới thân thể của mình mà thanh phi đao này chỉ có thể làm hắn trầy da bên hông chứ căn bản không thể kết liễu được tính mạng của hắn.
Cho dù đang thầm hận không ngớt, Đường Phong cũng phải cố gắng đứng tại chỗ, cương khí trong cơ thể hắn đã mất đi tới chín phần, ba kích Ngự Thần cuối cùng khiến thân thể hắn bị hao tổn không nhỏ, hiện giờ một điểm khí lực để nâng kiếm lên cũng không có. Chẳng qua đang đối mặt với Thọ Đồng Tử nên Đường Phong không dám có ý niệm thư giãn trong đầu.
- Đây là thủ pháp ám khí?
Tốt xấu gì Thọ Đồng Tử cũng là một cao thủ, tuy rằng nhất thời nghi hoặc nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Đường Phong gật đầu nói:
- Ánh mắt Đồng tử như đuốc.
Thọ Đồng Tử đang định nói tiếp, nhưng rồi ngẩng đầu nhìn về phía sau Đường Phong, thần sắc hơi rùng mình, cùng lúc đó tinh thần của Đường Phong cũng chấn động, hắn cảm nhận được có vài cỗ khí tức mạnh mẽ đang bay tới từ phía nam.
- Nghĩ không ra ở đây không chỉ có ngươi là cao thủ!
Thọ Đồng Tử lộ vẻ kinh ngạc.
- Đây cũng là một phương thế giới.
Đường Phong đạm nhiên cười.
- Lẽ nào Đồng tử cùng đám người đó giống như nhau đều cho rằng người ở nơi đây rất nhu nhược hay sao? Vậy thì ngươi đã hoàn toàn sai rồi.
Trong lúc nói chuyện, một bóng người xuất hiện bên cạnh Đường Phong, rồi lại một đạo, một đạo thân ảnh xuất hiện liên tiếp bên cạnh hắn.
Không cần đưa mắt nhìn lại, Đường Phong cũng biết là có những ai đã tới đây.
Hỏa Phượng, Tần Thả Ca, thậm chí ngay cả Huyết Thiên Hà đều đã tới.
Toàn bộ ba vị Linh Giai thượng phẩm của Linh Mạch Chi Địa đều đã tụ tập lại đây.
Đợi cho ba Linh Giai thượng phẩm này đứng vững được một lúc thì Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng đã chạy tới, theo sau đó là Đoạn thúc thúc cùng với mấy người Lại tỷ
Trong lúc nhất thời, bóng người bên cạnh Đường Phong nhiều lên dày đặc, thế lực của hắn đang bạc nhược đột nhiên trở nên binh hùng tướng mạnh.
Hỏa Phượng liếc nhìn Thọ Đồng Tử, sắc mặt có chút khó coi, sau đó nhìn về Đường Phong nhẹ giọng hỏi:
- Không có việc gì?
- Ừm.
Ngay cả động tác gật đầu Đường Phong cũng không làm được, chỉ có thể nói nhẹ một câu.
- Thiên Cốc Thọ Đồng Tử?
Huyết Thiên Hà nói một câu, híp mắt đánh giá Thọ Đồng Tử, trong mắt bắn ra một cỗ chiến ý cùng sát ý làm tim người khác đập nhanh hơn.
- Không nghĩ tới người của Thiên Cốc cũng đã xuất thế rồi.
Tần Thả Ca cảnh giác nhìn Thọ Đồng Tử, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi đồng tử vì sao có thù oán với vị tiểu huynh đệ này? Có thù oán gì nếu không ngại mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện vui vẻ, oan gia nên giải không nên kết.
Đối mặt với câu hỏi của Cung Chủ Thiên Thánh Cung, Thọ Đồng Tử chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, căn bản không có ý đinh trả lời.
- Nghe nói bất kỳ một người nào trong Thiên Cốc tam đồng tử đều là cao thủ nhất đẳng của thế gian, không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy một vị, khi dễ tiểu bối không có ý tứ, lão phu xin đến lĩnh giáo cao chiêu.
Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca không hợp nhau, người trước muốn hòa, hắn càng muốn đánh, hơn nữa động tác cực kỳ dứt khoát thẳng thắn, lời vừa dứt thì một thân khí tức cuồng bạo phóng thẳng tới chỗ Thọ Đồng Tử.
Đối mặt với cao thủ đỉnh cấp Linh Giai thượng phẩm Huyết Thiên Hà, Thọ Đồng Tử vẫn không thèm cử động, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không chờ Huyết Thiên Hà vọt tới trước mặt thì đột nhiên một cánh tay quỷ dị đi ra từ trong lòng đất, tóm lấy mắt cá chân của Huyết Thiên Hà.
Huyết Thiên Hà hiển nhiên không nghĩ tới lại có biến hóa đột ngột thế này, cương khí vội vã bắn mạnh xuống mặt đất, phương viên vài chục trượng trên mặt đất được bung ra trong nháy mắt, cánh tay từ dưới lòng đất cũng đồng thời biến mất không thấy đâu, ngược lại từ mắt cá chân của Huyết Thiên Hà toát ra một tia hắc khí, một mùi hôi thối khó chịu bốc lên.
- Còn có người khác?
Sắc mặt Hỏa Phượng cùng Tần Thả Ca đại biến, cũng không hề chần chờ mà vội vàng cùng xuất thủ, nhắm vào bên cạnh Huyết Thiên Hà đánh tới.
Cùng với một tiếng cười thanh thúy vang lên, một thân ảnh giống y đúc Thọ Đồng Tử đột nhiên từ dưới lòng đất xuất hiện bên cạnh Thọ Đồng Tử, vẻ mặt tủm tỉm cười đánh giá mọi người. Vẻ tươi cười của hắn rất trong sáng giống như nụ cười của tiểu hài tử không âu lo, nhưng mà ai nầy đều cảm giác được trong tiếng cười này có một cỗ khí tức nguy hiểm.
- Lộc Đồng Tử?
Sắc mặt Đường Phong trong nháy mắt thay đổi.
Người từ dưới đất thoát ra giống y đúc Thọ Đồng Tử, chẳng qua y phục trên người có một chữ Lộc, hiển nhiên đây là một trong Thiên Cốc tam đồng tử Lộc Đồng Tử.
Thì ra hắn vẫn âm thầm ẩn nấp tại đây, không chỉ chính mình không cảm nhận được tồn tại của hắn mà ngay cả đám người Tần Thả Ca cũng không thấy được, nếu như không phải hắn đột nhiên xuất thủ với Huyết Thiên Hà thì sợ rằng cũng không hề bại lộ hành tung.
- Tam đồng tử đã tới hai vị rồi, còn một vị nữa đâu?
Huyết Thiên Hà vung chưởng lên, một đạo chưởng phong đánh vào trên mắt cá chân của mình, chặt đứt đám hắc khí nhè nhẹ kia, sau quay lại lạnh lùng nhìn Lộc Đồng Tử vừa đánh lén chính mình.
Lộc Đồng Tử hướng mọi người vái chào, cười ngọt ngào nói:
- Phúc tử có việc trong người, lần này vẫn chưa tới được, để cho chư vị thất vọng rồi.
- Không phải bảo ngươi không được đa sự sao?
Thọ Đồng Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Lộc Đồng Tử, hừ nhẹ một tiếng.
Lộc Đồng Tử gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà bọn họ muốn đánh ngươi, cuối cùng ta cũng không thể mở mắt nhìn a, hơn nữa ngươi còn bị thương, nếu như để cho Phúc tử biết chắc chắn hắn sẽ mắng chửi ngươi, ta cũng không muốn nghe hắn cằn nhằn liên miên.
- Cho dù ta bị thương thì bọn chúng cũng không phải là đối thủ của ta.
Thọ Đồng Tử nói lời này có chút càn rỡ, không chỉ có sắc mặt Huyết Thiên Hà âm trầm mà ngay cả Tần Thả Ca cùng Hỏa Phượng cũng cảm thấy nhục nhã.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là Linh Giai thượng phẩm, cho dù Thọ Đồng Tử mạnh mẽ thế nào cũng chỉ ở cảnh giới này thôi, ai mạnh ai yếu còn chưa biết mà đã dám kết luận như vậy? Đây không phải là tự vẽ vào mặt mình sao?
Hỏa Phượng và Tần Thả Ca tương đối khó chịu, mặc dù bọn họ biết bên mình người đông thế mạnh nhưng nếu chiến đấu cùng với hai vị đồng tử Thiên Cốc cũng không chiếm đươc tiện nghi, Huyết Thiên Hà cười lạnh một tiếng nói:
- Uy danh sát thần Thiên Cốc, chẳng qua chỉ là to mồm mà thôi!
← Ch. 1018 | Ch. 1020 → |