← Ch.1056 | Ch.1058 → |
Trên phi châm có tẩm thuốc mê, chính là do Đường Phong len lén lấy dược liệu ở trong dược viên phối trí ra, một khi bị dính thì không thể kháng cự được. Phương Kiệt không hề phòng bị Đường Phong, tự nhiên bị dính thuốc mê. Tuy rằng có chút tác dụng phụ nhưng loại mê dược này sẽ không đả thương người, tính mệnh của hắn cũng sẽ không sao, chẳng qua sau khi hắn tỉnh lại sẽ có chút cảm giác mờ mịt.
Mặc một bộ hắc bào, Đường Phong đi ra khỏi phòng, thân thể tựa như chim nhạn nhẹ nhàng biến mất khỏi trong phòng.
Mục tiêu của Đường Phong là Lưu Vân Phong! Cũng chính là ngọn núi của Liễu Như Yên ở,
Lưu Vân Phong cách đây khoảng ba mươi dặm, khoảng cách này đối với Đường Phong mà nói không đáng kể chút nào.
Màn đêm phủ xuống toàn bộ Phù Vân Sơn vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rich vang lên từ khắp nơi truyền lại, bên ngoài chỗ này cũng không có đệ tử thủ sơn tồn tại. Đường Phong thu liễm một thân khí tức lại, vận khởi cảnh giới thiên nhân hợp nhất, chính mình cùng với hoàn cảnh xung quanh hòa vào nhau, lớn mật phóng xuyên qua rừng cây, không tới thời gian nửa khắc Đường Phong đã đi tới chân của Lưu Vân Phong.
Tới đây rồi sẽ không thể hành động tùy ý nữa, Lưu Vân Phong là nơi ở của phó tông chủ Trảm Hồn Tông Liễu Như Yên, núi cao trăm trượng, từ sườn núi xuống dưới chân núi đều có đệ tử của Trảm Hồn Tông bảo vệ.
Chẳng qua từ sườn núi đổ lên sẽ không còn một bóng người, nói cho cùng Liễu Như Yên vẫn là một nữ tử, tính tình thích u tĩnh, nàng lại là một cao thủ cho nên không muốn bị nhiều người quấy rối, vì vậy những thủ vệ này chỉ có thể đến sườn núi là hết, ở phía trên cũng chỉ còn Liễu Như Yên cùng mấy người đệ tử thân truyền của nàng, một số khác là một ít nha hoàn để sai khiến.
Những thủ vệ này Đường Phong cũng không thèm để ý, cho dù thế nào đi nữa cũng chỉ có cao thủ Linh Giai hạ phẩm thủ hộ ở chỗ này, hơn nữa số lượng còn không có nhiều, tuy rằng Linh Giai hạ phẩm ở trong Trảm Hồn Tông không được tính là cái gì nhưng dù sao cũng là Linh Giai, chung quy không thể kéo hết bọn họ tới làm người trông cửa, bọn họ cũng phải tu luyện mới có thể tấn chức lên Linh Giai trung phẩm, thậm chí trở thành cao thủ Linh Giai thượng phẩm.
Lấy thực lực và độ cảm nhận của những thủ vệ này, Đường Phong chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể vượt qua.
Nhưng mà Đường Phong vẫn như cũ không dám có chút sơ ý, cảnh giới Thiên nhân hợp nhất được vận khởi tới đỉnh điểm, cho dù dùng mắt thường hay không cũng căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của Đường Phong, một thân khí tức của hắn đều độc nhất vô nhị, tiếng hô hấp và tim đập được áp chế tới cực điểm, chỉ thỉnh thoảng mới truyền tới tiếng tim đập vô cùng yếu ớt.
Khiến cho Đường Phong cẩn thận như vậy tư nhiên do Liễu Như Yên. Thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, phó tông chủ của Trảm Hồn Tông, khẳng định có chút thực tài, Đường Phong đã giao thủ với nàng trong thời gian còn ở Loa Thành, hắn biết thực lực của nàng rất mạnh, nếu không cẩn thận một chút rất có thể bị nàng nhận biết được.
Tai nghe mắt nhìn, Đường Phong dễ dàng tránh các thủ vệ từ sườn núi đi xuống, chỉ mất thời gian một nén hương liền có thể lẻn tới chỗ sườn núi.
Quay đầu nhìn lại, xác thực chính mình không bị lộ ra hình tung Đường Phong mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng vừa mới đi được chưa tới mười trượng, đột nhiên trong không khí truyền tới một cỗ gió lạ, ngay lập tức Đường Phong thấy ở trong bóng tối có hai luồng quang mang xanh mượt chắn ngay trước mặt hắn.
