← Ch.123 | Ch.125 → |
- Tiểu tử, mỗi một con ma lang đều được hình thành từ hàng trăm hang nghìn quyền, tuy ràng lực lượng của ngươi thần dũng nhưng tốc độ tung quyền lại chậm! chết đi!
Từ trong rừng rậm u ám, lão giả hèn mọn cười lạnh nói.
Quả nhiên, mỗi khi Phong Vân Vô Ngân đánh trúng một con ma lang, ma lang trong nháy mắt sẽ tan vỡ hóa thành mấy trăm quyền, trực tiếp đánh thẳng lên người Phong Vân Vô Ngân.
- Rầm rầm rầm rầm rầm!
- A?
Thân thể Phong Vân Vô Ngân bị đánh liên tiếp lui lại ở trên không trung, mắt thấy sắp bị rơi xuống đất, một chiếc giao long tí lập ngửa đỡ lấy, giữ cho Phong Vân Vô Ngân đứng ở trong lòng bàn tay:
- Kỹ xảo quyền pháp thật là cao, quyền ý thật lợi hại! Vậy mà có thể ngưng tụ được quyền ý thành hình dạng ma lang, sau khi bị đánh tan thì lại biến đổi trở về thành nắm đấm tiếp tục công kích. Ở lượt tấn công vừa rồi, sợ ràng ta đã đồng thời bị trúng hàng trăm hàng nghìn quyền. Quả nhiên lợi hại!
Chỉ thấy khắp cả người Phong Vân Vô Ngân đều hiện lên những dấu vét nắm đấm màu đỏ rực, có thể nói là thương tích đầy mình, nhìn vào mà phát khiếp.
- Ha ha ha ha! Cùng đấu với lão phu thì ngươi còn kém lắm. Ngay cả vũ kỹ cũng không biết sử dụng, chỉ bằng dũng khí máu nóng, đó là muốn chết!
Lão giả hèn mọn từ bên trong rừng rậm u ám hiện thân ra, phía sau đàn lang tru rống, vô cùng đắc ý.
- Cũng có chút đau đớn, chẳng qua vẫn chưa ăn nhằm gì.
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch lên, cười nói. Thình lình trong lúc đó, chỉ thấy một cỗ vụ khí mênh mông bắt đầu bao phủ lấy toàn bộ thân thể Phong Vân Vô Ngân, khoảnh khắc sau, một sự việc thần kỳ phát sinh... những vết đấm trên tàn thân trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa quanh thân còn có bảo quang lưu động, tựa như bạch ngọc phỉ thúy, vô cùng đẹp mát.
Tiên Thiên Cương Thể!
- Nếu như ngươi đem mấy trăm quyền đó tập trung lại thành một quyền, có lẽ ta sớm đã bị ngươi đánh chết rồi! Tuy ràng quyền pháp ngươi cao thâm, quyền ý cô đọng, nhưng ngươi lại quá sức hoa mỹ, cho nên chỉ đẹp mắt mà không thực dụng.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn chằm chằm vào lão giả hèn mọn:
- Ta không muốn chơi đùa nữa, kết thúc đi!
- Cái gì?
Lão giả hèn mọn giương mắt mà nhìn:
- Vẻn vẹn chỉ bằng vào thân thể liền có thể chống đỡ được Hắc Sơn Dã Lang quyền của lão phu... Đây... đây là chỗ bá đạo của Tiên Thiên Cương Thể sao? Nhưng cho dù là vậy, ngươi cũng có tư cách gì mà kêu gào trước mặt lão phu?
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, bất chợt Thần Lực chùy từ trong nạp giới nhanh chóng hiện ra, được Phong Vân Vô Ngân nắm chặt trong tay.
Thần Lực chùy! Vũ khí Tiên Thiên! Trọng lượng căn cứ vào lực lượng của người sử dụng mà quyết định.
Thình lình, không trung trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân hiện ra từng dải núi cao, liên miên vạn dặm.
Cao vút tận mây, kéo tới chân trời, khí thế trầm trọng!
Đỉnh núi có sương mù mờ ảo tựa như tiên khí, mơ hồ có tiên âm thấu phát ra.
Cán của Thần Lực chùy bỗng nhiên biến hóa dài ra mấy thước, thô như trụ sát, đầu chùy cũng chính là dải núi kia.
Phong Vân Vô Ngân hai tay cầm chùy, có được 2 giao lực, nhất thời Thần Lực chùy cũng gia trì thêm 1, 5 giao lực.
- Chết đi!
Trong mắt Phong Vân Vô Ngân sát khí điên cuồng, thần lực tựa như cơn lũ bộc phát mà ra, giao long tí cũng ném mạnh Phong Vân Vô Ngân về phía trước.
- Rầm!
Phong Vân Vô Ngân một cuồng bạo đập thẳng vào lão giả hèn mọn, tựa như vạn sơn áp đinh.
Không gì sánh được!
