← Ch.119 | Ch.121 → |
Thao Thiết bà bà ăn rất nhanh, có thể nói là với tốc độ điên cuồng bỏ hết toàn bộ thức ăn trên bàn vào cái miệng rộng... Ngay cả khay đựng thức ăn cũng ném tất vào, nhai hai ba cái rồi nuốt hết. Sau đó lần lượt đến bàn thứ hai rồi bàn thứ ba, thứ tư... từ từ cũng vào hết trong miệng. Tốc độ của vài tên quái vật mặt người thân cáo mang thức ăn lên không kịp so với tốc độ nuốt của Thao Thiết bà bà, cũng không lâu sau, mấy trăm khay trên bàn như gió cuốn đi, như chưa từng tồn tại. Thao Thiết bà bà giận tím mặt, hai tay đập bàn, lớn tiếng chửi bới.
- Làm nhanh tay lên! Nhanh lên!
- Vâng, vâng, bà bà chờ chút.
Vài tên quái vật mặt người thân thú vội vàng nói.
Không lâu sau, một lượng lớn quái vật mặt người thân sói, mặt người thân hổ, mặt người thân báo cùng nhau mang thức ăn lên mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ ăn của Thao Thiết bà bà.
Thao Thiết bà bà chỉ lo ăn thức ăn, không hề để ý đến mọi người đang chờ khảo nghiệm ở dưới sân.
Mà, trên sân tất cả mọi con mắt đều nhìn thẳng về phía trước, ngây người đứng đó.
- Quá kinh khủng... Ngay cả khay cũng ăn hết, đây là ăn cái gì chứ...
Phong Vân Vô Ngân kinh sợ.
- Còn nữa, những quái vật mặt người thân thú đó rốt cuộc là cái gì? Nói là mãnh thú thì lại không giống, nhưng nhất định không phải là người. Lẽ nào, tất cả những thứ này đều là yêu quái?
Lúc này, một thiếu đảo chủ không nhịn được quay lại dò hỏi tên tùy tùng Tiên Thiên đàng sau.
- Viên thúc thúc, những quái vật mặt người thân thú trên thành đó là gì vậy?
Tên Tiên Thiên tùy từng kia là người rất có kinh nghiệm, trong mắt cơ trí tỏa sáng, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, đây chính là yêu! Ta cho ngài biết, trong thế giới mãnh thú, cũng chia làm mãnh thú Hậu Thiên cùng mãnh thú Tiên Thiên. Mãnh thú Tiên Thiên, linh trí đã mở, hiểu được bản thân tu luyện. Trong đó một vài con nổi trội đặc biệt, có thể từ 'mãnh thú' lột xác thành 'yêu thú', cấp bậc của yêu thú thấp nhất cũng ngang bằng với võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh. ‘ Yêu thú ’ còn có đặc điểm rất rõ ràng, đó chính là biến hóa thành người! Thao Thiết bà bà là yêu thủ lĩnh, cảnh giới cao thâm, pháp lực vô biên, hoàn toàn hóa người, nếu như bà ta không phục hồi nguyên thể, rất khó có thể nhìn ra bà ta là yêu thú. Còn những quái vật ở trên kia phần lớn đều là đang trong giai đoạn tiến hóa. Mặt người thân thú. Khi thân thể bọn chúng cũng biến thành cơ thể người, vậy thì đã hoàn toàn biến thành yêu thú. Thực lực tăng mạnh. Còn có thể tu luyện vũ kỹ công pháp của loài người chúng ta.
Dừng lại một lúc, tên lão giả Tiên Thiên lại nói thêm.
- Đại lục Huyền Tôn, nhân loại tu luyện giả cùng tồn tại với yêu thú và mãnh thú. chẳng qua, yêu thú đều có động phủ, lãnh địa của mình; bình thường không xuất hiện cùng võ giả loài người. Phân biệt rõ ràng. Hơn nữa, động phủ của bọn họ đều rất bí ẩn, những người tu luyện muốn đi tìm cũng không dễ dàng tìm được. Có yêu thú thì sẽ có người có huyết mạch đặc biệt tồn tại.
- Người có huyết mạch đặc biệt?
Tên thiếu đảo chủ có vẻ rất kiêu kỳ.
Phong Vân Vô Ngân cùng một vài thiếu đảo chủ, thiếu môn chủ khác cũng cảm thấy hứng thú với câu chuyện cổ quái này, tất cả đều chăm chú lắng nghe.
- Yêu thú biến thành hình người, có thể kết hợp với con người sinh sôi nảy nở. Hậu nhân của yêu thú và con người sẽ có đầy đủ phẩm chất đặc biệt của con người, lại có huyết mạch của yêu thú, thiên phú dị bẩm. Thí dụ như, người bình thường tu luyện, lực lượng cơ thể rất khó có thể đạt đến 20 vạn cân lực, luyện thành Tiên Thiên Cương Thể. Mà những người có huyết mạch đặc biệt, dòng máu chảy trong người có đậm chất yêu thú, cho nên có thể đơn giản đạt được thân thể Tiên Thiên... Tuy nhiên, những người có huyết mạch đặc thù, rất bị xem thường trong thế giới loài người. Nguyên nhân... thì lão phu cũng không muốn nói nhiều, suy ngẫm cũng sẽ hiểu.
Lão giả Tiên Thiên này nói xong, hầu như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phong Vân Vô Ngân!
- Nói không chừng là hậu thế của yêu thú?
Ánh mắt của Đế Huyền nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Kết quả của người và yêu, chính là... nhân yêu! chẳng trách có thể luyện thành Tiên Thiên Cương Thể, hóa ra là nhân yêu!
- Con mẹ ngươi mới là yêu!
Phong Vân Vô Ngân giận tím mặt, trong lòng sát khí dâng lên, không thể ngăn chặn.
- Đừng có ở chỗ này nói linh tinh! Lý Vạn Tiên đại nhân tu vi cao vô cùng, nếu như lão tử không thích hợp, hắn chẳng lẽ không nhìn ra? Ngu ngốc!
- Ngươi dám nhục mạ ta?
Huyền khí quanh thân Đế Huyền đột nhiên nổi dậy, trên đỉnh đầu xuất hiện chín miệng giếng Hoàng Tuyền, có mấy trăm người chết đang quỳ bên cạnh giếng, châm nến đốt tiền vàng, khóc sướt mướt, cực kỳ thể thảm.
Phong Vân Vô Ngân không hề sợ hãi vươn hai tay ra, giữa mười đầu ngón tay mây mù quấn quanh, dầy như núi cao, phù văn chữ triện lượn lờ, hai tay trong nháy mắt xiết chặt lại, phát ra âm thanh như sấm sét, vô cùng mạnh mẽ.
- Muốn đánh nhau, lúc nào cũng được!
- Thiếu niên, ngươi đừng huyên náo trước mặt thiếu gia nhà ta, ngươi cũng sống được không lâu đâu!
Tên tùy từng cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh của Đế Huyền, đằng sau xuất hiện long quyền phong màu tím, bao phủ trời đất, thanh thế bàng bạc. Hắn ta lạnh nhạt nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Chỉ là Tiên Thiên Cương Thể, lão phu muốn bóp chết ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến! Đồ không biết tốt xấu!
Chư vị Thiếu đảo chủ, Thiếu môn chủ còn lại cùng với tùy tùng của họ, tất cả đều rút lui, trong lòng đều âm thầm cố ýũ...
- Đánh đi! Các ngươi hãy đánh đến lưỡng bại câu thương rồi hãy nói!
- Tiên Thiên Tử Khí cảnh?
Phong Vân Vô Ngân trong mắt u ám.
- Thì ra là muốn cậy mạnh bắt nạt yếu? Đế Huyền, ngươi chỉ có thể sống dưới sự bảo hộ của cường giả mà thôi! Thật chẳng có tiền đồ!
Yêu thai trong đan điền của hắn không ngừng cổ động, 2 chiếc giao long tí gào thét, lúc nào cũng có thể thoát ra, nghiền nát vạn vật.
- Thiếu niên này vô cùng giảo hoạt, dám lăng mạ thiếu gia nhà ta.
Tên cường giả cảnh giới tử khí Tiên Thiên kia lập tức giở mánh khóe lao thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Hiên Viên thúc thúc, ngài thân làm đại hộ pháp Hoàng Tuyền đảo, là cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, quyền thế ngập trời, không cần phải chấp nhặt với loại cặn bã này.
Đế Huyền khuôn mặt yênh váo, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.
- Ngươi cho rằng ngươi luyện thành Tiên Thiên Cương Thể, ta sẽ sợ ngươi? Ếch ngồi đáy giếng thôi! Ngươi chỉ là tiểu nhân đắc chí! Cũng được, giữa chúng ta sớm muộn vẫn phải đấu một trận, đến lúc đó, ta sẽ cho người biết thế nào mới là thiên tài chân chinh, võ giả chân chinh!
- Hừ?
Phong Vân Vô Ngân thấy tên Đế Huyền này, mặc dù rõ ràng bị mình chọc tức, nhưng lúc nói chuyện, hoàn toàn tỏ ra như không hề gì.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng chợt rùng mình...
- Kẻ này, lẽ nào vẫn còn con bài chưa lật?
Ngay lúc Phong Vân Vô Ngân cùng Đế Huyền giương cung bạt kiếm thì trên thành, Thao Thiết bà bà không biết đã nuốt bao nhiêu khay thức ăn, nói chung là cũng mấy nghìn khay, lớn tiếng quát:
- ôn' ào cái gì! tất cả thiếu niên, nghe kỹ cho ta! Lão bà bây giờ sẽ tuyên bố nội dung khảo nghiệm. Vòng khảo nghiệm này, hoàn toàn do lão bà ra đề, Lý Vạn Tiên cũng không thể nhúng tay vào! Khặc khặc! Thật là thú vị!
Vừa thấy Thao Thiết bà bà nhắc tới đề khảo nghiệm, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Phong Vân Vô Ngân cùng Đế Huyền cũng tạm thời đình chỉ tranh cãi, vểnh tai nghe.
- Các ngươi nghe cho kỹ, trong những thiếu niên tiếp nhận khảo nghiệm, phải sàng lọc ra hết, chỉ để lại có 4 người đi tiếp vào vòng trong!
Thao Thiết bà bà dùng khẩu khí không thể lẫn vào đâu được gầm rú nói:
- Đây là quy tắc do lão bà đặt ra, không thể thay đổi! Lý Vạn Tiên đích thân tới cũng vậy! Loại bỏ 23 người!
- Cái gì?
Phần lớn các thiếu niên ở đây, đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hai đợt thi đấu lần trước, đều là hình thức hai chọn một. Lần này thì ngược lại, trực tiếp đào thải 23 người, chỉ để lại 4 người đi tiếp vào vòng sau.
Quá hà khắc!
Có những thiếu niên muốn lập tức tranh luận. Nhưng Thao Thiết bà bà đứng trên đầu thành, bốn phía yêu phong tác quái, cát bay đá chạy, chướng khí ngang trời, cường hung bá đạo, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. Những thiếu niên muốn tranh luận, chỉ có thể lặng lẽ đứng im, không dám nói lời nào.
- Bây giờ, lão bà sẽ nói nội dung khảo nghiệm.
Thao Thiết bà bà nói:
- Ai làm phu quân của bảo bối Thanh Thanh, ngoài thực lực mạnh ra, còn phải... biết nấu ăn! Biết làm mỹ thực! Lão thái bà bình thường rất tham ăn, yêu thích mỹ thực, Thanh Thanh bảo bối đi theo ta từ nhỏ, khó trách cũng nhiễm tính cách của ta, mà Thanh Thanh yêu thích mỹ thực còn hơn cả lão thái bà.
- A!
Mọi người kinh ngạc.
Hồi tưởng lại cảnh ác thú bà ngay cả khay thức ăn cũng nuốt hết, lại liên tưởng đến lời bà nói...
- Thanh Thanh còn yêu thích mỹ thực hơn cả ta!
Trong lòng mọi người bỗng nghĩ...
- Khi Thanh Thanh tiểu thư ăn, chẳng lẽ... sẽ điên cuồng như vậy sao?
Thao Thiết bà bà tiếp tục gào thét nói.
- Bởi vậy, các ngươi muốn kết hôn với Thanh Thanh nhà ta, sau này phải làm mỹ thực cho Thanh Thanh! Nội dung khảo nghiệm rất đơn giản, chế biến thức ăn! 27 vị thiếu niên, mỗi người làm món món ăn để lão thái bà đích thân nếm thử, 4 vị thiếu niên nào thức ăn đẹp nhất ngon nhất, sẽ được vào vòng ưong, những người còn lại, toàn bộ bị loại!
- Cái gì? Làm thức ăn á?
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không thể ngờ, đề khảo nghiệm mà Thao Thiết bà bà đề ra, lại là làm thức ăn!
Cái này đúng là có phần chuyện bé xé ra to.
Đại hội chọn rể, uy nghiêm biết bao, quan trọng biết bao, không ngờ lại dựa vào làm thức ăn để loại bỏ thiếu niên!
Phải biết rằng, những thiếu niên có thể đi tới vòng này, đều là những người có thực lực rất mạnh, dựa vào võ công thật sự của mình mà có được. Nếu vì làm thức ăn mà bị loại bỏ, sẽ có chút không phục.
Quả nhiên đề mục vừa ra, có đến phân nửa các thiếu niên, trong mắt đều tỏ ra tức giận.
Lúc này, Đế Huyền nhịn không được đắc ý cười lớn.
- Tốt lắm! Đề mục Thao Thiết bà bà đưa ra rất tuyệt! Được suốt đời nấu nướng cho Thanh Thanh tiểu thư là một vinh hạnh của tại hạ.
Dừng lại một lúc, hắn ta lại léo nhéo.
- Tại hạ ngoại trừ vũ kỹ, cũng có đọc lướt qua thiên văn địa lý, văn học tinh tượng, âm luật thơ ca, thậm chí còn cả nấu nướng. Thi nấu thức ăn, quả thực quá tốt!
Phong Vân Vô Ngân cảm thấy choáng váng, trên trán mồ hôi nhễ nhại...
- Thật không hiểu! Nấu thức ăn! Ta làm sao có thể nấu chứ? Trước đây trên trái đất, ta cũng chỉ biết ăn mì ăn liền, dùng nồi cơm điện nấu cơm, tráng trừng...
- Còn về nguyên liệu nấu ăn, các ngươi có thể đi ra rừng cây bên ngoài, bắt giết mãnh thú, thu thập linh quả.
Thao Thiết bà bà tiếp tục nói.
- Chỉ có dùng thịt mãnh thú nấu thức ăn mới có thể miễn cưỡng nuốt. Ta nhắc cho các ngươi biết, thịt của mãnh thú Tiên Thiên, không chỉ mùi vị ngon, mà còn có khí tức Tiên Thiên, ăn vào phi thường sảng khoái! Có thể bắt mãnh thú Tiên Thiên để nấu ăn, phần thắng sẽ nhiều hơn! Khặc khặc khặc!
Nghe Thao Thiết bà bà nói thế, tất cả mọi người đều hiểu.
Bên ngoài nơi này chính là một rừng cây, có mãnh thú thường lui tới. Hơn nữa... còn có cả mãnh thú Tiên Thiên!
- Lại còn mãnh thú Tiên Thiên?
Một thiếu niên khuôn mặt buồn bã nói.
2 tùy tùng Tiên Thiên phía sau vội nói:
- Thiếu gia, có bọn ta ở đây, bắt giết vài mãnh thú Tiên Thiên thì có khó
Nghe nói vậy thìếu niên kia mới thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ra ngoài thu thập nguyên liệu nấu ăn! Lần khảo nghiệm này, kỳ hạn là 3 ngày! 3 ngày sau, các ngươi phải dâng thức ăn lên, ai không có thức ăn thì coi như bị loại! Mùi vị không ngon, loại bỏ! chỉ có 4 người được vào tiếp, còn lại loại bỏ...
Thao Thiết bà bà liên tục nói. Đột nhiên, bà ta há rộng miệng, yêu phong cuồn cuộn nổi lên, bao phủ cả quảng trường, cát bụi mù mịt, khiến không ai có thể mở mắt ra được.
Yêu phong tan hết liền xuất hiện một tòa thành thị, trong thành thị có một trạch viện lớn.
- Lựa chọn một chỗ để nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chính thức bắt đầu thu thập nguyên liệu nấu ăn!
Giọng nói của Thao Thiết bà bà vang vọng trong thành thị.
Mọi người bắt đầu chọn chỗ nghỉ ngơi.
Phong Vân Vô Ngân tùy ý chọn một nhà rồi đi vào.
Ban đêm.
Một nơi trong trạch viện.
Một thiếu niên ngồi ở bệ cửa sổ, vài ánh đèn heo hất chiếu rọi trên khuôn mặt đang lo nghĩ của hắn ta. Hai lão già Tiên Thiên ngồi ở hai bên.
- Thiếu đảo chủ, người có vẻ có sầu muộn.
Một lão già Tiên Thiên, trên mặt rất tự tin, dường như đã nhìn thấy tâm sự của vị thiếu niên kia.
- Hai vị thúc thúc, sự việc đã rõ, dùng thực lực của ta căn bản không sánh bằng Đế Huyền, cũng không sánh bằng tên Quách Khiếu Thiên kia.
Thiếu niên than thở.
- Phụ thân tốn bao nhiêu đan dược quý báu để cho ta đề thăng cảnh giới. Bỏ một số tiền lớn mua một quyển bí kíp vũ kỹ Huyền Giai cao cấp cho ta tu luyện, đơn giản là muốn ta làm rạng danh Sa Khâu đảo chúng ta. Hôm nay, Lý Vạn Tiên đại nhân tổ chức đại hội chọn rể, đối với Sa Khâu đảo chúng ta mà nói, giống như cơ hội cá chép vượt long môn. Ta rất muốn làm gì đó cho Sa Khâu đảo chúng ta. Hơn nữa, ta tự thấy võ đạo thiên phú của mình cũng không tồi, thực sự không cam lòng ở dưới người khác. Đế Huyền cũng quách Khiếu Thiên sở dĩ mạnh hơn ta, đó là bởi vì bọn họ có kỳ ngộ, còn ta không có! Ta không phục! Không phục!
- Thiếu đảo chủ!
Một lão già Tiên Thiên, ánh mát bỗng nhiên sáng rực, trong mắt sát khí đại động.
- Ngày mai, chúng ta sẽ đi vào rừng săn giết mãnh thú, thu thập nguyên liệu nấu ăn. Đến lúc đó, nếu tìm được cơ hội... Bên cạnh Đế Huyền kia có một cường giả Tiên Thiên Tiên Thiên Tử Khí cảnh hộ vệ, chúng ta không thể làm gì được hắn ta. Nhưng Quách Khiếu Thiên lẻ loi một mình, ta cùng Long hộ pháp liên thủ, tất nhiên có thể giết hắn như giết một con chó! Loại bỏ Quách Khiếu Thiên, thiếu gia xem như bớt đi một đối thủ. Nêu có thể được chọn trong đại hội chọn rể lần này, cũng sẽ có một phần thưởng lớn...
Thiếu niên kia đứng bật dậy nói.
- Đứng! tìm cơ hội lén khử tên Quách Thiếu Thiên!
Trên mặt hắn ta, lệ khí ngang dọc, đằng đàng sát khí, vô cùng hung hãn.
Trong trạch viện mà Đế Huyền ở.
Đế Huyền cho tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh kia lui ra, một mình khoanh chân ngồi trên giường, trong mắt hiện vẻ suy tư, đột nhiên, hắn ta rút từ trong người ra một tấm phù chú.
Trên phù chú này có vẽ những ký hiệu cổ xưa, tản ra một trận năng lượng kỳ dị.
Sau một khắc, trong tay Đế Huyền xuất hiện một đoản kiếm quang cắt nát phù chú, lập tức, một tấm kính thủy tinh mờ ảo hiện ra trước mặt hắn.
Đế Huyền nhanh chóng nói với tấm kính thủy tinh.
- Sư tôn! Đế Huyền có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
← Ch. 119 | Ch. 121 → |