Đường Phong vô cùng hoảng sợ, đang chuẩn bị xuất thủ công kích thì Linh Khiếp Nhan vốn đang trốn ở trong lòng chạy ra ngoài, thanh âm truyền tới bên tai:
- Không nên động thủ!
Đường Phong nhanh chóng áp chế một thân cương khí xuống phía dưới, ánh mắt thu lại chỉ thấy trước mắt mình không biết từ lúc nào có một linh thú vô cùng khổng lồ, dáng dấp của linh thú này có chút giống hươu, chính xác nó là một con tì hưu, trên trán có một sừng, toàn thân bao phủ mộ mảnh lân phiến màu đen, bốn chân mạnh mẽ hùng hồn.
Hơi cảm nhận một chút, Đường Phong liền biết linh thú này chẳng qua chỉ là một linh thú lục giai mà thôi.
Hiện giờ Linh Khiếp Nhan đang đứng trên đầu của linh thú, bàn tay nhỏ bé không ngừng trấn an nó, chỉ trong chốc lát linh thú này dĩ nhiên im lặng an tĩnh, nó phủ phục xuống mặt đất với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Đường Phong thấy vậy líu lưỡi không thôi:
- Nha đầu nàng rốt cuộc dùng biện pháp gì, vì sao ta cảm giác được nàng đối phó với linh thú này rất có thủ đoạn?
Mặc kệ là trước đây hay hiện giờ, phàm gặp phải bất kỳ linh thú nào, chỉ cần Linh Khiếp Nhan ra tay liền có thể giải quyết an toàn, chuyện này giống như mẹ mìn đi lừa gạt gái nhà lành vậy.
Linh Khiếp Nhan cười đắc ý:
- Không nói cho ngươi biết!
Lời vừa dứt liền lui trở lại vào trong lòng Đường Phong, nàng còn không quên quay đầu lại căn dặn linh thú kia một tiếng:
- Ở chỗ này không được lộn xộn nữa.
Đường Phong liếc mắt nhìn linh thú, sau khi xác nhận nó không còn uy hiếp nữa thì mới bỏ qua mà đi tiếp.
- Tiểu tử kia vừa vặn tinh thông ẩn dấu, cho nên dù là ca ca cũng chưa từng phát hiện ra nó. Hơn nữa nó rất mẫn cảm với khí tức của người sống, cảnh giới Thiên nhân hợp nhất của Phong ca ca vô dụng đối với nó.
- Thì ra là vậy!
Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, không trách được tất cả những thủ vệ kia chư từng phát hiện ra chính mình nhưng cuối cùng lại để cho một con linh thú làm bại lộ hành tung.
Thực lực của con linh thú lục giai này không cao, có lẽ là do Liễu Như Yên cứu về tùy ý nuôi dưỡng.
Để phòng ngừa sau này còn gặp phải loại linh thú kia, hành động của Đường Phong càng trở nên vô cùng cẩn thận.
Một lát sau, Đường Phong liền đi tới đỉnh của Lưu Vân Phong.
Phóng mắt nhìn lại, hiện giờ ở đây có hơn mười gian phòng, ở trên một ngọn phong có bố trí chằng chịt. Có phòng một mảnh tối đen, có phòng lại có chút ánh nến mờ ảo.
Đường Phong không biết Chu Tiểu Điệp ở đâu, cũng không biết Liễu Như Yên ở đâu, ở chỗ này lại càng không được phép dùng thần thức để điều tra, nếu không rất dễ bại lộ hành tung của chính mình, cho nên Đường Phong chỉ có thể lén lút đi thăm dò từng phòng.
Đi theo một làn hương thơm ngát, Đường Phong đi tới bên cạnh đại điện, lén lút đục một lỗ hổng trên cửa sổ rồi ghé mắt nhìn vào, hắn chỉ thấy bên trong có một nam tử tuổi tác khoảng chừng ba mươi đang cầm một ít dược liệu vô cùng bận rộn, ở trong đại điện còn có một ít thảo dược, còn có rất nhiều bã dược xung quanh, nhìn qua vô cùng hỗn độn, nhưng mà trên người người này lại không nhiễm một hạt bụi, giống như một người thư sinh búi tóc khiến cho người ta cảm thấy có một loại khí chất vô cùng nho nhã.