Lão giả hèn mọn nhất thời hít thở không thông, ngũ tạng lục phủ xiết chặt, đối mặt với uy lực của vạn sơn, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không thể trốn, cũng không có chỗ trốn.
- Không!
Rống lên thê lương, lão giả hèn mọn dốc cạn quyền ý toàn thân, tiên thiên cương khí mãnh liệt cuồn cuộn, đấm ra một quyền.
Quyền cương nát bấy, núi cao sụp đổ!
3, 5 giao lực bị quyền ý của lão giả hèn mọn trung hoà hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ có khoảng non nửa, đại khái vào tầm 1 giao lực mạnh mẽ đánh lên thân thể của hắn.
- Phụp! Phụp! Phụp!
Thân thể lão giả hèn mọn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu nứt nẻ, vỡ tan thành những mảnh huyết nhục mơ hồ!
Phong Vân Vô Ngân thu hồi Thần Lực chùy, ống tay áo phất lên thu nhặt những mảnh vụn thi thể kia vào nạp giới, nhẹ nhàng nhảy xuống, hai chân đạp trên mặt đất.
- Xem ra, võ giả Tiên Thiên lĩnh ngộ ra ý rất khó đối phó.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân suy ngẫm:
- Nếu như không phải bởi vì ta có Thần Lực chùy, loại vũ khí nghịch thiên chuyên dành cho những người thần lực trời sinh, sợ ràng vừa rồi ta đã bại trong tay lão giả kia. Thực sự là mạo hiểm, có thể nói, ta dựa vào vũ khí mới có thể giết chết được hắn. chẳng qua nói nhiều cũng vô ích, hiện tại khẩn yếu nhất vẫn chính là tăng tiến thực lực! Đánh chết lão già kia, đạt được một đống thịt nát Tiên Thiên, vừa vặn để luyện hóa luôn.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên cảm giác được một loại nguy cơ tiềm ẩn rất lớn, tập trung vào đầu mình! Như mũi kim sắc bén! Như giöi bám vào xương!
- A? Lại tới nữa sao?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm mắng:
- Xem ra kẻ muốn giết ta nhiều lắm. Nếu cứ dây dưa như vậy, tuy ràng có thể rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu của ta, dùng chiến nuôi chiến, tăng tiến thực lực, nhưng cũng làm lỡ viện săn giết mãnh thú Tiên Thiên.
Suy tư vài giây, Phong Vân Vô Ngân đành cướp đường mà chạy, hai chân phi nhanh như một đầu mãnh thú hình người, chạy thẳng về con đường phía trước.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân rời khỏi, một đạo hắc ảnh từ trong rừng rậm lượn lờ bốc lên, ngạo nghễ chắp tay đứng thẳng trong hư không.
Doanh Thắng!
Lúc này Doanh Thắng hai mắt như điện, nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân biến mất, phía sau kiếm khí ngập trời, tựa như là một vòi rồng điên cuồng cắn nuốt thiên địa linh khí bốn phương tám hướng.
- Đây là cường giả Tiên Thiên Cương Thể sao... Tuy rằng có chút ý tứ, chẳng qua kỹ xảo chiến đấu quá yếu, không hề có "ý" cùng với "thế". Muốn giết hắn cũng không khó.
Doanh Thắng kiêu ngạo nói:
- Đế Huyền ngu xuẩn này được xưng là đệ nhất thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của giới tán tu đế quốc chiến Tần, còn tên man tử Tiên Thiên Cương Thể vừa rồi kia, lại được xưng là tuyệt thế thiên nhân tài mới xuất hiện. Nhưng ở trong mắt của bản hoàng tử mà nói, cũng chỉ là đám chúng sinh mà thôi! Những thiến tài đế quốc chiến Tần hóa ra cũng chỉ đến vậy. Bọn chúng ở Thần Kiếm đế quốc cũng chỉ được xếp vào đám người thiên tư hạng trung.
- Sư tôn bảo ta ở tại đế quốc chiến Tần cứ buông tay mà làm, lấy kinh nghiệm chiến đấu để hoàn thành lột xác, cảm thụ sự thú vị, đặc sắc của việc tấn chức Tiên Thiên mà không cần dựa vào đan dược. Man từ Tiên Thiên Cương Thể kia chính là một con môi, một trò chơi của ta. chẳng qua loại con môi thế này, sợ ràng còn chưa đủ để tạo ra áp lực đối với ta, đe giúp ta hoàn thành lột xác.
Lầm bẩm một hồi, dưới chân Doanh Thắng sinh ra một vệt kiếm mang nâng thân thể hắn bay lên, lao nhanh về hướng Phong Vân Vô Ngân vừa chạy trôn
Nơi hắn bay qua, kiếm ý sôi trào, khiến cho mặt đất bị cắt thành một vệt dài khổng lồ, khiến cho cây cối xung quanh bị nghiền thành phấn vụn.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |