← Ch.128 | Ch.130 → |
Trên võ đạo, trong lĩnh vực "ý" này, nhiều hơn 1 phần cùns với ít hơn 1 phần, khi thể hiện trong chiến đấu, quả thực chính là một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua.
Phẩm cấp vũ kỳ, kiếm ý, hai phương diện này, Phons Vân Vô Ngân đều đà rơi xuống hạ phong. Ngay cả phẩm cấp của huyền khí cùng thua kém.
Bời vậy ngọn núi lửa kia, tuy rằng bị Phong Vân Vô Ngân chặt đứt, nhưns đà rất nhanh chóng ngưng tụ lại một lần nữa, lấy xu thế bài sơn đảo hải nghiền ép về phía Phong Vân Vô Ngân.
Bề nsoài của núi lửa có điêu khắc những văn tự thượng cổ hình thanh kiếm, cổ xưa mạnh mẽ, chói mắt huy hoàng!
- Nếu như chi kết hợp mỗi kiếm kỳ, kiếm ý, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Chẳng qua, ngoại trừ kiếm ý ra, ta vẫn còn có thủ đoạn cao minh hơn! Phong Vân Vô Ngân căn bản không hề hài sợ, cao giọng cười to:
- Chi là tu vi Hậu Thiên thì có gì đáng để ngạo mạn? Hày xem Tiên Thiên Cương Thể của ta đây! Phá cho ta!
Thình lình trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân thu kiếm về vỏ, Thần Lực Chùy trong nạp giới nhanh chóng bay ra, hai tay cầm chùy, từ trong xương cốt, cơ nhục, lỗ chân lông toàn thân bông nhiên có tiên nhạc ngâm nga lượn lờ, cơ thể tòa sáng quang mang rực rờ như phi thúy, thần lực vượt quá 3, 5 giao lực như vạn mà phi nhanh, trường giang đại hà, sóng triều cuồn cuộn.
Không trung trên đinh đầu Phong Vân Vô Ngân có hư ảnh núi non liên miên bất tận, vụ khí mờ mịt vờn quanh.
- Ầm!
Giao long tí bỗng nhiên chộp một cái, mạnh mẽ ném thẳng Phong Vân Vô Ngân ra ngoài, tựa như một quả bom hình người, hấn tung một chùy hung hăng nện lên núi lửa đang lao tới trước mặt.
- Rắc rắc!
Bề mặt núi lửa lập tức xuất hiện nhừng đường vân nứt nẻ tựa như mạng nhện.
Ngay sau đó... sụp đổ, nát bấy!
Phải biết rằng kiếm ý, kiếm kỳ của Phong Vân Vô Ngân mặc dù là đánh không lại một chiêu Phong Lâm Hỏa Sơn này của Doanh Thắng, nhưng cho dù không thắng được thì vẫn có thể trung hòa đi vài phần uy lực.
Thần Lực Chùy của Phong Vân Vô Ngân công kích không kém kiếm ý của bản thân chút nào, thậm chí còn càng mạnh hơn, một chùy đập xuống, liền lập tức phá tan chiêu Phong Lâm Hòa Sơn đà không còn hoàn chinh này.
Núi lửa tan vờ, nhiệt khí tiêu vong!
- Ha ha ha! Nsươi đã không còn là đối thủ của ta! Ta đập chếtngươi!
Phong Vân Vô Ngân ở trên hư không bước ra mpt bước, khí phách bốc lên mù mịt, lấy khí thế bao trùm thiên địa trực tiếp phủ lên Doanh Thấng:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rò, bản chất khác biệt giữa Tiên Thiên cùng Hậu Thiên! Thiên phú của ngươi mặc dù cao, nhưns cũns khó tránh khôi bị ta đánh chết tươi!
Khoảnh khắc sau, Phong Vân Vô Ngân nhảy vút lên trời, như một tia chớp lao vọt tới trước người Doanh Thắng, Thần Lực Chùy trong tay đập ra vượt quá 3, 5 giao thần lực, thô bạo không thèm nói lý, cùng không có bất kỳ hoa mỳ gì cả, trực tiếp đập thẳng vào đầu Doanh Thắng.
Hai giao long tí chia làm hai bên trái phải xuyên qua, ngưng tụ lại nhỏ như bàn tay người, tản mát ra dao động nhàn nhạt của tiên thiên cương khí, dốc cạn 300 vạn cân thần lực, ngủ trảo như đao như kiếm, bất chợp chộp vào Doanh Thắng!
- Bụp! Bụp! Bụp!
Không aian bốn phía vờ vụn sụp đổ!
Hơn nừa, trong đan điền Phong Vân Vô Ngân, yêu thai bỗng nhiên co rụt lại, điên cuồng giãy dụa, từng luồng từng luồng lệ khí tựa như thực chất tuôn trào mà ra, quanh quẩn bao phủ lấy Doanh Thắng, tựa như muốn đem hắn xé thành phấn vụn.
Doanh Thắng lập tức rơi vào kết cục bốn bề vây khốn, tám phương thụ địch.
Hắn cảm nhận được áp lực kinh khủng trước giờ chưa từng có.
Tuy rằng hắn có thể dựa vào kiếm ý cùng thiên địa đại thế, miểu sát một ít vò aiả Tiên Thiên Cương Khí cảnh, thế nhưng cảnh giới của hắn chung quy vẫn chi là Hậu Thiên, trên hai chiếc 2Íao long tí dao động tiên thiên cương khí không thể nghi ngờ, chỉ riêng điều đó thôi cũng đà đủ để áp chế được Doanh Thắng!
Phong Vân Vô Ngân tấn công ở gần người, khiến cho Doanh Thắng tuyệt không dám chính diện chống đờ. Trong lòng hắn gào lớn không ổn, thân hỉnh hóa thành một đạo kiếm mang mạnh mẽ lui lại!
Phong Vân Vô Ngân sao có thể để cho hắn bò chạy dễ dàng?
- Còn muốn chạy, cũng không đơn giản vậy đâu!
Một chiếc giao long tí nhẹ nhàng chộp lấy Phong Vân Vô Ngân rồi ném mạnh ra ngoài, đuổi theo Doanh Thắng!
Phong Vân Vô Ngân lật chùy đập xuống!
Doanh Thắng chi có thể thúc giục thân pháp, khó khăn lắm mới tránh né được!
Hắn đà mất đi tiên cơ.
Một kiếm tu, có một tình trạng tương đối nghẹn khuất chính là để cho địch nhân áp sát được vào gần người!
Cục diện hôm nay đã biến thành cục diện loạn chiến mà Phong Vân Vô Ngân thích nhất. Không theo đường lối, không dùng chiêu số, áp sát tấn công, xông nhanh đánh mạnh, lấy lực thủ thắng... đây chính là con đường mà Phong Vân Vô Ngân thích nhất.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Nơi Phong Vân Vô Ngân đi qua, một chùy nối tiếp một chùy điên cuồng đập xuống, 2 chiếc giao long tí cũng phối hợp cào xé loạn lên, không khí nổ tung thành cặn bà, dư lực đủ để khiến mặt đất cùng núi đá, rừng rậm bị nghiền thành phấn bụi.
- Bụp!
Lợi trảo một chiếc giao long tí trực tiếp xé rách y phục của Doanh Thắng, ở trên da thịt hắn vẽ ra một vết máu sâu tới vài thốn, máu tươi phim như mưa, nếu như sâu hơn một chút nừa chính là tai ương phanh ngực mổ bụng!
Doanh Thắng dựa vào cảm ngộ thiên địa đại thế mới vô cùng chật vật tránh thoát một chiêu đoạt mạng vừa rồi, tinh khí thần của hắn như đà rơi xuống đáy vực, kiếm ý cũng liên tiếp bại lui!
Không bao lâu sau, thiên chi kiêu tử Doanh Thắng này đầu tóc đà rối tung, quần áo tơi tả, toàn thân đẫm máu.
