← Ch.1036 | Ch.1038 → |
- Đừng mong chạy trốn, nếu như ngươi có dấu hiệu chạy trốn thì ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi.
Đường Phong nói xong một tiếng liền mang Linh Khiếp Nhan rời đi.
- Phong ca ca, vì sao ca ca biết hắn đang nói dối?
Nha đầu suy nghĩ không thông, Đường Phong vừa phán đoán chắc chắn như vậy, nàng đang còn tưởng Đường Phong đã nhìn ra điều gì.
- Ta nói hắn nói dối là giả thôi.
Đường Phong nhẹ giọng nói.
- Chẳng qua để đề phòng không sơ hở cái gì cho nên mới phải lừa hắn.
- Hiện giờ nên làm gì?
Linh Khiếp Nhan đi theo sau đít Đường Phong, thấy hắn lén lút đi ra từ trong phòng lại quay trở về, giấu người ở một chỗ bị mật thu liễm khí tức lại,
- Quan sát hắn, ta cuối cùng vẫn nghĩ có chút không ổn.
Đường Phong nhíu mày, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một người thực lực không mạnh nhưng thủ đoạn quá mức bí ẩn, mặc dù Bích Kinh Thần đang nhìn hắn nhưng trong tiềm thức Đường Phong vẫn có cảm giác hắn có thể chạy trốn được.
Người này rốt cuộc là sử dụng thủ đoạn biết mất như thế nào, Đường Phong còn chưa hiểu rõ được, chẳng qua nếu như hắn đã theo dõi mình thì chính là địch nhân. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, trong lòng Đường Phong cũng vô cùng hoảng sợ, ai cũng không biết được lần sau hắn có xuất hiện quỷ dị bên cạnh mình rồi hạ thủ mình hay không?
Nếu như đang trong thời khắc tu luyện đến giai đoạn quan trọng, cho dù hắn thực lực không cao nhưng vẫn có thể bất ngờ đánh chết được mình, địch nhân đáng sợ nhất không phải địch nhân cường đại mà là địch nhân không thể nắm rõ được.
Hai người Đường Phong và Linh Khiếp Nhan bí mật trốn lẳng lặng ở gần đó chờ một vài canh giờ xem đối phương có động tĩnh gì hay không, một thân cương khí của hắn bị phong ấn cho nên không thể làm gì được, cho tới đêm khuya hắn cũng không có vẻ gì là nghỉ ngơi lại càng không có vẻ vội vàng xao động, ngược lại ngồi khoanh chân đả tọa vận công ở chỗ kia, phỏng chừng muốn thử phá phong ấn trong kinh mạch.
Chẳng qua người này nỗ lực suốt mấy canh giờ, hắn cũng biết không thể được đành phải buông tha.
Bích Kinh Thần thủy chung chỉ đứng bên cạnh, thậm chí chưa từng liếc mắt tới hắn một cái, Dược Thi chính là như vậy không biết mệt mỏi là gì.
- Huynh đài, ta có chút khát nước.
Người nọ mở miệng bới Bích Kinh Thần
- Có thể giúp ta rót hai chén nước để cho đỡ khát được không?
Bích Kinh Thần vẫn không hề phản ứng! Nó vẫn đứng ở một chỗ vô cùng cứng đầu.
- Hừ...
Người này khẽ cười một tiếng, Đường Phong nấp gần đó lại được thấy tràng cảnh quỷ dị kia một lần nữa, chỉ thấy thân ảnh của người này trở nên nhàn nhạt, mặc dù ở trong đêm tối lấy ánh mắt của Đường Phong cũng có thể thấy rõ ràng một người đang dần dần trở nên trong suốt giuống như làm từ thủy tinh, không tới thời gian một hơi thở người này đột nhiên biến mất không có dấu hiệu.
Cho đến giờ Bích Kinh Thần vẫn không có động tĩnh gì, mặc dù hắn đã có thần trí nhưng dù sao vẫn không phải người sống không thể biểu hiện được động tác linh hoạt, Đường Phong chỉ bảo hắn trông coi người này nhưng người này đột nhiên tiêu thất Bích Kinh Thần cũng chỉ biết nhìn mê mang về địa phương người kia biến mất, căn bản không biết làm gì.
Một chút gió thổi từ phía cửa sổ đang mở tới, thân ảnh Đường Phong xuất hiện ở nơi này trong nháy mắt, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm chém ra, trùng trùng điệp điệp kiếm ảnh.
Cùng với một tiếng âm thanh vang lên, một luồng máu tươi bắn ra, người nọ hiện ra ôm ngực ngã xuống mặt đất
- Quả nhiên ngươi có thể chạy thoát.
Đường Phong lên phía trước đạp vào trên ngực hắn, trường kiếm chỉ thẳng vào yết hầu đang nhấp nhô không ngừng của hắn.
Thần sắc người này vô cùng hối hận, hắn thực sự không nghĩ tới Đường Phong lại cẩn thận như vậy, hôm nay nhiều lần định tẩu thoát thì đều bị hắn bắt lại, chuyện này trước đây căn bản chưa bao giờ xảy ra, vì sao hắn biết chính mình đi tới chỗ nào đây?
- Ngươi không tuân thủ lời hứa trước đây!
Người nọ giãy giụa liên tục, cho dù thế nào cũng không thoát khỏi khống chế của Đường Phong.
Đường Phong lắc đầu, thở dài một tiếng nói:
- Hai bên đã ký kết thành hận thù, vậy thì không thể lưu ngươi lại trên đời được nữa.
Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng Đường Phong cũng có thủ đoạn của chính mình, chỉ cần cô đọng ra âm hồn của đối phương thì muốn hỏi cái gì cũng sẽ có đáp án.
Cho nên trước đây không giết hăn chẳng qua không muốn tỏ ra quá hiếu sát mà thôi, nhưng đến khí thấy được thủ đoạn chạy trốn của người này lần thứ hai, Đường Phong biết nếu hắn còn không giết người này, đến khi mặt trời lên cao chính mình sẽ bị hắn đánh lén.
Ngay cả khi Nguyên khí bị phong ấn vẫn có thể thi triển ra thủ đoạn biến mất, ngoại trừ giết chết hắn còn có biện pháp nào vây khốn người này?
- Ngươi muốn giết ta?
Người nọ nhìn Đường Phong đằng đằng sát khí không hỏi kinh hãi kêu lên một tiếng.
Trả lời hắn chính là thanh trường kiếm đâm thẳng vào người, tuy rằng hắn là cao thủ Linh Giai nhưng hiện giờ không thể vận dụng cương khí được, chỉ có thân thể mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, trường kiếm thân binh vô cùng sắc bén đâm tới trước mặt, có cường tráng hơn nữa cũng chỉ như tờ giấy mỏng.
Máu tươi rơi xuống, Đường Phong đã có sát tâm hiển nhiên tay không bị dính chút bẩn thỉu ướt át nào.
Lúc đánh chết người này Đường Phong nhanh tay đặt trên đỉnh đầu hắn muốn cô đọng ra âm hồn, lục lọi để tìm ra đáp án mà mình muốn biết.
Nhưng khiến cho Đường Phong có cảm giác ngoài ý muốn chính là hiện giờ Đường Phong cô đọng ra âm hồn cùng với dĩ vãng không hề giống nhau.
Trước đây muốn cô đọng lại âm hồn vô cùng đơn giản, chỉ cần đưa tay lên đỉnh đầu vận chuyện Vô Thường Quyết liền có thể thu lại hồn phách của người khác vào bên trong đan điền, nhưng hiện giờ Đường Phong lại cảm thấy như đang có vật gì muốn cướp đoạt âm hồn cùng với chính mình, hơn nữa lực cướp giật âm hồn này tương đối lớn.
Đường Phong còn chưa bao giờ gặp phải chuyện này, từ tối nay người này bắt đầu xuất hiện thì đủ mọi chuyện khó tin phát sinh liên tiếp.
Vận chuyển Vô Thường Quyết tới cực hạn, Đường Phong vận dụng lực lượng tranh đoạt hồn phách của người không biết mặt kia, mất sức lực thật lớn cuối cùng cũng thu được thứ mình muốn trở về.
Chẳng qua trong lúc Đường Phong ngưng thần kiểm tra, nhất thời sắc mặt hắn có vẻ không tốt cho lắm.
Đúng là chính mình cướp đoạt được nhưng lại không thể cướp được hồn phách hoàn chỉnh mà chỉ là một bộ phận hồn phách của đối phương mà thôi, còn chỗ hồn phách còn lại bị cỗ lực lượng không biết từ đâu ra đoạt đi rồi.
← Ch. 1036 | Ch. 1038 → |