Tô Kinh Luận! Mặc dù Đường Phong chưa thấy qua người này nhưng cũng được nghe qua từ miệng Phương Kiệt nói. Vị này là luyện dược sư số một của Trảm Hồn Tông, tuy rằng thực lực chỉ có Linh Giai hạ phẩm nhưng bản lĩnh luyện dược lại là số một, toàn bộ Trảm Hồn Tông cho dù là vị trưởng lão hay hộ pháp nào cũng đều muốn hắn luyện chế đan dược, mỗi khi có việc đều tìm hắn nhờ hỗ trợ.
Hắn là đại đệ tử của Liễu Như Yên, lại là luyện dược sư cho nên thân phận không hề giống người khác, cho dù thực lực không cao nhưng bất kỳ ai thấy hắn cũng không dám làm càn.
Không biết hắn so sánh với Mạc sư tỷ thì năng lực luyện dược của ai xuất sắc hơn, tuy trong lòng Đường Phong nghĩ như vậy nhưng cũng không quá để ý, thân thể vừa chuyển liền lén lút ly khai khỏi nơi này.
Tiếp tục kiểm tra mấy gian nhà nữa vẫn như cũ không tìm thấy hình bóng của Chu Tiểu Điệp, lại không thể vận dụng thần thức để điều tra, hiên giờ hắn cảm thấy vô cùng phiền toái.
Trong lúc Đường Phong đang suy nghĩ Chu Tiểu Điệp sẽ ở nơi nào thì đột nhiên có thanh âm khe khẽ của một nam một nữ truyền tới bên tai. Hai người ở quá xa, thanh âm cũng rất nhỏ, Đường Phong không thể nghe rõ ràng được bọn họ đang nói chuyện gì.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong liền hướng về âm thanh kia bước tới.
Chờ cho Đường Phong nghe thấy rõ thanh âm của hai người đang nói chuyện gì thì hắn không khỏi nóng ruột lên.
Một nam một nữ này dĩ nhiên lại liếc mắt đưa tình với nhau trong phòng, âm thanh toàn là tiếng nói của người nữ, Đường Phong nghe được vô cùng hậm hực.
Từ trong cách xưng hô của hai người Đường Phong cũng có thể đoán được bọn họ là ai.
Đó chính là đệ tử thứ hai Diệp Lạc Hàn và đệ tử thứ ba Hạ Tử của Liễu Như Yên.
Đôi sư huynh sư muội này đồng dạng chỉ có cảnh giới Linh Giai hạ phẩm, bị Liễu Như Yên thu nhập làm môn hạ, quanh năm suốt tháng tu luyện một chỗ với nhau, chuyện tình nên tới rồi cũng sẽ tới, hiện giờ có lẽ vành tai và tóc mai đang chạm vào nhau, thậm chí Đường Phong còn nghe được một tia thở dốc.
Nghe góc tường người khác hành sự là hành vi vô đạo đức, Đường Phong dang muốn xoay người rời đi thì đoạn đối thoại tiếp theo của bọn họ không khỏi giữ chân hắn lại.
- Sư huynh đừng nháo nữa.
Hạ Tử đã dâng lên dục vọng vẫn còn cố gắng kiềm chế, thần thái ngượng ngùng nói:
- Nếu sư phụ thấy được chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta.
Bộ dáng hiện giờ của Hạ Tử khiến cho dục hỏa trong lòng Diệp Lạc Hàn thiêu đốt trong lòng, làm sao còn quản được chuyện sư phụ nữa? Hắn dùng thân thể đẩy đối phương tới góc tường, đôi tay mân mê sờ loạn trên người Hạ Tử, nhẹ giọng nói:
- Sợ cái gì, sư phụ sớm đã nói qua, hai người chúng ta tu luyện thành công sẽ tổ chức hôn sự cho chúng ta, sư muội là người của ta, sớm một ngày muộn một đêm cũng có khác gì nhau đâu?
- Hừ, bây giờ lại nói ta là người của ngươi?
Hạ Tử quệt miệng hừ lạnh một tiếng:
- Tại sao hôm nay ta thấy ngươi nhìn chằm chằm vào tiểu sư muội, hai con mắt đều không hề nháy một lần?
Diệp Lạc Hàn nghe vậy liền giải thích:
- Tử nhi nói đi đâu vậy, tiểu sư muội là người mới, ta thân là nhị sư huynh tất nhiên muốn giúp đỡ một chút, chẳng qua hôm nay sắc mặt của tiểu sư muội không tốt, ta chỉ liếc mắt nhìn mà thôi, trong lòng ta từ xưa đến nay chỉ có một người là sư muội, làm sao có thể dung nạp thêm một người nữ tử khác?
Tiểu sư muội? Đường Phong ngồi xổm xuống, lỗ tai đều dựng thẳng lên. Liễu Như Yên chỉ có bốn đệ tử thân truyền, Chu Tiểu Điệp nhập môn muộn nhất, cho nên tiểu sư muội mà bọn họ nói trong miệng là Chu Tiểu Điệp không còn nghi ngờ gì nữa.
Mặc kệ Diệp Lạc Hàn nói thật hay không, hễ là nữ tử đều không chống lại được những lời hoa ngôn xảo ngữ, Hạ Tử khẽ cười nói:
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi để ý chăm chú như vậy làm gì? Tiểu sư muội xuất thân từ Linh Mạch Chi Địa, thân phận thấp kém, thực lực cũng không cao, chúng ta lại là người nhập môn trước, xác thực nên chiếu cố nàng nhiều một chút.
- Tử nhi cũng nghĩ như vậy sao?
Diệp Lạc Hàn hôn nhẹ lên vành tay của Hạ Tử rồi nhíu mày nói:
- Nói đến mới nhớ trước đây vài ngay không biết tiểu sư muội bị ai đánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia rõ ràng in hình một cái tát nhưng vài ngày sau đã biến mất.
- Sư huynh yêu thương tiểu sư muội?
Thân thể Hạ Tử dựa trên tường, một mặt thở phì phò một mặt mở miệng hỏi.
- Đây không phải là yêu thương, chỉ là nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại bị một cái tát in dấu trên đó thật là đáng tiếc, may mà qua mấy ngày liền hết, ta hỏi nàng ai đánh nàng cũng không chịu cho ta biết, tính tình của tiểu sư muội này thực sự có chút quật cường.
- Có lẽ là làm sai chuyện gì đó cho nên bị phụ trách phạt.
- Có lẽ là vậy, chẳng qua ta chưa từng thấy sư phụ tát qua mấy người chúng ta! Chắc là tính tình của tiểu sư muội chọc giận sư phụ.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Diệp Lạc Hàn đã vượt qua được trở ngại chui vào sâu bên trong y phục của Hạ Tử, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau một lúc lâu, thân là một nam nhân bình thường, làm sao hắn có thể kiềm chế được nữa?
Trong lúc muốn tiến thêm một bước nữa thì Hạ Tử lại ôm cánh tay hắn, nhẹ giọng nói:
- Sư huynh, muội hỏi huynh một câu, huynh phải thành thực trả lời.
Máu nóng trong người Diệp Lạc Hàn dâng trào khó dằn vẫn phải cố gắng đè nén lại, gật đầu không ngừng:
- Tử nhi cứ hỏi.
- Có phải sư huynh thích tiểu sư muội không?
Ánh mắt sáng sủa của Hạ Tử nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc Hàn trong đêm đen.
Diệp Lạc Hàn nghe vậy sắc mặt chợt biến, cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi lại:
- Vì sao sư muội lại hỏi chuyện này?
- Bởi vì từ khi tiểu sư muội nhập môn tới giờ, biểu hiện của sư huynh đặc biệt ân cần với nàng, Tử nhi cảm thấy bị lạnh nhạt rất nhiều.
Lời nói này vô cùng ủy khuất cùng thương cảm, có thể khơi dậy lòng thương tiếc của nam nhân, ngay cả Đường Phong nghe được ở bên cạnh cũng phải thầm nghĩ Chu Tiểu Điệp là một hồ ly câu dẫn hồn phách nam nhân, Diệp Lạc Hàn lại càng yêu thương vuốt ve khuôn mặt Hạ Tử, nói lời thâm tình:
- Không phải sư huynh vừa mới nói sao, trong lòng huynh chỉ có một mình Tử nhi mà thôi.
Đôi mắt Hạ Tử tha thiết nhìn Diệp Lạc Hàn:
- Huynh có thể thề không? Cả đời này chỉ có thể thích một mình muội, không thể có ý định với nữ tử nào khác.
Thần sắc Diệp Lạc Hàn sửng sốt, chợt nghiêm chỉnh giơ một tay lên, nghiêm mặt nói:
- Ta thề, cả đời này chỉ sủng ái một mình Tử nhi, nguyện sống cùng nhau cho tới khi răng long đầu bạc, sông cạn đá mòn, nếu như vi phạm xin thiên lôi đánh chết.
← Ch. 1056 | Ch. 1058 → |