- Lào từ đập chết ngươi!
Phong Vân Vô Ngân đắc thế không buông tha người, tinh lực toàn thân tràn ngập, phảng phất như vĩnh viên không cạn kiệt, đuôi cùng đánh tận.
Rốt cục Doanh Thắng cắn rãng một cái, tâm niệm vừa động, một mặt kính thủy tinh quang mang kỳ dị tỏa ra nãng lượng lớn lao, xung quanh dập dềnh nhừng hoa vãn như sóng nước, hoành không xuất thế, lơ lửng giữa trời.
Xung quanh mặt kính hồ nước lãn tãn, rêu tảo xanh mướt, tản ra cảm giác tươi mát, đồng thời còn có một cô nãng lượng khó hiểu, không ngừng lưu chuyển ở trên mặt kính, đẹp đến kỳ diệu.
Kiếm Thần Môn!
- Sư tôn, giúp con quay ve!
Doanh Thắng cao giọng rống lên một tiếng, cực kỳ chật vật. Thân hình hóa thành kiếm mang, phóng thẳng vào mật kính thủy tinh kia.
- Lưu lại cho lão tử!
Phong Vân Vô Ngân rống lớn một tiếng, hai chiếc giao long tí gặp gió liền dài ra, từ hai bên trái phải lao tới, mang theo trăm vạn cân thần lực, tiên thiên cương khí bắn ra bốn phía, chụp mạnh vào Doanh Thắng.
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân lấy 6 phần kiếm ý ngầm hóa thành 2 đạo kiếm mang nhỏ như châm, tựa như tia chớp đâm thẳng vào đôi con người của Doanh Thắng!
Thân hình hắn lại càng tiến nhanh về phía trước một bước, lấy Thần Lực Chùy hung hãng đập hướng Doanh Thắng.
Sát khí trong mắt Phong Vân Vô Ngân bùng phát, không tài nào ngãn cản!
Thình lỉnh, 2 chiếc giao long tí, trước khi Doanh Thắng trốn được vào trong mật kính thủy tinh đã vừng vàng tón gọn được hắn.
- Ha ha ha, giờ ngươi còn không chết nữa sao?
Phong Vân Vô Ngân cao giọng gầm lên, sát khí ngập trời, Thần Lực Chùy trong tay nhằm thẳng vào đầu Doanh Thắng mà nện xuống! Chùy phong cuồng mãnh khiến cho tóc tai Doanh Thắng dựng ngược cả lên. Hơn nữa tóc trên đầu Doanh Thắng cũng bị lực lượng của chùy phong nhổ bật lên tận gốc, chỉ trong khoảnh khắc, Doanh Thắng phong độ hiên ngang khi xưa đã trở thành một tên đầu trọc.
- Không! Sư tôn! Cứu con!
Doanh Thắng điên cuồng kêu gào.
- Ngươi sắp chết rồi, không ai cứu được đâu!
Phong Vân Vô Ngân cười to nói, 2 đạo kiếm mang hình châm hầu như đã dán sát vào mí mắt Doanh Thắng! Thần Lực Chùy chi khoảnh khắc nữa thôi là có thể đem Doanh Thắng đập thành một đống thịt vụn.
Đúng lúc này...
- Cút!
Trong mặt kính, truyền đến một tiếng nói già nua mang theo uy nghiêm vô thượng. Uy năng tựa như sóng dữ, theo thanh âm này trào ra, khí thế như thiên quân vạn mã, bài sơn đảo hải.
- Cái gì?
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trong linh hồn ong ong run rẩy, hai đạo kiếm mang hình châm khoảnh khắc liền tán loạn! Kiếm ý tan tác, lân phiến giao long tí cũng tróc ra, gào thét một tiếng tự động lui về trong đan điền Phong Vân Vô Ngân.
Thần lực toàn thân Phong Vân Vô Ngân cũng lập tức như hoàn toàn rút hết, toàn thân vô lực!
Cùng lúc đó, Doanh Thắng thoát khỏi rằng buộc, thân hỉnh chợt lóe, trực tiếp tiến vào trong mặt kính.
Rồi đột nhiên trong mặt kính bay ra một bàn tay khổng lồ che trời, chụp thẳng vào Phong Vân Vô Ngân.
Trên bàn tay khổng lồ này có khắc vô số phù văn chữ triện hình kiếm thê lương cổ xưa, ở giữa năm ngón tay còn có kiếm ý không thể nào địch nổi, phẩng phất như chỉ cần tùy ý nhích một ngón tay, vạn đạo kiếm quang sẽ chém giết mà ra, hủy thiên diệt địa.
- Ngươi cũng vào đây cho bản tôn!
Tiếng nói già nua trầm trọng kia thản nhiên truyền ra từ bên trong mặt kính. Bàn tay khổng lồ bay thẳng đến chộp vào Phong Vân Vô Ngân!
- Chuyện gi xảy ra?
Lúc này Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy không tự chủ được, căn bản không thể nào tránh né, một thân thần lực không còn sót lại chút nào, kiếm ý bị áp chế, yêu thai trong cơ thể tựa hồ cũng bị trói buộc gắt gao không thể xông ra ngoài.
Không gian xung quanh dường như cô đọng lại thành thép đặc.
Giam cầm!
Phong Vân Vô Ngân đã bị giam cầm.
Theo bàn tay khổng lồ chộp tới, một cỗ lực xoáy cuồn cuộn hút lấy Phong Vân Vô Ngân bay thẳng về phía mặt kính.
Chỉ trong sát na, cũng chính là một phần mười, một phần trăm, một phần nghìn giây.
Một đạo đao mang to lớn hình thành ở trên không trung phía trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, đao khí mênh mông, bắn ra tứ phía, như một mặt trời chói chang rực rỡ.
Trên đao mang còn có những văn tự hình ảnh thâm thúy tối nghĩa vờn quanh, hạo khí cuồn cuộn, nghịch chuyển thời gian, na di không gian!
- Dám bắt con rể ta? Muốn chết! Chặt cho ta!
Thanh âm Lý Vạn Tiên đột ngột vang lên.
Đao mang từ trên trời cao chém thẳng xuống.
Địa chấn! Núi lở! Biển gầm! Thiên thạch va chạm! Đủ loại tai nạn ngưng tụ vào trong một đạo đao mang, hoành không xuất thế, trực tiếp chặt đứt bàn tay khổng lồ đang chộp lấy Phong Vân Vô Ngân!
- Phụp!
Bàn tay khổng lồ bị đao ý vô tận, một đao mượn theo thiên địa đại thế chém thành hai đoạn.
Phong Vân Vô Ngân quanh thân được thả lỏng, nhanh chóng phóng ra giao long tí, chộp lấy bản thân rồi ném ra xa. Huyền phù giữa không trung, giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt kính kia.
Bàn tay khổng lồ bị chém đứt, nát bấy thành từng điểm hạo khí bay trở về trong mặt kính. Cùng lúc đó trong mặt kính kia, tiếng nói già nua hồn hậu cất tiếng cười to:
- Không hổ là cự kình muôn đời của giới tán tu để quốc Chiến Tần! Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, một bước thành Thánh! 10 phần đao ý, uy lực vô cùng, chém giết thiên quân vạn mã như cỏ rác! Bản tôn quả thực muốn cùng với Lý Vạn Tiên ngươi gặp mặt đọ sức một hồi, ha ha ha.... Sẽ có cơ hội! Sẽ có cơ hội! Ha ha ha! Sau này còn gặp lại!
Tiện đà tiếng nói già nua hồn hậu kia cũng hạ thấp giọng dò hỏi:
- Doanh Thắng, hôm nay đánh một trận, ngươi đã thua! Chẳng qua thua cũng tốt. Đây là một lần thất bại đã được ước định sẵn trong số mệnh của người! Bại sau đó lập! Tiến bước vào Tiên Thiên đại đạo vô thượng!
Ngay sau đó, tiéng nói vẫn còn dư âm kinh hồn táng đởm của Doanh Thắng vang lên:
- Sư tôn, tên kia đã mang đến cho con áp lực như đứng vào ranh giới sinh tử, trong lúc mạng sống mong manh, con đã có được cơ hội để cảm ngộ thiên đạo, mơ hồ bước được tới cánh cửa Tiên Thiên. Hiện tại con cần phải bế quan khổ tu, ít ngày nữa là có thể đạt được tới Tiên Thiên cảnh! Con chắc chắn sẽ giết chết tên tiểu tử kia, tự tay rửa sạch sỉ nhục hôm nay!
Lời đối thoại của hai người từ từ nhỏ dần, mặt kính kia cũng không ngừng co rút lại.
- A? Thanh niên áo đen kia là Doanh Thắng?
Phong Vân Vô Ngân yên lặng nhủ thầm:
- Ta cứ vậy mà đưa tới cho hắn cơ hội tiến vào Tiên Thiên. Chẳng qua...
Thình lình trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi khí phách ngập trời:
- Doanh Thắng, hôm nay ngươi bại trong tay ta, suôt cả đời này, cuối cùng ngươi vẫn sẽ là bại tướng dưới ta, cho dù ngươi có tiến vào Tiên Thiên cảnh cũng không phải là đối thủ của ta! Ngươi muốn tìm ta báo thù, ta tùy thời tùy chỗ chờ đại giá, có gì phải sợ ngươi!
Yêu thai bên trong đan điền bắt đầu khôi phục rung động, tiểu phúc nhô ra thụt vào, lệ khí cuồn cuộn!
Mặt kính thùy tinh đó cuối cùng cũng biến mất trong hư không. Chỉ còn lại tàn dư của năng lực siêu nhiên tuyệt thế.
Vừa rồi, áp lực kinh người của bàn tay khổng kia vẫn khiến Phong Vân Vô Ngân khiếp đảm. Hắn trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu không phải Lý Vạn Tiên chạy tới đúng lúc thì sinh mệnh của ta đã không còn nữa, chủ nhân của bàn tay khổng lồ đó muốn giết ta dễ dàng như giết chết một con kiến!
- Ai...
Phong Vân Vô Ngân thở dài ai oán.
- Ha ha ha!
Thanh âm cười ha hả cực kì vui vẻ của Lý Vạn Tiên bỗng nhiên vang khắp đất trời.
- Tiểu tử ngươi rất khá! Thiếu niên họ Quách, tu vi của ngươi không ngờ một đêm tiến bộ rất nhanh, lại còn lĩnh ngộ ra Thiên Địa Đại Thế, dùng 6 phần kiếm ý dung nhập Thiên Địa Đại Thế, giết địch dễ như trờ bàn tay! Tự tay đánh bại yêu nghiệt tuyệt thế của Thần Kiếm Tông, ngươi chính là người tu luyện thân thể siêu việt, Tiên Thiên Cương Thể! Được trời ưu ái! Một kỳ tài thiên hạ! Đế Huyền đã không phải là đối thủ của ngươi! Ngay cả Thanh Thanh nhà ta chỉ e cũng không đuổi kịp ngươi! Ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi chính là thiên tài số 1 trong giới tán tu của Chiến Tần đế quốc hiện nay! Không hề thua kém với những thiên tài trẻ tuổi của những tông môn này!
Phong Vân Vô Ngân lúc này lại không hề cảm thấy đắc chí.
- Lý Vạn Tiên đại nhân, ngài đừng chế giễu ta nữa. Vừa rồi, nếu không nhờ có ngài, ta đã sớm tan thành mây khói rồi, thực sự là nhục nhã mà. Trong lòng ta không phục, thế nhưng cảnh giới lại thua kém quá xa. Ta chẳng qua cũng chi là ếch ngồi đáy giếng, là con kiến hôi mà thôi.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |